Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 106: Xin em

Khi mẹ Chu theo sau cảnh sát xuất hiện tại hiện trường, cuối cùng Chu Vọng Trác cũng biết mình bị đánh bại ở đâu và tại sao vệ sĩ của anh lại biến mất.


“Vọng Trác, Vọng Trác.” Mẹ Chu đầu tiên là gọi Chu Vọng Trác mấy tiếng, kế tiếp là nói với cảnh sát, “Đồng chí cảnh sát ơi, con trai tôi là người tốt, thằng bé chỉ là bị bệnh thôi.” Mẹ Chu khóc nấc không thành tiếng, nửa đời trước bà sống trong hạnh phúc và vô ưu vô lo, còn nửa đời sau lại là những chuyện đau đớn tồi tệ. Khi Thôi Nịnh gặp bà và nói cho bà hay những chuyện mà Chu Vọng Trác đã làm, phản ứng đầu tiên của bà chính là không tin.


Đây hẳn là một lời vu khống, con trai bà không thể nào làm ra những chuyện tồi tệ như thế.
Nhưng bà đã nhìn thấy Thôi Nịnh lấy ra một đống camera mini.


“Chỗ anh ta nhất định sẽ có video hoặc ảnh, bác có thể đến tìm và sẽ biết ngay cháu không nói dối.” Kỳ thật, Thôi Nịnh không có ý định làm phiền mẹ Chu bởi cậu không dám đối mặt với mẹ Chu, nhưng vì Khúc Úc Sơn nên cậu chỉ có thể làm như vậy.


Mẹ Chu không nói gì nữa, chỉ lặng thinh đi lục tìm, không ngờ bà đã thật sự nhìn thấy một số thứ không nên thấy, không chỉ vậy, bà còn thấy rất nhiều bức vẽ với nhân vật chính là Khúc Úc Sơn.
Bà không thể nhìn con trai mình phạm sai lầm một lần nữa.


“Vọng Trác con ơi, con nhìn mẹ này, không sao đâu con yêu, không sao đâu con ngoan của mẹ.” Mẹ Chu muốn đến bên Chu Vọng Trác, nhưng đã bị cảnh sát kéo lại, họ cho rằng cảm xúc lúc này của Chu Vọng Trác đang rất bất ổn và rất nguy hiểm.


Mẹ Chu gào khóc: “Thằng bé là con trai tôi, các chú cho tôi đến với thằng bé, đừng đè thằng bé như thế, thằng bé sẽ đau…”
Giọng nói nhỏ dần, bà nghe thấy Chu Vọng Trác đang cười.


Đầu tiên là cười nhỏ, sau đó cười lớn và rồi cười ra nước mắt, đôi mắt đang nhìn bà sẫm đen, có một tia sáng đang dần biến mất.
“Mẹ à, sao mẹ lại đối xử với con như thế?”
Chu Vọng Trác hỏi.
Tại sao lại giúp người ngoài?


Mẹ Chu sững người, chốc sau bà giơ tay lên bụm lấy mặt, tiếng khóc thống khổ truyền ra từ kẽ ngón tay, “Vọng Trác ơi, Tiểu Úc là người, con không thể đối xử với thằng bé như thế con ơi.”
Tiểu Úc của anh.


Chu Vọng Trác chịu đựng cơn đau đớn đang lan tỏa khắp thân thể để nhìn về phía Khúc Úc Sơn đã bị anh tiêm thuốc mê. Anh thấy Khúc Úc Sơn tay chân vô lực lê lết đến bên người Thôi Nịnh, hai mắt đỏ quạch như mắt thỏ. Anh thấy Khúc Úc Sơn duỗi tay vuốt ve mặt Thôi Nịnh, những ngón tay run rẩy chẳng sao khống chế. Anh thấy Khúc Úc Sơn vừa nức nở vừa gọi tên Thôi Nịnh, vừa cố gắng xử lý vết thương rách toác trên đầu.


“Tiểu Úc.” Chu Vọng Trác gọi tên Khúc Úc Sơn.
Chàng trai mà anh gọi lại chẳng hề ngoảnh đầu.


Khoảnh khắc nhìn thấy có người dìu Khúc Úc Sơn ra ngoài, cuối cùng Chu Vọng Trác cũng không khống chế được bản thân nữa. Anh đột nhiên bạo phát, nhưng rồi lại bị đè nghiến xuống đất, cằm tì xuống sàn nhà lạnh lẽo.


“Tiểu Úc!” Một Chu Vọng Trác luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn khéo léo và tươm tất, lúc này lại như một kẻ điên không có lý trí, không có hình tượng. Một tiếng gọi nghẹn ngào khàn đặc bị ép ra khỏi cuống họng, mang theo tiếng kêu than, tuyệt vọng và bi thương, “Tiểu Úc!”


Ngoài cửa sổ gió lốc nổi lên dữ dội, sắc trời đột nhiên tối sầm, trong phòng cũng mờ mờ mịt mịt, hư hư ảo ảo. Đôi mắt anh đỏ rực, nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn.
Đừng đi.
Búp bê của anh, đừng rời xa anh.
Xin em.


Chàng trai đang được dìu ra ngoài dường như cuối cùng đã nhận ra động tĩnh sau lưng và liếc nhìn lại. Nhưng trong đôi mắt ấy chẳng còn sự ngưỡng mộ dành cho anh, mà chỉ còn lại sợ hãi, sợ hãi, và như trút được gánh nặng.
Đối với Tiểu Úc của anh, anh là một gánh nặng.


Nhưng với anh, Tiểu Úc là ánh sao soi lối cho anh lẻ loi độc bước trong đêm đen vô tận. Anh muốn nắm giữ ngôi sao ấy trong lòng bàn tay mình, để ngôi sao ấy chỉ có thể tỏa sáng trong vòng tay anh.
Khúc Úc Sơn đã bị dìu đi.
Ánh sáng trong mắt Chu Vọng Trác dần phai tàn, rồi cuối cùng lụi tắt.


Rốt cuộc, những khoảng thời gian tươi đẹp ấy cũng chỉ là Phù Dung sớm nở tối tàn, hương thơm của hoa Nguyệt Quế vàng đã bị mùa Đông giấu đi mất, chỉ còn lại những ngày mưa giông khiến người ta ghê tởm.
Bẩn thỉu, ẩm ướt, dù có gột rửa thế nào cũng chẳng thể sạch sẽ.
————


Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh nằm trên cáng kế bên nhau, Khúc Úc Sơn nắm chặt lấy ngón tay Thôi Nịnh, hai mắt đẫm lệ, không còn tí ti khí thế Bá tổng nào nữa, “Thôi Nịnh, em… sao em lại lấy bản thân mình ra để mạo hiểm như thế?”


Rõ ràng Thôi Nịnh đã bảo hắn là chỉ cần cho cảnh sát phát hiện Chu Vọng Trác bắt cóc hắn thôi là đủ, thế nhưng hắn lại nhìn thấy hành động đầu tiên khi Thôi Nịnh tìm được nơi này nhờ định vị GPS trên dây chuyền của hắn lại là cố ý chọc giận Chu Vọng Trác.


“Em điên rồi đúng không? Lỡ như… lỡ như…” Khúc Úc Sơn thốt mãi chẳng thành câu.


Mặt Thôi Nịnh đã nhuốm máu, kết hợp với sắc mặt tái nhợt, càng tăng thêm nét yêu mị. Cậu móc ngón tay Khúc Úc Sơn, đổi thành tư thế mười ngón tay siết chặt, “Em không thể nhìn hắn làm tổn thương anh thêm nữa, Úc Úc, tha thứ cho hành động tự phát của em nhé.” Cậu hít một hơi, như thể cực kỳ khó chịu, “Anh đừng… buồn quá, dù em không qua khỏi, cũng là đáng giá, hắn không thể làm tổn thương anh được nữa, chỉ là… em… đi rồi, sợ không còn ai chăm sóc anh nữa, em sẽ… sẽ lo lắng.”


Chứ “lắng” vừa mới chạm được xuống đất thì giọng Sở Lâm đã xuyên lọt khe tới.
Sở Lâm đi cùng mẹ Chu đến, người đỡ Khúc Úc Sơn lên cáng cũng chính là y.


Sở Lâm bày ra vẻ mặt trịnh trọng, nắm lấy đôi bàn tay đang nắm nhau của Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, dõng dạc tuyên bố, “Cậu Thôi, không ngờ tình yêu của cậu dành cho ông chủ tôi lại lớn đến như vậy. Cậu yên tâm, nếu cậu không may không qua khỏi, ông chủ sẽ có tôi chăm sóc.”


Khúc Úc Sơn đầu tiên là mắt càng thêm đỏ trước lời nói của Thôi Nịnh, giờ nghe được Sở Lâm bảo sẽ chăm sóc mình, không khỏi hỏi: “Nhưng giờ anh phá sản rồi, chú cũng không phải trợ lý của anh nữa, anh cũng không có tiền trả lương cho chú.”


Sở Lâm lắc đầu, “Trước tình yêu lớn lao của cậu Thôi, sao em có thể tính toán mấy vấn đề tầm thường như tiền bạc được chứ? Ông chủ, anh cứ yên tâm, em tìm được công việc mới rồi anh ạ, tuy rằng lương khởi đầu không cao nhưng cũng không tệ lắm, đủ sức nuôi ông chủ ạ.”


Thôi Nịnh bất ngờ bị cướp vai: “…”
Cậu không thể chết được!
Thôi Nịnh đột nhiên có sức gạt tay Sở Lâm ra, nghiến răng nghiến lợi nói rành mạch không để đứt quãng nữa, “Thực ra tôi không sao đâu, trợ lý Sở yên tâm.”


Sau khi đến bệnh viện, Thôi Nịnh nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, còn Khúc Úc Sơn thì được đưa đi lấy máu để xét nghiệm xem thuốc mà Chu Vọng Trác tiêm cho hắn có nghiêm trọng không và có để lại di chứng gì không.
Thuốc hắn bị tiêm chỉ có tác dụng trong ba tiếng.


Hai tiếng sau, hắn đã khôi phục được chút sức lực, cố chấp muốn ngồi ngoài phòng phẫu thuật đợi Thôi Nịnh, không chịu về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Đương lúc lo sốt vó chờ đợi, Khúc Úc Sơn bỗng nhiên đứng phắt dậy.
“Chết mẹ rồi!”


Sở Lâm sợ hết hồn hết vía, “Ai chết thế sếp? Cậu Thôi ạ?”
Khúc Úc Sơn quay sang nhìn Sở Lâm, vẻ mặt đau thương thấu trời thấu đất, “Anh không đi thi rồi.”