– Ôi thưa bà! – D’ Artagnan vừa bước qua chiếc cửa mà thiếu phụ vừa mở ra cho chàng, vừa nói – cho phép tôi được nói với bà, bà có một Đức ông chồng đáng buồn đấy?
– Vậy ra ông đã nghe hết câu chuyện của chúng tôi? – Bà Bonacieux lo lắng nhìn D’ Artagnan và vội hỏi.
– Không sót một câu.
– Nhưng làm thế nào lại thế được, trời ơi!
– Bằng một phương sách chỉ có tôi biết, và cũng nhờ nó mà tôi cũng đã nghe được câu chuyện còn sôi nổi hơn giữa bà với bọn nha lại của Giáo chủ.
– Và ông hiểu thế nào về những điều chúng tôi nói?
– Hàng nghìn điều, nhá, trước hết chồng bà là một thằng đần, một kẻ điên khùng, may thay, rồi thì bà bối rối, việc này khiến tôi lại rất vui vì nó cho tôi cơ hội được phục vụ bà, và có trời mới biết liệu tôi có sẵn sàng lao vào lửa vì bà không, cuối cùng là Hoàng hậu cần một người can trường thông minh và tận tụy làm một cuộc hành trình đến London vì lệnh bà. Tôi có ít nhất hai trong số ba phẩm chất bà cần và tôi đây.
Bà Bonacieux không trả lời, nhưng trái tim rung động vì mừng vui, và một hy vọng thầm kín long lanh trong mắt nàng. Nàng hỏi:
– Và ông lấy gì đảm bảo với tôi, nếu tôi bằng lòng ủy thác cho ông nhiệm vụ đó?
– Tình yêu của tôi đối với bà. Thế nào, bà nói đi, ra lệnh đi: phải làm gì?
– Lạy Chúa! Lạy Chúa! – Thiếu phụ thầm thì – Tôi có nên thổ lộ với ông một bí mật như thế không? Ông hãy còn như một đứa trẻ.
– Rõ rồi, tôi thấy bà cần có một ai đó bảo đảm cho tôi với bà.
– Tôi xin thú thực là việc đó sẽ làm tôi yên tâm lắm.
– Bà có biết ông Athos không?
– Không.
– Porthos?
– Không.
– Aramis vậy?
– Không, những vị ấy là những người nào?
– Những ngự lâm quân của nhà Vua. Bà biết ông De Treville, đại úy của họ chứ?
– Ồ, vâng, ông ấy, tôi biết chứ, không phải quen riêng đâu, mà vì nhiều lần đã được nghe nói về ông ấy với Hoàng hậu như một nhà quý tộc chính trực và trung thực.
– Bà không sợ ông ấy phản bội bà vì Giáo chủ, phải không nào?
– Ồ chắc chắn không rồi.
– Vậy thì bà hãy thổ lộ bí mật của bà với ông ấy, và hãy hỏi ông ấy xem liệu có thể ký thác nó cho tôi được không, dù việc đó có quan trọng, có quý giá, có ghê gớm đến đâu.
– Nhưng bí mật đó không thuộc về tôi, tôi không thể tiết lộ như thế.
– Bà chẳng vừa thổ lộ với ông Bonacieux đấy sao! – D’ Artagnan giận dỗi nói.
– Với ông ta, chẳng qua như ký thác vào một hốc cây, một cánh chim câu, một vòng cổ chó ấy mà.
– Trong khi ấy, bà thấy rõ là tôi yêu bà.
– Là ông nói thôi.
– Tôi là một người hào hoa.
– Tôi tin vậy.
– Tôi can trường.
– Ồ, điều đó, tôi tin chắc.
– Vậy thì đem tôi ra thử thách đi.
Bà Bonacieux nhìn chàng trai trẻ, vẫn còn chút do dự cuối cùng. Nhưng mắt chàng ánh lên nhiệt tình, giọng chàng đầy sức thuyết phục khiến nàng cảm thấy mình bị lôi cuốn tới chỗ tin cậy chàng. Vả lại, nàng đang trong một những tình thế phải liều để được ăn cả ngã về không. Hoàng hậu cũng đã từng bị mất mát nhiều, bởi quá giữ gìn cũng như quá tin tưởng. Rồi, cũng phải thú nhận rằng, mối cảm tình không chủ tâm mà nàng nghiệm thấy đối với người bảo vệ trẻ tuổi đã khiến nàng quyết định nói ra.
– Ông chú ý nghe đây. Tôi xin đầu hàng trước những cam kết của ông, và xin thua những đảm bảo của ông. Nhưng tôi thề với ông trước Thượng đế đang nghe chúng ta, nếu ông phản bội tôi và cho dù kẻ thù có tha thứ cho tôi, tôi sẽ tự sát để lấy cái chết buộc tội ông.
– Và tôi, tôi thề với bà trước Thượng đế – D’ Artagnan nói – nếu như tôi bị bắt khi đang hoàn thành những mệnh lệnh của bà, tôi sẽ chết trước khi làm hoặc nói điều gì phương hại đến bất kỳ ai.
Lúc đó người đàn bà trẻ mới thổ lộ với chàng điều bí mật ghê gớm mà do tình cờ đã để lộ một phần với chàng ở trước mặt nhà thờ Samaritain.
Đó là sự tỏ tình giữa họ với nhau.
D’ Artagnan rạng rỡ niềm vui và kiêu hãnh. Điều bí mật chàng đang nắm, người đàn bà chàng đang yêu, sự tin tưởng và tình yêu, biến chàng thành một người khổng lồ.
– Tôi đi đây – Chàng nói – Tôi đi ngay lập tức.
– Sao! Ông đi ngay ư? – Bà Bonacieux kêu lên – Thế còn binh đoàn của ông, đại úy của ông?
– Thề trên linh hồn tôi, bà đã làm tôi quên tất những cái đó, Constance yêu quý ạ! Đúng, bà nói đúng, tôi phải xin nghỉ phép.
– Còn một trở ngại nữa – Bà Bonacieux đau đớn nói.
– Ô, cái việc đó – Sau một lúc suy nghĩ, D’ Artagnan nói – Tôi sẽ vượt qua. Bà cứ yên tâm.
– Vượt qua như thế nào?
– Ngay tối nay, tôi sẽ đến nhà ông Treville, tôi sẽ nhờ ông xin hộ tôi sự chiếu cố ấy với em rể ông là ông des Essarts.
– Bây giờ còn chuyện khác nữa.
– Chuyện gì? – D’ Artagnan hỏi vì thấy bà Bonacieux ngập ngừng không nói tiếp.
– Có lẽ ông không có tiền?
– Nói có lẽ là thừa – D’ Artagnan vừa nói vừa mỉm cười.
– Bà Bonacieux mở tủ lôi ra cái túi mà nửa giờ trước đấy chồng bà âu yếm vuốt ve nó, bảo chàng:
– Vậy thì, ông hãy cầm lấy cái túi này.
– Túi tiền của Giáo chủ! – D’ Artagnan phá lên cười và reo lên, vì chàng đã không bỏ sót một vần trong câu chuyện giữa ông hàng xén và vợ mình, nhờ bóc đi mấy viên gạch lát.
– Đúng, túi tiền của Giáo chủ – bà Bonacieux trả lời – Ông thấy nó có vẻ bề thế đấy chứ.
– Mẹ kiếp! – D’ Artagnan kêu lên – Sẽ khoái trá gấp đôi đem tiền của Giáo chủ đi cứu Hoàng hậu đấy?
– Ông là một chàng trai trẻ đáng yêu và duyên dáng – Bà Bonacieux nói – Ông hãy tin là Hoàng hậu sẽ không vô ơn đâu.
– Ồ, tôi đã được thưởng lớn rồi! – D’ Artagnan nói – Tôi yêu cầu bà, hãy cho phép tôi nói ra điều đó với bà, như thế đã hạnh phúc hơn cả điều tôi dám hy vọng rồi.
– Im nào! – Bà Bonacieux giật mình nói.
– Cái gì?
– Người ta nói ở ngoài phố.
– Chính là giọng…
– … của chồng tôi. Đúng, tôi đã nhận ra.
D’ Artagnan chạy ra cửa, đóng chốt lại. Chàng nói:
– Hắn sẽ không vào được khi tôi chưa đi, khi tôi đi rồi, bà hãy mở.
– Nhưng tôi, tôi cũng phải đi thôi. Túi tiền biến mất, nếu tôi còn ở đây, sẽ biện minh ra sao?
– Bà nói đúng. Phải ra thôi.
– Ra ư? Ra thế nào? Ông ta sẽ trông thấy chúng ta nếu chúng ta đi ra.
– Vậy, phải lên nhà tôi thôi.
– Ôi! – Bà Bonacieux kêu lên – Ông nói với tôi chuyện đó bằng cái giọng khiến tôi phát sợ. – Bà Bonacieux rớm nước mắt khi thốt ra những lời ấy.
D’ Artagnan nhìn thấy nước mắt, cảm thấy mủi lòng, bối rối, chàng liền quỳ xuống dưới chân nàng và nói:
– Ở nhà tôi, bà sẽ được an toàn như trong một ngôi đền, tôi xin thề với lời thề của một nhà quý tộc.
– Ta đi thôi – Nàng nói – tôi tin ở ông, bạn tôi ạ.
D’ Artagnan thận trọng mở chốt cửa, và cả hai nhẹ nhàng như hai cái bóng luồn qua cửa trong ra lối đi, rón rén lên cầu thang vào phòng của D’ Artagnan.
Một khi đã ở đó rồi, để an toàn hơn, chàng trai trẻ chèn cửa lại rồi hai người đến gần cửa sổ, qua khe cánh cửa, họ nhìn thấy Bonacieux đang nói chuyện với một người mặc áo choàng.
Vừa nhìn thấy người mặc áo choàng. D’ Artagnan đã chồm lên, nhích gươm, và lao về phía cửa.
Đó chính là người ở Măng.
– Ông định làm gì vậy? – Bà Bonacieux kêu lên – Ông làm hại chúng ta mất.
D’ Artagnan nói:
– Nhưng tôi đã thề phải giết con người đó?
– Lúc này sinh mạng ông đã được dâng hiến rồi, nó không còn là của ông nữa. Nhân danh Hoàng hậu, tôi cấm ông không được lao vào bất cứ mối hiểm nguy nào ngoài hiểm nguy trong chuyến đi.
– Còn nhân danh mình bà không ra lệnh gì ư?
– Nhân danh tôi, tôi xin ông thế đấy. – Bà Bonacieux hết sức xúc động nói. Nhưng nghe đã, hình như họ đang nói về tôi.
D’ Artagnan lại gần cửa sổ, áp tai vào.
Lão Bonacieux đã mở được cửa, thấy nhà trống không lại quay lại chỗ người mặc áo choàng, mà lão đã để đứng đấy một mình trong giây lát. Lão nói:
– Cô ta đi rồi. Cô ta quay lại điện Louvre.
– Ông có chắc vợ ông không nghi ngờ ông bỏ đi với ý đồ nào không? – Người lạ mặt hỏi.
– Chắc chứ! – Bonacieux đáp với vẻ tự mãn – đó là một người đàn bà quá ư nông nổi.
– Tên cận vệ tập sự có ở nhà không?
– Chắc là không, ông thấy đấy, cửa sổ đóng và không có chút ánh sáng nào lọt qua khe cửa.
– Mặc kệ, cứ phải chắc chắn.
– Nhưng làm thế nào?
– Đến gõ cửa phòng nó.
– Để tôi hỏi tên hầu xem.
– Đi đi!
Bonacieux trở vào nhà, đi qua cái cửa mà hai kẻ chạy trốn đã đi qua, trèo lên tận thềm nghỉ cầu thang phòng D’ Artagnan, chàng đã cẩn thận không để lộ ra dấu hiệu nào đang có mặt ở nhà.
– Đúng lúc ngón tay Bonacieux gõ ầm lên cánh cửa, đôi bạn trẻ cảm thấy thót tim.
– Chẳng có ai ở nhà – Bonacieux nói.
– Thôi, không cần, ta xuống dưới nhà ông đi, sẽ chắc hơn là cứ đứng ở ngưỡng cửa.
– Ôi, lạy Chúa – Bà Bonacieux thầm thì – Chúng ta không nghe thấy gì nữa rồi.
– Trái lại – D’ Artagnan nói – Chúng ta chỉ càng nghe rõ hơn thôi.
D’ Artagnan lật ba bốn viên gạch lát tạo thành ở phòng chàng một cái tai khác của Denis(1), trải một tấm thảm lên nền nhà, quỳ xuống và ra hiệu cho bà Bonacieux cúi xuống như mình, về phía lỗ nghe.
– Ông tin chắc không có ai chứ? – Người lạ mặt nói.
– Tôi đảm bảo vậy – Bonacieux trả lời.
– Và ông nghĩ vợ ông đã?…
– Đã quay lại Louvre.
– Không nói gì với người nào ngoài ông?
– Tôi chắc chắn thế.
– Một điểm quan trọng đấy, ông có hiểu không?
– Như thế tức là cái tin tôi mang đến cho ông có một giá trị…
– Rất lớn, ông Bonacieux thân mến của tôi ạ, tôi không giấu ông điều đó.
– Vậy Giáo chủ sẽ bằng lòng về tôi?
– Tôi không nghi ngờ gì điều đó.
– Giáo chủ vĩ đại!
– Ông có chắc trong khi nói chuyện với ông, vợ ông không buột miệng nói ra những cái tên riêng nào chứ?
– Hình như thế.
– Bà ấy không nhắc đến bà De Chevreuse, ông De Buckingham và cả bà De Vécne nữa chứ?
– Không, cô ta chỉ nói với tôi cô ta muốn phái tôi đi London để phục vụ lợi ích của một nhân vật danh tiếng.
– Quân phản phúc! – Bà Bonacieux thầm thì.
– Im nào! – D’ Artagnan vừa nói vừa nằm lấy tay nàng còn nàng lơ đãng cứ để mặc.
– Không sao – người mặc áo choàng tiếp tục – Ông thật ngớ ngẩn, không biết giả vờ chấp nhận nhiệm vụ đó, và bây giờ ông đã có bức thư, quốc gia mà họ đe dọa được cứu thoát và ông…
– Và tôi?
– Và ông ấy à! Giáo chủ sẽ ban tước hiệu quý tộc cho ông…
– Ngài nói với ông như thế?
– Phải, tôi biết ngài muốn làm ông bị bất ngờ.
– Ông yên tâm – Bonacieux nói tiếp – vợ tôi tôn thờ tôi, vẫn còn kịp mà.
– Tên đần độn! – Bà Bonacieux lẩm bẩm.
– Có im không! – D’ Artagnan vừa nói vừa siết chặt tay nàng hơn nữa.
– Còn kịp là thế nào? – Người mặc áo choàng hỏi lại.
– Tôi cũng quay lại Louvre, tôi yêu cầu gặp bà Bonacieux, tôi nói tôi đã nghĩ lại rồi, tôi lại nhận việc đó, và tôi sẽ lấy được bức thư rồi chạy ngay đến chỗ Giáo chủ.
– Thế thì đi mau lên! Tôi sẽ quay lại ngay để biết kết quả tiến hành thế nào.
Người lạ đi ra.
– Đồ đê mạt? – Bà Bonacieux nói.
– Im nào! – D’ Artagnan nhắc lại và siết mạnh tay nàng hơn trước nữa.
Một tiếng hét lên khủng khiếp làm gián đoạn những suy nghĩ của D’ Artagnan và bà Bonacieux. Chính là chồng nàng thấy túi tiền biến mất và đang hô hoán kêu bắt kẻ cắp.
– Ôi, lạy Chúa! – Bà Bonacieux khẽ kêu lên.
– Lão ta khuấy đảo cả khu phố lên mất. Bonacieux kêu gào mãi, nhưng vì những tiếng kêu như thế xảy ra luôn, nên chẳng thu hút được ai trong phố Phu đào huyệt, hơn nữa ngôi nhà ông hàng xén lâu nay lại khá tai tiếng. Thấy chẳng ai đến, lão vừa đi ra vừa tiếp tục kêu gào, và người ta nghe thấy tiếng kêu cứ xa dần, theo hướng phố Bến phà.
– Thôi bây giờ lão ta đã đi rồi, đến lượt ông cũng phải ra đi thôi – Bà Bonacieux nói – Hãy can đảm, nhưng cất nhất phải thận trọng, nên nhớ ông có nghĩa vụ với Hoàng hậu.
– Với Hoàng hậu và với bà! – D’ Artagnan nói – cứ yên tâm nàng Constance kiều diễm ạ, tôi sẽ trở về xứng đáng với sự biết ơn của Hoàng hậu, nhưng chẳng lẽ tôi lại không trở về xứng đáng với tình yêu của nàng sao.
Người đàn bà trẻ chỉ trả lời bằng đôi má đỏ hồng lên. Mấy phút sau, D’ Artagnan đến lượt mình cũng ra đi, mình trùm một chiếc áo choàng lớn, bao gươm dài bên trong đội lên một cách ngang tàng.
Bà Bonacieux nhìn theo không dứt với con mắt thấm đượm tình yêu mà người đàn bà đưa tiễn người đàn ông mình cảm thấy yêu thương. Nhưng khi chàng đã khi khuất khỏi góc phố, nàng liền quỳ xuống, chắp hai tay lại và kêu lên:
– Ôi lạy Chúa? Xin người che chở cho Hoàng hậu, che chở cho con!
Chú thích:(1) Bạo chúa của Xyraquy (405-367 trước công nguyên) – rất đa nghi. luôn mặc áo giáp, không dùng thợ cắt tóc, không ngủ một nơi quá hai đêm. Đào một hầm lao dưới đất để giam tội phạm. Nấp trong một địa điểm bí mật được xây theo hình cái tai, có thể nghe thấy hết những tiếng kêu than, những ý nghĩ thầm kín của tù nhân.