Ba Đêm Định Mệnh

Chương 3

Lucien quyết định sẽ tiếp đón cô trong phòng khách, một căn phòng gã hiếm khi sử dụng bởi sự trang trí mang đậm chất điệu đà của người chủ trước không hề phù hợp với gã. Nhưng Aveline có thế thấy căn phòng khiến cô dễ chịu, cũng vì thế gã đã yêu cầu mang bữa tối vào đây và lửa đã được nhóm lên trong lò sưởi.

Gã đang rót ly rượu thứ hai thì Stavens đưa cô vào.

Cô rõ ràng không hề cho vị quản gia biết tên mình, cô đang mặc chiếc áo choàng hệt với chiếc đã mặc đêm trước, thứ che khuất gương mặt và giúp giữ kín danh tính của cô. Đặt chai rượu sang bên cạnh hai chiếc ly đã rót đầy, Lucien phất tay cho Stavens lui ra. Người quản gia rời căn phòng, đóng sập cánh cửa lại sau lưng.

Cô nhảy dựng lên trước âm thanh đó. Kích động, một cách rõ ràng.

"Tôi đã cho người hầu nghỉ làm tối nay", gã nói. "Sẽ không có ai quấy rầy chúng ta... hoặc để lộ sự hiện diện của em ở đây."

"Tôi đánh giá cao việc tuân thủ phạm vi thỏa thuận của ông." Với đôi bàn tay vẫn còn run rẩy, cô bỏ mũ trùm của chiếc áo choàng xuống.

Ánh lửa đùa trên mái tóc màu mật ong và thay sắc ấm cho làn da mịn màng, đôi mắt u ám và sâu thẳm, làn môi căng mọng run run bên trên chiếc cằm kiên cường của cô. Thêm một lần nữa, vẻ đẹp của cô mời gọi, đánh thức cơ thể gã nhanh đến mức khiến gã thậm chí phải gi

Gã muốn cô đến điên cuồng. Và tối nay gã sẽ có được cô.

Nhưng Lucien đã học được sự kiên nhẫn từ khi còn trẻ và thấy tự mãn vì mình là một người tình đầy kinh nghiệm, có thể phá hủy thứ gì đó đặc biệt như dẫn dắt một thiếu nữ ngây thơ, trong trắng vào cõi mê đầy hoan lạc. Bởi vậy, trong khi ham muốn bản năng cắn xé những ý định tốt đẹp và đòi hỏi gã chiếm lấy cô ngay lập tức, gã ép bản thân hành động chậm lại.

Gã mời cô một ly. "Rượu chứ?"

Cô ngập ngừng. "Tôi không cần một ý thức bị rối loạn để giữ lời hứa."

"Và tôi không có mong muốn đưa một trinh nữ say khướt lên giường." Gã trao cho cô nụ cười quyến rũ nhất của mình. "Tôi muốn em thoải mái, Aveline, và có thể kiểm soát tất cả năng lực của mình. Bất cứ điều gì thấp hèn sẽ trở thành sự lăng mạ đối với cả hai chúng ta."

Cô buông một hơi thở chậm và dài. "Thứ lỗi cho tôi, thưa ông DuFeron, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hành động thế này."

"Tôi nhận ra điều đó. Và tên tôi là Lucien."

"Lucien", cô lặp lại với một cái gật đầu. Bước lên phía trước, cô đón lấy ly rượu. "Cảm ơn ông, Lucien."

Gã vuốt ve má cô với mu bàn tay của mình. "Tôi nào phải quái vật."

Cô không tránh những đụng chạm của gã, nhưng những ngón tay siết chặt lấy chân ly. Rồi cô bật cười và nuốt một ngụm rượu lớn. "Quái vật ư? Không đâu. Một tên đàng điếm, có lẽ thế. Một kẻ ăn chơi, vô cùng chắc chắn."

"Tôi không tranh luận về điều đó." Gã dùng một ngón tay vuốt nhẹ nhàng theo vành tai cô. "Nhưng tôi sẽ không khiến em bị tổn thương, Aveline. Tôi chỉ muốn cho em thỏa mãn.

Cô rùng mình, gã không dám chắc hành động đó là do bị khêu gợi hay sợ hãi. "Tôi cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng đó."

"Sẽ như thế. Nhưng tôi sẽ không vội vã với em." Thay vào đó là cả đôi bàn tay gã đặt lên vai cô. "Cho phép tôi cất áo choàng giúp em."

Cô gật đầu và gã mang chiếc áo ra xa.

Cô mặc chiếc đầm giản dị màu xanh dương, thích hợp cho một buổi chiều ở nhà mục sư hơn là sự cám dỗ trong nhà của một tay chơi trứ danh nhất Luân Đôn. Tuy vậy, sắc màu và đường cắt của chiếc váy đơn giản càng làm nổi bật làn da màu kem tươi trẻ và những đường cong mềm mại vô cùng nữ tính của cô.

Cô trông tuyệt đẹp, không một chút giả tạo, trông khiêu gợi như chiếc bánh bọc đường đặt trước mặt một gã đàn ông háu đói.

Gã quay đi để vắt áo choàng lên một chiêc ghế và giành lại được kiểm soát trước ham muốn nhục cảm cồn cào của bản thân.

"Em có thích rượu không?", gã hỏi, khi quay lại.

"Nó rất ngon." Cô uống thêm ngụm nữa, quan sát gã qua vành ly.

"Có thức ăn nếu em thấy đói." Gã ra dấu về phía chiếc bàn chất đầy thức ăn. "Lửa cháy trong lò. Cuộc chuyện trò tri kỷ."

"Để dỗ dành những dây thần kinh tơi tả của tôi chăng?" Nụ cười của cô phảng phất vẻ giễu cợt. "Lucien, không gì có thể làm được điều đó ngoại trừ bình minh."

Nghe thấy tên mình phát ra trên môi cô khiến gã như mất trí và không để ý đến sự khôi hài trong lời bình luận. Rồi gã phá lên cười khi dụng ý của cô trở nên rõ ràng trong đầu óc đang mụ mị vì dục vọng của gã. "Em khiên tôi bất ngờ đấy, Aveline. Em chấp nhận tình cảnh này quá dễ dàng. Tôi gần như đã nghĩ em sẽ không đến."

Nụ cười nhạt dần trên môi cô. "Tôi đã hứa rồi."

"Đúng như vậy. Chỉ là tôi hiếm khi gặp gỡ một người phụ nữ lĩnh hội trọn vẹn ý nghĩa của từ danh dự mà thôi."

"Những người như vậy đâu có thiếu trong chúng tôi, thưa ông." Cô nhướn hàng lông mày và lại nhấp một hớp rượu. "Có lẽ ông đã kết bạn với nhầm nhóm người."

"Có lẽ là thế." Sửng sốt khi nhận ra cuộc nói chuyện cũng kích thích gã hệt như với cơ thể cô, gã lấy ly rượu của mình. "Và em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Em đói không?"

"Không." Cô đặt ly xuống. "Nếu ông không phiền, tôi muôn bỏ qua những phép cư xử xã giao và đi vào điểm chính của tối nay. Sức tưởng tượng đã vượt quá xa, đáng sợ hơn nhiều so với những lý do xác đáng của tình huống này."

Ngay cả khi ham muốn khiến phần đàn ông của gã thắt chặt, gã ngập ngừng. "Em chắc chứ? Có lẽ những nỗi sợ hãi của em sẽ dịu đi nếu chúng ta hiểu thêm về nhau qua một bữa ăn thong thả."

Cô lắc đầu. "Tôi muốn tiếp tục. Trừ khi ông đổi ý."

"Tôi không đổi ý." Gã đặt ly rượu xuống, sự bộc trực của cô còn khêu gợi hơn bất cứ sự tán tỉnh thành thục nào. "Tôi không muốn làm đau em, Aveline, và tôi ghê tởm những giọt nước mắt điệu bộ trên gối của mình."

Cô nheo mắt. "Tôi chưa bao giờ điệu bộ."

"Hẳn thế, em luôn khiên tôi bất ngờ." Gã tiến đến gần và nâng cằm cô lên, buộc cô đón ánh nhìn của gã. "Em là trinh nữ phải không?"

Cô giằng ra. "Đương nhiên. Ông nghĩ tôi là loại tiểu thư gì vậy?"

"Đây là một câu hỏi chân thực. Tôi biết rất nhiều tiểu thư chưa lấy chồng nhưng không còn là trinh nữ."

"Sự trong trắng của một người phụ nữ là biểu hiện chân thực nhất của danh dự. Nếu không vì sao tôi lại trao nó cho ông để đổi mạng sống của cha tôi?" Môi cô nhăn nhó thành một nụ cười cay đắng mà gã không bao giờ nghĩ có thể trông thấy trên gương mặt trẻ trung nhường này. "Tất cả là vì tôi đáng giá để thương lượng với một người đàn ông như ông."

Cảm giác tội lỗi đột ngột khiến gã nhíu mày, nhưng gã gạt cảm xúc khó chịu đó sang một bên. Cô nói đúng. Trinh tiết là tất cả nhừng gì cô có, cô đã đồng ý tặng nó cho gã để đổi lại mạng sống cho người cha. "Thứ lỗi cho tôi vì đã ngờ vực em", gã nói. "Nếu em không đói và không cảm thấy cần được chuyện trò, tôi có thể mời em thêm chút rượu chứ?"

"Không, cảm ơn ông." Cô đan hai bàn tay ra phía trước. "Nhưng xin ông cứ tự nhiên, nếu muốn."

"Không, rượu không phải thứ tôi muốn." Gã dùng đôi tay đón lấy khuôn mặt và nhìn sâu vào đôi mắt xanh của cô. Bên dưới vẻ mặt tỏ ra can đảm, gã nhìn thấy sự bất an lóe qua, dù cô không hề lùi lại. Gã mỉm cười trước lòng dũng cảm ấy. "Tôi hứa sẽ dùng hết khả năng để biến đêm nay trở nên thú vị với em, Aveline ạ."

Nét mặt cô vẫn rất tỉnh táo. "Tôi tin ông, Lucien, hoặc không tôi sẽ phải nghi ngờ danh tiếng của ông phần lớn được dựng nên bởi những lời đồn phóng đại."

Gã bật cười thích thú trước trí tuệ sắc sảo của cô. "Em sẽ có cơ hội để tự mình xác nhận. Lên cầu thang với tôi nào."

"Hãy để tôi mang theo áo choàng trong trường hợp những người hầu vẫn còn quanh đây."

Gã quay đi và tự mình cầm lấy chiếc áo, choàng nó lên vai và kéo chiếc mũ che đi những lọn tóc sáng bóng của cô. Rồi gã chìa tay đón cô, cho phép gã dẫn cô ra khỏi phòng khách và lên cầu thang để đến phòng ngủ của gã.

Trái tim Aveline đập rộn lên khi Lucien đưa cô lên những bậc cầu thang. Chuyện gì xảy ra với cô vậy? có thể kéo dài thời gian, có thể nấn ná nhờ pho mát và rượu trong vài giờ, nhằm trì hoãn đến thời khắc định mệnh. Nhưng không, cô đã tự nhủ thầm, đã bỏ qua các trò đùa xã giao để khuyến khích kẻ phóng đãng đó đưa mình đến chốn riêng tư của gã.

Ngu ngốc. Cô đã nghĩ cái gì vậy?

Cô cho rằng tốt hơn hết họ nên đi thẳng vào vấn đề, để chuẩn bị cho những gì không hay có thể xảy ra. Đây không phải sự kết hợp nhân danh tình yêu, thậm chí cũng không bắt nguồn từ cám dỗ. Nó là một thỏa thuận, càng sớm hoàn thành phần của mình thì cô càng cảm thấy thoải mái hơn với tình cảnh này. Gã sẽ thực hiện phần của gã, bây giờ cô phải thực hiện phần của mình. Cô quyết tâm tạo nên những điều tốt đẹp nhất, kể cả tự mình tận hưởng nếu có thể.

Giờ đã không còn đường quay lại.

Họ không nhìn thấy một ai trên các bậc thang hay nơi cuối chiếc cầu thang, khiến cô nhận ra rằng gã đã chân thật khi nói tất cả người hầu đều được nghỉ làm. Ngay đến vị quản gia cũng phải cáo biệt sau khi đưa cô vào. Tuy vậy, cô mừng vì đã mặc áo choàng. Bời nó sẽ không cho phép gã nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt cô khi họ đến nơi.

Lucien mở cánh cửa. Tiếng mở then dường như đồng thời mở ra định mệnh của đời cô. Cô theo sau gã vào bên trong căn phòng đậm chất đàn ông, bị tấn công bởi những mùi hương lạ lẫm trong không gian sống của gã, rồi toàn thân đông cứng ngay bên trong ngưỡng cửa khi nhìn thấy hình ảnh chiếc giường đồ sộ nổi bật trong căn phòng.

Nơi thanh danh của cô tan thành mây khói.

"Aveline." Gã dùng hai tay xoay cô lại về phía mình. "Tôi sẽ không bổ nhào lên em như một con thú hoang. Chúng ta có cả đêm."

"Tôi biết. Chỉ là..."

"Chuyện này mới mẻ với em." Gã vuốt ve khắp đôi má cô, hành động giờ đây dường như đã trở thành một sự âu yếm thân thuộc. "Tôi có thể chậm rãi như em muốn. Thực tế, như vậy thường mang lại nhiều thích thú

"Và tôi sẽ cảm nhận được sự thích thú đấy chứ?" Cô tìm kiếm đôi mắt đen của gã, tìm kiếm sự cam đoan. "Hay vai trò của tôi là nằm yên và cam chịu những ý tưởng bất chợt của ông?"

Miệng gã mím chặt, hàng lông mày dốc xuống cảnh cáo. "Em đang định rút lời đấy à, Aveline?"

"Không phải." Cô đương đầu với ánh mắt không chịu thỏa hiệp của gã. "Tôi chỉ thắc mắc liệu mình có cảm nhận được sự thích thú trên giường của ông không mà thôi."

Gã kéo chiếc mũ trùm khỏi mái tóc cô, gạt nó ra sau vai để chiếc áo choàng tuột xuống dưới chân cô. "Tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này." Gã vuốt ngón tay dọc cổ, đôi mắt không rời gương mặt cô. "Và tôi sẽ sử dụng từng chút trong tầm hiểu biết của mình để khiến cơ thế em run lên ngây ngất."

Từ ngữ ruồng bỏ cô khi máu nóng lan tràn trên đôi má. Cô nuốt khan khi ngón tay gã lần qua đỉnh ngực. Thật đáng xấu hổ khi cô có cảm giác hai nhũ hoa căng cứng lại thành nhũng viên đạn nhỏ cứng rắn. Gã liếc xuống nhìn biểu hiện kích thích rõ ràng của cô và nhoẻn miệng cười ranh mãnh. "Nó đấy." Gã trượt bàn tay khác ra sau cổ cô và vuốt ve phần gáy. "Nó đây, cưng ạ. Hãy để tôi chạm vào em. Hãy để tôi tôn thờ cơ thể em."

Được dỗ dành bởi những ngón tay ve vuốt, cô gần như giật nảy mình khi bàn tay khác ôm lấy ngực cô qua lớp váy.

"Suỵt." Đụng chạm từ gã vẫn rất dịu dàng, êm ái lần theo và dồn ép đôi gò bồng đào đầy đặn bên dưới lớp áo. "Tôi yêu cơ thể em, Aveline. Ngực em quá hoàn hảo." Gã ghé miệng lướt qua tai cô. "Tôi không thể chờ để thấy... toàn bộ cơ thể của em."

Cơn run rẩy khao khát đột ngột xâm chiếm cơ thế khiến cô choáng váng. Nhưng gã đơn giàn chỉ khẽ cười và tiếp tục vuốt ve từng bên ngực, thầm thì những lời âu yếm dịu dàng xen giữa những nụ hôn trải dài theo cổ họng cô. Bàn tay kia của gã xoa bóp phần gáy nhạy cảm, trước khi kịp nhận thức, cô đã dựa vào gã, ưỡn lưng để bàn tay gã có thế tiếp cận vòng một của mình dễ dàng.

Lòng bàn tay gã mơn trớn phần da thịt nhạy cảm làm dấy lên những cơn chấn động xa lạ, tuyệt vời khắp cơ thể cô. Hai cánh tay cô nổi gai ốc, hai nhũ hoa căng cứng đến khi gần như đau đớn. Nhức nhối bắt đầu xuất hiện giữa hai chân, và mỗi lần bàn tay gã lướt qua đỉnh ngực, mân mê cho nụ hoa sít chặt sau làn vải chắn giữa da thịt hai người, cô chỉ muốn rên lên.

Nhưng các quý cô không làm những việc như thế. Các quý cô...

"Lạy Chúa", cô thì thào, khi gã lướt một nụ hôn ngay trên đường viền cổ áo.

"Lucien…"

"Hãy tin tôi." Gã vươn lưỡi, chạm lên xương quai xanh của cô. "Còn nhiều điều hơn thế, Aveline."

Cô siết hai bàn tay lên bờ vai gã. "Chỉ cho em."

Giữ một tay sau gáy cô, gã lấy tay kia đóng cửa, sau đó một tiếng sập vang lên dứt khoát. Là thế đấy. Cái kết cho sự trong trắng của cô.

Khởi đầu cho sự trưởng thành làm phụ nữ.

Bầu ngực đau đớn khi thiếu vắng những đụng chạm từ gã, cô phát hiện bản thân đang cong người về phía gã, lại lần nữa dâng hiến bản thân. Hơi thở tắc nghẽn trước sự thèm khát hiển hiện trong đôi mắt nâu tối của gã khi nhìn xuống cô, trong chốc lát, tâm trí thôi thúc cô bỏ chạy. Nhưng rồi gã cuốn cô vào vòng tay, ép những đường cong mềm mại lên thân hình đầy nam tính của gã, dịu dàng trượt bàn tay xuống xương sống để kéo cô thậm chí còn sát lại hơn nữa. Mạch đập của cô nhảy điên cuồng qua các tĩnh mạch trước cơ thể đàn ông rắn chắc nơi phẳng lì nơi nhấp nhô. Cô chưa bao giờ gần gũi thế này với một người đàn ông. Chưa bao giờ tưởng tượng được sức mạnh và độ nóng từ cơ thể gã, quá khác biệt so với cô, nhưng vô cùng chân thực.

"Hôn tôi đi, Aveline", gã lẩm bẩm, lướt môi lên thái dương, lên má cô. "Hãy cho tôi thấy em

Làm sao gã có thể nghi ngờ điều đó? Ý nghĩ rằng một người tinh thành thạo như Lucien cũng cần một lời cam đoan chưa bao giờ nảy đến trong đầu cô. Cô thoáng nhìn vào trong mắt gã và bị giật mình bởi sự yếu mềm náu dưới ham muốn thành thực trong đó.

"Em rất muốn anh", cô đáp, chạm ngón tay xuống gương mặt to lớn của gã. "Dù cho điều gì đã đưa chúng ta lại với nhau. Chúa cứu rỗi, em rất muốn anh. Em không thể ngăn điều ấy."

Gã gầm lên một tiếng trầm sâu từ trong cổ họng và kéo cô lại áp chặt hơn với mình. "Tôi sẽ không làm đau em. Tôi sẽ khiến nó dễ chịu với em."

Cô chạm đầu ngón tay lên miệng gã. "Em mong đợi điều đó, Lucien. Hãy làm tất cả để giữ em khỏi chạy trốn. Cùng với danh dự của em."

"Em là người phụ nữ đáng ngưỡng mộ nhất tôi từng gặp. Tôi tôn thờ nhân cách em cũng nhiều như cơ thể em vậy."

Cô bất động. "Đủ để cho em rời khỏi đây?"

Gã bật nụ cười cục cằn như thể nhạo báng cả hai bọn họ. "Tôi không thể. Không, tôi không thể làm thế."

Chỉ trong khoảnh khắc, sự thất vọng khiến chân tay cô rũ xuống. Nhưng rồi cô đứng thẳng người và lại đối mặt với gã, không nao núng. "Em không nghĩ vậy."

"Hôn tôi đi, Aveline", gã lặp lại, và lần này cô kiễng chân để tuân theo, để áp làn môi lên môi gã. Gã gặp cô ngay lưng chừng, giành lấy quyền kiếm soát nụ hôn, âm thầm dạy dỗ cô tất cả những cách xấu xa để có thể đem đến hoan lạc cho người kia chỉ với miệng của mình. Cô run lẩy bẩy khi gã cuối cùng cũng ngẩng lên, tâm trí chao đảo và lý trí đã bị lãng quên.

Gã nắm lấy bàn tay cô và áp lên ngực gã. "Chạm vào tôi đi. Đừng sợ."

Cô để mặc bàn tay đặt lên trái tim rộn ràng của gã. "Em không biết làm thế nào."

Tay đan trong tay, gã đưa lòng bàn tay cô chạm vào khắp các múi cơ cuổn cuộn trên ngực mình. "Như thế này."

Ngay cả qua lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể gã cũng làm da thịt cô ấm lên. "Thật quá khác biệt với em", cô khẽ khàng.

"Đó chính là điểm thú vị." Gã nâng bàn tay kia của cô lên và gặm nhấm những ngón tay. "Đàn ông và đàn bà, rất khác biệt, thế nhưng lại vừa vặn như thể chưa bao giờ tách rời."

Cô nuốt nghẹn, ánh mắt gắn chặt vào miệng gã khi gã cắn đầu ngón tay mình.

Có ai ngờ bàn tay cô lại nhạy cảm đến thế?

"Em thật hấp dẫn. Tôi muốn thưởng thức tất cả những gì thuộc về em." Trước khi cô có thể chớp mắt, gã kéo những chiếc ghim khiến mái tóc dày màu mật ong đổ tràn xuống lưng. Rồi bàn tay gã đặt ngay trên eo của cô, trong khi khuôn miệng hòa hợp với miệng cô, khóa chặt đôi môi bằng nụ hôn nóng bỏng và hừng hực như ngọn lửa trong lò sưởi.

Cô hoàn toàn không thế thốt ra một âm thanh phản đối nào. Tâm trí trở nên mù mịt, cơ thể rung lên với cảm xúc lạ lùng thúc giục. Cô dâng hiến cơ thể trước kinh nghiệm thành thục của gã, sững sờ trước những cách gã chạm vào và những nơi gã hôn cô. Bộ váy của cô thả rơi xuống chân, trên mình chỉ còn lại chiếc áo lót mỏng mảnh. Rồi gã cũng lột bỏ nó khỏi cơ thể, theo sau là đôi tay tài tình cùng chiếc miệng thèm khát của gã hôn khắp thân mình cô.

Trước khi kịp nhận ra, thân thể cô đã trần trụi. Gã khiến cô khao khát những vuốt ve của gã đến mức không còn quan tâm những ngọn nến vẫn đang cháy sáng khiến gã có thế thấy mọi khuyết điểm và vết tàn nhang. Cô muốn gã thấy, khi gã ôm lấy chiếc mông trần của cô trong đôi bàn tay to lớn và đưa đẩy trên người cô, cô gần như phát điên vì ham muốn.

Gã nâng cô lên và bế đến chiếc giường chỉ cách vài bước chân, thả lưng cô xuống gối. Cô vươn tay đến chỗ gã, nhưng gã lắc đầu và lùi lại.

"Hãy để tôi ngắm nhìn em." Ánh mắt gã quét khắp người cô với sức nóng đầy chiếm hữu trong khi rũ bỏ chiếc áo khoác và giật lỏng nút thắt chiếc ca vát hợp mốt.

Ánh hồng dâng lên hai má cô trước cái nhìn trần trụi của gã. Cô định lấy hai tay che bầu ngực, rồi ngập ngừng, giằng xé giữa sự e lệ và ham muốn vừa được khuấy đảo.

"Phải rồi." Chiếc ca vát lòng thòng trên cổ, gã ném áo gi lê xuống sàn và đến với cô, xếp đặt vị trí hai tay để cô nâng bầu ngực của mình lên, dâng chúng cho gã nghiên cứu. "Đúng như vậy. Ở yên như vậy."

"Lucien…" Bị sốc, cô làm theo như gã yêu cầu, dù chưa một lần trong đời chạm vào bản thân như lúc này.

"Em trông tuyệt đẹp. Vô cùng khêu gợi." Gã lại tiến đến và nhẹ nhàng tách đầu gối cô để phần riêng tư nhất bày ra trước mắt gã. "Phải", gã rì rầm, đôi mắt không rời khỏi cô. "Phải, hãy để tôi nhìn thấy em."

Cô không thể. Nỗi xấu hổ cuồn cuộn dâng lên trong người và cô cố khép chân lại kèm tiếng rên khe khẽ phản kháng.

"Không ư?" Nụ cười hiểu biết nở trên môi, gã cúi xuống và hôn nhẹ lên đùi, khiến cô giật nảy. "Lát nữa chúng ta sẽ biết em cảm thấy ra sao." Vuốt ve chân cô chậm rãi, gã bứt ra để tháo đôi bốt.

Gã, một lần nữa, đối mặt với cô trong khi cuống cuồng cởi hết chỗ quần áo còn lại. Khi gã quăng chiếc áo đi, cô tròn mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực phủ lông rải rác đầy sức mạnh của gã. Khi gã cởi đồ, để lộ ra những cơ bắp trên cánh tay và ngực nổi cuồn cuộn bên dưới làn da, hiển hiện phần đang cương cứng đầy ấn tượng trước đôi mắt non trẻ của cô.

Cô nhắm chặt mắt. Phu nhân Sarah hẳn đã sai lầm rồi. Làm sao thứ kia có thể vừa... ở đấy?

Gã quỳ gối làm chiếc giường trĩu xuống. "Aveline."

Hèn nhát. Cô ép mình mở mắt và nhìn

Gã nờ nụ cười đáng thương, đuôi mắt nhăn lại. "Thứ lỗi cho tôi. Tôi đang đi quá nhanh, nhưng vì em phản ứng quá dễ dàng...", giọng gã kéo dài khi để ánh mắt lướt khắp cơ thể cô, "Khiến tôi quên rằng em chưa từng trải qua chuyện này trước đây".

Cô thở hắt ra, thậm chí không hể biết mình đẫ nín nhịn. "Mọi thứ có gây bất ngờ một chút."

Gã nhe răng cười như một tên đàng điếm. "Hẳn vậy, em sẽ còn sốc nữa trước ánh bình minh."

Xâu xa. Là cụm duy nhất phù hợp với biểu hiện trên gương mặt gã. Cơn run rẩy gợn khắp người, nhưng cô không muốn để gã thấy mình mất bình tĩnh thế nào trước gã. Cô nghĩ mình nên cảm thấy vui vì gã có kinh nghiệm phong phú trong nghệ thuật yêu đương. Rằng gã thật cuốn hút. Sẽ tệ hơn rất nhiều nếu cô buộc phải dâng hiến trinh tiết của mình cho một người đàn ông chỉ có nửa kỹ năng hoặc chỉ lôi cuốn bằng một nửa gã.

"Phải, em đang đợi anh sẽ khiến em sốc đây", cô thì thầm.

"Và khiến em thỏa mãn", gã đáp, duỗi người trên giường với cô. Da thịt nóng rực của gã ấn lên cô, chân họ quấn vào nhau.

"Chúa nhân từ", là tất cả những gì cô có thể thì thào trước khi gã chiếm lấy miệng cô bằng một nụ hôn sâu và cháy bỏng, rút sạch mọi suy nghĩ khỏi tâm trí. Gã dùng lưỡi thôi thúc môi cô hé mở, dạy cô biết sự khoái cảm từ những nếm trải và chòng ghẹo, rồi trườn bàn tay dọc theo vòng eo và đường cong gợi cảm trên hông cô.

Cô bám vào cổ gã, lạc lối trong những rung cảm khi bầu ngực mềm mại của mình cọ trên bộ ngực thô ráp và lông lá. Bờ hông chắc nịch của gã ép vào hông, nơi cứng rắn và nóng bỏng ép lên đùi cô. Gã là một người đàn ông to lớn, bao vây lấy cô. Giam cầm cô. Dưới sự khoan dung của gã.

Ý nghĩ ấy vừa hăm dọa vừa khiến cô run lên vì hồi hộp.

Những động chạm của gã dường như xuất hiện cùng lúc ở khắp mọi nơi. Một bàn tay đỡ lấy đầu, trong khi bàn tay kia vuốt ve đùi cô, tiến gần hơn bao giờ hết đến vùng đất nữ tính của cô. Lưỡi gã lướt trên bầu ngực, khiến cô bật lên một tiếng rên trước nỗi xúc động xa lạ, đầy khoái cảm. Gã chăm chút, nhay nhay hàm răng, mơn trớn trên cơ thể cho đến khi cô ngửa cổ đầu hàng, tách đôi chân ra trước sự thôi thúc dịu dàng của gã, sẵn sàng dâng hiến bản thân.

Cùng lúc gã thầm thì vỗ về cô, nói rằng cô tuyệt đẹp, cuồng nhiệt và nhạy cảm biết nhường nào.

Bàn tay gã trượt vào giữa chân cô và khẽ ấn lên khe núi ẩm ướt. Cô không có thời gian để xấu hổ, sự đáp lại mãnh liệt của cơ thể ném cô dấn thân vào vòng lốc xoáy của cảm xúc. Gã tinh tế âu yếm, tỉ mẩn quan sát gương mặt cô giữa những nụ hôn nhẹ nhàng. Gã trông như có thể làm vậy cả đêm, nhưng cô biết từ sự cứng rắn nơi gã, gã cùng như cô, hăm hở chờ đón sự kết hợp hoàn toàn của bọn họ.

Một ngón tay gã chầm chậm tiến vào cô, cùng lúc ngón cái của gã chạm vào cô ở ngay nơi đó. Cô cắn môi dưới, rướn cong hông và bật ra một tiếng rên rỉ khe khẽ kéo dài mà cô chưa bao giờ hình dung sẽ có ngày nó thoát ra khỏi đôi môi mình. Cô cầu xin gã hết lần này đến lần khác đừng bao giờ ngừng lại, đừng bao giờ. Và gã cũng không làm vậy, tiếp tục di chuyển ngón tay trong cô, cọ xát khiến nơi đó đau đớn một cách êm ái, quá êm ái, cho đến khi một thứ gì đó trong cô đột ngột tuôn trào. Đầu cô quay cuồng, thế giới trở nên tăm tối, khoái cảm vặn xoắn khắp toàn thân, cuỗm đi hết thảy hơi thở từ hai lá phổi của cô.

Khi gã rời tay, cô dần hồi tỉnh và thút thít phản đối. Gã đáp lại với tiếng cười dịu dàng, rồi chuyên mình và nằm trọn vẹn lên người cô, đẩy hai đầu gối mở rộng khi gã chen vào giữa hai đùi cô. Rồi thô lỗ ấn lên lối vào cơ thể cô, và ngừng ở đây, đợi cô nhìn lên gã. "Lần này sẽ đau, nhưng chỉ lẩn này thôi."

Cô gật đầu - phu nhân Sarah đã nhắc đến điều đó.

Gã ôm gương mặt cô trong tay và hôn mạnh bạo khi lấy đi sự trong trắng của cô.

Cô đờ người trước cảm giác bỏng rát từ sự đi vào cua gã, cả cơ thể kéo căng để thích nghi với chiều dài của gã. Cảm giác như thể sẽ chẳng bao giờbám lấy bờ vai gã, vừa muốn kéo lại thật gần lại muốn xô ra ngay cùng một lúc. Áp lực không sao chịu đựng nổi, như có thứ gì đó đang kháng cự trước sự thâm nhập của gã. Thế rồi cơn đau sắc nhọn xé rách cô, gã xông lên lấp trọn vẹn trong đó.

Cô thét lên, gã bất động, cứng rắn và căng đầy bên trong cô, thầm thì những lời cam đoan vào tai cô. Rồi một cách từ tốn, gã bắt đầu chuyển động, đầu tiên chỉ là những đong đưa nhẹ nhàng của phần hông. Tay gã trượt vào giữa chân cô, những ngón tay trêu chọc chiếc nụ nhạy cảm ngay nơi cơ thể họ hòa làm một mang đến cho cô sự sung sướng chưa từng có trước đây. Trong phút chốc, đau đớn nhạt nhòa, để cơn đói cồn cào như một con thú say ngủ bị thức tỉnh, khiến cô nhận ra mình ham muốn những cú đẩy của gã, muốn chúng, muốn gã.

Cơn râm ran lại bắt đầu, hơi nóng xộc lên, lan tràn từ chính vị trí kết hợp của hai người. Gã siết chặt vòng tay quanh người cô, gương mặt vùi sâu vào cổ, những vuốt ve của gã càng lúc càng mạnh bạo và dồn dập. Bản năng thôi thúc cô mở rộng, nhanh chóng đưa gã thâm nhập sâu hơn và gia tăng sự ma sát ngọt ngào. Gã buột ra tiếng rên tắc nghẹn trước động tác của cô và dường như càng căng phồng trong cô. Nữa, đúng, hơn thế nữa. Cô muốn cảm nhận cảm xúc tuyệt vời khi lại đánh mất bản thân thêm lần nữa. Sớm thôi... có thế xảy ra ở bất cứ khoảnh khắc nào, ngay lúc này.

Lập tức gã thúc mạnh, rồi lặp lại. Rồi nhấn chìm vào cô, giữ bản thân ở đó khi cả cơ thể run rẩy, tiếng rên trầm khàn xé toạc đôi môi.

Cơn rùng mình lăn tăn gợn khắp người, rồi cũng nhanh chóng tan biến ở nơi cô muốn đến.

Cô nhắm mắt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cơ thể kéo căng hơn cả sợi dây đàn.

Cô vuốt nhẹ dọc vai và lưng gã khi gã đổ ập trên cơ thể mình, tận hưởng cảm giác từ sức nặng của gã mang lại.

Giờ mọi thứ đã kết thúc và chẳng có thứ gì sẽ diễn ra tương tự như vậy được nữa.