Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 17: Anh và em (1)

"Rầm" một tiếng, Tạ Phong bấm chuông mãi nhưng không có ai mở cửa, hắn đành một cước đá tung cửa ra.

"Lam Tử Tuyết!" nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên lặng. Trong nhà bám đầy bụi, chứng tỏ từ hôm đó Lam Tử Tuyết vẫn chưa về nhà.

"Tạ Phong?" Tạ Phong quay đầu, nhìn thấy Bích Chi. Bích Chi cũng vừa lóe lên suy nghĩ có khi nào Tử Tuyết quay về nhà liền đến xem thử, kết quả lại gặp được người này.

Tạ Phong nghe Bích Chi kể lại toàn bộ câu chuyện, liền nói : "Đưa điện thoại đây cho tôi!" Lục tìm lại nhật kí điện thoại, trong nháy mắt hắn đã tìm ra được địa điểm bắt máy.

Ngọn núi phía Tây ngoại thành? Chết tiệt!

"Này, anh đi đâu vậy?" Vừa xác định được địa điểm, Tạ Phong liền rời đi.

Chết tiệt! Đúng lí ra ngày đó mình phải phát hiện được sự bất thường chứ? Nói vậy thì tin nhắn đó có khi không phải là cô ấy gửi. Mẹ nó! Mình trở nên dễ tin người từ lúc nào thế này!

Chiếc BMW lao đi vun vút trên đường quốc lộ, thoáng chốc đã đến chân núi.

Lam Tử Tuyết từ lúc thuốc phát tán không thiếp đi nữa, cứ như vậy mở mắt chịu dày vò đã gần được 5 tiếng, cơn đau ngày càng tăng, đến nỗi việc Doãn Lâm đứng bên cạnh nói chuyện điện thoại với một người khác cô cũng không hay biết.

“Nhất định phải thế sao?” Giọng nói của Doãn Lâm đã trở lại trạng thái thường ngày. Làn khói tỏa ra từ miệng hắn, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt phủ một tầng sương khói.

Nhất định muốn như thế sao?


“Anh đừng quên những gì chúng ta đã thỏa thuận!”

Tất nhiên, hắn sẽ không quên!

“Được!” Cúp điện thoại, Doãn Lâm bước từng bước đến bên cạnh Lam Tử Tuyết.

Việc Lam Tử Tuyết luôn mở mắt suốt mấy tiếng liền làm Doãn Lâm lầm tưởng cô còn tỉnh táo, vì hiện tại chỉ mới có chưa tới 55 giờ trôi qua.

Lam Tử Tuyết trong cơn mơ hồ cố gắng tìm lại ý thức, chỉ cảm nhận được cằm mình hình như bị nâng lên..

Doãn Lâm cười, nếu Lam Tử Tuyết có thể nhìn thấy nụ cười này, cô khẳng định sẽ có thể hoàn toàn thừa nhận được hiện thực, rằng người cô yêu suốt nhiều năm qua đã mãi mãi không còn tồn tạo nữa rồi, người đứng trước mặt cô lúc này, hắn hoàn toàn Không! Xứng!

“Lam Tử Tuyết, dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm, có một vài chuyện là tôi không đúng, chuyện hôm nay tôi cũng chỉ bị ép buộc, cũng chỉ có thể trách tôi muốn giải quyết một người, còn cô lại muốn bảo vệ cho người đó!”

Lam Tử Tuyết cảm giác đầu mình bị đập ra sau, nhưng vết thương này so với thứ cô đang chịu đựng quá nhạt nhòa. Rồi sau đó, sau đó…

Lam Tử Tuyết dùng tất cả sức lực, lí trí còn lại mà cố gắng xoay người né tránh, cố gắng hét lên nhưng những điều đó đều bằng không. Doãn Lâm nhẹ như không giữ chặt người cô xuống đất. Cảm giác lạnh buốt từ mọi phía ập tới, lưng cô áp chặt vào bức tường lạnh giá sau đêm mưa, tác dụng của thuốc lại ập tới, cảm giác như có ai đó cho cả một tảng băng vào đầu cô, hơn hết, tiếng xé rách vang lên đều đều và không có dấu hiệu ngừng lại, quần áo của Lam Tử Tuyết biến thành những mảnh vải rơi xuống đất, cả người trần trụi trước mặt Doãn Lâm.

Lam Tử Tuyết biết chuyện này vốn dĩ là do Tạ Phong gây ra, tình nguyện muốn hóa giải khúc mắc giữa hắn với Doãn Lâm, bị tra tấn, đánh đập gì đó, cho dù dù uống loại thuốc đó để đánh cược cô cũng không oán trách nhưng cô mãi mãi không chập nhận bản thân bị xâm hại.

Từng tiếng ú ớ khó khăn phát ra từ miệng Lam Tử Tuyết, mãi lúc sau một tiếng “Đừng “ mới có thể bật ra.


Doãn Lâm nở nụ cười ngạo nghễ, hắn kề sát mặt vào tai Lam Tử Tuyết.

“Có ai từng nói rằng thân thể cô rất đẹp chưa?” Hắn đưa tay vuốt làn da dọc theo lưng Lam Tử Tuyết, phà hơi vào cổ cô.

“Mặc dù trên người hơi nhiều sẹo, nhưng cũng không tệ…”

Doãn Lâm nghĩ với tính cách của Lam Tử Tuyết chắc chắn có chết cũng phản kháng nhưng lại đột nhiên im bặt, liền nắm tóc cô giật mạnh ra sau.

“Này…”

Tiếng súng vang lên, một viên đạn găm sâu vào chân Doãn Lâm, máu từ từ chảy ra.

“Mẹ kiếp!” Doãn Lâm gầm một tiếng, vội vàng đứng dậy. Bằng phương thức kiêu ngạo nhất, như một kẻ chiến thắng, cười lớn nói với người đang đứng cách hắn 10m, tay vẫn còn nắm chặt súng:

“Tạ tổng, một kẻ cao quý như ngài sao lại đến nơi bẩn thỉu này, chẳng lẽ…” Doãn Lâm đưa mắt về phía Lam Tử Tuyết “…lại vì người phụ nữ hạ đẳng này?” Giọng điệu đầy vẻ bỡn cợt.

Nếu như lúc này chỉ có hai người đàn ông đối nghịch với nhau, Tạ Phong có thể đơn giản một phát súng giết chết người kia nhưng ngay lúc này, hắn cần phải bảo vệ người hắn yêu thương.

Doãn Lâm thấy Tạ Phong không nói gì, hắn có phần hơi tức giận.


Mẹ kiếp, hắn ta vẫn là cái bộ dạng khinh thường người khác!

Doãn Lâm nắm lấy tóc Lam Tử Tuyết, quay mặt lên:

“Mày…”

“Pằng”, một viên đạn nhắm hướng tay Doãn Lâm mà hướng tới nhưng hắn may mắn tránh được, để lại một vệt máu dài trên cánh tay hắn.

“Còn muốn sống mà nói chuyện với tao thì tốt nhất là đừng động tới cô ấy!” Tạ Phong hắn có thể thề, chỉ cần Doãn Lâm tên kia dám đụng đến Lam Tử Tuyết thì hắn sẽ cho người tên đó đính đầy đạn.

Doãn Lâm rút súng ra, bắn một phát sượt qua mặt Tạ Phong.

“Đừng tưởng chỉ có mày mới có súng!” Hắn đã không còn là tên nhân viên quèn quỳ dưới gối Tạ Phong lúc trước cầu xin một việc làm nữa rồi, giờ đây hắn có thể đứng trước mặt Tạ Phong mà yêu hiếp hắn, tính mạng của Tạ tổng danh tiếng lẫy lừng bây giờ đang nằm trong tay hắn!

Tạ Phong hắn làm sao lại có thể để một tên như Doãn Lâm chĩa súng vào mình, còn dám uy hiếp hắn?

Tạ Phong cười nhẹ, xin đừng bao giờ lầm tưởng nụ cười này là nụ cười tỏa nắng của hắn dành cho Lam Tử Tuyết, đây đích thực là điềm báo: sẽ có người phải chết dưới tay hắn!

“Pằng”

“Pằng”

Khắp căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng súng vang lên không ngớt, không hề có một tiếng động dư thừa nào khác. Không gian bị bao phủ bởi một khói mờ ảo.


Tiếng súng ngừng lại. Trên người Tạ Phong không hề dấu tích nào của cuộc đấu súng vừa rồi, hắn vẫn đứng đó, bàn tay nắm chặt khẩu súng một cách chắc chắn. Gương mặt lạnh tanh, không phủ một chút cảm xúc

Bất cứ ai từng trải qua tuổi thơ như hắn thì đều cảm thấy cuộc đấu súng này chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa một chút.

Hai mắt Doãn Lâm trợn tròn, hơi thở gấp gáp. Hắn hoàn toàn không thể tin được, càng không thể chấp nhận được. Thời gian qua hắn cực khổ luyện tập, khả năng bắn súng của hắn đã sớm vượt qua những người đi trước hắn từng được huấn luyện nhưng hắn lại không thể nào, bắn rơi dù chỉ là dù một sợi tóc của Tạ Phong, hơn nữa mỗi phát Tạ Phong bắn ra đều để lại một vệt máu trên người hắn.

Trong súng của cả hai đều còn lại một viên đạn.

Tạ Phong hơi nâng đầu súng lên:

“Chơi đủ rồi, giờ thì bắt đầu thôi!”

Doãn Lâm sững người, sự thật là ngay từ đầu hắn đã không thể thắng Tạ Phong. Là Tạ Phong cố tình, hắn cố tình bắn trượt, hơn nữa mỗi lần đều để lại trên người hắn một vệt dài.

Chẳng lẽ hắn không thể thắng?

Không! Bao lâu luyện tập, không thể vì thế này mà bỏ qua! Bao nhiêu tủi nhục, hắn không cam tâm!

Doãn Lâm cười lớn, hệt như một người mất trí, hắn chĩa đầu súng vào Lam Tử Tuyết.

“Còn phải xem đầu súng của tao đặt ở đâu nữa kìa!”

(Hế nhô mn, Lam đã quay lại r đây >.< Lâu quá ko gặp, đừng bơ chuyện tui nge, buồn à ~ Mà chương này vít chỉ trong vòng 2 tiếng nên đừng có ném đá t nge. à mà kể từ hôm nay chắc t sẽ hoạt động bình thường lại, up chap đều đều nà >.< ahihi! Bye ~ Đc truyện vui nha, nhớ cmt ủng hộ t vs đó !)