Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 73: Song túc song tê (bát)

A Ly chấm một chút bột phấn cho vào trong miệng, hơi chua, hơi ngọt, hơi cay cay nữa.

Dù cô theo ngành cung đấu trạch đấu, thành tích học môn dùng độc cũng không tồi, song hầu hết thời gian thực hành đều được dùng để làm điểm tâm. Cả vốn lẫn lãi đều chôn vào số điểm tâm này, nên công việc mạo hiểm và kích thích như chuẩn bị độc dược để giết người diệt khẩu một người hay cả nhà người ta, cô không thông thạo cho lắm.

Sau đó cô không kìm được nghĩ: Nếu A Ba ở đây thì tốt rồi, nhỏ đó rành món này nhất, thì thích việc gì là giỏi ở việc đó thôi. Có điều Tư Mã Dục không ở đây, cô và A Ba cô nam quả nữ tình ngay lý gian, cũng không tiện gặp mặt.

So sánh mà nói, Hội Kê vương chẳng những có thể để Quế Hương gặp được người khác, còn có thể bí mật mang cả “hàng lậu” vào trong. Tư Mã Dục nói hắn ta không có bản lĩnh, đúng là qua loa đại khái. Vị chư hầu Vương này vẫn có lĩnh vực mà hắn am hiểu. Tuy lĩnh vực này thành lập dựa trên nền tảng lén lút, càng nhìn càng thấy giống một con chuột chứ không phải một vương gia. Nhưng thủ đoạn có thể vu tội cho người khác, không thể nói là kẻ xấu hay là có khí thế lớn được cả.

“Lần trước bột sơn tra[1] làm còn không?” Nàng nghĩ nghĩ, hỏi.

“Còn một ít ạ.”

A Ly nói, “Gói một túi, đưa cô ấy mang về.”

Châu Ngọc đáp lời, tự mình sắp xếp. A Ly cân nhắc xem nên sai ai đi đưa độc dược tới cho A Ba, mới có thể quang minh chính đại, cũng đừng quang minh chính đại tới nỗi để A Ba tưởng là bột sơn tra thật rồi uống — mặc dù hai người họ là bạn thân, nhưng tính cách lại bù trừ, hiếm khi tư duy đồng bộ với nhau.

Đang nghĩ, Châu Ngọc đã quay lại.

A Ly ngẩng đầu thấy bộ dạng cô ấy muốn nói lại thôi, bèn hỏi: “Sao thế?”

Châu Ngọc nghẹn cả nửa ngày, lập tức ào ra như vỡ đê, “Sao nương nương không bắt luôn cô ta lại? Cả người lẫn tang vật đều nắm trong tay, xem cô ta có thể ngụy biện gì nữa? Dung túng như vậy, chẳng may cô ta lựa nơi mà nương nương không thể nhìn thấy, nhè vào lúc không nhìn thấy ấy mà giở trò ……… thì biết làm sao ạ?

A Ly bị cô ấy bắn liên thanh đến nỗi rụt đầu, “Này, phương Bắc còn đang đánh giặc đấy………”

Tiếc là suy nghĩ của Châu Ngọc không giống cô, nghe vậy càng thêm bi phẫn, “Các thúc bá huynh đệ của nương nương còn đang ở tiền tuyến, mà chúng lại mưu tính sau lưng nương nương như vậy đó!”

“Cũng không thể nói vậy được…” A Ly vẫn giữ bình tĩnh như cũ, “Ngươi xem, sao ngươi biết người nhà họ ngấm ngầm mưu hại là ta? Chẳng may đưa đến đây là một bao sơn tra thật thì sao? Dù không cho phép trao nhận riêng tư, nhưng nếu là huynh muội ruột thịt, bí mật gặp nhau, tặng nhau chút đồ hiếm lạ nào đó, cũng không phải tội gì lớn đúng không?” Thấy Châu Ngọc có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội vàng nói thêm, “Vả lại, ngộ nhỡ đây có là độc dược thật, ngươi nói xem họ muốn hại là ai? Việc này liệu có liên quan gì đến Hội Kê vương hay không?”

Không thể không nói, giờ là lúc cô nên nghiêm chỉnh, tỏ ra chút nóng giận, lập tức Châu Ngọc sẽ im miệng lại thôi.

“Ta cũng không tin thuốc này chỉ dùng để diệt chuột. Lại càng không tin không phải do Hội Kê vương sai khiến, chỉ một tiểu cung nữ, một tiểu thị vệ mà lại dám hại ta. Nhưng nếu nhân thời cơ này truy cứu Hội Kê vương, nhạc phụ của hắn, cũng là cha đẻ của Dữu Tú, cháu của anh trai Thái hậu, giờ chắc vẫn đang ở Từ Châu chống lại đại quân Bắc Tần. Tội danh mưu hại Đông Cung, sẽ liên lụy đến tam tộc. Ngươi nói xem tình hình Từ Châu sẽ thế nào, nên chọn lựa thế nào đây?”

Vì thế không thể truy cứu. Chẳng những không thể truy cứu, cũng không thể đánh rắn động cỏ được.

“Tóm lại là nghe theo ta, trước cứ quan sát cô ta thật kỹ đã.” A Ly nói, “Cuối cùng khi biết rõ ràng đồ chứa trong cái bao đó dùng để làm gì rồi nói sau.”

A Ly thưởng rất nhiều đồ cho Dung Khả, bên trong có lẫn cả bao bột phấn. Rồi nói cô ấy trị liệu thật mát tay, dạo gần đây thắt lưng cô không đau mỏi nữa, nửa đêm cũng không ho khan gặp ác mộng. Có điều tim đập hơi nhanh gây mất ngủ, không biết có phương thuốc gì trị được không.

Cô nghĩ Dung Khả sẽ viết ám hiệu gì đó trong phương thuốc gửi cho cô, kết quả Dung Khả cứ thế cải trang thành thị nữ, đi theo thái y vào đây.

“Bạn tiêu cực quá đấy, chẳng thận trọng gì cả.” Sau khi cho mọi người lui, Dung Khả liền dạy dỗ cô, “Bạn đã theo Tư Mã Dục ba kiếp rồi, mà không học được sự linh hoạt của anh ta à?”

Mặt A Ly đầy vạch đen, nghĩ ngợi: Vậy mà bạn học hỏi anh ta được gần hết rồi đó, tuyệt chiêu của Tư Mã Dục và Vệ Lang chẳng phải là giả trang thành cung nữ hay sao?

“Bạn phải nghĩ ra biện pháp để mình được ở lại đây.” Dung Khả nói.

A Ly: Gì cơ?

“Chồng mình hiện không có nhà, bạn lại bảo mình sắp xếp để một người đàn ông ở lại đây á?”

“Mình có tập kích bạn vào ban đêm đâu chứ. Hơn nữa không phải là mình đang dịch dung sao? Bạn không nói, ai mà biết bạn giữ đàn ông ở lại chứ hả?” Dung Khả thuận miệng bắn liên hồi, “Huống hồ không giữ mình lại, vậy bạn có tình nguyện dùng thứ kia để tiêu diệt thân xác Quế Hương không?”

“Ầy………”

“Không cần bạn tự ra tay.” Dung Khả nói, “Chỉ cần bạn nói một câu thôi, mình sẽ đầu độc chết cô ta đến thần không biết quỷ cũng không hay, tiện thể mần luôn cả nhà Hội Kê vương gì đó cũng không thành vấn đề. Chắc chắc sẽ khiến bọn họ chết mà không kịp ra tay hại thêm ai nữa, cũng không kịp xúi người khác ra tay đầu độc ai nữa luôn.”

A Ly hơi mù mờ, “Sao mình có thể để bạn đi giết người được chứ!”

Cô là kiểu người như thế, khó để cô lựa chọn giữa giết người và bị người giết. Dung Khả đã sớm đoán được cô sẽ có phản ứng thế này, dù cô ấy đã lên tiếng cảnh báo cô, hai người kia muốn hại cô, cô cũng sẽ không muốn xuống tay hại bọn họ trước.

Mặt mũi con nhóc kia quá là đoan chính.

“Mình sẽ tìm ra chứng cớ,” A Ly nói, “Sau này tố họ lên quan, để họ bị trừng trị đúng tội. Nhưng dùng tư hình là không đúng, hơn nữa giờ cũng không phải là lúc.”

“Bạn bị mọi người mắng là thánh mẫu cũng đừng có trách!” Dung Khả ra sức cốc mạnh lên trán cô một cái, cuối cùng cũng hết cách, “Sau này bạn muốn ăn uống gì, đều phải để mình kiểm tra trước. Cho tới giờ mình chưa bao giờ thi lại, bạn đừng liên lụy để mình phải quay về cùng một vị trí hai lần liền!”

Thứ Hội Kê vương đưa cho Quế Hương xác thực là thuốc độc, thành phần chủ yếu là mạn đà la. Phong cách này quá thực tế, ngược lại khiến A Ly hơi bị khớp, cô cảm thấy đã là độc dược được đặc biệt đưa vào cung ít ra cũng phải có chút gọi là “truyền kỳ thần bí” gì đó chứ.

“Độc dược tiện lợi nhất dĩ nhiên là độc từ thực vật.” Dung Khả phổ cập kiến thức khoa học cho cô, “Thật ra dùng mạn đà la[2] là đã nể mặt bạn lắm rồi đó. Nếu là mình thì chỉ việc dùng chút ba đậu[3], giết bạn chết cũng chả oan gì. Cho dù bị phát hiện, tuyệt đối cũng chả ai tin rằng mình đã thực sự dùng độc giết bạn đâu.”

A Ly: … Bạn ác quá đó.

Thật ra chuyện này lại khiến A Ly suy nghĩ cẩn thận hơn.

Thời gian này Hội Kê vương không thể hại Tư Mã Dục…… nếu xuống tay với Tư Mã Dục thật, làm ảnh hưởng tới sĩ khí ở tiền tuyến, hắn ta cũng chẳng được lợi gì. Còn hại A Ly cũng coi như là hại Tư Mã Dục. Đầu tiên, nỗi đau mất vợ thì không cần bàn cãi rồi. Nếu A Ly không để lại con nối dòng, lại chết trong cung một cách không minh bạch, chắc chắn Vương gia sẽ không đưa thêm một cô con gái nào nữa đến chỗ Tư Mã Dục. Tư Mã Dục đi đâu để tìm một người vợ gắn liền với lợi ích thực tế này đây? Không có sức mạnh vô cùng lớn phía họ vợ là Vương gia, cánh tay Tư Mã Dục như bị chặt đi một nửa, Hội Kê vương muốn đối phó với anh, thì không còn gì để kiêng dè nữa rồi.

Nên Dung Khả nói rất đúng, việc cấp bách là cô phải tự bảo vệ chính mình.

Đúng là từ trước tới giờ A Ly vẫn chưa coi chuyện “tự bảo vệ chính mình” là một việc cần thiết. Đúng là từ trước tới nay cô đều được bảo vệ quá tốt, căn bản không cần lo lắng sẽ có người hại mình.

Không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc để ý. Cuối cùng A Ly cũng hiểu được đạo lý này, bây giờ trước khi ăn gì cô cũng vô thức suy nghĩ, đã thử độc chưa? Thú vui ăn uống bị tấn công quá lớn, ăn mà gần như không thấy cảm giác ngon đâu nữa.

Ý nghĩ oán hận về chuyện ăn uống khiến cô thấy hơi hối hận, cho dù không cho Dung Khả đi đầu độc Hội Kê vương, cũng nên cho hắn nếm chút ba đậu chứ nhỉ!

Có điều A Ly để Quế Hương đánh tráo sơn tra cũng vô dụng.

Vì bỗng nhiên Tả Giai Tư không còn hầm canh bổ cho A Ly uống nữa.

Cô nhóc kia đi theo A Ly giúp thái hậu giải sầu mấy lần, cuối cùng cũng đã hiểu ở trong cung bí mật làm đồ ăn rồi tặng cho người khác là điều kiêng kị. Trong đồ ăn rất dễ bị người ta tráo đổi.

Cuối cùng cô ấy đã hiểu rõ Hoàng cung là nơi nhân tình hiểm ác tới cỡ nào, mấy ngày nay cũng có vẻ rầu rĩ không vui.

Lại thêm nắng nóng, nên bệnh tật liên miên.

A Ly tới thăm cô ấy mấy lần, muốn để cô ấy thoải mái. Tả Giai Tư cũng không khởi sắc hơn.

“Nếu muội thấy khó ở quá, hay là xuất cung đi dạo một lát.” A Ly nói, “Đi giải sầu, thấy thích chỗ nào, chúng ta sẽ ranh giới chỗ đó lại, để ngày sau muội kiếm sống ở đấy.”

Tả Giai Tư nhìn ngón tay A Ly, mãi lâu sau, mới hạ quyết tâm nói, “A tỷ cho muội xuất cung đi.”

“Sao tự nhiên hôm nay lại nghĩ tới chuyện này vậy?”

“Cũng không phải tự nhiên muốn đi.” Tả Giai Tư nói, “Không phải từ lâu a tỷ đã nói với muội, sẽ đưa muội rời khỏi cung sao?”

Nhưng Tư Mã Dục không ở đây, A Ly không tiện xử lý thị thiếp của anh khi không có lỗi gì.

Nhưng A Ly bỗng nhiên nghĩ lại, vì sao không thể xử lý? Là vì lão già Hoàng thượng – cha chồng của cô đã ban tặng sao? Hay là vì sợ cha chồng sẽ cho rằng nhược điểm của cô là ghen tị? Hay cô hy vọng Tư Mã Dục tài cán làm giúp mình, tự mình đuổi mấy người đó đi? Hay là không muốn để Tư Mã Dục biết, thật ra cô đã thích anh tới nỗi không chịu nổi những thị thiếp trên danh nghĩa của anh?

Vừa muốn lợi ích thực tế, vừa muốn hiền lành, hình như cô đã quá tham lam. Thật ra thì Hoàng thượng có thể gây khó dễ cho cô như thế nào được? Cô bảo vệ của hồi môn như vậy, cùng lắm cũng chỉ ngang ngược với thị thiếp của Tư Mã Dục có một tí, Hoàng thượng có thể phế bỏ cô được sao? Cho dù Tư Mã Dục biết không chấp nhận ai khác thì thế nào? Dù sao anh cũng đã lấy cô rồi, không nên quan tâm xem cái gì cô chịu được, cái gì cô chịu không nổi hay sao?

Chủ mẫu trong dân gian còn thường thừa lúc chồng mình không ở nhà, bán tiểu thiếp lấy tiền, hoặc là đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà luôn nữa kìa.

A Ly nói: “Muội để ta suy nghĩ một chút.”

Cô bước ra khỏi cửa phơi nắng, nhìn hoa sen trong hồ nước nở rộ. Hoa sen này có tên là Khê Khách, A Ly cảm thấy chữ “Khách” này so với mấy cái tên như đào mận hạnh, giống như tiên nữ phi thăng được gặp gỡ Đông Quân bạc tình, có cảm giác phong lưu cao cao tại thượng đầy kín đáo. Nhưng ở một góc độ khác mà nói, cảm giác ngồi tít trên cao này, có phải cũng sẽ nhận nỗi hận của người ta không. Rõ ràng cô đã thích gã đàn ông cặn bã kia, có cao đến đâu cũng chỉ là cái rắm thôi.

“Muốn uống rượu không?” Dung Khả hỏi.

“Có đúng là bạn để mình uống rượu thật!” A Ly không kìm được đánh Dung Khả, cô nghĩ sao mình đột nhiên biến thành oán phụ như vậy.

“Uống rượu cho người đang sợ hãi thêm can đảm. Bạn mau hạ quyết tâm cho mình nhờ, đừng kéo dài nữa!”

A Ly hạ quyết tâm, thần tốc ra lệnh cho Thái y viện đưa ra bản giám định: Bẩm sinh yếu ớt, người hay mắc bệnh, không thích hợp hầu hạ ở Đông Cung, bầu bạn quân chủ. Rồi cũng nhanh chóng đưa ra lời phê chuẩn: Xuất cung tu hành.

Dĩ nhiên, một khi xuất cung, cô ấy có thực tu hành hay không, tất cả đều tùy thuộc vào cô.

Lúc đưa Tả Giai Tư ra ngoài, cô liền cảm thấy mình vô cùng dũng cảm, quả thật lúc ấy đã nghĩ muốn đuổi cả mấy người khác đi luôn. May mà Châu Ngọc tỉnh táo, chạy vội tới kéo cô quay về.

A Ly nhìn xe ngựa đã khuất xa, thở dài, bỗng cảm thấy hơi cô đơn.

Thật ra ngay từ đầu cô đã biết, lúc mà Tả Giai Tư cất bước rời khỏi đây, có thể khiến Hội Kê vương thất bại một phần âm mưu rất lớn. Ít nhất Quế Hương rời khỏi Tả Giai Tư, ngay cả thủ đoạn tới gần cũng không thể. Nhưng biết nói thế nào nhỉ —- kỳ thật cô cũng có ý nghĩ cố chấp, muốn biết rõ ở kiếp đầu tiên, sao cô và Tả Giai Tư lại chết một cách không minh bạch như vậy. Việc này giống như chìa khóa vàng của yêu râu xanh[4], cho dù biết sau khi mở ra sẽ không có kết quả tốt, nhưng cuối cũng vẫn không kìm được, muốn xem thế nào.

“Đi điều tra xem lần gần đây nhất A Thanh đã gặp ai,” A Ly dặn dò, “Sao bỗng nhiên lại nói muốn xuất cung?”.