Đáng lẽ lên ngay phòng Ketty, D’ Artagnan lại ra khỏi tòa nhà, mặc cho những lời nằn nì của cô gái, vì hai lẽ, thứ nhất làm như thế sẽ tránh được những lời trách móc, cãi lý, van xin, thứ hai để được thư thái xem lại tư tưởng của mình một chút và nếu có thể của cả mụ đàn bà kia nữa.
Rõ hơn cả trong chuyện đó là D’Artagnan yêu Milady như một thằng điên và nàng lại không một chút yêu chàng. Có lúc, D’ Artagnan cho rằng, tốt nhất là trở về nhà viết một bức thư dài cho Milady, trong thư thú thực chàng và De Wardes cho đến lúc này vẫn chỉ là một, do đó, chàng không thể cam tâm giết chết De Wardes vì như thế chính là tự sát. Nhưng chính chàng cũng bị kích thích bởi một ham muốn dữ tợn trả thù, chàng muốn chiếm đoạt người đàn bà đó dưới cái tên của chính mình và vì sự trả thù đó đối với chàng hình như lại có vẻ ngọt ngào êm dịu nên chàng không hề muốn từ bỏ nó chút nào.
Chàng đi quanh quảng trường Hoàng gia năm sáu lần, cứ mươi bước lại ngoái lại nhìn xem ánh sáng căn nhà của Milady lọt qua những tấm mành che cửa sổ. Rõ ràng lần này người đàn bà không vội vã như lần trước khi trở về phòng ngủ.
Cuối cùng ánh đèn biến mất.
Cùng với ánh đèn, cũng tắt ngấm luôn nỗi băn khoăn cuối cùng trong trái tim D’Artagnan. Chàng nhớ lại những tình tiết của cái đêm đầu tiên và trái tim như chồm lên, đầu bốc nóng, chàng quay lại ngôi nhà và nhẩy bổ lên phòng Ketty.
Cô gái xanh xao như người chết, toàn thân run lên, muốn ngăn người tình lại. Nhưng Milady vẫn rình nghe, đã nghe thấy tiếng chân D’ Artagnan liền mở cửa:
– Vào đi! – Nàng nói.
Tất cả việc đó diễn ra một cách trơ trẽn không thể tưởng tượng nổi, một cách vô liêm sỉ quá ư ma quái đến mức D’ Artagnan khó có thể tin được những gì mình trông thấy và những gì mình nghe thấy. Chàng tin bị lôi cuốn vào một trong những trò chim chuột kỳ quặc nào đấy mà người ta chỉ thực hiện được trong mơ.
Chàng lao theo về phía Milady chẳng kém gì nam châm hút sắt. Cửa đóng lại đằng sau họ.
Ketty cũng lao theo đến bên cửa.
Sự ghen tuông, sự hờn giận, lòng kiêu hãnh bị tổn thương.
Cuối cùng là tất cả những ham muốn đang giằng xé nhau trong trái tim của một người đàn bà si tình đang đẩy cô đến chỗ nói toạc ra tất cả. Nhưng cô sẽ nguy khốn nếu cô thú nhận đã nhúng tay vào việc xếp đặt ấy và trên hết, cô sẽ mất D’ Artagnan. Nghĩ vậy cô đành tự nhủ hãy hy sinh thêm lần cuối cùng này nữa.
D’ Artagnan về phần mình, đã đạt đến tột đỉnh của mọi ước muốn. Không phải chuyện yêu một tình địch trong bản thân chàng nữa mà có vẻ như yêu chính bản thân chàng. Một tiếng nói thầm kín tận đáy lòng bảo chàng rằng chàng chỉ là một công cụ để trả thù, mà người ta vừa vuốt ve mơn trớn nó vừa chờ đợi nó đem đến chết chóc. Nhưng lòng kiêu hãnh, lòng tự ái, sự điên rồ đã làm tiếng nói ấy câm đi, đã làm lời thầm thì kia phải nghẹn lại. Rồi chàng Gascogne với liều lượng tự tin cao, đa so sánh mình với De Wardes và tự hỏi rút cuộc tại sao người ta lại không yêu chàng, ừ, yêu chàng, chính chàng.
– Thế là chàng phó mặc hoàn toàn cho những cảm giác lúc đó.
Milady đối với chàng không còn là mụ đàn bà với những ý đồ gieo rắc tái ương đã có lúc làm chàng kinh hãi nữa, mà đó là một người tình nồng nhiệt và say đắm hoàn toàn thả mình cho một tình yêu mà hình như chính bản thân nàng cũng nghiệm thấy. Gần hai giờ đồng hồ trôi đi như thế. Song cơn hoan lạc của đôi tình nhân đã lắng dịu lại.
Milady không cùng những động cơ với D’ Artagnan để quên đi, là người đầu tiên trở lại với thực tế và hỏi chàng trai trẻ liệu những phương sách cần phải tiến hành ngày mai giữa chàng và De Wardes cho cuộc chạm trán đã được hoạch định trước trong đầu chàng chưa.
Nhưng D’ Artagnan, mọi ý nghĩ lại đang trôi theo một dòng khác, như một kẻ lú lẫn, chàng quên mất cả chính mình, trả lời một cách tình tứ rằng muộn quá rồi, không phải lúc tính chuyện đấu gươm được.
Sự lạnh nhạt đối với những quan tâm duy nhất của Milady khiến nàng hảng sợ và nàng càng dồn dập hỏi D’ Artagnan.
D’Artagnan không bao giờ suy nghĩ một cách nghiêm túc đến cuộc quyết đấu bất khả thi này, lúc này muốn lái câu chuyện sang hướng khác nhưng chàng không còn đủ sức nữa.
Milady giữ chặt lấy chàng trong những giới hạn mà nàng đã vạch ra trước với tinh thần bất khả kháng và ý chí sắt thép của nàng.
Khuyên Milady tha thứ cho De Wardes mà từ bỏ những chủ định điên khùng mà nàng đã thiết lập, D’Artagnan tưởng rằng mình làm như thế là khôn ngoan nhất.
Nhưng vừa mới nói ra được mấy câu, người đàn bà đó đã giật mình và tách hẳn ra.
– Anh sợ rồi ư, D’Artagnan thân yêu? – Nàng hỏi bằng một giọng chua loét và cợt nhạo vang lên lạ lùng trong bóng đêm.
– Em đừng nghĩ như thế, em thân yêu ạ! – D’ Artagnan trả lời nhưng rốt cuộc, nếu như cái ông Bá tước tội nghiệp De Wardes đó đắc tội ít hơn là em nghĩ thì sao?
– Dẫu sao hắn cũng đã lừa dối em – Milady nghiêm nghị nói – và lúc hắn đã lừa dối em, hắn đáng tội chết rồi.
– Vậy hắn sẽ chết, một khi em đã xử tội chết! – D’ Artagnan nói bằng một giọng kiên quyết khiến Milady thấy có vẻ như đấy là sự biểu lộ cao độ lòng chung thủy.
Lập tức nàng lại nằm sát vào người chàng.
Đối với Milady, không biết đêm đã kéo dài được thời gian bao lâu nhưng D’Artagnan tưởng như đã nằm ở bên nàng được khoảng hai tiếng đồng hồ, khi mà ánh sáng ban mai đã hiện ra qua khe những rèm cửa rồi tràn ngập trong phòng một thứ ánh sáng mờ nhạt.
Thấy D’Artagnan sắp từ biệt mình, Milady liền nhắc lại lời chàng đã hứa trả thù De Wardes cho nàng.
– Anh rất sẵn sàng – D’ Artagnan nói – nhưng trước hết, anh muốn được chắc chắn về một điều.
– Điều gì – Milady hỏi.
– Là được em yêu.
– Em tưởng em đã cho anh bằng chứng về điều đó rồi?
– Phải, anh cũng như thế với em cả thể xác lẫn tâm hồn.
– Cám ơn người tình tử tế của em! Nhưng em đã chứng tỏ tình yêu của em với anh thì anh cũng sẽ phải chứng tỏ tình yêu của anh với em, có phải không?
– Chắc chắn rồi. Nhưng nếu em yêu anh như em nói – D’ Artagnan nhắc lại – em không sợ chút nào cho anh ư?
– Em có thể sợ gì cơ chứ?
– Nhưng rút cuộc, anh có thể bị thương nặng, cả chết nữa.
– Không thể thế – Milady nói – Anh là một con người rất can trường, và một tay gươm hiểm hóc.
– Vậy là em không thích – D’ Artagnan hỏi tiếp – không thích chút nào một phương sách vẫn có thể trả thù cho em mà lại không cần thiết phải giao đấu?
Milady lặng đi nhìn người tình của mình. Cái ánh sáng nhàn nhạt của những tia sáng đầu tiên ban mai đem lại trong đôi mắt nàng một vẻ thê lượng kỳ lạ.
– Đúng vậy – Nàng nói – Em tin bây giờ anh do dự mất rồi.
– Không, anh không do dự đâu. Nhưng chính vì cái tay Bá tước De Wardes tội nghiệp kia thực sự làm cho anh ái ngại kể từ khi em không yêu hắn nữa, và anh thấy hình như nếu bị mất tình yêu của em là đã bị trừng phạt tàn nhẫn lắm rồi, chẳng cần đến một hình phạt khác nữa.
– Ai bảo anh rằng em đã yêu ông ta? – Milady hỏi.
– Ít nhất bây giờ anh cũng có thể tin mà không quá hợm hĩnh rằng em đã yêu một người khác – Chàng trai trẻ trả lời bằng một giọng mơn trớn – và anh nhắc lại với em rằng anh quan tâm đến ông Bá tước.
– Anh?
– Phải, anh?
– Và tại sao lại anh?
– Bởi vì chỉ mỗi anh biết…
– Biết cái gì?
Biết ông ta còn xa mới đáng bị hoặc đúng hơn đã bị quy là phạm tội như vậy đối với em.
– Thật thế sao? – Milady nói vẻ lo lắng – anh hãy giải thích rõ xem nào bởi vì thực ra em không hiểu anh muốn nói gì.
Và nàng nhìn D’ Artagnan vẫn đang ôm nàng, với đôi mắt hình như đang dần dần rực cháy lên.
– Phải, anh là một người đàn ông trăng hoa, đúng vậy! – D’Artagnan nói và đã quyết định giải quyết cho xong mọi chuyện – và từ khi chắc chắn chiếm được tình yêu của em, bởi anh đã chiếm được, phải không nào?
– Chiếm hoàn toàn. Tiếp tục đi!
– Thế là! Anh cảm thấy mình được vô cùng hoan lạc, và một việc cần thú nhận đè nặng lòng anh.
– Thú nhận!
– Nếu anh còn nghi ngờ tình yêu của em, anh đã không cần phải thú nhận. Nhưng em yêu anh, cô người tình kiều diễm của anh, có phải không? Em yêu anh chứ?
– Chắc chắn rồi.
– Vậy nếu vì quá yêu em mà anh mắc tội với em, em có tha thứ cho anh không?
– Có thể!
Với nụ cười dịu dàng nhất, D’ Artagnan thử áp môi mình vào môi Milady, nhưng nàng tránh ra.
– Thú nhận đi đã – Nàng vừa nói vừa tái nhợt người đi – Thú nhận xem thế nào đã?
– Em đã hẹn với De Wardes thứ năm tuần trước, vẫn trong căn phòng này, có phải không?
– Em ư, không! Không phải thế – Milady nói bằng một giọng rất kiên quyết và bằng vẻ mặt quá bình thản nếu D’Artagnan không hoàn toàn chắc chắn về điều đó, sẽ nghĩ mình ngờ oan.
– Thôi đừng dối nữa, thiên thần kiều diễm của anh! – D’Artagnan vừa nói vừa cười – Vô ích thôi.
– Sao thế được? Nói đi nào? Anh làm tôi chết mất!
– Ồ, em cứ yên tâm, em có tội gì với anh đâu, và anh cũng đã tha thứ cho em rồi?
– Rồi sao nữa? Sao nữa!
– De Wardes không thể hãnh diện về bất cứ điều gì.
– Tại sao? Chính mồm anh đã nói với tôi rằng cái nhẫn ấy…
– Cái nhẫn ấy, tình yêu của anh ơi, chính anh nhận được nó. Bá tước De Wardes hôm thứ năm và D’Artagnan hôm nay chỉ là một thôi.
Anh chàng bất cẩn ấy vẫn ngỡ rằng nàng sẽ sửng sốt và thẹn thùng và sẽ có một cơn giông nhỏ diễn ra bằng nước mắt, nhưng chàng đã nhầm một cách lạ lùng, và sự nhầm lẫn ấy không kéo dài.
Tái người đi và dữ tợn, Milady vùng dậy, đẩy một cái thật mạnh vào ngực D’Artagnan rồi lao ra khỏi giường.
Lúc này trời gần như đã sáng hẳn.
D’Artagnan túm lấy vạt áo ngủ bằng loại toan mịn Ấn Độ để van xin nàng tha lỗi. Nhưng nàng giằng mạnh ra, kiên quyết cố chạy trốn. Thế là vải toan mịn toạc ra để lộ đôi vai trần và trên một trong đôi vai tròn và trắng muốt, D’Artagnan ngớ hẳn người, nhận ra bông huệ, một dấu vết không thể tẩy xóa được mà bàn tay gia hình của đao phủ đã in lên đấy.
– Trời đất ơi! – D’Artagnan vừa kêu lên vừa buông áo ngủ ra và chàng lặng đi, bất động và lạnh người trên giường.
Nhưng chính Milady cũng cảm thấy mình đã bị phát giác bởi chính ngay sự kinh hoàng của D’Artagnan. Chắc chắn chàng đã nhìn thấy hết, giờ đây chàng trai trẻ đã biết hết bí mật của nàng, cái bí mật khủng khiếp mà tất cả mọi người đều không hay biết, trừ chàng.
Nàng quay phắt lại, không còn như một người đàn bà giận dữ nữa, mà như một con báo bị thương.
– Ôi, quân khốn nạn – Nàng nói – Mày đã phản bội tao một cách hèn hạ, đã thế mày lại còn nắm được bí mật của tao! Mày sẽ phải chết!
Và nàng chạy ngay tới một chiếc hộp khảm đặt trên bàn trang điểm, tay giận run bắn lên mở hộp rút ra một con dao găm nhỏ chuôi bằng vàng, lưỡi sắc và mỏng, nhảy chồm đến D’ Artagnan vẫn nửa trần truồng.
Cho dù chàng trai trẻ can trường, chàng vẫn hoảng hồn trước bộ mặt dữ tợn, đôi mắt long lên vô cùng khiếp sợ, hai má tái nhợt và đôi môi bật máu. Chàng lùi lại đến tận khe giường như chạy trốn một con rắn đang trườn về phía mình, rồi vơ lấy thanh gươm bằng bàn tay nhớp nhúa mồ hôi và rút gươm khỏi vỏ. Nhưng bất chấp thanh gươm, Milady cố nhảy lên giường để đâm chàng và nàng chỉ dừng lại khi thấy mũi gươm tì vào cổ họng mình.
Thế là bằng hai tay nàng cố đoạt lấy gươm. Nhưng D’ Artagnan luôn rút được gươm ra khỏi hai bàn tay ghì chặt ấy, và lúc thì dí mũi gươm vào mặt nàng, lúc vào ngực nàng, rồi trườn khỏi chiếc giường, tìm cách rút lui về phía cửa thông sang phòng Ketty.
Milady trong khi đó, nhẩy bổ vào chàng với những cơn cuồng nộ ghê rợn và gầm thét lên khủng khiếp.
Tuy nhiên việc đó giống như một trận quyết đấu, vì thế D’ Artagnan dần dần trấn tĩnh lại.
– Được lắm, người đẹp, được lắm! – Chàng nói – Nhưng mẹ kiếp, bình tĩnh lại đi, hoặc tôi sẽ rạch một bông huệ thứ hai trên đôi má xinh đẹp đấy.
– Đồ hạ lưu! Quân đê tiện! – Milady rít lên.
Nhưng D’ Artagnan vẫn vừa tìm cách đến gần cửa vừa chống đỡ.
Nghe tiếng động ầm ầm này lật đổ đồ đạc để vồ lấy chàng, còn chàng lại toàn nấp sau đồ đạc để tránh đòn, Ketty ra mở cửa. D’Artagnan không ngừng xoay xở để lại gần chiếc cửa đó và lúc này chỉ còn cách ba bước chân. Thế là chàng lao thẳng từ phòng Milady sang phòng cô thị nữ và nhanh như chớp, chàng khép cửa và quay lưng chẹn cửa bằng cả sức nặng của cơ thể mình trong khi Ketty đẩy chốt cửa lại.
Thế là Milady liền cố lật nhào cái vòm cuốn cửa đang nhốt nàng trong phòng mình, với sức mạnh vượt xa sức mạnh của đàn bà, rồi khi cảm thấy không thể được, liền lấy dao găm đâm lỗ chỗ cánh cửa, một vài nhát xuyên qua gỗ.
Mỗi nhát lại kèm theo một lời nguyền rủa khủng khiếp.
– Nhanh, nhanh lên Ketty – D’ Artagnan nói khẽ khi chốt cửa đã đóng – giúp anh ra khỏi nhà đi. Nếu chúng ta để mụ có đủ thời gian để xoay xở, mụ sẽ sai bọn người hầu giết anh mất.
– Nhưng anh không thể trần truồng ra ngoài như thế – Ketty nói.
– Đúng vậy – D’ Artagnan nói, chỉ lúc này mới biết trên người mình đang mặc gì – Đúng vậy, em mặc cho anh thế nào thì mặc, và nhanh nhanh lên, em hiểu không, sống hay chết là ở lúc này đây!
Ketty thừa hiểu như vậy. Loáng một cái, cô mặc phát cho chàng một váy áo hoa, một mũ rộng vành và một áo khoác ngắn, cô cho chàng một đôi dép trong nhà chàng phải đi chân trần không tất, rồi cô dẫn chàng xuống các bậc thang. Đúng lúc đó, Milady đã rung chuông đánh thức toàn bộ người trong nhà.
Người gác cổng kéo dây thừng nâng cổng đúng lúc Milady cũng nửa trần truồng thò đầu qua cửa sổ kêu lên:
– Đừng mở!