Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 76: Em quên là đang không ở nhà

Cũng chẳng nhìn được bao lâu, vì bàn tay đang nắm tay hắn tự dưng tăng lực độ. Khúc Úc Sơn quay sang, thấy Thôi Nịnh đang nhìn chòng chọc mình.


Bỗng, một cảm giác chột dạ lại ập đến tâm trí hắn một cách lạ lùng. Khúc Úc Sơn nghĩ mình cần qué gì phải chột dạ chứ, mình đâu có gì với Chu Vọng Trác, cũng làm gì có gì với Thôi Nịnh.


Biệt thự có người đi ra, là cô giúp việc của nhà ông bà ngoại Thôi Nịnh, chắc là đã được thấy ảnh Thôi Nịnh từ trước nên vừa ra đã gọi ngay, “Tiểu thiếu gia.”


Thôi Nịnh hiển nhiên không quen với cách gọi này, chân mày cậu khẽ nhíu. Cô giúp việc đã chăm sóc ông bà ngoại Thôi Nịnh nhiều năm, vả lại nhà ông bà ngoại Thôi Nịnh cũng là danh gia vọng tộc đã mấy đời, thành ra đã quen nếp gọi theo kiểu ngày xưa, chứ không giống với nhà Khúc Úc Sơn.


Cô giúp việc và bác lái xe lâu năm của nhà Khúc Úc Sơn đều gọi thẳng tên của hắn, khi thì Tiểu Úc, khi Úc Sơn hoặc là sếp Khúc nhỏ.
“Mời Tiểu thiếu gia vào nhà, lão gia và lão phu nhân đã đợi cậu lâu rồi ạ.” Cô giúp việc dẫn Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn vào nhà.


Căn biệt thự này được xây dựng hoàn toàn theo kiến trúc cổ xưa, đi qua lối vào dài nhỏ là một hòn non bộ có thác nước nhân tạo. Song trong nhà lại được trang bị đầy đủ đồ điện và nội thất hiện đại, nên không gây bất tiện cho đời sống sinh hoạt.


Vừa bước vào nhà chính, ông bà ngoại đã vội tiến lên đón, hai cụ không hề nhìn Khúc Úc Sơn mà chỉ ân cần hỏi han Thôi Nịnh, mãi đến khi Thôi Nịnh càng nhíu chặt mày và nắm lấy tay Khúc Úc Sơn một lần nữa, bấy giờ hai cụ mới liếc sang Khúc Úc Sơn.


Trước đó hai cụ đã điều tra thông tin của Khúc Úc Sơn, thấy Khúc Úc Sơn cao ráo đẹp trai thì đã chẳng có hảo cảm rồi. Cái ngữ càng đẹp mã lại càng kém tin cậy, tất nhiên là không bao gồm hai đứa cháu ngoan của ông bà rồi.:))))))))))


Nghĩ đến cháu trai vừa đẹp vừa ngoan của mình, vẻ mặt của ông bà ngoại Thôi Nịnh cũng dịu đi rất nhiều, chào hỏi Khúc Úc Sơn xong liền quay sang hỏi Thôi Nịnh: “Nay là lần đầu tiên con về nhà nên ông bà cũng gọi anh họ con đến đây cho hai anh em con biết mặt nhau.”
Anh họ trong lời của bà là Chu Vọng Trác.


Đương chuyện trò, bỗng trên tầng có động tĩnh.


Bị tiếng động hấp dẫn, Khúc Úc Sơn ngẩng lên và thấy Chu Vọng Trác đang đi xuống cầu thang. Do vào sớm hơn nên Chu Vọng Trác đã thay bộ đồ ban nãy bằng áo phông cotton màu xám nhạt giản dị kết hợp với quần tây chín phân, thoạt trông vừa mát mẻ lại rất tự nhiên.


Cùng với đó, trên cổ tay trắng trẻo đang buông thõng là một chiếc vòng mã não màu đỏ.


Chu Vọng Trác xuống lầu rồi bước đến trước mặt Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, nở một nụ cười xã giao quen thuộc, “Chào em họ, lần đầu gặp nhau, anh là Chu Vọng Trác.” Đoạn, quay sang nhìn Khúc Úc Sơn. Khác với lần gặp trước đó, ánh mắt lần này rõ ràng xa cách hơn nhiều, dẫu thái độ vẫn nhẹ nhàng là vậy, “Tiểu Úc.”


Có vẻ không định để cho ông bà ngoại biết cha ruột của Thôi Nịnh là ai, thế nên anh đã giả vờ rằng đây là lần đầu tiên gặp Thôi Nịnh.
Ông bà nghe thấy Chu Vọng Trác gọi Khúc Úc Sơn là Tiểu Úc, không khỏi hỏi: “Hai đứa quen nhau à?”


“Vâng ạ, Tiểu Úc là hàng xóm của con ông bà ạ.” Chu Vọng Trác nhẹ nhàng đỡ vai bà ngoại, “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, giờ đi ăn tối đã lát rồi nói tiếp bà nhé.”
Lại gọi tên cô giúp việc, “Cô Vương ơi, cô mang insulin trong tủ lạnh ra đây nhé.”


Bà ngoại bị tiểu đường nên phải tiêm insulin trước bữa ăn. Khi nào có Chu Vọng Trác ở đây thì anh sẽ là người tiêm cho bà.


Một bữa cơm cực kỳ gượng gạo, Khúc Úc Sơn không có gì để nói, còn ông bà thì chỉ nói chuyện xoay quanh Thôi Nịnh, thi thoảng quay sang Chu Vọng Trác. Chu Vọng Trác hình như có tâm sự nên rất lơ đễnh, đôi khi phải gọi đến hai ba câu anh mới đáp lại.


Cái tật xấu lúc ăn của Khúc Úc Sơn dù đến nhà người ta làm khách cũng không sao sửa cho nổi. Ông bà ngoại Thôi Nịnh nhìn miếng cơm còn sót lại trong bát của Khúc Úc Sơn thì không chịu nổi, đương định hỏi hắn xem có phải đồ ăn không ngon hay gì, chợt đã thấy cháu trai yêu quý của mình với luôn bát của Khúc Úc Sơn rồi quen thuộc ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát.


Hai cụ sững sờ tại chỗ, lại càng nghĩ Khúc Úc Sơn này tồi quá thể đáng, cháu trai yêu quý của mình quả thật đáng thương, còn phải ăn đồ thừa cơm thẹo của Khúc Úc Sơn nữa. Ở trước mặt ông bà mà đã thế này rồi, thế bình thường thì sao? Cháu ngoan của ông bà càng bị ngược đãi hơn là cái chắc.


Ngồi ở đối diện, Chu Vọng Trác cũng thấy cảnh này. Anh rời tầm mắt có chút hờ hững về phía bát Khúc Úc Sơn, kế tiếp cụp mắt xuống, hạt mã não trên cổ tay phản chiếu dư ảnh màu đỏ trên bát sứ.


Khúc Úc Sơn không ngờ Thôi Nịnh ăn lại của mình, hắn hơi ngượng ghé vào tai Thôi Nịnh thì thào: “Làm gì đó?”


Thôi Nịnh tâm tư nhạy cảm, đã biết ông bà ngoại mình có thành kiến với Khúc Úc Sơn, đồng thời nhìn ra ông bà đang cố tình lơ Khúc Úc Sơn. Họ càng bơ Khúc Úc Sơn, thì cậu càng phải thân mật hơn với Khúc Úc Sơn.


Đối với cậu, tất thảy người có mặt ở đây cộng lại cũng không quan trọng bằng một ngón tay của Khúc Úc Sơn.
Thôi Nịnh cũng quay đầu sang, không hạ giọng, cố ý để cho mọi người nghe thấy, “Em quên là đang không ở nhà, anh đừng giận mà.”


Khúc Úc Sơn chực nói ở nhà cũng đâu có thế, song lại thấy nói câu này ra cũng dị, nghe có vẻ đây nào phải nhà Thôi Nịnh, nhà hắn mới là.
Nói lắm sai nhiều, thôi im mồm đi cho lành.


Cơm nước xong mới có tám giờ, Khúc Úc Sơn chủ động hỏi xem có thể đi dạo trong vườn không, hai vị lão nhân gia đồng ý, nhưng không cho Thôi Nịnh đi cùng. Thôi Nịnh hơi giận, vừa định cựa ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của bà ngoại thì bả vai đã bị vỗ nhẹ.


“Cậu ở lại trò chuyện với ông bà đi, tôi đi dạo cho tiêu cơm chút thôi, ngoan.” Khúc Úc Sơn thấy rõ rành rành cảm xúc Thôi Nịnh đã biến đổi.


Từ “ngoan” này truyền vào tai Thôi Nịnh khiến dái tai có xu hướng nóng lên. Cậu giơ tay lên sờ sờ lỗ tai rồi đáp nhẹ một câu, ngoan như cún nán lại trò chuyện với ông bà ngoại.


Bên kia, Khúc Úc Sơn tự ra ngoài một mình. Đây là hắn cố ý, vì hắn nghĩ hai cụ thấy có người ngoài là hắn nên sẽ có lời không nói được, ra chừa không gian là tốt nhất.


Khúc Úc Sơn vào một chòi nghỉ ngồi xuống, quanh chòi được trồng một hàng trúc, mé không trồng là đối diện ao, ánh sáng hiu hắt từ đèn tường hình con cá rọi xuống mặt ao, thoáng thấy vài chú cá Koi đang tung tăng lượn lờ dưới tán lá sen.


Người đẹp dựa đình bón cá ăn – Khúc Úc Sơn buồn chán nắm một nắm nhỏ thức ăn cho cá rồi thả xuống ao.
Mười mấy hai mươi con cá Koi ngửi thấy mùi đồ ăn bèn sà vào, Khúc Úc Sơn nhìn chúng nó đang tranh giành nhau, đương nghĩ xem có nên ném thêm đợt nữa không, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói.


“Có thể cho thêm nhưng không nên cho quá nhiều, giống này ham ăn không biết điều độ đâu.”
Khúc Úc Sơn ngoảnh lại, thấy người tới là Chu Vọng Trác.
Cũng không rõ Chu Vọng Trác đã đến tự bao giờ mà im hơi lặng tiếng thế.


Chu Vọng Trác không nhìn Khúc Úc Sơn, mà chỉ đứng trong chòi và nhìn chăm chú đàn cá Koi trong ao. Trăng ngời như nước, thoảng tiếng côn trùng trong màn đêm tĩnh mịch. Khúc Úc Sơn thấy lúng túng, bèn đứng dậy định đi, song đã bị gọi lại.


“Tiểu Úc, anh thay mặt ông bà ngoại xin lỗi em, ông bà cũng không có ý gì xấu, chỉ là do quá quan tâm Thôi Nịnh mà thôi.” Chu Vọng Trác trầm giọng nói.
“Em biết rồi.” Khúc Úc Sơn đổ lại phần thức ăn cho cá trong tay vào hộp, “Em ra đây cũng lâu rồi ấy, nên em về trước đây.”


Chu Vọng Trác không nói gì nữa, chỉ khẽ khàng xoa xoa chuỗi hạt mã não trên tay.
———–
Tối nay ngủ lại ở nhà ông bà ngoại Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn là khách nên được sắp xếp ngủ trên tầng hai, Thôi Nịnh là cháu ngoại nên ở trên tầng ba với Chu Vọng Trác, còn hai cụ thì ở tầng bốn.


Khúc Úc Sơn xưa nay chưa từng làm cú đêm bao giờ, nên vừa tắm táp xong xuôi là hắn cũng leo lên giường luôn. Nhưng không biết có phải do lạ giường hay gì khác không mà nằm mãi vẫn chẳng ngủ được.
Xoay xoành xoạch trên giường một hồi, điện thoại lăn lóc trên bàn, bỗng hiện lên một dòng tin nhắn.


“Úc Úc đã ngủ chưa?” Là Thôi Nịnh gửi.
Khúc Úc Sơn đang chán thấy mồ, bèn với lấy điện thoại nhắn lại, “Chưa.”
“Em muốn sang với anh.” Thôi Nịnh trả lời rất nhanh.
“Tìm tôi chi?”
“Luyện nghe tiếng Anh.”


Thấy câu trả lời này, Khúc Úc Sơn bèn nhìn đồng hồ thì thấy mới có mười giờ, vẫn đủ thời gian cho Thôi Nịnh làm thêm đề nữa. Lúc này đòi hắn luyện nghe tiếng Anh chỉ là một cái cớ mà thôi.


“Tự nghe mấy bản đã download rồi đi.” Khúc Úc Sơn từ chối không thương tiếc, Thôi Nịnh liền không trả lời lại.


Đương lúc Khúc Úc Sơn ngỡ Thôi Nịnh bỏ cuộc rồi, ấy vậy mà cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Giọng Thôi Nịnh truyền đến, nghe rất chi là đáng thương, “Úc Úc mở cửa cho em đi, bên ngoài lạnh quá, hôm nay giảm nhiệt độ.”


Nhiệt độ hôm nay giảm thật, ban nãy Khúc Úc Sơn cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Lúc lái xe đến đây, sóng phát thanh cũng nói tối nay lạnh lắm, người dân đi đâu nhớ mặc thêm áo nhiều.


Khúc Úc Sơn không mở, Thôi Nịnh vẫn gõ, rất có dáng vẻ ‘anh mà không mở là tui gõ đến sáng cho anh coi’. Khúc Úc Sơn sợ bị người khác nghe thấy, đặc biệt là ông bà ngoại của Thôi Nịnh. Hồi tối ông bà ngoại Thôi Nịnh nhìn hắn như quân buôn người ấy, nếu để họ biết đêm đến Thôi Nịnh không ngủ còn lượn sang gõ cửa phòng hắn thì không biết sẽ nghĩ thế nào.


Đành phải bó chiếu đứng dậy mở cửa cho Thôi Nịnh.
Cửa vừa hé ra, một bóng người liền lướt vào như gió cuốn.
Khúc Úc Sơn đã sớm chuẩn bị rồi, Thôi Nịnh vừa vươn tay ôm hắn là hắn lùi về sau nhanh như chớp ngay, “Cậu bảo luyện nghe tiếng Anh cơ mà.”


Thôi Nịnh ngắm Khúc Úc Sơn hồi lâu rồi mới hạ tay xuống, “Ầu.”
Mấy tờ đề tiếng Anh đã bị gấp thành hình vuông trong túi quần được moi ra.


Cách Khúc Úc Sơn luyện nghe cho Thôi Nịnh là hắn sẽ đọc phần đọc hiểu một lần cho Thôi Nịnh nghe. Và đây cũng chính là phương pháp Khúc Úc Sơn luyện cho Thôi Nịnh lúc mắt cậu bị thương.


“Cùng cậu luyện nhiều nhất nửa giờ, nửa giờ sau lập tức về ngủ nghe chưa. Đang ở nhà ông bà ngoại cậu đấy, nếu để ông bà thấy được cậu ở phòng tôi thì sẽ nghĩ thế nào.” Khúc Úc Sơn vừa dứt lời, đã bị Thôi Nịnh ôm chầm lấy.


Thực ra Thôi Nịnh đòi đến phòng Khúc Úc Sơn là do cậu sợ Khúc Úc Sơn sẽ giận bởi chuyện tối nay, cũng bắt đầu hối hận vì đã đòi Khúc Úc Sơn đến ở cùng mình.


Vốn tưởng rằng một khi gặp mặt Khúc Úc Sơn thì ông bà ngoại sẽ thay đổi cách nhìn về hắn. Nhưng chẳng ngờ ông bà lại cực kỳ cố chấp, còn càng thêm lạnh nhạt Khúc Úc Sơn.
Cậu dẫn Khúc Úc Sơn tới không phải để Khúc Úc Sơn phải tức giận.


“Họ nghĩ thế nào liên quan gì đến chúng mình? Nếu anh thấy không thoải mái thì chúng mình sẽ về nhà ngay lập tức.” Thôi Nịnh nói rất nghiêm túc.
“Tôi không khó chịu, không sao đâu, thật đấy. Nào qua đây, chúng ta luyện nghe.” Khúc Úc Sơn đẩy Thôi Nịnh ra rồi mở đề tiếng Anh.


Khúc Úc Sơn nói được làm được, luyện nghe cho Thôi Nịnh đúng ba mươi phút xong liền kiên quyết tống cổ cậu ra ngoài, còn không quên dặn dò Thôi Nịnh, “Lúc về chú ý đấy nhé, đừng để ai nhìn thấy.”
Thôi Nịnh chau mày, thoáng không vui, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu rời đi.


Tiễn người đi xong, Khúc Úc Sơn lại chui lên giường nằm. Đang mơ mơ ngủ, lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tưởng vẫn là Thôi Nịnh, liếc sang thấy tờ đề tiếng Anh hãy còn nằm trên bàn, hắn bèn đứng dậy cầm tờ đề bước ra ngoài.


Mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ đối phương đã dúi tờ đề vào tay người ta, “Cầm đi.”
Tờ đề không người tiếp nhận, Khúc Úc Sơn ngước mắt lên, bấy giờ mới thấy người tới là Chu Vọng Trác, nào phải Thôi Nịnh. Chu Vọng Trác nhìn tờ đề tiếng Anh trong tay Khúc Úc Sơn.


Khúc Úc Sơn đứng hình một chốc, rồi nhanh chóng thu tờ giấy lại, “Có chuyện gì vậy anh Vọng Trác?”


Chu Vọng Trác giơ cốc sữa trong tay lên, giọng điệu nhàn nhạt, “Em vẫn có thói quen uống sữa bò vào mỗi tối mà, nhưng ở đây chỉ có mỗi sữa bột dành cho người già thôi. Cái này vừa được giao tới, em uống xong rồi hẵng ngủ.”