Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 3: Là cô không thể giữ mình trước

Kỷ Đồng Quang và Lương Trản là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ cả hai đã sống trong cùng khu với nhau, hơn nữa ba mẹ hai bên đều là bạn bè của nhau. Trước khi lên cấp hai, vì ngày nào cũng đi học, tan học, làm bài tập cùng nhau nên mối quan hệ khá thân thiết.


Tuy nhiên, khi lên cấp hai, Kỷ Đồng Quang với thân phận là con của giáo viên nên đến học tại trường cấp hai số một trong thành phố, từ đó con đường tới trường của hai người đã bị chia cắt.


Lên cấp hai, học hành bận rộn, Kỷ Đồng Quang học tại trường cấp hai số 1 lại càng bận rộn hơn. Nên trong mấy năm học đó, Lương Trản chỉ có thể tình cờ gặp anh trong các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, rồi ca thán với anh vài câu về độ kỳ dị của bài thi ở trường cô. Từ khi còn nhỏ Kỷ Đồng Quang luôn không nhiều lời, anh thường im lặng lắng nghe, sau đó khẽ nhếch mép mỉm cười.


Tiếp đến là kỳ thi vào trường trung học phổ thông. Lương Trản tuy thông minh những thực ham chơi, cuối cùng tổng thành tích chỉ có thể nói là tạm được, cô thi vào một trường cấp ba xếp thứ hai trong thành phố.


Về phần Kỷ Đồng Quang, anh không chỉ đỗ vào trường cấp ba tốt nhất thành phố mà còn vào lớp thực nghiệm vì đạt được điểm tuyệt đối môn toán. Lương Trản vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt thất vọng của ba cô vào ngày biết kết quả của kỳ thi tuyển trung học phổ thông. Bởi vì cô chỉ thiếu đúng hai điểm là có thể vào được trường tốt nhất.


Nhưng bản thân cô lại không cho đó là điều gì đáng tiếc, cô không muốn vào trường học cùng với Kỷ Đồng Quang với điểm số điểm xếp thứ nhất từ dưới lên. Thay vì đến đó làm một ‘học sinh kém’ không bằng làm người đứng đầu tại trướng số hai còn hơn.


Tuy nhiên, suy nghĩ này đã thay đổi hoàn toàn vào tháng đầu tiên của năm lớp 10, vì khi còn học cấp hai, cô quanh năm suốt tháng muốn đứng đầu, nên hiện tại cũng rất nghiêm túc trong việc học hành, đừng nói đến việc rong chơi mấy ngày nghỉ cuối tuần, đến một tuần nghỉ ngơi một ngày cũng không có.


Lại nhìn sang trường cấp ba thực nghiệm số 1 bên cạnh, thì đó quả thực là sự tương phản rất lớn. Ở đó thầy cô thực hiện việc nuôi dạy học sinh hoàn toàn theo phương pháp ‘thả cỏ’, chỉ cần lên lớp chăm chú nghe giảng, hoàn thành bài tập đúng hạn, ngoài ra chẳng ai quan tâm bạn làm gì khi ở ngoài lớp, thời gian nghỉ ngơi vô cùng đầy đủ.


Không chỉ mình Lương Trản mà toàn bộ học sinh của trường cấp ba số hai đều ngưỡng mộ không hết, hận bản thân mình không cố gắng hết mình trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, hiện tại chỉ có thể nhìn người ta vui vẻ hạnh phúc nghỉ ngơi cuối tuần.


Khó chịu nhất là vì trường cấp ba số hai rộng rãi hơn, nên cứ đến cuối tuần lại có một đám đông nam sinh của trường cấp ba số 1 của tỉnh lẻn vào chiếm sân vận động của bọn họ để đánh bóng. Và Kỷ Đồng Quang cũng là một trong số đó.


Anh có dáng người cao ráo, nên đứng một chỗ cũng dễ dàng giành bóng của mọi người, khiến hầu hết các bạn học cùng khối có dáng người thấp bé phải nghiến răng ken két.


Trường cấp ba số hai tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn không đến mức chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của học sinh. Vì vậy, mỗi lần các nam sinh của lớp thực nghiệm bên trường cấp ba số một tới sẽ có một nhóm đông học sinh của trường cấp ba số hai tận dụng giờ nghỉ giải lao đến sân vận động để xem. Nam nữ đủ cả, đều có quyền nghỉ ngơi thư giãn tinh thần.


Lương Trản thì chẳng thể nhìn nổi, bởi vì từ nhỏ cô đã xem những giải thi đấu NBA chuyên nghiệp cùng ba, nên lúc này nhìn các nam sinh cấp ba đánh bóng, cảm thấy chẳng có gì đáng để ngắm cả. Tấn công không xuất sắc, phòng ngự không chắc chắn, nhịp độ chậm đến kinh ngạc, thậm chí nhiều người còn không tuân theo luật, khiến người ta cảm thấy nhàm chán.


Khi đó, Thẩm Tử Ngôn đã bị lời nhận xét của cô khiến cho choáng váng: “Làm gì có ai so sánh như cậu không hả?”
Lương Trản khoát tay: “Nhưng tớ chỉ cảm thấy không hay thôi mà.”
Rủ không được cô cùng xuống dưới, nên Thẩm Tử Ngôn chỉ đành một mình ra ngoài hóng vui.


Sau ba, bốn hiệp, Thẩm Tử Ngôn quay lại buôn chuyện chia sẻ với cô: “Cậu biết không, bạn Cốc Tâm của lớp A16 hôm nay đã chủ động đến bắt chuyện với một nam sinh của nhóm thực nghiệm đó.”


Lương Trản biết Cốc Tâm, nghe nói cậu ấy là hoa khôi của khối bọn họ, da trắng, eo thon, cùng với đôi chân thon dài, quả thực là khá xinh đẹp. Nhưng vì xinh đẹp nên Cốc Tâm luôn là nữ thần lạnh lùng trong trường, thờ ơ với mọi sự ưu cái của các chàng trai. Hiện tại Thẩm Tử Ngôn lại nói rằng cậu ấy chủ động bắt chuyện với một nam sinh của lớp thực nghiệm tỉnh, đương nhiên là Lương Trản vô cùng ngạc nhiên.


“Ai thế? Có đẹp trai lắm không? “Cô tò mò hỏi.
“Tớ không biết tên, nhưng thực sự rất đẹp trai.” Thẩm Tử Ngôn nói: “Hơn nữa lại vừa cao vừa trắng, nghe nói còn là một học bá nữa!”


Thẩm Tử Ngôn là một cô nhóc đam mê cái đẹp. Mê đến mức độ nào ư? Khi bọn họ tập quân sự hồi đầu năm lớp 6, cô ấy nhìn lướt qua đám đông một lượt và phát hiện trong số tất cả các bạn học nữ thì Lương Trản là xinh đẹp nhất và không hề do dự dứt khoát đến bắt chuyện với Lương Trản. Sau đó, cô ấy nói ra lý do tại sao mình tự chủ động mở miệng cho Lương Trản, còn khiến Lương Trản suýt chút nữa thì ói ra cả cơm.


Còn cô ấy thì đường đường chính chính: “Ai cũng có ý nghiêng về cái đẹp được chưa, hơn nữa tiêu chuẩn thẩm mỹ của tớ rất cao, chẳng lẽ cậu không nên tự hào vì điều đó?”
Lương Trản: “…”


Lương Trản ngẫm nghĩ, cả ba năm học cấp ba, thật sự rất ít người có thể khiến Thẩm Tử Ngôn cảm kích nói ra một câu đẹp trai. Trong những năm học cấp hai cùng nhau,Thẩm Tử Ngôn thậm chí còn đánh giá rất thấp chất lượng của các bạn nam cùng trường. Vậy nên chắc chắn một chàng trai có thể khiến cô ấy thốt lên rằng “thật sự đẹp trai”, thì chắc chắn người đó đẹp trai thật. Nghĩ về điều này, có thể khiến nữ thần lạnh lùng Cốc Tâm chủ động chạy tới bắt chuyện thì dường như cũng có nguyên do của nó cả.


Lương Trản càng thêm tò mò: “Bạn nam đó có để ý tới Cốc Tâm không?”
Thẩm Tử Ngôn gật đầu: “Có, nhưng chỉ nói một câu rồi lại tiếp tục đánh bóng, vốn dĩ tớ còn muốn hóng thêm một lúc nữa, nhưng sắp tới giờ vào lớp rồi, nên tớ vội chạy về đây.”


“Whoa, chỉ nói một câu duy nhất với Cốc Tâm, lạnh lùng vậy sao?” Lương Trản ngạc nhiên.
“Hay là cuối tuần sau cậu thử xem sao, tớ thấy cậu còn xinh đẹp hơn Cốc Tâm nhiều.” Thẩm Tử Ngôn hoàn toàn thể hiện thái độ hóng chuyện mà chẳng sợ chuyện không to: “Chẳng qua là cậu ấy ngực to hơn chút thôi.”


Lương Trản: “…” Có thể không nhắc đến ngực được không?


Mặc dù cô không hề có ý định đi bắt chuyện, nhưng nghe Thẩm Tử Ngôn nói như vậy, vẫn cảm thấy có chút tò mò về cậu học bá của trường của lớp thực nghiệm kia. Vì vậy, cuối tuần đó, vào giờ ra chơi, Thẩm Tử Ngôn hỏi cô có đến sân vận động không, cô đã gật đầu.


Đây là giờ ra chơi dài, được nghỉ ngơi hai mươi lăm phút, nếu là ngày trong tuần cả lớp sẽ phải chạy tập thể dục, nhưng vì là cuối tuần nên nhà trường đã để bọn họ có chút thời gian thư giãn.


Khi Lương Trản và Thẩm Tử Ngôn đi tới sân vận động, đã có rất nhiều người tụ tập ở đó. Cốc Tâm cũng có mặt, trên tay đang cầm chai nước, mắt nhìn chằm chằm vào nhóm nam sinh, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng có, mong đợi cũng có. Lương Trản nhìn theo ánh mắt cô ấy, liền thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.


Thẩm Tử Ngôn đang thì thầm bên tai cô: “Chính là người cao cao kia, mặc áo màu đen, nhìn thấy chưa?”
Lương Trản: “…Thấy rồi.”
Rõ ràng, đây không phải là phản ứng mà Thẩm Tử Ngôn mong đợi.
Thẩm Tử Ngôn nắm lấy cánh tay cô lắc đi lắc lại, hỏi: “Cậu không thấy đẹp trai à?”


“Không phải.” Cô phủ nhận: “Nhưng tớ đã miễn nhiễm với khuôn mặt này từ lâu rồi.”
“Há?!” Thẩm Tử Ngôn nhất thời không hiểu.
“Tớ đã biết cậu ấy hơn mười năm rồi, lớn lên với nhau từ nhỏ.”


“Cái gì?” Thẩm Tử Ngôn kinh ngạc nói: “Quen biết hơn mười năm, hai cậu là thanh mai trúc mã?”
“Cũng có thể coi là vậy.” Lương Trản gật đầu.
Khi giọng nói vừa rơi xuống, Kỷ Đồng Quang cũng vừa được bàn thắng, anh quay người nhìn về phía bọn họ.


Lúc thấy Lương Trản, đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó quay lại ra hiệu tạm dừng với đám bạn học của mình, đổi người vào sân với một cậu bạn ngồi bên ngoài, rồi đi tới chỗ cô.


Khi anh đi tới, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trên sân vận động. Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng anh đang đến tìm Cốc Tâm để lấy nước, kết quả là anh lại lướt qua Cốc Tâm, ánh mắt vẫn tiếp tục hướng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt Lương Trản và Thẩm Tử Ngôn.


“A Trản.” Anh gọi cô một tiếng: “Đã lâu không gặp.”


Lương Trản nhẩm tính, hình như cũng rất lâu rồi, vì trường cấp ba số hai cách nhà quá xa, nên vừa nhập học cô đã xin ba mẹ cho ở nội trú. Ba Lương và mẹ Lương đều không có ý kiến gì về việc này, họ chỉ yêu cầu cô học hành chăm chỉ, khi nào sinh hoạt phí không đủ thì phải gọi ngay về nhà.


Trường cấp ba số hai chẳng có mấy ngày nghỉ, cô ở trong trường, đương nhiên cũng không có thời gian về nhà. Thỉnh thoảng có vài ngày nghỉ theo quy định của pháp Luật, trường học không thể không cho học sinh nghỉ và cô sẽ nhân cơ hội đó để ngủ bù. Vậy nên, đó cũng là lý do khiến cơ hội gặp mặt của cô và Kỷ Đồng Quang ít đi. Ít nhất là trong ba tháng sau khi vào lớp mười, bọn họ chưa một lần gặp mặt.


Vốn dĩ Lương Trản còn tưởng rằng ít nhất cũng phải đến kỳ nghỉ đông thì hai người họ mới gặp lại, kết quả không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này. Nhưng gặp cũng chỉ là gặp mà thôi, hai người chào hỏi nhau một câu, sau đó Kỷ Đồng Quang lại quay lại sân đánh bóng. Mà người kích động hơn cả vẫn là Thẩm Tử Ngôn.


Cô ấy lắc lư cánh tay Lương Trản gào thét: “Cậu chưa từng nói với tớ rằng cậu có một anh bạn trúc mã đẹp trai thế này!”
Lương Trản: “…Đã nói là tớ miễn nhiễm với khuôn mặt đó rồi mà.”


“Hơn nữa, hiện tại tớ và cậu ấy cũng không tính là thân thiết, không có việc gì thì nhắc đến cậu ấy làm gì”
“Haizz… đúng là cậu miễn nhiễm thật rồi.” Thẩm Tử Ngôn thở dài: “Nhưng hoa khôi của chúng ta mê muội tới thần hồn điên đảo rồi kìa.”


“Vậy thì liên quan gì đến tớ.” Lương Trản liếc nhìn một vòng tình hình trên sân vận động, cảm thấy buồn chán, nói: “Về lớp thôi, truyện tranh tớ còn chưa đọc xong đây này.”


Cho dù phát sinh tình huống tình cờ này, nhưng trong ba năm cấp ba, số lần Lương Trản và Kỷ Đồng Quang gặp nhau vẫn ít như vậy. Tuy nhiên thật trùng hợp là, trong kỳ tuyển sinh đại học, hai người họ và Thẩm Tử Ngôn lại được xếp vào cùng một phòng. So với hồi cấp hai, khi lên cấp ba Lương Trản còn cố gắng học tập hơn rất nhiều, đặc biệt là vào nửa năm cuối năm lớp mười hai, bởi vì thất tình nên cô càng lao đầu, dồn hết tâm sức vào sách vở.


Trong ba kỳ thi thử được tổ chức trong thành phố của nửa năm đó, điểm số của cô đều tăng đều đặn, từ top 200 lên top 30. Thành tích này xếp ở trường cấp ba số hai cũng có thể được coi là một học bá. Cộng thêm tâm lý của cô rất vững vàng, nên đã phát huy mạnh mẽ trong kỳ thi đại học, cuối cùng khi có kết quả, đó cũng là lần có thành tích tốt nhất trong toàn bộ sự nghiệp trung học phổ thông của cô, xếp thứ năm toàn khối. Thành tích này đủ để học tại trường đại học S tốt nhất của tỉnh, vốn dĩ cô không định đến đó, bởi vì cảm thấy không được chọn chuyên ngành tốt như mình mong muốn, nhưng để đáp ứng yêu cầu của ba Lương, cuối cùng cô đã điền đại học S vào phiếu nguyện vọng.


Với tâm lý dù sao cũng chẳng được chọn, nên khi điền chuyên ngành mong muốn, cô đã dứt khoát viết chuyên ngành hot nhất của đại học S vào tờ phiếu nguyện vọng. Đương nhiên, cuối cùng bất luận là Kỹ thuật dân dụng, Xây dựng hay Chế tạo máy móc đều chẳng nhận cô. Cô bị chuyển đến khoa Răng hàm mặt.


Điều cô không ngờ tới là Kỷ Đồng Quang cũng vào đại học S. Mặc dù đây được coi là một việc rất bình thường đối với anh, nhưng anh đã vào được chuyên ngành Kiến trúc mà Lương Trản không được nhận. Sau sáu năm xa cách, họ lại trở thành bạn học của nhau.


Ngày đến báo cáo nhập học, cả hai gia đình đều đi cùng. Ba mẹ của Kỷ Đồng Quang nói rằng, hai người họ hiện tại đều học ở một trường đại học xa nhà, lại cùng trường với nhau, nên phải quan tâm giúp đỡ nhau nhiều hơn. Người lớn đã nói vậy, Lương Trản cũng chẳng có lý do gì để từ chối, mặc dù cô cảm thấy với tính cách của Kỷ Đồng Quang thì hai người ở trong trường chắc cũng chẳng tiếp xúc qua lại gì nhiều.


Và thực tế đúng là như vậy. Kiến trúc và Nha khoa đều là những chuyên ngành bận rộn. Trong năm năm đại học, mỗi việc lên lớp và làm các bài thi thí nghiệm thôi cũng đã đủ chiếm hết chín mươi lăm phần trăm thời gian của Lương Trản. Còn về năm phần trăm còn lại, cô phải dành ra để trò chuyện, ăn uống với Thẩm Tử Ngôn, cô bạn thường xuyên chạy qua cả tòa thành để đến đây tìm cô.


Cũng trong quá trình này, Thẩm Tử Ngôn đã được chỉnh sửa lại thói quen vệ sinh răng miệng của mình. Khi tốt nghiệp, cô quyết tâm tiếp tục theo học lên tiếp ngành răng miệng tại đại học S. Vì giáo viên hướng dẫn quá nghiêm khắc, nên cô đã dứt khoát nói với gia đình rằng, kỳ nghỉ hè tới mình không về nhà, mà ở lại trường học.


Lúc đầu, ba Lương cũng rất thoải mái, nhưng nửa tháng trôi qua, ba Lương đột nhiên gọi điện thoại tới, nói cô vẫn nên về nhà một chuyến thì hơn. Lương Trản hỏi cả nửa ngày lý do tại sao, mới biết hóa ra ba Lương định giới thiệu cho cô một người con trai của bạn ông ấy.


Lương Trản: “…” Cô mới hai mươi hai tuổi thôi mà. Cần thiết không?


Câu trả lời của ba Lương là vì sau khi vào đại học tới giờ, cô không hề có dấu hiệu gì với việc yêu đương. Thậm chí ông còn hy vọng rằng, cô và người con trai của bạn mình nếu vừa ý đối phương thì có thể làm luôn đăng ký kết hôn, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng tới việc học tập của cô.


Lương Trản như muốn phát điên, đây là kế hoạch quỷ quái gì vậy? Cô tìm Thẩm Tử Ngôn để xin lời khuyên, Thẩm Tử Ngôn lại nói việc này quá đơn giản, tìm một người giả làm bạn trai rồi đưa về nhà là xong.


“Tớ tìm đâu ra bây giờ…” Lương Trản cảm thấy phương án này không khả thi.


“Dù sao thì cũng là đối phó với chú trước mà thôi, không cần phải nghiêm túc vậy đâu, chỉ cần có người tình nguyện là được.” Thẩm Tử Ngôn nói: “Hay là cậu đăng bài tuyển người giả làm bạn trai về quê gặp ba mẹ lên trang cá nhân?”


Bây giờ nghĩ lại, Lương Trản thường xuyên cảm thấy nhất định lúc đó não cô bị úng nước rồi nên mới thực sự nghe lời Thẩm Tử Ngôn đi đăng bài lên trang cá nhân. Bài đăng vừa lên sóng, rất nhiều bạn nữ có quan hệ khá tốt với cô đã trêu đùa rằng, họ tình nguyện về nhà với cô. Còn về phần các nam sinh, hầu như ai cũng chửi thề một câu rồi không thèm quan tâm nữa.


Nhưng Kỷ Đồng Quang là trường hợp ngoại lệ. Anh gọi cho cô, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau khi Lương Trản kể lại sự tình với anh, anh trầm mặc một hồi, rồi hỏi cô thấy anh có được hay không.


“Trong trường hợp của cậu, nếu tùy tiện đưa một người về, tôi thấy chú Lương chắc chắn sẽ không yên tâm.” Anh nói.


Ma xui quỷ khiến, Lương Trản đã gật đầu đồng ý. Khi đó anh đã vào làm việc tại viện liên kết trong trường đại học S, vì về nhà cùng cô anh đã xin đơn vị nghỉ phép ba ngày. Lương Trản rất áy náy, nói khi mọi việc kết thúc cô nhất định sẽ mời anh đi ăn.


Hai người về quê, diễn vở kịch như đã bàn trước mặt ba mẹ đôi bên, mà không hề để lộ chút sơ hở nào. Nhưng khi quay lại thành phố S, đã xảy ra chút việc ngoài ý muốn, bị trễ tàu.


Ký túc xá của đại học S có bảo vệ canh cổng, vì trễ chuyến tàu nên Lương Trản không thể vào được ký túc. Cô muốn tìm một khách sạn để qua đêm, nhưng Kỷ Đồng Quang nói rằng nếu cô không phiền thì có thể đến ở chỗ ở mà anh thuê, còn anh ngủ trên sofa là được.


Lương Trản khi đó vẫn còn là một sinh viên nghèo, nghĩ rằng cái gì tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, nên đồng ý với lời đề nghị này của anh. Mặc dù cô và Kỷ Đồng Quang đã nhiều năm không tiếp xúc qua lại với nhau, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin tưởng vào thân phận anh.


Và sự thật đã chứng minh, Kỷ Đồng Quang thực sự là một chính nhân quân tử, bởi vì cuối cùng chính cô lại là người không thể giữ mình, đã dụ anh lên giường.