Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 89: Tàn Nhẫn

Lúc này Lôi Lạc Thiên không còn vẻ mặt đẹp trai phong độ của vừa rồi, mà thay vào đó là nét mặt tàn ác và nguy hiểm.

Giám đốc cửa hàng mới vừa bước vào, nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy qua xem.

Ông hỏi mấy cô bán hàng, chuyện gì vừa xảy ra.

Nghe xong ông nhìn sắc mặt giận dữ của Lôi Lạc Thiên, mà toát mồ hôi lạnh.

Tay cầm khăn mu soa, lao mồ hôi trên trán, ông bước tới cung kính khom người với Lôi Lạc Thiên nói.

“Thưa Lôi Tổng, xin ngài tha lỗi cho Candy, cô ta không phải cố tình.”

Lôi Lạc Thiên không để ý đến ông ta,

anh cẩn thận xem xét vết thương trên ngực của Trình Lam.

Nhìn thấy vết thương của cô trong lòng anh chua sót.

Nghe giám đóc nói vậy, mấy cô bán hàng liền rùng mình, trong lòng hiện lên sự bất an.

Họ chưa bao giờ gặp mặt của Lôi Lạc Thiên, nhưng vì việc thu mua trung tâm bách hoá này, tiếng tâm của Lôi Lạc Thiên đã truyền khắp nơi.

Họ nói, Lôi Lạc Thiên là một người tuổi trẻ tài cao, tuớng mạo phi phàm.

Nhưng cũng đồng thời là một người tàn nhẫn và vô tình.

Anh có một cô vợ mà anh hết lòng yêu thương.

Chỉ cần đắc tội với cô ấy, thì kết cuộc của bạn sẽ thê thảm vô cùng.

Chỉ nhìn Ngọc gia thì đã biết,

chỉ trong một đêm mà từ một gia tộc có tiếng tại Thành Phố S, trở thành tán gia bại sản, nợ nần khắp nơi.

Lúc này sắc mặt của Candy vô cùng hốt hoảng, nước mắt bất giác rơi lã chã, trên khuôn mặt tái mét của cô.

Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam bằng cặp mắt dịu dàng.

“Em còn đau không.”

Giọng nói êm dịu, khác một trời một vực với vừa rồi.

Mấy cô bán hàng không thể tin nỗi, Lôi Lạc Thiên vừa rồi hung dữ tàn bạo và Lôi Lạc Thiên ôn hoà lịch sự bay giờ, là cùng một người.

Từng ánh mắt, từng lời nói, từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh đối với Trình Lam, làm họ qua cả mắt, đầu cũng choáng váng.

Trong lòng thầm nghĩ, cô gái này có gì đặc biệt, mà Lôi Lạc Thiên lại yêu thương như vậy.

Trình Lam lắc đầu.

“Không sao, anh không cần lo chỉ là chuyện nhỏ.”


Candy nghe Trình Lam nói vậy, liền vui mừng trong lòng, nếu cô ta nói là chuyện nhỏ chắc không sao.

Candy bước tới dùng giọng điệu sợ sệt nói.

“Lôi Tổng, nếu phu nhân nói là chuyện nhỏ, hay để tôi giúp phu nhân băng bó lại vết thương.”

Chưa nói hết câu, tay của Candy đã vương tới đụng vào người của Trình Lam.

Lôi Lạc Thiên nổi trận lôi đình, anh chụp lấy bàn tay của Candy, dùng sức cầm thật chặt.

Giọng nói ma quỷ của anh, giống như từ địa ngục vang lên.

“Chuyện nhỏ....

cô thấy chuyện này là chuyện nhỏ. “

Lôi Lạc Thiên nhích môi lên một cách nguy hiểm, anh lên giọng nói.

“Tôi sẽ cho cô thấy, chuyện gì mới gọi là chuyện nhỏ.”

Lôi Lạc Thiên nheo cặp mắt sắc bén của mình lại, tay dùng thêm một chút sức.

Rắc rắc....

Tiếng xương gãy vang lên.

“Ahhhhhh...”

Tiếng thét chối tai của Candy, làm

tất cả mọi người điều kinh hãi.

Giám đốc cửa hàng thấy vậy, muốn bước tới xin lỗi, liền bị thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên chận lại.

Lôi Lạc Thiên cầm lấy bàn tay còn lại của Candy, mạnh bạo bẽ gãy nó luôn.

Lôi Lạc Thiên dùng sức, sô mạnh một cái Candy bị vang xuống mặt đắt.

Lôi Lạc Thiên nhìn sắc mặt trắng bợt của Candy nói.

“Phế tay của cô, mới là chuyện nhỏ.”

Dừng một chút anh bước tới, tay cầm càm của Candy, nâng khuôn mặt cô lên đối diện với mình.

Lôi Lạc Thiên dùng sức bớp mạnh càm của cô, nói một cách hung hăng.

“Bất cứ tổn thương gì trên người vợ tôi.

Đối với Lôi Lạc Thiên tôi điều là chuyện lớn.”


Nói xong Lôi Lạc Thiên ra hiệu cho thuộc hạ của mình lôi Candy ra ngoài.

“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy cô ta ở Thành Phố S nữa.”

Tề Phú nghe anh nói vậy, gật đầu nói.

“Dạ, thuộc hạ đã hiểu.”

Lôi Lạc Thiên không quan tâm đến tất cả mọi người, anh ôm Trình Lam đi một mạch ra ngoài.

Tề Phú ở lại thanh toán tất cả đồ Lôi Lạc Thiên vừa chọn.

Nào là quần áo cho Trình Lam, nào là giường em bé, xe đẩy, bình sữa.

Nói tóm lại, tất cả gì cần thiết, anh điều mua hết, kể cả con ngựa bằng gỗ.

Tề Phú và bốn tên thủ hạ, túi lớn túi nhỏ đi theo phía sau.

Giường và xe đẩy được cửa hàng giao đến biệt thự Lôi Viên.

Về đến biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Thiên kêu Má Trần, đem hợp thuốc lên phòng cho anh.

Má Trần đem hợp thuốc lên, nhìn thấy vết thương của Trình Lam, bà biết từ trước tới giờ Lôi Lạc Thiên chưa từng băng bó vết thương cho ai nên mới nói.

“Thiếu gia để Má Trần làm cho.”

Lôi Lạc Thiên từ chối, anh vẫy tay nói.

“Không sao, dì lui xuống đi.”

Má Trần đành để hợp thuốc xuống đi ra ngoài.

Bà đi xuống lầu nấu canh tẩm bổ cho Trình Lam.

Lôi Lạc Thiên cầm nước khử trùng lên đổ vào miếng bông gòn, anh nhẹ nhàng lâu vết thương cho cô.

Bàn tay tô bạo thường ngày, giờ lại dịu dàng một cách lạ kỳ.

Trình Lam chỉ lặng lẽ hưởng thụ sự dịu dàng mà thận trọng của anh.

Trình Lam là người đầu tiên, được đích thân Lôi Lạc Thiên sử lý vết thương.

Lúc anh bị thương, Du Tấn sẽ là người làm việc đó.

Rửa xong vết thương Lôi Lạc Thiên dùng băng không thấm nước dán vào vết thương của cô.

Tới giờ cơm tối Trình Lam mệt mỏi, cô không muốn xuống giường.

Lôi Lạc Thiên yêu thương cho người đem đồ ăn lên phòng cho cô.

“Ngoan em phải dạy ăn một chút, nếu không bảo bối sẽ đối bụng.”

Trình Lam nghe anh nói bảo bối sẽ đối, cô đành ngồi dạy.

Trình Lam cố tình tỏa ra mệt mỏi trước mặt Lôi Lạc Thiên.

Cô vừa ăn vừa nói.

“Không biết sao, hôm nay em mệt quá, chắc ngày mai em sẽ ở nhà ngủ bù.”

Lôi Lạc Thiên biết trong lòng Trình Lam đang tín toán điều gì, anh quan sát sắc mặt của cô rồi nói.

“Không sao, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, anh sẽ phái Tề Phong và mấy tên thủ hạ bảo vệ em.”

Trình Lam thầm mắng trong lòng.

“CMN... Sao anh lại khó đối phó như vậy.”