Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Chương 14

Đồng văn trong tay cầm xấp văn kiện, do dự đứng trước cửa nhà Tạ Phong.

Sợ gì chứ, có gì phải sợ, cùng lắm thì...Nghĩ lại quá khứ u ám mà Đồng Văn toát mồ hôi lạnh.

Lấy hết can đảm để nhấn chuông, cuối cùng cửa lại không khóa. (-_-)

"Vào đi." Giọng nói của Tạ Phong vang lên như một bản án tử hình với Đồng Văn, anh nuốt nước miếng, bước vào.

Phòng khách nhà Tạ Phong rất rộng, có khi rộng bằng cả căn nhà của Đồng Văn nhưng mà điều quan trọng ở đây là khắp nơi lúc này chỉ là rượu và rượu.

Đồng Văn cực kì ghét rượu, từ rượu "tây" đến rượu "ta", từ rượu "chay" đến rượu "mặn", không ưa bất cứ một chai nào. Ấy thế mà từ thời còn đi học, cái biệt danh "Đồng thiếu rượu nên mới nát" hay "Văn sợ rượu như sợ gái" đeo bám hắn cho đến tận bây giờ.

"Keng", một chai rượu lăn đến bên chân Đồng Văn, hắn nhặt lên rồi lại phóng tầm mắt về phía trước, lắc đầu thở dài.

"Sếp, văn kiện này cần được kí gấp, hay là sếp..." Lời còn chưa dứt, một chai rượu đã bay tới thẳng hướng tay hắn, Đồng Văn vội vã đưa tay ra nắm lấy.

Thân ảnh cao lớn của Tạ Phong tựa vào tường, chiếm lấy một không gian lớn. Trong tầm nhìn tối tăm, Đồng Văn chỉ thấy được ánh mắt càng ngày càng sáng rực lên của hắn cùng những chai rượu dang dở bên chân hắn.

Cần thiết phải dày vò bản thân như vậy sao ?

Đồng Văn chính xác là "ngụy" thư kí, trên thực tế hắn đã là bạn học của Tạ Phong từ nhỏ, chính vì mối quan hệ này mà một kẻ không tiền không thế cũng xuất thân từ trại mồ côi như hắn mới có thể có được công việc tốt như thế này.

Mặc dù bình thường Tạ Phong rất hay "chà đạp" hắn nhưng đối với hắn vừa có ơn vừa có tình, quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Đây là lần thứ 3 hắn thấy Tạ Phong nhốt mình trong phòng uống rượu, dù là vì lí do gì, khiến hắn như thế này đều là chuyện kinh thiên động địa.

Đồng Văn tiến lại gần, vấp phải cạnh bàn, hắn kêu lên một tiếng rồi nhặt tờ giấy rơi dưới đất lên.

"Doãn Lâm, nam, 22 tuổi. Đang theo học Đại học Richnol năm 4, thành tích xuất sắc, con nhà gia giáo, lịch sử hoàn toàn trong sạch. Nhân cách được mọi người đánh giá là cực kì tốt, tiền đồ cũng rộng mở." Tạ Phong lạnh lùng trần thuật khái quát nội dung trong tờ giấy.


"Vậy nên ?" Đồng Văn phẩy phẩy tờ giấy "Anh muốn nhường ?"

Tạ Phong hơi cuối gầm mặt xuống, ánh mắt đã không còn sáng như trước, dường như mắt hắn và bóng tối nay đã có màu giống nhau.

"Tạ Phong, anh muốn nhường ?" Đồng Văn nở nụ cười khinh bỉ, phải, chính là khinh bỉ "Anh đùa à, người như anh mà cũng biết nhường ?"

"Tạ Phong, anh phấn chấn lên cho tôi !" Đồng Văn nắm lấy cổ áo Tạ Phong, lôi hắn đứng dậy. (Cơ mà lôi hổng nổi ~)

Tạ Phong hất tay Đồng Văn ra, chỉnh lại cổ áo, đứng thẳng dậy.

"Đồng Văn, tôi không nhường, cũng không muốn nhường. Là vốn dĩ nó không thuộc về tôi."

"Không thuộc về anh thì đi mà giành lấy, anh giỏi làm mấy cái này lắm mà !"

"Giành ư ? Cũng giống như cậu thôi !" Tạ Phong bất lực ngồi xuống sàn nhà. Dù cho mặt sàn có lạnh, cũng không lạnh bằng tim hắn.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì lại khiến người ta đau lòng. Ngay cả bản thân Đồng Văn cũng từng muốn giành mà giành không được thì làm sao có thể nói Tạ Phong.

"Được. Tôi khuyên không nổi cậu." Đồng Văn cầm lấy một chai rượu trên bàn, trong phút chốc khóc không ra nước mắt. Má ơi, là Eagle, Eagle đó, có cần phải sang vậy không hả ? Mình cả đời chắc cũng chỉ có thể uống một chai như này, mà tên kia thì uống đến vỏ ngập tràn phòng khách. Thiên lí ở đâu ?

Mà cái đó không quan trọng , quan trọng là rượu này mạnh lắm đó !

Đồng Văn còn chần chừ thì Tạ Phong đã đưa mắt tới, hàm ý : Cậu sợ ?

Tôi sợ ? No ! Như để chứng minh bản thân mình không-yếu-đuối, Đồng Văn nốc cạn nửa chai rượu trong vòng một tích tắc.

Và "rầm".

Tạ Phong : "..."

Lam Tử Tuyết bất động nhìn màn hình máy tính đã gần nửa tiếng khiến Bích Chi không khỏi toát mồ hôi.

Từ sau khi về viện cứ thấy Tử Tuyết là lạ, không phải là tai qua nạn khỏi sắp có được tình yêu rồi sao, sao bộ dạng lại cứ như người mất hồn vậy nhỉ ?

Điện thoiaj đã kêu hơn 3 lần , cứ gọi rồi lại tắt, gọi rồi lại tắt, Lam Tử Tuyết vẫn không chú ý tới.

Bích Chi quả thực là không nhịn được nữa, đi tới cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người kia thì cười rạng rỡ, "đánh thức" Lam Tử Tuyết :


"Này, tỉnh. Người nhà ngươi đang thầm thương "chộm" nhớ gọi kìa! Còn không mau bắt máy!"

Lam Tử Tuyết bị Bích Chi lay cho tỉnh, giật mình cười gượng đón lấy điện thoại vẫn còn đang reo.

"Tử Tuyết, bây giờ em có có rảnh không ? Tôi đưa em đi một nơi." Đã lâu không nghe giọng nói này, nếu như không thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, chỉ sợ Lam Tử Tuyết đã quên mất mình có quen một người như vậy.

Muốn quên nhưng không thể quên.

"Được." Lam Tử Tuyết khô khan nói ra một tiếng, cúp điện thoại, không nhịn được thở dài.

Bích Chi càng ngày càng không hiểu nổi tâm tình trẻ mới lớn.

Chiếc BMW đen quen thuộc lại đậu trước cửa nhà Bích Chi. Tạ Phong vừa mở cửa bước xuống đã thấy Lam Tử Tuyết đứng đó, khoác một chiếc áo lông dày, xem ra thân thể cô vẫn là chưa khỏi hẳn, mặc dù chân đã tháo bột nhưng vẫn chỉ có thể bước từng bước khó khăn.

Tạ Phong cố gắng ngăn lại cảm xúc muốn chạy lại đỡ cô, lạnh nhạt nói : "Lên xe đi."

Cửa xe đóng lại, không gian ấm áp trong xe khiến Lam Tử Tuyết thấy nhẹ lòng, mở miệng nói chuyện :

"Anh muốn đưa tôi đi đâu ?"

"Đi thì biết." Tạ Phong nhướn người thắt dây an toàn cho Lam Tử Tuyết, hành động ân cần này lại làm Lam Tử Tuyết cảm thấy giống như một mệnh lệnh, tựa như dây an toàn đã thắt qua ngang hông, Lam Tử Tuyết không có quyền rời khỏi hay từ chối lời đề nghị này.

Xe BMW như một con dã thú lao nhanh trên đường quốc lộ. Lam Tử Tuyết nhìn cảnh vật chạy qua, rồi cứ chạy qua mình, chưa kịp nhìn rõ đã vụt mất.

Vậy là sao nhỉ ?

Đi hết đường quốc lộ, xe lại leo núi, Lam Tử Tuyết chưa từng tới núi này, cô quả thực không biết phía Tây ngoại thành còn có một ngọn núi nhỏ, hơn thế nữa, ở giữa ngọn núi này lại có một cô nhi viện.

Lam Tử Tuyết xuống xe, dòng chữ "Cô nhi viện Ánh Dương" đã cũ kĩ cùng dáng vẻ đã xuống cấp của cô nhi viện làm cô thấy chạnh lòng.

"Uhm..anh..."

Lời còn chưa hết, Lam Tử Tuyết đã thấy một đám trẻ từ trong cô nhi viện chạy ra, ôm lấy chân hai người, còn có các sơ theo sau.

Bọn trẻ quấn lấy Tạ Phong, thi nhau trò chuyện với hắn, Tạ Phong cười với từng đứa, rồi lại mở ngăn sau xe, lấy quà đã mua từ trước ra.

Mãi đến khi một đứa bé nắm lấy tay cô kéo kéo, Lam Tử Tuyết mới thôi không nhìn theo cảnh đó nữa.


"Cô ơi, cô có mang quà cho cháu không ạ ?" Bàn tay nho nhỏ nắm lấy vạt áo lam Tử Tuyết, cái má hồng hồng phồng lên, môi hơi vẩu ra, đứa trẻ này, dễ thương chết đi được.

Lam Tử Tuyết bế đứa bé lên, cười hỏi :

"Con không sợ cô sao, chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà !"

"Không đâu, cô đi cũng chú ấy, nhất định là người tốt." Cô bé chỉ về hướng Tạ Phong "Với lại đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau đâu."

Lam Tử Tuyết khó hiểu. Không thể nào, trí nhớ mình rất tốt mà, trước đây chưa từng đến đây.

"Mau qua phụ tôi đi, em đứng đó làm gì." Lam Tử Tuyết ôm đứa bé tươi cười chạy lại, giúp Tạ Phong chuyển đồ đạc.

Bởi mới nói, giàu cũng khổ, Lam Tử Tuyết giúp Tạ Phong chuyển hết đồ vào trong xong cũng đã là gần trưa. Một sơ ân cần bước tới, đưa cho cô khăn tay.

"Con chắc là bạn thân của Phong ha ? Trước đây sơ và mấy đứa cũng nghe Phong nhắc tới con rồi."

Lam Tử Tuyết mỉm cười, gật đầu lấy lệ, ai biết được người hắn nhắc đến có phải là mình hay không!

Lam Tử Tuyết nhìn đống nguyên liệu trong phòng bếp mà thấy chán nản, cô biết nấu ăn nhưng chưa từng nấu nhiều như vậy lại còn là nấu cho con nít. Ảo não nhìn sang, người kia thì lại một mình lấy nguyên liệu ra, bảo cô xuống phụ hắn mà chẳng nói gì cả, biết làm gì bây giờ?!

Lam Tử Tuyết đi loanh quanh trong phòng bếp mấy vòng thì sự chán nản bùng nổ, cô ngồi xuống một góc thì phát hiện một tấm ảnh.

Hình ai vậy nhỉ ?

Trong ảnh là một cậu bé đứng cùng một người phụ nữ xinh đẹp, tuy ảnh đã cũ nhưng không khó để nhận ra cậu bé này rất giống...cái người thái rau đằng kia, nhưng mà người phụ nữ kia là ai nhỉ ?

Một bàn tay vươn ra nhanh chóng đoạt lấy bức ảnh trong tay Lam Tử Tuyết để lại chỗ cũ, Tạ Phong lườm Lam Tử Tuyết một cái rồi lại tiếp tục...thái rau.

Lam Tử Tuyết đi theo sau, chăm chú nhìn bàn tay điêu luyện của Tạ Phong, trong tay hắn, rau củ rất nhanh đều được sơ chế.

Hèn gì lúc trước hắn nấu ăn cho mình đều ngon như vậy !

Mấy cái này dễ òm, có gì đâu!

Lam Tử Tuyết cũng cầm một con dao lên, phô diễn tài nghệ. Trong phòng bếp của cô nhi viện bình thường đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng dao cắt xuống vang lên đều đều, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ.

Lam Tử Tuyết chợt cảm nhận được niềm vui lạ thường mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được. Lam Tử Tuyết vốn là người sôi nổi, cô sợ nhất chính là những lúc yên tĩnh thế này, cảm giác trống trải vô cùng. Nhưng mà lúc này yên tĩnh đem lại một cảm giác vô cùng thoải mái.


"Em có thích nơi này không?" Tạ Phong hôm nay hiếm lắm mới có nét cười.

"Thích." Lam Tử Tuyết không chần chừ gật đầu.

"Vậy thì sau này nhớ thường xuyên tới đây."

Giữa hai người lại rơi vào một khoảng trầm mặc.

"Chiều nay tôi sẽ bay qua Mĩ, đây coi như là lần cuối chúng ta gặp nhau."

Bàn tay đang cắt dao của Lam Tử Tuyết chợt khựng lại, cô cố gắng nở nụ cười gượng gạo "Ừ".

Trong lòng Tạ Phong chợt cảm thấy mất mát. Hôm trước Đồng Văn đã nói với hắn, nếu giữ không được thì buông đi, đừng dây dưa làm gì nữa nên hắn mới quyết tâm nhờ chuyến công tác này mà từ bỏ hẳn cô nhưng cuối cùng vẫn còn vấn vương một tia hi vọng.

Chỉ cần cô ấy bảo mình đừng đi, ở lại hay chỉ là biểu hiện ra một chút cảm xúc cũng là được rồi.

Nhưng cuối cùng biểu hiện của cô cũng chỉ có vậy. Giờ hắn mới thấy thì ra một chữ "ừ" lại có lực sát thương lớn đến thế, một người bình thường lãnh đạm với người khác như hắn cuối cùng lại bị người khác lãnh đạm.

Tạ Phong buông dao, quay người rời đi, căn bếp chỉ còn lại mình Lam Tử Tuyết.

Hình như yên tĩnh cũng không vui đến vậy, hình như tiếng cười của bọn trẻ ngày càng xa gần, hình như...trống trải...tịch mịch.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh kia, Lam Tử Tuyết như tìm được cứu tinh, nhấc điện thoại.

Đã gần 6h, chỉ còn nửa tiếng nữa là sẽ bay, Tạ Phong liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị dọn đồ ra về mà vẫn không nhìn thấy Lam Tử Tuyết.

"Cô ấy về rồi !" Một cậu bé nhanh chóng giải đáp thắc măc cho Tạ Phong.

Mí mắt Tạ Phong hơi cụp xuống, anh ừ một tiếng rồi lái xe ra về.

Sân bay đông đúc người nhưng không thể lẫn được đám người Đồng Văn. Đồng Văn nhanh chóng giúp Tạ Phong hoàn thành xong thủ tục, chỉ còn chờ bay.

"Sao rồi ? Kiên định chưa ?" Hiếm khi có cơ hội, cứ lên mặt với Tạ Phong chút đã.

Tạ Phong không đáp lời, hắn đang mở hộp thư, nhìn thấy tin nhắn vừa gửi của Lam Tử Tuyết.

"Tôi về nhà trước, anh đừng lo. Thượng lộ bình an.


Lam Tử Tuyết"

Máy bay cất cánh lúc 6h, lúc đó trời vẫn còn sáng nhưng ánh nắng mặt trời lại bị máy bay xuyên tạc, đến cả tia nắng nhỏ nhất cũng không còn.

Cứ thế mà ra đi...

Lam Tử Tuyết mơ hồ tỉnh lại, mắt bị cái gì đó chặn lại, cho dù cố gắng mở đến mấy cũng không hiện ra được một tia ánh sáng. Vật nhét ở miệng được lấy ra, Lam Tử Tuyết vẫn còn đang ho khan thì nghe một giọng nói.

"Tỉnh rồi à ?"