Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 94: Úc Úc thích hoa Nhài Pháp sao?

Vừa thấy dòng ý nghĩa, ánh mắt Khúc Úc Sơn liền nán lại trên màn hình một chốc.
Thôi Nịnh bên cạnh liếc sang, vốn định bảo Khúc Úc Sơn đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại kẻo say xe, ai dè thình lình liếc thấy dòng chữ trên màn hình di động.
Ấy cũng tại thị lực tốt quá.


Sao Úc Úc lại tra ý nghĩa của hoa vậy nhỉ?
Hoa gì kia, hoa Nhài nước hoa Pháp?
Pháp?


Cậu lặng lẽ ghi nhớ tên hoa rồi quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Hai người đến quán trà sớm hơn giờ hẹn, trong lúc Thôi Ninh ngồi một mình trong phòng riêng chờ Lâm Chí Minh đến, cậu bèn lên mạng tra hoa Nhài Pháp xem sao. Khi nhìn rõ ảnh, cậu bỗng thấy hoa này trông hơi quen quen.


Kế tiếp nhấp vào vòng bạn bè, và Thôi Nịnh đã tìm ra lý do khiến cậu thấy quen.
Hôm nọ cậu đã add WeChat của mẹ Khúc, hôm qua mẹ Khúc đăng lên vòng bạn bè hình chậu hoa Nhài vàng Pháp với caption gì gì đó, qua cậu còn thả like cả comment nữa mà.


Caption mẹ Khúc ghi bằng tiếng Nga, do qua quá bận nên Thôi Nịnh chỉ comment khen hoa đẹp chứ cũng không tra xem câu tiếng Nga kia nghĩa là gì.
Cậu copy câu tiếng Nga rồi quăng nó vào app dịch, bỗng phát hiện ra điều mờ ám.


Mặc dù app dịch dịch hơi phèn nhưng nghĩa đại khái thì Thôi Nịnh vẫn hiểu, hoa này chính là do Chu Vọng Trác tặng.
Chu Vọng Trác cố ý tặng hoa cho mẹ Khúc làm gì?
Ý nghĩa của hoa này còn mập mờ như thế.


Rõ ràng là chẳng có ý gì tốt đẹp, chắc chắn là lấy cớ tặng hoa cho mẹ Khúc để tung ra cái mục đích thật sự là cho Khúc Úc Sơn thấy rồi.
Lại còn chỉ yêu mình em?
Hừ, cần cái thứ tình yêu của kẻ lạ hoắc lạ huơ như anh chắc?


Thôi Nịnh khẽ nghiến răng, đương lúc mây đen gió lốc cuộn trào trong đáy mắt thì cửa phòng trà bỗng bị đẩy ra.
Người bước vào là Lâm Chí Minh.
Lâm Chí Minh đến đây một mình, thấy Thôi Nịnh đứng dậy, ông bèn gật đầu bảo: “Ngồi đi, đừng khách sáo.”


Ông nói xong thì tự mình ngồi vào chỗ, ngắm khuôn mặt Thôi Nịnh hồi lâu rồi mới nói: “Trong buổi học lần trước, chú thấy cháu cũng tìm hiểu khá nhiều về ngành tài chính này. Năm nay cũng hẳn mới năm nhất thôi đúng không?”
Thôi Nịnh lễ phép gật đầu, “Vâng ạ.”


“Mới năm nhất mà đã như này quả thực rất khá, nhiều anh chị năm tư cũng chưa chắc có thể biết nhiều như cháu đâu. Chú mạo muội hỏi một câu, bố mẹ cháu cũng làm trong ngành này sao?” Lâm Chí Minh hỏi tiếp.


Nhắc đến cha mẹ, sắc mặt Thôi Nịnh thoáng lạnh xuống, song đối phương lại là người thầy mà cậu muốn theo học nên đành phải trả lời: “Cháu không có bố, mẹ cháu thì đã qua đời. Trước kia mẹ cháu cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường và không liên quan tới ngành Tài chính đâu ạ.”


“Xin lỗi.” Lâm Chí Minh nói xong thì im bặt, như thể đang suy tư điều gì. Bấy giờ Thôi Nịnh liền nhận thấy có gì đó không ổn, Lâm Chí Minh rõ ràng là không có hứng thú với cậu, mà hình như là có hứng thú với bố mẹ cậu hơn.
Chẳng nhẽ Lâm Chí Minh cũng quen biết với nhà họ Chu?


Đương lúc Thôi Nịnh âm thầm suy đoán, Lâm Chí Minh rốt cuộc lên tiếng.


“Thật ra chú hẹn cháu ra đây là để hỏi thăm về mẹ cháu. Xin hỏi tên thật của mẹ cháu có phải là Thôi Minh Giai không?” Khi Lâm Chí Minh nói mấy câu này, có thể thấy rõ sự thận trọng của ông, thậm chí hơi thở cũng bật rất khẽ.


Một người đàn ông tung hoành trong giới kinh doanh lâu năm như vậy lại dùng giọng điệu thận trọng để hỏi một cậu bé nhỏ hơn mình tận mấy con giáp một vấn đề.
Điều đó cho thấy Lâm Chí Minh cực kỳ coi trọng vấn đề này.


Còn Thôi Nịnh nghe được tên thật của mẹ mình thì suy đoán trong lòng lại càng thêm chắc chắn. Thật ra thì trước khi bố ruột của cậu xuất hiện, cậu vẫn không hề biết mẹ mình tên thật là Thôi Minh Giai, bởi từ lúc cậu có trí nhớ thì mẹ cậu vẫn luôn dùng một cái tên khác.


“Chú quen mẹ cháu ạ?” Thôi Nịnh hỏi.


Lâm Chí Minh nhận ra Thôi Nịnh đã xác nhận lời ông nói, lại tiếp tục im lặng. Không biết bao lâu sau, ông mới lại cất tiếng: “Minh Giai là bạn gái của chú trong lúc chú đang học nghiên cứu sinh. Xin lỗi, chú nên giải thích như này mới đúng, chú và mẹ cháu đã từng yêu nhau, mặc dù cả hai đều chưa về ra mắt bố mẹ hai bên, nhưng chú đã xác nhận mẹ cháu chính là một nửa trong tương lai của chú. Thế nhưng mẹ cháu đột nhiên lại đòi chia tay, rồi sau đó, tin dữ của mẹ cháu đã truyền về từ nước ngoài.”


Trước khi nhận được tin dữ, Lâm Chí Minh vẫn còn nhận được một bức thư từ Minh Giai. Nét bút máy trên phong thư là nét chữ quá đỗi quen thuộc với ông, trên giấy còn vương mùi thơm thoang thoảng.


Trong thư, Thôi Minh Giai gửi tới ông lời xin lỗi chân thành nhất, và nói rằng, nếu có kiếp sau, nhất định bà sẽ kết duyên phu thê với ông. Ngoài ra bà còn nói đừng nên tìm bà nữa, cũng đừng tìm cha mẹ bà, hai người hãy chia tay trong hòa bình, để thời gian bên nhau sẽ mãi là những hồi ức tươi đẹp nhất.


Nhưng rồi Lâm Chí Minh cũng không giữ lời, khi tin dữ của Thôi Minh Giai truyền về trong nước, ông đã tự mình chạy đến nơi xảy ra tai nạn. Mặc kệ các chuyên gia nhận định Thôi Minh Giai đã lành ít dữ nhiều, ông vẫn khăng khăng cố chấp tiếp tục ở lại miền đất hoang vu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thú dữ đó để tìm kiếm Thôi Minh Giai.


Nhưng tiếc thay, ông vẫn chẳng thể nào tìm được.
Dần dần, ông cũng hết hy vọng, nhưng đời này ông đã không thể gặp được thêm người phụ nữ nào có thể khiến trái tim ông rung động như Thôi Minh Giai nữa, bởi vậy mà ông vẫn một thân một mình cho đến tận nay.


Lâm Chí Minh không ngờ lại có thể gặp được một cậu bé có đôi mắt giống Thôi Minh Giai đến thế, thoạt nhìn ông nghĩ cậu bé đó có thể là con trai của Thôi Minh Giai, nhưng thực tế lại nhắc ông rằng điều đó là không thể.
Bởi Thôi Minh Giai đã mất rồi.


Thế giới này quá rộng lớn, có người giống nhau cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng Lâm Chí Minh lại vẫn cố chấp suy nghĩ, lỡ điều đó là thật thì sao? Lỡ Thôi Minh Giai vẫn chưa chết thì sao?
Vì thế nên ông đã thuê người điều tra Thôi Nịnh.


Và rồi đã tra ra được bức ảnh của mẹ Thôi Nịnh. Dẫu rằng người phụ nữ trong hình thoạt trông đã ngoài bốn mươi, thế nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, Lâm Chí Minh đã nhận ra ngay người ấy chính là Thôi Minh Giai mà ông đã không ngừng tìm kiếm bấy lâu.


Hóa ra Thôi Minh Giai vẫn chưa chết, chẳng qua em ấy chỉ đổi tên và đổi thân phận khác mà thôi. Nhưng tại sao em ấy lại phải làm như thế?
Một thiên kim tiểu thư giàu sang phú quý không làm, lại thay hình đổi dạng thành một bà mẹ đơn thân vất vả, một mình nuôi nấng đứa con trai.


Vả lại, đứa trẻ này là con của ai?
Lâm Chí Minh tính tuổi của Thôi Nịnh, nếu theo dòng thời gian thì khi Minh Giai có thai Thôi Nịnh, hai người hãy còn đang ở bên nhau.
Thôi Nịnh là con trai của ông ư?


Lâm Chí Minh nhìn chăm chú Thôi Nịnh, nhưng tiếc thay lại chẳng tìm thấy nét tương tự nào với ông trên khuôn mặt Thôi Nịnh.


Ngoại hình của ông rất bình thường, lúc ấy cũng chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Hồi đó Thôi Minh Giai chấp nhận ở bên ông là ông với cao, nhưng Thôi Minh Giai lại chẳng hề quan tâm đến điều này, chỉ hỏi ông bao giờ sẽ về ra mắt bố mẹ bà.


Ông vốn là muốn kiếm thật nhiều tiền rồi mới đến ra mắt bố mẹ của Minh Giai. Có vậy thì bố mẹ Minh Giai mới có thể yên tâm giao con gái của mình cho ông. Nhưng chẳng ngờ rằng, vào ngay cái đêm ông kiếm được hũ vàng đầu tiên trong đời, Minh Giai đã chia tay với ông.


Khi ấy Lâm Chí Minh hãy còn là một kẻ tầm thường, thấy làm mọi cách rồi mà vẫn không thể níu kéo được nữa, ông liền nghĩ liệu có phải là do Thôi Minh Giai chê ông nghèo không? Nếu đúng thật thì ông chẳng bằng tự rước lấy nhục.


Sau đó, để ra nước ngoài tìm Thôi Minh Giai, ông đã phải ở lại nơi hoang vắng ấy hơn nửa năm, và cũng tiêu hết hũ vàng đầu tiên mà ông kiếm được, thậm chí còn phải vay thêm tiền thành nợ nần chồng chất, bởi thế, ông lại càng không còn mặt mũi nào đi gặp bố mẹ Thôi Minh Giai.


Đợi ông kiếm lại được tiền rồi thì Thôi Minh Giai cũng đã qua đời quá lâu. Ông nghĩ nếu mình hấp tấp đến cửa nhà Minh Giai thì liệu sẽ khiến bố mẹ Minh Giai nhớ lại chuyện cũ mà buồn bã đau thương không?


Vì thế ông đã không tới gặp nữa, bởi vậy mà đến tận giờ ông bà ngoại Thôi cũng không hề biết Thôi Minh Giai đã từng có một người bạn trai rất mực yêu thương.
———-


Thôi Nịnh cũng không ngờ mẹ mình và Lâm Chí Minh đã từng có mối quan hệ như thế, bởi mẹ cậu chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm của mình với cậu. Nhưng sau khi trải qua chuyện cha Chu thì giờ Thôi Nịnh đã rất có kinh nghiệm, vậy nên cậu chỉ bình tĩnh rồi khẽ gật đầu.


Sau đó, cậu kể cho Lâm Chí Minh vài chuyện về mẹ cậu, chủ yếu là chuyện mẹ cậu bị bệnh gì và đã ra đi thế nào.


Nghe được Thôi Minh Giai chết vì bệnh ung thư, trước khi đi ngay cả hớp nước cũng chẳng uống được, chỉ có thể thấm ướt bông để làm ẩm môi, khóe mắt Lâm Chí Minh bỗng đỏ hoe. Ông lúng túng đứng dậy và bước đến cửa sổ. Mãi lâu sau, ông mới hỏi Thôi Nịnh, “Chú ra ngoài hút điếu thuốc được chứ?”


“Giáo sư Lâm cứ tự nhiên ạ.” Thôi Nịnh vừa dứt lời, Lâm Chí Minh liền đi ra ngoài.


Phía bên kia, Khúc Úc Sơn mở cửa phòng quan sát động tĩnh bên Thôi Nịnh, thấy Lâm Chí Minh bước vào, lúc này lại thấy Lâm Chí Minh vội vàng đi ra, tưởng rằng chuyện đã kết thúc nên đứng dậy vào phòng Thôi Nịnh coi sao.


“Xong rồi hở?” Giọng nói của Khúc Úc Sơn đã đánh thức Thôi Nịnh hãy còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Thôi Nịnh ngẩng lên, “Chưa anh, giáo sư Lâm ra ngoài hút thuốc.”


Khúc Úc Sơn đi xã giao đã bắt gặp không ít người đang nói nửa chừng sẽ chạy đi hút thuốc, hắn cho rằng Lâm Chí Minh cũng là người nghiện thuốc giống thế nên cũng không quan tâm, “Thế anh lại sang bên kia chờ em vậy.”
“Từ từ đã.” Thôi Nịnh đứng dậy kéo Khúc Úc Sơn.
“Hở?”


Thôi Nịnh không lên tiếng, chỉ ôm chầm lấy Khúc Úc Sơn. Vừa phải nhắc lại chuyện của mẹ khiến lòng dạ cậu lại quặn thắt, thậm chí hình ảnh trước lúc qua đời chả mẹ cũng bắt đầu hiện rõ mồn một trước mắt cậu.


Bởi vì hóa trị nên tóc mẹ đã rụng gần hết, đôi mắt mẹ khô cạn như hai cái động lớn, trống rỗng mở to.


Tuy Khúc Úc Sơn không hiểu tại sao Thôi Nịnh lại đột nhiên ôm mình, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, bèn ôm lại Thôi Nịnh, “Mệt quá hử? Hay là nói với giáo sư Lâm một tiếng rồi mình về?”


Thôi Nịnh rúc vào cổ Khúc Úc Sơn và hít một hơi thật sâu, rồi buông ra, “Không sao đâu, anh quay lại phòng trước đi, chắc giáo sư Lâm cũng sắp về rồi.”


Đúng như Thôi Nịnh đã nói, Khúc Úc Sơn vừa về phòng bên không bao lâu thì Lâm Chí Minh đã quay lại. Lâm Chí Minh ngồi lại chỗ, cảm thấy bình tĩnh hơn trước rất nhiều.


“Chú nghe nói dạo trước cháu đã đến phòng làm việc của chú và muốn thực tập ở đó, giờ cháu còn hứng thú nữa không?”


Lâm Chí Minh không hỏi bố Thôi Nịnh là ai, dù cho ông đoán Thôi Nịnh đã biết rồi. Bởi lúc Thôi Nịnh nhắc đến từ bố, đáy mắt cậu đã hiện rất rõ vẻ căm ghét.
Nếu đơn giản không biết bố mình là ai thì Thôi Nịnh hẳn sẽ không lộ rõ vẻ căm ghét như thế.


Thôi Minh Giai thà chịu khổ cũng chọn cách nuôi đứa bé một mình, quá nửa là không muốn cho mọi người biết bố đứa trẻ là ai. Ông không thể thực hiện lời hứa hẹn cho Thôi Minh Giai một cuộc sống hạnh phúc như hồi còn yêu đã hứa, vậy cũng chỉ có thể bù đắp phần nào ở nơi khác mà thôi.


Con trai của Thôi Minh Giai thích Tài chính, vậy ông sẽ giúp cậu nhóc vào được giới này.
———


Trở lại căn hộ, Thôi Nịnh bèn đi ngủ một giấc trước sự ép buộc mãnh liệt của Khúc Úc Sơn. Đợi cậu tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, còn người cậu muốn gặp ngay tức khắc thì đang nằm ngay bên cạnh cậu.
Khúc Úc Sơn đang chơi game trong im lặng.


Ánh sáng trắng nhàn nhạt của màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt Khúc Úc Sơn, soi rọi đôi tròng mắt thâm thúy dưới hàng lông mày đen nhánh và hai cánh môi đỏ mọng dưới rặng núi cao. Thôi Nịnh trở mình, lẳng lặng ngắm nhìn hồi lâu, đợi Khúc Úc Sơn chơi xong, cậu mới sấn người tới trao người nụ hôn.


Khúc Úc Sơn cũng chỉ cho hôn, chứ nhiều hơn là không cho.
Thôi Nịnh biết Khúc Úc Sơn đang sợ gì, kỳ thực mỗi khi làm chuyện đó cậu cũng đều thấy mình thật giống một kẻ biến thái. Bởi cậu cực kỳ thích cái cách mà Khúc Úc Sơn khóc khi ấy.


Cậu muốn siết chặt lấy Khúc Úc Sơn, nhìn đối phương run rẩy như một con thú nhỏ dưới người mình, không cách nào chạy thoát, và chỉ có thể cầu xin cậu tha cho.


Cậu từng rất thích hôn lên bụng Khúc Úc Sơn, cái bụng trắng nõn nà ấy cũng chẳng hoàn toàn mềm mại, Khúc Úc Sơn có múi mỏng do tập thể hình lâu ngày. Mỗi khi cậu in hằn đôi môi xuống, thức thơm của da thịt sẽ xộc vào khoang mũi cậu, đồng thời, đối phương sẽ khẽ run lên hệt một con thú nhỏ.


Khi Khúc Úc Sơn khóc hoặc ngà say, thanh âm sẽ rất mềm dịu nhỏ nhẹ.
Và không hề giống lúc bình thường chút nào.
Cậu rất thích sự tương phản này, mỗi lần nghe Khúc Úc Sơn khóc lóc xin tha là cậu lại hận không thể nuốt chửng đối phương vào bụng.


Nụ hôn kết thúc, hai người cũng có phần thở dồn dập tim đập nhanh, nằm vật ra giường nghỉ tại chỗ. Thôi Nịnh bắt đầu kể về chuyện cũ của mẹ cậu và Lâm Chí Minh, cùng với chuyện cậu đã chấp nhận lời mời của Lâm Chí Minh và sẽ đến thực tập ở phòng làm việc của ông vào ngày mai.


Kỳ thực cậu không nên chấp nhận nó, bởi Lâm Chí Minh trao cho cậu cơ hội thực tập này đều là vì mẹ cậu chứ không phải là vì chính bản thân cậu. Nhưng cậu không chờ được nữa rồi, và cũng không còn nhiều thời gian cho cậu nữa rồi, những bông hoa mà Chu Vọng Trác gửi tới lại nhắc cậu một lần nữa rằng kẻ đó vẫn đang lom lom theo dõi hai người.


Nghĩ đến Chu Vọng Trác, Thôi Nịnh liền hỏi với giọng chua loét, “Úc Úc thích hoa Nhài Pháp sao?”
Khúc Úc Sơn hãy còn đang choáng váng bởi nụ hôn sâu hồi nãy nên mồm nhanh hơn não, nói luôn, “Thích.”
Hắn cũng khá thích nó đấy, lần đầu tiên nhìn thấy nó hắn còn muốn mua về chăm nữa là.