Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 58: Đánh nhau đê! Đánh nhau đê!

Nửa giờ sau, Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh cùng nhau ngồi trong phòng ăn.
Khúc Úc Sơn bên ăn sáng bên liếc mắt nhìn lén cậu thiếu niên ngồi đối diện, hắn không sao nhìn nổi Thôi Nịnh cứ thế mà về, nên đành ấp úng bảo: “Hay là ở lại ăn sáng cái đã?”


Thôi Nịnh đồng ý, thế nên mới có cảnh tượng lúc này.
Thôi Nịnh cúi đầu ăn sáng, thoạt trông thật ngoan, mà cậu càng tỏ vẻ ngoan ngoãn, Khúc Úc Sơn lại càng thấy mình chính là cầm thú.


Đợi Thôi Nịnh ăn xong, Khúc Úc Sơn mới dám phát biểu mấy câu nín nhịn nãy giờ: “Có cần đi khám bác sĩ không?”


Lời vừa ra, Khúc Úc Sơn đã thấy hàng mi dài của Thôi Nịnh khẽ chớp động, cậu hơi nghiêng đầu rồi thì thào đáp lại: “Qua hiệu thuốc mua ít thuốc là được, em không yếu đuối vậy đâu.”


Khúc Úc Sơn nghe xong thì ngón tay ngón tiếc là xoắn hết cả vào nhau, đó chính là dấu hiệu của sự căng thẳng. Phải mấy giây sau ngón tay hắn mới duỗi được ra, hắn cố dùng giọng điệu bình thường nhất có thể bảo đối phương: “Vậy để tôi đưa cậu đi mua, à đúng rồi, nếu đã quay lại thì nghỉ việc ở quán bar luôn đi.”


Thôi Nịnh nhẩm tính số tiền hiện tại trong thẻ ngân hàng của cậu, khoảng thời gian này cậu vẫn luôn làm quần quật như điên. Công việc trong quán bar tuy mệt nhưng kiếm tiền nhanh không tưởng, bán một ly rượu thôi là đã có hoa hồng.


Cậu thực nên nghỉ việc ở quán bar rồi, cậu nghĩ. Chuyện mấy ngày qua càng khiến cậu hiểu rõ rằng cậu phải có được Khúc Úc Sơn, mà nếu muốn có được Khúc Úc Sơn thì chắc chắn là không thể dựa vào mấy công việc chân tay đơn giản ấy được.


Ban đầu Thôi Nịnh cứ nghĩ rằng lòng tự trọng là thứ quan trọng nhất, nhưng gặp được Khúc Úc Sơn rồi, cậu mới nhận ra lòng tự trọng đôi khi cũng chẳng đáng nhắc tới.
So với tất cả, cậu càng muốn có được Khúc Úc Sơn hơn.


Mấy lời của Chu Vọng Trác tối qua không phải không khiến cậu đau đớn, bây giờ nếu so với Chu Vọng Trác thì cậu cũng chỉ là một con tép tội nghiệp được ở bên Khúc Úc Sơn chỉ bằng cái mã ngoài giống gã.


Nếu cậu không nhanh chóng lớn mạnh thì Chu Vọng Trác sẽ có thể dễ dàng cướp người khỏi tay cậu bất cứ lúc nào, và cậu thậm chí còn không có sức lực để chống trả, dù chỉ một chút.


Giống khoảng thời gian Khúc Úc Sơn ở Pháp, cậu không hề tìm thấy Khúc Úc Sơn. Nếu không phải Sở Lâm nói thì cậu còn chẳng biết Khúc Úc Sơn đang ở Pháp.


Mà dù cho cậu có biết Khúc Úc Sơn ở đâu, thì số tiền mà cậu làm quần quật không ngơi nghỉ chắt bóp kiếm được cũng chỉ đủ cho cậu mua được cặp vé máy bay khứ hồi.
“Ừm.” Thôi Nịnh đáp lời Khúc Úc Sơn.


Quán bar phải đến chiều mới mở cửa, Khúc Úc Sơn đành chở Thôi Nịnh đến hiệu thuốc trước, vì sợ gặp người quen ở hiệu thuốc gần nhà nên hắn đã cất công lái xe hẳn nửa thành phố chỉ để đi mua thuốc.


Đến nơi, Khúc Úc Sơn không xuống xe luôn, Thôi Nịnh dường như đã nhìn thấu tâm tư của Khúc Úc, thế nên cậu đã chủ động bảo: “Em tự vào mua được.”
“Để tôi đi cùng cậu.”
Làm người là không thể vô trách nhiệm như thế, Khúc Úc Sơn thầm nghĩ.


Dù nói ngả nói nghiêng thì sự thật vẫn là hắn đã bịch bịch con nhà người ta cả đêm.


Khúc Úc Sơn – người đờn ông tốt và có trách nhiệm – bèn nghiến răng cởi dây an toàn, sau đấy lấy hết can đảm mở cửa xuống xe. Hai người vừa mới bước vào hiệu thuốc, đã có nhân viên đi ra ân cần hỏi họ cần mua thuốc gì.


Sự can đảm mà Khúc Úc Sơn cố lắm mới gom được chút éc đã tức khắc tan thành mây khói, cũng may là Thôi Nịnh đã kịp thời bảo, “Tôi muốn mua thuốc tan bầm, cả thuốc kháng viêm.”
“Thuốc kháng viêm? Bị cảm đúng không ạ?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi.


“Không phải, thuốc kháng viêm để bôi ngoài da.”


Nghe được câu này, nhân viên hiệu thuốc không khỏi liếc sang Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn bị liếc một cái khiến người ngợm đã cứng nay càng thêm đơ. Thôi Nịnh cũng nhận thấy ánh mắt của nhân viên hiệu thuốc, cậu bình tĩnh bước sang một bước ngăn trước người Khúc Úc Sơn, “Làm phiền lấy giúp tôi thuốc.”


“Vâng ạ.” Nhân viên hiệu thuốc nhanh chóng quay đi lấy thuốc.
Thấy nhân viên đi xa rồi, Thôi Nịnh mới quay lại thỏ thẻ với Khúc Úc Sơn: “Anh đừng sợ, chị ấy sẽ không biết mình mới xảy ra chuyện gì đâu.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Hắn gắng gượng thả lỏng người, “Đâu, có sợ gì đâu.”


Khúc Úc Sơn nhìn khuôn mặt Thôi Nịnh đang gần kề, ăn sáng xong nom sắc mặt cậu có vẻ đã tốt hơn, nhưng trông vẫn tàn tạ hơn trước kia rất nhiều, người ngợm gầy rộc cả đi, mặt mũi thì bé tí teo như chỉ lớn được bằng lòng bàn tay.


Bởi mặt nhỏ đi cho nên đôi mắt có vẻ to ra, đôi mắt đen lay láy nhìn chăm chú Khúc Úc Sơn. Bấy giờ trông cậu thật giống một chú cún nhỏ đáng thương bị một gã chủ vô lương tâm vứt bỏ.
“Anh thấy em phiền lắm đúng không?” Thôi Nịnh nhẹ giọng hỏi.


Đúng lúc này, hiệu thuốc bất ngờ có thêm một vị khách mới.
Khách vừa bước vào đã hỏi: “Có bán khẩu trang không em ơi?”
Khúc Úc Sơn thấy giọng này nghe có vẻ quen quen, còn chưa kịp nhìn ra là ai thì câu tiếp theo của người đó đã vang lên, “Ố Khúc Úc Sơn? Sao cậu lại ở đây?”


Cơ thể mới thoáng thả lỏng của Khúc Úc Sơn lại cứng đờ, ngay lúc hắn không biết có nên ngoảnh lại không thì nhân viên hiệu thuốc đã lấy thuốc xong, “Anh ơi thuốc của anh đây rồi, có thể đến thanh toán rồi ạ.”


Khúc Úc Sơn vội vã bước tới quầy, mà lúc này cái người gọi tên hắn cũng đi theo đến quầy, còn vươn tay ấn bả vai của hắn, “Đúng thật là cậu, Khúc Úc Sơn, sao không đáp lời tôi thế hả?”


Nói đến mức này rồi thì Khúc Úc Sơn còn làm sao được nữa, hắn đành phải nghiêng đầu nhìn người bên cạnh rồi gượng rặn ra một nụ cười, “Thầy Tạ à, sao anh lại ở đây?”


“Nhà tôi gần đây.” Tạ Tử An khẽ nhướn mày, gã không chỉ nhận ra mỗi Khúc Úc Sơn, mà còn thấy được cả Thôi Nịnh đang đứng bên cạnh.
Thực ra thì Thôi Nịnh vốn đứng đối diện với cửa ra vào, gã có không muốn nhận ra cũng chịu.


Sáng sớm ngủ dậy Tạ Tử An thấy mình bị viêm mũi, đúng lúc nhà hết khẩu trang nên gã đành phải ra hiệu thuốc gần nhà để mua khẩu trang, ai dè lại gặp ngay phải Khúc Úc Sơn cả Thôi Nịnh ở đây.


Gã đã từng đến nhà Khúc Úc Sơn nên rất rõ nhà hắn cách đây bao xa, và càng biết công ty Khúc Úc Sơn cách đây xa thế nào.


Cơ mà nói gì thì nói chứ việc Khúc Úc Sơn vẫn giữ Thôi Nịnh lại bên mình đúng là việc khiến gã ngạc nhiên đấy. Chu Vọng Trác giờ cũng về nước rồi mà sao Khúc Úc Sơn vẫn ôm con hàng pha ke này không đá nhỉ?


Nhắc tới hàng pha ke, Tạ Tử An bèn liếc sang Thôi Nịnh, vừa nhìn phát gã đã thấy ngay Thôi Nịnh cũng đang nhìn chằm chằm gã với ánh mắt âm u kinh người.


Gã không khỏi sửng sốt, lần trước ở nhà Khúc Úc Sơn gã cũng đã phải nếm trải ánh mắt thù địch của Thôi Nịnh, nhưng mà trông nó nào có khủng bố như bây giờ.


Ngay khi Tạ Tử An định làm phát nữa để xác định, Thôi Nịnh đã thu hồi tầm mắt rồi đi đến bên Khúc Úc Sơn, tỏ vẻ yếu ớt bảo: “Khúc tiên sinh, em hơi khó chịu, chân mỏi quá.”


Tuy rằng hai chữ “mỏi chân” này nói ra sao mà nhẹ, nhưng vào tai Tạ Tử An thì đúng là bom nổ chậm. Gã bèn liếc Khúc Úc Sơn một phát, chỉ thấy vị đối thủ kinh doanh nầy của gã bùm một phát mặt đỏ tía tai, sau đấy chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng thanh toán nhận thuốc rồi kéo Thôi Nịnh đi.


Chứng kiến hết thảy, Tạ Tử An khẽ chau mày, gã nhìn chằm chằm hai bóng người rất nhanh đã mất hút rồi quay lại hỏi nhân viên hiệu thuốc: “Ngoài khẩu trang ra thì lấy cho tôi thêm một phần thuốc mà họ vừa mới mua nhé.”


Mười phút sau, Tạ Tử An cầm thuốc kháng viêm trong tay và đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, sau đấy nhớ tới hai chữ “mỏi chân” mà Thôi Nịnh vừa nhắc tới, tức thì hiểu ngay.
Khúc Úc Sơn đây là bịch bịch con nhà người ta rồi chứ còn gì nữa.


Nhớ lại dáng vẻ mặt đỏ tía tai của Khúc Úc Sơn vừa rồi khiến Tạ Tử An cười ói, gớm, có mỗi ngủ với tình nhân nhỏ của mình thôi mà xấu hổ cái nỗi gì? Đéo gì ngượng cứ như thể chính mình bị ngủ ấy.
Gượm đã.


Tạ Tử An sực nhớ tới những gì mà gã đã từng nói với Thôi Nịnh ——
“Thực ra sếp Khúc là ở… phía dưới.”
Theo quan điểm của Tạ Tử An thì Khúc Úc Sơn đã nuôi sugar baby thì chắc chắn đã vần vò người ta chán chê rồi, chẳng lý gì đến tận giờ mới thẹn.


Mà Thôi Nịnh nói đau chân cũng chưa chắc đã phải đau vì nằm dưới, vì dù có ở trên nhưng mỗi khi bụp bụp kịch liệt vẫn có khả năng bị mỏi chân mà.
Nhất là kiểu người trông gầy gầy còm còm giống Thôi Nịnh.


Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tạ Tử An rất chi là kỳ diệu, trong đầu gã không dưng hiện lên dáng vẻ của Khúc Úc Sơn, đầu tiên là gương mặt đỏ bừng của hắn, kế đến là vòng eo mà gã đã chạm vào lần trước, và cuối cùng là đôi chân dài miên man của Khúc Úc Sơn.


Nếu cặp chân dài ấy mà gác lên…
** má, *toẹt toẹt*, sao gã có thể nghĩ tới dáng vẻ Khúc Úc Sơn nằm dưới được chứ


Vẻ kỳ diệu trên mặt Tạ Tử An thoắt cái chuyển thành vẻ mắc ói, vì thấy tởm nên gã quyết định sẽ tìm người để chuyển dời cái cảm giác tởm lợm này cho người đó.


“Alo Chu Vọng Trác, nghe nói ông về nước rồi hở? Dạo này có thời gian anh em mình làm chén không? Không có thời gian à? Thế thôi, không có chuyện gì lớn đâu, chẳng qua là nãy tôi vừa mới gặp Khúc Úc Sơn cả cái cậu bé tên Thôi Nịnh ấy thôi.”


Bất kể là giọng điệu hay lời nói của Tạ Tử An, đều chẳng lộ ra vẻ gì tốt đẹp.


“Ông biết tôi gặp họ đâu không? Là hiệu thuốc đấy, thấy họ mua thuốc kháng viêm bôi ngoài da, thật ra thì mua thuốc kháng viêm cũng chả có gì lạ, nhưng có vẻ người dùng thuốc này không phải là Thôi Nịnh đâu. Chu Vọng Trác à ông cũng về nước rồi mà sao Khúc Úc Sơn vẫn nuôi nhóc tình nhân kia thế? Nó không thích ông nữa à?”


Tạ Tử An bắn liên tòi tọi trong điện thoại xong liền sảng khoái tươi mát lướt về công ty. Thú thật là từ ngày xưa gã đã thấy ghét cái tên Chu Vọng Trác kia rồi, hồi còn đi du học, cái đồ Chu Vọng Trác kia đúng hệt như một con chim công, thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người xung quanh.


Ngay cả hai cậu bạn trai của Tạ Tử An cũng sấn sổ tới Chu Vọng Trác, sấn sổ tới thì cũng thôi đi, đằng này Chu Vọng Trác được hai bạn trai kia của gã tỏ tình xong bèn lập tức bày ra cái vẻ giả tạo nói là: “Xin lỗi bạn, Tạ Tử An là bạn của mình, mình không thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy được.”


Khiến cho hai bạn trai kia lại chạy về khóc lóc kể lể với gã.
Cái đệt mẹ nó chứ, đã cướp bạn trai bố rồi còn đổ tội cho bố, cứ như chính gã mới là kẻ ác chia đôi xẻ lứa ấy.
Nhớ đến cú cúp điện thoại đáng ghi vào lịch sử của Chu Vọng Trác vừa rồi là lòng gã lại vui phơi phới.


Há há đánh nhau đê! Đánh nhau đê! Gã muốn được thấy cảnh Chu Vọng Trác chính tay xé toang Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh.
Tạ Tử An hí hửng nghĩ.
Và khi vừa về đến công ty, niềm vui của Tạ Tử An đã chợt tắt ngúm, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.


“Cái gì cơ?! Không phải cả hai đều đã ký hợp đồng với chúng ta rồi à? Tại sao lại hủy hợp đồng?”
———-


Phía bên kia, Khúc Úc Sơn đang đưa Thôi Nịnh đến ký túc xá nhân viên của quán bar để thu dọn đồ đạc, thực ra cũng chẳng có mấy đồ, một vali là có thể đóng gói được hết, Thôi Nịnh không cho Khúc Úc Sơn giúp mà tự mình thu dọn. Khúc Úc Sơn đứng im cũng thấy xấu hổ, bèn đi qua giúp Thôi Nịnh gấp quần áo, chỉ là đã quen được hầu hạ nên quần áo hắn gấp ra trông kinh dị thôi rồi.


Đại khái là sau khi gấp được mấy cái xong, hắn cũng đã ý thức được vấn đề này nên đành ngượng nghịu thu tay về.
Khúc Úc Sơn nhìn quanh mấy nơi khác, “Tôi có thể giúp được gì không?”


Thôi Nịnh vốn định nói không, nhưng ánh mắt cậu chợt lóe lên, “Dưới gối em có mấy quyển sách, Khúc tiên sinh có thể giúp em lên lấy chúng được không?”


Khúc Úc Sơn đồng ý ngay tắp lự, sau đó trèo lên giường tầng trên, nhấc cái gối và thấy đó là một cuốn bài tập tổng hợp Vật lý và một tập đề tiếng Anh.
Lúc hắn cầm sách lên, một mảnh giấy bất ngờ rơi ra khỏi cuốn bài tập Vật lý.


Đó là một tờ giấy nháp, nhưng bên trên ngoài đáp án ra thì còn viết thêm một cái tên.


Nhìn một đống chữ “Khúc Úc Sơn” chằng chịt trên mặt giấy, Khúc Úc Sơn lại tiếp tục run tay. Đang định giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà kẹp lại tờ giấy nháp vào sách, giọng nói Thôi Nịnh đã bất chợt vang lên.


“Khúc tiên sinh, đưa sách cho em nào.” Một bàn tay vươn tới giường tầng trên.
Giường của Thôi Nịnh có màn.


Nghe vậy, Khúc Úc Sơn càng tăng tốc độ chuyển động tay, nhưng càng gấp thì hắn lại càng không nhét được giấy nháp vào hẳn hoi. Tờ nháp này to hệt như trang sách ấy, nhét thế nào cũng vẫn bị lộ góc.
Mà lộ góc thì há chẳng phải lộ ngay việc hắn đã nhìn thấy tờ nháp này hay sao?


“Khúc tiên sinh?” Thôi Nịnh đã có vẻ nghi ngờ mà đưa tay vén màn nhìn vào.
Ngay khoảnh khắc Khúc Úc Sơn định kệ mẹ đời mà đưa sách cho Thôi Nịnh, thì di động hắn bỗng đổ chuông.


Hệt như được giải cứu, Khúc Úc Sơn lập tức lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, hắn lại nghĩ thà mình chẳng lấy ra còn hơn.
Người gọi đến là Chu Vọng Trác.


Khúc Úc Sơn một tay cầm sách bài tập Vật lý của Thôi Nịnh, tay kia cầm điện thoại mà Chu Vọng Trác gọi đến, cả người cứng đơ như tượng.