Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 3: Bắp tay anh mầy có toa không?

Trong khi bầu không khí đang giằng co, thì bỗng có một người bước ra từ trường đua ngựa.
Tiếng đi trước, người lả lướt theo sau.
“Anh Úc Sơn.”
Kèm theo tiếng gọi là một mùi nước hoa phái nam nồng nặc bay vèo tới.


Khúc Úc Sơn ngửi thấy mùi hương này thì ngay lập tức đã nhận ra người tới là ai, không khỏi khấp khởi mừng thầm. Có người này thì không cần phải lo về phần cốt truyện nữa rồi.
Quả nhiên, dăm ba câu đá đểu liên tiếp được bắn vèo tới.


“Đây là ai vậy chứ? Anh Úc Sơn đổi trợ lý rồi ạ? Nếu đúng là thế thì em phải nói với anh câu này, trợ lý mới này mới liếc cái thôi đã thấy chẳng ra cái dạng gì rồi, anh mà mang nó ra ngoài làm việc khéo người ta còn tưởng là anh mang theo ‘tay vịn’ tới đó.”


Từng câu từng chữ xoáy thẳng vào tim, Thôi Nịnh đang đứng cạnh Khúc Úc Sơn mặt mũi thoáng cái tái mét, càng làm nổi bật hàng lông mày và đôi mi đen nhánh. Cậu không nhìn kẻ đang chế nhạo mình, chỉ giật mạnh bàn tay mình ra khỏi tay Khúc Úc Sơn và lùi lại về sau mấy bước.


Khúc Úc Sơn thấy đã khịa đúng chỗ, vậy nên không túm lại Thôi Nịnh nữa, mà chỉ nói với những người khác, “Chúng ta vào thôi.”


Nhưng cái cậu đang chế giễu Thôi Nịnh nào có chịu bỏ qua, cậu ta bước tới trước mặt Khúc Úc Sơn, liếc xéo Thôi Nịnh đang cúi đầu đứng bên cạnh, sau đó ôm lấy cánh tay của Khúc Úc Sơn, “Anh Úc Sơn ơi, rốt cuộc đây là ai vậy ạ? Đây là bữa tụ họp riêng tư của chúng mình mà, anh đừng mang cả thứ thúi hoắc này vào đây chứ.”


Cái cậu đang ôm cánh tay của Khúc Úc Sơn tên là Chúc Tiểu Đoạn, là một người đồng tính nổi tiếng ở thành phố B, thường xuyên có tin đồn với các minh tinh trên các đầu tạp chí giải trí. Khúc Úc Sơn quen Chúc Tiểu Đoạn tại một buổi đấu giá từ thiện, lúc ấy Khúc Úc Sơn rất thích chiếc ghế của một nhà thiết kế nổi tiếng nên đã vung một khoản tiền lớn để lấy nó.


Trùng hợp là Chúc Tiểu Đoạn cũng thích.
Hai người phân đua cao thấp, sau vài hiệp ông tranh tôi đoạt thì cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng giành chiến thắng.


Sau khi đấu xong, Chúc Tiểu Đoạn đã chuẩn bị sẵn một bụng chữ để qua đá đểu Khúc Úc Sơn, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Khúc Úc Sơn, cậu ta đã sững sờ.


Lúc đấu giá là Sở Lâm giơ tay, mà Khúc Úc Sơn lại cách Chúc Tiểu Đoạn một đoạn khá xa, vì thế mà Chúc Tiểu Đoạn đã không nhìn được rõ mặt Khúc Úc Sơn.


“Anh…” Chúc Tiểu Đoạn đã biết được từ trợ lý của mình rằng Khúc Úc Sơn là một tay nhà giàu mới nổi, cậu ta định đá đểu xem đối phương có xem hiểu được thiết kế này hay không mà mua, ai dè khoảnh khắc đối mặt với Khúc Úc Sơn, cậu ta liền nín bặt, không sao khẩu nghiệp cho nổi.


Úi sao mà đẹp giai thế hả giời!
Phạm quy!
Khúc Úc Sơn còn chưa hiểu rõ tình tình, hắn nhìn chàng trai nhỏ nhắn lao tới trước mặt mình với tốc độ bàn thờ thì lộ ra một vẻ mặt rất chi là bối rối, “Hả?”


Chỉ một chữ duy nhất thôi mà cũng khiến Chúc Tiểu Đoạn đỏ phừng mặt mũi, sau bèn ngoảnh đầu bỏ đi. Chuyện đầu tiên cậu ta làm sau khi về nhà chính là bảo trợ lý gửi tất cả thông tin về Khúc Úc Sơn vào mail của mình.
Và ngay đêm đó, cậu ta đã nghiên cứu tài liệu của Khúc Úc Sơn trắng đêm.


Bố của Khúc Úc Sơn ban đầu là kinh doanh mỏ than, sau đó chuyển từ kinh doanh mỏ than sang bất động sản, sau đó lại lấn sân sang kinh doanh quần áo và ngành thực phẩm. Đến khi Khúc Úc Sơn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thì nhà họ Khúc đã rất giàu có, tuy nhiên, do nền móng không to nên đã bị gạt khỏi giới đại gia của thành phố B.


Hầu hết những đại gia ở thành phố B đều là những hộ đã giàu có từ vài thế hệ, ví dụ như Chúc Tiểu Đoạn, nhà cậu ta đã là đại gia từ thời dân quốc, còn họ hàng thì hiện đang ở Hong Kong.


Từ trước đến nay Chúc Tiểu Đoạn vẫn nào có thèm quan tâm đến dạng nhà giàu mới nổi như Khúc Úc Sơn, song cậu ta lại chết đứ đừ với nhan sắc của Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn là con lai, nhưng gen nước bạn lại yếu hơn gen nước nhà.


Ba Khúc hồi trẻ rất chăm chạy theo mốt, ông đã kết hôn với một người phụ nữ Belarus, nhưng người phụ nữ Belarus ấy đã không chịu sống chung với ba Khúc. Mặc cho ba Khúc đã dùng toàn bộ gia sản, trăm cay ngàn đắng mà níu kéo, mẹ Khúc vẫn kiên quyết không chịu, vẫn dứt khoát ly hôn với ba Khúc và trở về quê hương của mình.


Cho dù bây giờ Khúc Úc Sơn có gọi điện thoại cho mẹ mình, thì mẹ Khúc vừa nghe thấy tên ba Khúc thôi cũng đã cảm thấy rất bất mãn.


Bởi ba Khúc xuất thân là nhà giàu mới nổi nên ông cực kỳ để ý đến vấn đề này. Vì vậy ông rất thích học đòi văn vẻ, chẳng hạn như nghe “Sonata ánh trắng” ngay cả khi đi vệ sinh.


Mẹ Khúc thường xuyên giáo dục Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc, con không được học theo ba con đâu đấy. Làm màu nhiều là sau không kiếm được người yêu đâu.”


Tuy mẹ Khúc là người Belarus, nhưng tiếng Trung của bà lại rất tốt, bởi ba Khúc không biết tiếng Nga và học mãi cũng chẳng được, vậy nên để có thể giao tiếp được với nhau thì mẹ Khúc đã học tiếng Trung, bây giờ bà vẫn rất chịu khó học từ mới tiếng Trung trên mạng.


Khúc Úc Sơn liếc ba Khúc đang dựng lỗ tai lên nghe trộm bên cạnh, đáp: “Vâng ạ, con biết rồi.”


Gương mặt con lai của Khúc Úc Sơn được di truyền nhiều hơn từ ba hắn, ngoại hình của ba Khúc cũng không phải là dạng vừa đâu, năm đó có thể kết hôn được với mẹ Khúc thì có một nửa nguyên do là nhờ ngoại hình của ông đó. Lại thêm vì mẹ Khúc là người Belarus, cho nên khung xương mày và mắt của Khúc Úc Sơn sâu và thâm thúy hơn người Trung.


Gen người Nga đã cho hắn ưu thế làn da trắng trẻo và đôi chân dài miên man, đặc biệt là đôi mắt, với hàng mi dày và dài như được make up.


Trong mắt mọi người thì gương mặt này của Khúc Úc Sơn phải nói là quá đẹp, cho dù xếp vào hàng ngôi sao cũng chẳng hề thua kém. Đây cũng chính là lý do lúc đầu Sở Lâm không hiểu tại sao ông chủ của mình lại phải đi bao nuôi người ta nữa.


Rõ ràng ông chủ y có thể dựa vào mặt mình mà tán giai mờ.
———


Sau khi Chúc Tiểu Đoạn thăm dò lai lịch họ hàng hang hốc của Khúc Úc Sơn xong, cậu ta lập tức lấy cớ hợp tác làm ăn để kết bạn với Khúc Úc Sơn, vì chưa mò được ra xu hướng tính dục của Khúc Úc Sơn nên Chúc Tiểu Đoạn vẫn không dám hấp tấp hành động.


Hôm nay nhìn thấy Khúc Úc Sơn mang theo một thằng nhóc trông như con yêu tinh nhỏ đến thế này, Chúc Tiểu Đoạn liền y hệt như một con chó đái để đánh dấu lãnh thổ, mặt dày như cái thớt túm ngay lấy tay Khúc Úc Sơn hòng tuyên bố chủ quyền với Thôi Nịnh.


Bị ôm cánh tay như thế khiến Khúc Úc Sơn sởn hết cả da gà da vịt, do đã biết rõ cốt truyện nên bây giờ hắn đã biết tâm tư của Chúc Tiểu Đoạn đối với mình, vì vậy hắn bèn lanh tay lẹ mắt rút tay ra. Thấy Chúc Tiểu Đoạn cau có trừng mình, hắn vội vọt lẹ sang bên cạnh Thôi Nịnh, quyết định “sống chết mặc bay.”[ ]


[ ]: Câu gốc là Tử đạo hữu bất tử bần đạo 死道友不死贫道: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng.


Y như rằng, tầm mắt Chúc Tiểu Đoạn tức thì bay vèo vào người Thôi Nịnh, ánh mắt kia chính là hận không thể tùng xẻo Thôi Nịnh ngay lập tức. Dù đã vào trường đua ngựa rồi mà cậu ta vẫn đá đểu Thôi Nịnh không ngừng nghỉ.


Lúc thì hỏi quần áo của Thôi Nịnh mua ở đâu, sao đến tận giờ mà cậu ta cũng chưa từng thấy kiểu dáng này, lúc lại hỏi nhà Thôi Nịnh ở chỗ nào, vân vân và mây mây.


Thôi Nịnh hôm nay vốn đã mệt lử, giờ lại bị Chúc Tiểu Đoạn mỉa mai như vậy thì mặt mũi gần như chẳng còn tí máu. Cậu mím chặt môi không nói nửa lời, đi theo lưng Khúc Úc Sơn y như người câm.


Chúc Tiểu Đoạn khịa đúng thanh niên cứng, gặp người phớt lờ mình thì cậu ta cũng mất hứng, lại quay sang dính lấy Khúc Úc Sơn.


Trường đua ngựa giữ nhiệt trong nhà rất lớn, phải cỡ chừng mấy ngàn mét vuông. Khúc Úc Sơn đương định đi thay bộ đồ cưỡi ngựa thì bỗng thấy Chúc Tiểu Đoạn muốn theo vào cùng, thấy vậy da đầu hắn tức thì tê dại, vội cất tiếng gọi.
“Thôi Nịnh, em lại đây.”


Thôi Nịnh liếc Khúc Úc Sơn, chậm rãi đi tới.
“Đi vào giúp tôi thay quần áo.” Khúc Úc Sơn cố tình nói mập mờ.
Chúc Tiểu Đoạn mắt trợn ngược, nhưng cũng làm được qué gì đâu, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Khúc Úc Sơn kéo người ta vào phòng thay đồ riêng.


Còn Thôi Nịnh nghe Khúc Úc Sơn nói vậy thì vẻ chán ghét trong mắt đã khó có thể giấu được nữa, vừa vào phòng thay đồ, cậu đã rụt phắt tay lại, “Anh đừng…”
Chữ “mà” còn chưa được phun ra, cậu đã nghe thấy Khúc Úc Sơn nói trước.
“Cậu xoay người lại đi.”


Khúc Úc Sơn bảo Thôi Nịnh đi vào giúp hắn thay quần áo chỉ là một cái cớ mà thôi.


Nghe vậy, sắc mặt Thôi Nịnh lại càng thêm kỳ quái, gương mặt trắng nõn của cậu hơi ửng lên, như thể bị sỉ nhục. Khúc Úc Sơn đang cởi áo khoác, nâng mắt lên thấy Thôi Nịnh còn chưa xoay người, hắn kỳ quái hỏi: “Sao còn chưa quay đi? Muốn giúp đây thay quần áo thật hả?”


Thôi Nịnh hơi sững sờ, sau đó chậm rãi xoay người.
Tuy rằng đã xoay người, nhưng cơ thể cậu vẫn rất cứng ngắc, tư thế đứng cũng là tư thế phòng ngự, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng đồ vật rơi xuống đất, cậu không nhịn được ngoảnh lại nhìn.
Tấm lưng trần trụi bỗng đâm sầm vào tầm mắt cậu.


Khúc Úc Sơn đang mặc quần, thắt lưng da của hắn vô tình rơi xuống đất.
Hắn cúi người nhặt nó lên, sống lưng tựa đường núi, kéo dài thẳng xuống eo.


Khúc Úc Sơn nhặt thắt lưng da lên, vừa ngẩng đầu bất chợt bắt gặp ánh mắt của Thôi Nịnh từ trong gương, Thôi Nịnh thấy thế bèn vội vã quay mặt đi.
Thôi Nịnh có phần cà cuống: “Tôi không nhìn lén anh.”


“Sao đâu, cứ nhìn lén đi. Lại đây coi, thấy bắp tay anh mầy có to không?” Khúc Úc Sơn trình diễn cơ bắp của mình cho Thôi Nịnh xem.
Thôi Nịnh: “…?”


Từ lâu Khúc Úc Sơn đã muốn khoe cơ bắp của mình rồi, nhưng vẫn luôn chẳng có cơ hội khoe gì cả. Đường đường là một sếp tổng bá đạo, bên trong cơ ngơi của hắn là một phòng tập thể hình to tổ bố, vì thế nên hắn không đi tập thể hình ở bên ngoài, cộng thêm với thiết lập sẵn có của nhân vật, nên dù hắn có ép ra được múi bự thì cũng chẳng được tùy tiện khoe ra với người ta.


Thật hiếm lắm mới có thể bắt được một người mà khoe khoang, Khúc Úc Sơn không chỉ trình diễn phần lưng, mà còn xoay cả người lại mà khoe cả đằng trước.


“Nhìn đi, múi bụng nè.” Khúc Úc Sơn đột nhiên nhớ tới mình là một tên công đểu cáng và phải ngược tâm Thôi Nịnh, thế là hắn lại chém thêm một câu, “Cậu có không?”