Bá Tình Thủ Ái

Chương 42

“Ơ, không phải các ngươi thương hắn lắm sao?” Mục Ngữ ngồi lại xuống chiếc ghế trúc, chống cằm, nhìn về phía hai người như đang xem kịch vui: “Chẳng lẽ chỉ vì điều kiện đơn giản như vậy của ta mà buông tha cho việc cứu mạng hắn?”

Hoằng Nhưng xanh mặt, ẩn nhẫn tức giận: “Bọn ta có thể hy sinh tất cả của bản thân, nhưng... bọn ta không thể để cho Thụ Thanh chịu ô nhục.”

“Vậy các ngươi biến dùm cái!” Mục Ngữ ngồi bắt chéo chân, thuận tay tùy tiện vớ lấy một quyển dược thư để trên bàn: “Không tiễn.”

“Tiền bối,....”


Mục Ngữ buông sách, có chút mất hứng nhìn chằm chằm hai người: “Không được gọi ta là tiền bối, bộ ta già như vậy sao?”

Ai ai cũng biết Mục Ngữ thần y tinh thông dịch dung, tuy rằng thanh âm cùng dáng vẻ bề ngoài thoạt nhìn chỉ có hơn năm mươi tuổi, nhưng hai người bọn họ đều cảm nhận được nội lực của đối phương thâm hậu đến mức không hề thua kém một người đã tu luyện suốt bảy mươi thâm niên, người mang nội lực hùng hậu như thế, sao có thể là một người trẻ tuổi được: “Chúng ta chính là dựa theo công lực của ngài mà xưng hô như vậy.”

“Ừm, cách lý giải này không tồi.” Nụ cười trên mặt Mục Ngữ trở nên càng thêm khó đoán, thế nhưng trong đôi mắt hiện lên tiếu ý hưng phấn, khiến người sáng suốt vừa thấy liền biết ngay y chính là đang có ý muốn trêu đùa người khác, nhưng hai người đang lo lắng cho an nguy của Thụ Thanh lại hoàn toàn không có chú ý tới: “Ta đây cũng thay đổi chú ý, chỉ cần hai người các ngươi làm một cái biểu tình có thể khiến ta cười to không ngừng, ta lập tức sẽ cứu hắn.”

Điều kiện này khiến Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nháy mắt ngốc lăng, hai người cương miệng, cho tới bây giờ bọn họ đều là một người đứng trên vạn người, có bao giờ phải làm cái loại chuyện không phù hợp với thân phận lẫn lễ tiết này đâu, nhưng vì Thụ Thanh, tất cả đều đáng giá, chỉ là...

Vài khắc sau, Mục Ngữ một bên nhàm chán cắn quả táo trong tay, một bên không hài lòng lắc đầu quầy quậy: “Chẳng buồn cười tí nào, chẳng buồn cười tí nào.” Nhìn biểu tình ‘dữ tợn’ của hai người trước mặt, Mục Ngữ vô vị thở dài một hơi: “Các ngươi có thể đổi sang vẻ mặt khác hay không, giống như thế này này.” Ném quả táo chỉ còn lại có một nửa đến một bên, y dùng hai ngón tay bóp khóe miệng, ngón giữa kéo mí mắt lên, làm một cái mặt quỷ thật to, lúc sau còn đặc biệt thỏa mãn cười to ba tiếng: “Thấy không, đây mới là mặt quỷ. Ta cũng không có yêu cầu khác, các ngươi cứ ấn theo động tác này của ta, bắt chước một cái ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Ngoài miệng tuy rằng vừa nói không buồn cười, kỳ thật trong lòng đang muốn múa hát tung hoa, có thể nhìn đến bộ dáng khôi hài như thế của hai tên hung thần ác sát cứng ngắc này, thật sự là hiếm gặp...

Hoằng Nhưng hít sâu một hơi, đem Thụ Thanh nhẹ đặt tới một cái ghế nằm khác bên cạnh Mục Ngữ, sau khi đứng thẳng mới dùng hai tay bóp lấy hai má, vừa làm xong, vẻ ngoài anh tuấn cũng trở nên vặn vẹo, điều này làm cho Mục Ngữ vừa tiếp tục cắn một quả táo khác phì một tiếng, đem miếng táo còn chưa nuốt xuống trong miệng hung hăng phun ra.


“Ha ha, thú vị, rất thú vị.” Sau khi cười đủ một lúc, Mục Ngữ dùng tay áo mất hết hình tượng mà lau lau khóe miệng, hắn vươn tay chỉ về phía Mộ Hàm: “Được rồi, đến ngươi.”

Mộ Hàm nhìn thoáng qua Thụ Thanh, khuôn mặt có chút cứng ngắc nâng tay bóp hai bên má, hai gò má lạnh như băng sau khi biến hình có một loại khôi hài kỳ dị, điều này làm cho Mục Ngữ cười càng thêm lớn tiếng: “Ha ha, chơi với hai người các ngươi thật vui, ha ha....”

Hơi thở đông lạnh của hai người càng thêm đặc hơn: “Giờ thì đã có thể cứu hắn chưa.”

Nhìn khuôn mặt thối thối của hai người trước mắt, Mục Ngữ thức thời thu hồi biểu tình bất cần đời: “Đương nhiên là có thể.” Y quay đầu nhìn lướt qua Thụ Thanh: “Ba ngày sau các ngươi tới đón hắn đi!”


“Chúng ta sẽ chờ ở đây.”

Một câu trả lời đồng thanh khiến Mục Ngữ không thèm để ý nhún nhún vai “Tùy thôi.” Y thoải mái ôm lấy Thụ Thanh: “Nhưng các ngươi phải đợi ở bên ngoài, trong vòng ba ngày không được bước vào y thất của ta một bước, cũng không được gặp hắn.”

Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng nhìn nhau: “Được.”

Vừa lòng với câu trả lời của hai người, trong ánh mắt Mục Ngữ hiện lên một tia nghịch ngợm, y chợt cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn ở trên trán Thụ Thanh, kế tiếp đó cất tiếng cười khiêu khích, liền ôm Thụ Thanh tiến vào y thất, lưu lại hai người với khí tức lạnh băng như trời đông giá rét quanh thân...