Bá Tình Thủ Ái

Chương 37

Thực xin lỗi!

Thấy rõ tất cả những biểu lộ phức tạp cùng chua xót hiện trên gương mặt Thụ Thanh, Mộ Hàm dời môi đến bên tai hắn: “Hiện tại ngươi đừng nên nghĩ gì nhiều, nghỉ ngơi an dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng nhất.”

Cảm nhận hơi thở ấm áp phả vào trên cổ, Thụ Thanh co rụt thân mình về phía sau: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi.”


Lời nói mang theo sự khách sáo xa cách khiến Mộ Hàm chăm chú nhìn thật sâu Thụ Thanh đang không chịu nhìn thẳng vào y, không khí cũng bởi vậy mà trở nên cứng ngắc, có lẽ đứa nhỏ tinh thuần càng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn lại, đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc của đứa nhỏ khiến Mộ Hàm nhăn chặt lại lông mày, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua ‘địch nhân cường thế’ như vậy, nên y cũng thúc thủ vô sách – bó tay đầu hàng, Mộ Hàm hướng ánh mắt về phía Thụ Thanh đang mang sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gắng làm vài vẻ mặt buồn cười để dỗ đứa nhỏ, dường như ý thức được tầm mắt của đối phương, khuôn mặt chính đang làm mặt quỷ kia chợt cứng lại, một chút ửng đỏ cũng khẽ hiện trên đôi gò má tái nhợt của Thụ Thanh, khiến trong mắt Mộ Hàm lóe lên tia lưu quang kinh diễm, ánh mắt y cũng bởi vậy mà càng thêm nhu hòa, một dòng cảm giác ôn nhu lại ấm áp không thể nói thành lời, đã ở trong bầu không khí kỳ lạ này, chậm rãi lan tỏa, mãi không tiêu tan...

Tiểu oa nhi vốn đang khóc nháo dường như cũng cảm nhận được mình đã bị hai người nào đó bỏ quên, tiếng khóc càng cất cao hơn, làm cả tẩm cư đều oa oa ầm ĩ. Lấy lại tinh thần, Thụ Thanh vội xoay người, muốn đón lấy đứa nhỏ đã khóc đến lạc giọng, mặt đỏ bừng kia, nhưng hai tay vô lực cùng cái đầu không ngừng choáng váng, khiến hắn chỉ có thể bất lực vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên người đứa nhỏ: “Ngoan, đừng khóc nữa.”


Không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Thụ Thanh, Mộ Hàm chuyển dời tầm mắt đến đứa nhỏ trong lồng ngực, học động tác của Thụ Thanh, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa nhỏ, đứa nhỏ tuy đang khóc nháo nhưng vẫn linh mẫn cảm nhận được bầu không khí thay đổi, chợt ngừng lại tiếng khóc, khóe mắt còn vương vệt nước nho nhỏ, mở to đôi mắt ửng đỏ tò mò đánh giá chung quanh, chờ khi cặp mắt sáng ngời nhìn đến gương mặt lạnh băng cương cứng của Mộ Hàm, cái miệng nhỏ nhắn thoáng run run, đang muốn lại chuẩn bị khóc lớn, Mộ Hàm vội càng nhẹ tay hơn, nhưng thấy tư thế này hình như hơi mỏi, lông mày y nhíu lại thành ngọn núi, bất giác phả ra hơi thở lạnh lẽo, cũng khiến đứa nhỏ khóc lớn tiếng hơn nữa.

“Ngươi cười một cái với nó, nó sẽ không khóc.” Dường như thấy được hắc tuyến trên thái dương Mộ Hàm, Thụ Thanh cố nhịn cười, vờ như cái gì cũng không biết, đem ánh mắt dán trên người đứa nhỏ.

Nhìn nhìn Thụ Thanh, ngọn núi nhỏ trên mi tâm Mộ Hàm cũng chậm rãi giãn ra, y thở dài trong lòng, dường như mỗi một câu của Thụ Thanh đều khiến y không thể nghịch ý. Mộ Hàm lại cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ còn đang lớn tiếng khóc nháo trong lồng ngực, bất đắc dĩ khẽ bức ra vẻ tươi cười, bởi vì không phải là nụ cười tự nhiên, cho nên khóe miệng cứ có cảm giác run rẩy, khiến trong nụ cười này trộn lẫn sự gượng gạo cứng ngắc khó mà diễn tả, điều này làm cho Thụ Thanh đúng lúc vừa ngẩng đầu lên nhìn y lại càng thấy buồn cười.


Bắt gặp nụ cười ấm áp của Thụ Thanh, khóe miệng khẽ run mà cứng ngắc của Mộ Hàm cũng bất giác nhếch lên, khiến nụ cười này đổi sang vẻ tự nhiên lẫn nhu hòa, điều đó khiến cho đứa nhỏ không biết khi nào lại ngừng khóc, mở to đôi mắt tinh thuần vô tạp, tràn ngập tò mò mà chớp chớp.

Thụ Thanh dùng ngón tay dịu dàng lau đi những vệt nước mắt trên mặt đứa nhỏ, ôn nhu nhìn biểu lộ của nó, khiến Mộ Hàm có chút ghen tị, nhưng bởi vậy mà càng có thể kéo gần khoảng cách với Thụ Thanh, y cũng cảm thấy vui sướng. Loại cảm giác ba người gắn bó này, bất giác làm Mộ Hàm liên tưởng đến khung cảnh người một nhà đang an lành hưởng thụ thời khắc ấm áp, khiến nội tâm y càng thấy thêm yên bình.