Dù thế nào đi chăng nữa thì việc lấy lại được xe nhanh như vậy cũng là một việc tốt. Lương Trản được Kỷ Đồng Quang đi cùng tới đồn cảnh sát để xác nhận, sau đó dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, xe của cô đã được kéo tới gara làm lại chìa khóa.
Nghĩ tới việc chuyến này lại làm lãng phí tài nguyên của nhà nước nên trước khi đến gara cô đã mua vài chai nước gửi đồng chí cảnh sát đã giúp đỡ mình kéo xe để bày tỏ lòng biết ơn.
Viên cảnh sát đó rất trẻ, khi nhận nước của cô còn niềm nở nói rằng cô không cần khách sáo như vậy.
“Đội trưởng đã đặc biệt giao phó nhiệm vụ cho tôi mà.” Viên cảnh sát nói.
“Há? Lương Trản có chút kinh ngạc: “Đội trường của các anh là…?”
Dường như viên cảnh sát trẻ đã nhận ra rằng mình đã không cẩn thận lỡ lời.
Anh ta che miệng lại, ngại ngùng nói: “Có lẽ là do bạn của cô Lương đã tới đồn chúng tôi nhờ vả, dù sao thì hôm nay đội trưởng cũng đã đích thân dặn dò tôi vài câu.”
Thông thường, những vụ cướp như thế này sẽ không cần đội trưởng can thiệp vào. Lương Trản ngay lập tức hiểu ra. Chắc chắn là Diệp Lan, sau khi bị cô từ chối, cậu nhóc này vẫn đi nhờ vả ba mình.
Mặc dù từ quan điểm kết quả mà nói thì sự nhờ vả này đã phát huy tác dụng, nhưng Lương Trản không bao giờ thích mặc nợ người khác, nên hiện tại khó tránh khỏi cảm thấy khó xử.
Kỷ Đồng Quang đừng bên cạnh lắng nghe và có lẽ anh cũng đã đoán ra được người đó là ai.
Ánh mắt anh khẽ chuyển động, sau đó ngập ngừng nói: “Lát nữa về em thử hỏi trợ lý của em xem, nếu đúng là cậu ấy giúp đỡ thì chúng ta nên mời cậu ấy ăn cơm.”
Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi, rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy.”
“Mời cậu ấy tới chỗ anh trai của Lộ Thanh Dương.” Cô nhanh chóng đưa ra quyết định: “Long trọng một chút.”
“Được.” Kỷ Đồng Quang không phản đối, hoặc có thể nói rằng chứng kiến Lương Trản tính toán trả ơn Diệp Lan một cách rõ ràng như vậy, trong lòng anh ngược lại lại cảm thấy vui mừng.
Bởi vì hiện tại cô không còn phân biệt rõ ràng thiệt hơn như vậy với anh nữa. Anh biết rằng đối với cô, chỉ có những người vô cùng thân thiết mới có thể làm được điều này, chẳng hạn như Thẩm Tử Ngôn, hoặc sư huynh của cô là Cố Minh.
Sau khi Lương Trản thay xong khóa cửa mới cho nhà mình và làm lại được tất cả các giấy tờ tùy thân thì cuối tuần cũng tới.
Cũng may là hiện tại trong tay cô không còn quá nhiều bệnh nhân, cho dù có phải tăng ca vào thứ bảy đi chăng nữa thì cô cũng hoàn toàn không gặp phải tình huống không mở nổi mắt khi mới tỉnh dậy như trước nữa.
Tối thứ bảy, khi tan sở, cô đã nhắc nhở lại Diệp Lan, dặn cậu đừng có quên bữa cơm tối mai.
Diệp Lan rất ngại ngùng khi việc mình lén lút giúp cô nhờ vả bị phát hiện, nhưng dù sao cậu cũng không từ chối bữa cơm này.
Tuy nhiên có một điều khiến cậu bận tâm mấy ngày nay chính là nhà hàng đó cậu đã từng nghe qua, nếu muốn đến dùng bữa thì phải đặt chỗ trước ít nhất là nửa tháng.
Lương Trản nói một cách chắc chắn như vậy, rõ ràng là cô đã đặt chỗ rồi, vậy vốn dĩ cô định mời ai đi ăn tối ở đó?
Bởi vì sự tò mò này, nên khi cùng Lương Trản xuống hầm để xe, cậu đã giả bộ như vô tình hỏi một câu.
Nghe vậy, Lương Trản có hơi bất ngờ, sau đó trả lời: “Tôi đặt chỗ được là vì có quen ông chủ của nhà hàng.”
Diệp Lan nghe xong cảm thấy yên tâm, nói: “Hóa ra là vậy.”
“Vậy tối mai gặp lại.” Sau khi giải thích xong, Lương Trản đi vòng tới vị trí xe của mình, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
“Tối mai gặp.” Dường như cậu ấy rất vui vẻ, cậu đứng lại tại vị trí đậu xe của mình một lúc lâu rồi mới mở cửa lên xe.
Lương Trản cũng rất vui vẻ, bởi vì Kỷ Đồng Quang nói hôm nay anh có thể tan làm sớm, sau đó sẽ tới tìm cô. Cũng vì lý do này mà cô đã đặt một lô nguyên liệu nấu nướng và bảo bên phía siêu thị giao đến cho mình vào buổi tối.
Sau khi về được đến nhà trong tình trạng kẹt xe nghiêm trọng, thì nguyên liệu nấu nướng của cô cũng được giao tới, Lương Trản tiện tay xách luôn vào bếp để chế biến.
Lương Trản cũng có chút tài nghệ nấu nướng, nhưng cô rất ít khi vào bếp vì không thích rửa bát. Vì vậy thông thường chỉ có khi nào Thẩm Tử Ngôn và Cố Minh tới mới có thể khiến cô xắn tay áo vào bếp. Ồ, hiện tại thì có thêm cả Kỷ Đồng Quang nữa rồi.
Sau gần một tiếng bận rộn thì Kỷ Đồng Quang mới xuất hiện với chiếc máy tính bảng của anh.
Thời điểm Lương Trản nhìn thấy chiếc máy tính bảng ấy, đại khái cũng đoán được anh nhất thời được giao thêm nhiệm vụ cần giải quyết gấp, nên cảm thấy có chút thương xót.
“Lần này lại là bên A nào vậy?” Cô hỏi anh khi đang mang đồ ăn ra phòng khách.
“Không phải bên A.” Anh xoa xoa huyệt thái dương: “Cũng giống em lần trước là thầy giáo có việc cần nhờ.”
“Há? Lương Trản ngạc nhiên: “Em nhớ rằng thầy hướng dẫn của anh đã về hưu rồi mà.”
“Hiện tại ông ấy không dẫn dắt học sinh nữa, ở nhà lại không chịu nổi nhàm chán, nên gần đây có hẹn với vài người bạn soạn một số bài giảng về kiến trúc.” Kỷ Đồng Quang nói: “Anh đang giúp ông ấy sắp xếp lại bộ sưu tập về các tác phẩm trong những năm gần đây, trong số những học sinh mà ông ấy từng hướng dẫn, cũng chỉ có anh là thân thuộc với mấy thứ này nhất nên đã nhờ anh giúp đỡ.”
Lương Trản cau mày: “Có gấp lắm không?”
Anh lắc đầu: “Không gấp, nhưng anh có hai cuộc họp đấu thầu vào tuần sau, chắc chắn khi đó sẽ rất bận, vì vậy muốn tận dụng thời gian nghỉ cuối tuần để làm nó.”
Vốn dĩ Lương Trản đang định nói rằng vậy anh cũng không cần phải đem việc tới tận đây để vừa ăn cơm vừa làm như vậy chứ, nhưng khi lời ra đến miệng đột nhiên cô lại hiểu ra rằng tối nay anh không có ý định rời đi.
Cũng đúng, bọn họ đã chính thức hẹn hò, hàng ngày anh đều bận rộn như vậy, hiếm lắm mới có một tối thứ bảy cả hai cùng rảnh, nên chẳng có lý do gì lại muốn tách rời nhau.
Nghĩ đến đây, Lương Trản cảm thấy mặt mình hơi nóng, dù sao thì bọn họ cũng đã từng đi trước một bước trong chuyện yêu đương rồi.
Trong bữa ăn, Kỷ Đồng Quang đã liên tục khen ngợi tài nghệ nấu nướng của cô. Lúc này, trông anh hoàn toàn giống với sinh viên trong ngành nghệ thuật, vì suýt chút nữa đã vẽ được cả những lời khen ngợi của mình ra giấy luôn rồi.
Khiến cho người tự cảm thấy tài nghệ nấu nướng của mình đạt đến trình độ xuất sắc cũng phải có chút xấu hổ.
“Anh đừng nịnh em nữa.” Cô nói: “Nếu không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Trông anh có vẻ gì là miễn cưỡng không?” Anh hỏi ngược lại: “Anh đã ăn gần hết rồi này. Ngược lại em vào bếp vất vả như vậy lại chẳng động đũa là bao.”
Lương Trản: “Buổi tối em thường không ăn quá nhiều, cũng thành thói quen rồi.”
Anh đặt bát đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm rồi nói cô thực sự không cần giảm cân.
Lương Trản thấy khi nói, quả táo Adam của anh liên tục di chuyển lên xuống, thầm nghĩ, em đâu có phải là vì việc giảm cân, chẳng qua chỉ đang lo nếu ăn quá nhiều sau đó sẽ xấu hổ tới mức chẳng dám cởi quần áo nữa…
Dù sao thì so với cơ bụng bao năm vẫn như một của anh thì cân nặng của cô đã thường xuyên lên xuống thất thường trong cả quãng thời gian học cao học.
Thế nhưng đêm đó cô mới phát hiện ra rằng, Kỷ Đồng Quang không những không chê bai vài lạng thịt thừa trên người cô mà còn vô cùng yêu thích, có lẽ là vì thế nên anh mới thấy thoải mái khi ôm.
Lương Trản đang đê mê trong cơn thăng trầm, lại nghe thấy anh thì thầm bên tai gọi tên cô, dịu dàng đến mức không nói nên lời. Đáng tiếc là cô chẳng còn sức lực để đáp lại, chỉ có thể ậm ừ hai tiếng cuối cùng ngủ thϊế͙p͙ đi trong vòng tay anh.