Ba Bé Bi Là Nam Chính

Chương 17: Theo chàng về dinh

Diệp Gia Thành nói với tôi ngôi nhà chúng tôi đang ở trước đây là của một gia đình giàu có. Đây không phải là nhà mới mà do anh ấy mua lại cách đây ba tháng.

Buổi tối, tôi mở máy tính chat với bà nội nhằm thú tội với bà, còn về phần anh hai tôi vẫn luôn ở nước S này. Không biết anh ấy làm gì ở đây nữa, từ hôm hỗn chiến với Diệp Gia Thành tới nay không thấy bóng dáng anh ấy. Cũng thật kỳ lạ, anh ấy không nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Diệp Gia Thành sao? Mặc kệ, bỏ qua đi. Chuyện gì đến sẽ đến.

Tôi chuẩn bị sẵn sàng, kết nối mạng. Ting...một tiếng, avatar hình người phụ nữ xinh đẹp phát sáng. Đó là bà nội tôi, thế kỷ 21 mạng đã ảo, thế kỷ 22 càng ảo lòi hơn. Một vị phu nhân trẻ nay thành một cô gái đôi mươi...khụ...

Nữ vương cô đơn: Sao cả tháng nay không thấy con liên lạc *icon giận dữ*

Hồ Lô bé nhỏ: Thưa nữ vương , do tôn nhi quá bận bịu *icon sợ hãi, đổ mồ hôi*

Nữ vương cô đơn: Lắm lời, nói mau mi đã bị kẻ nào làm mi say đắm quên cả đường về?

Hồ Lô bé nhỏ: *icon quỳ lụy* xin nữ vương tha mạng, tôn nhi nào dám qua mặt nữ vương. Chỉ tại hắn ta quá mạnh, quá nhanh....quá xảo trá cộng thêm một chút ti bỉ và vài phần vô sĩ.... nên tôn nhi nhất thời bị sắc đẹp làm mê mẫn.... bla..bla...bla...

Nữ vương cô đơn: *lật bàn* Nói, là thằng nào cả gan như thế? Lô Ái Thi, mi có biết sắc đẹp có thể làm khuynh đảo một triều đại hay không hử?

Hồ Lô bé nhỏ: *khóc như mưa* dạ, anh ấy 28 tuổi, là sếp của con... *run sợ*

Nữ vương cô đơn: *gãi cằm* Tốt lắm, sếp.... rất tốt! Đẹp trai không? Có tài giỏi không? Phong độ không? Cao to không? Thân thể có rắn rỏi mạnh mẽ không? Có như thần tượng của nội không nhỉ? Làm sao bằng được...aizzz...nhắc tới mới buồn làm sao, tốn mấy triệu đô mà không mua được hình thần tượng toàn bị lừa, chỉ huy PW cứ bí ẩn....

Hồ Lô bé nhỏ: *đạp bàn* Mãnh nam! Mỹ nam nga!!!

Nữ vương cô đơn: *mắt sáng long lanh hình trái tim*

Hồ Lô bé nhỏ: *đập bàn* đó là cháu rể của nội!

Nữ vương cô đơn: Cháu rể? Nó chịu con sao? Con đã cưỡng hiếp con trai người ta? *sửng sốt*

Hồ Lô bé nhỏ: Là hắn ta dụ dỗ cháu gái của nội, nội làm ơn đứng về phía mình một chút đi ah!!!

Nữ vương cô đơn: Không phải con ép buộc con trai người ta thì tốt rồi! tốt rồi...

Hồ Lô bé nhỏ: *xụ mặt* Chúng con đã đăng ký kết hôn!

Nữ vương ở nhà: Cái gì? Còn chưa gặp mặt bà đây?

Hồ Lô bé nhỏ: Nội, chuyện đó để chúng con giải thích sao được không? *nũng nịu*

Nữ vương cô đơn: Tiểu Thi, con nói cho nội biết có phải tên đó đã khiến con “anh dũng mang bom cảm tử” rồi không?

Hồ Lô bé nhỏ: *xua tay lia lịa* Không, không phải...người ta còn bé mới không thèm mang bom cảm tử bên mình...

Nữ vương cô đơn: Cái thằng khốn! Con mau báo cho Diệp Gia Thành : thần tượng của nội biết xử lý hắn đi! Thần tượng của nội là chỉ huy cao nhất của PW, một con tép rêu như sếp của con sẽ bị cảnh cáo lần một, nếu nội không hài lòng sẽ kiện lên Diệp Gia Thành để sếp Diệp cảnh cáo hắn lần hai, buộc cưới con gấp!

Hồ Lô bé nhỏ: *cắn móng tay* Nội,.... anh ấy...ơ...nội...thần tượng của nội là Diệp Gia Thành? Nội biết anh ấy?

Nữ vương cô đơn: Hừ...nghe thiên hạ đồn đại thôi, có mấy ai thấy được chân diện cấp cao PW.

Cũng đúng, PW đa số những nhân vật có máu mặt điều giữ kín thân phận trong 1008 người thì có 1 người cao nhất là lão Diệp còn dưới lão Diệp có 8 người, dưới 8 người có 23 người dưới 23 người có 134 người. Những người này là nhân vật được giấu kỹ để tiện làm việc.

Hồ Lô bé nhỏ: Nội thương yêu, cháu gái đã báo cáo xong, cháu đi ngủ nhé! *ôm hôn*

Nữ vương cô đơn: Cút! Hãy đợi đấy! Bà sẽ tìm đến xem là đứa nào dám cả gan ăn thịt cháu của bà!

Hồ Lô bé nhỏ: Dạ.... “Nếu bà biết là thần tượng của bà thì..ehehee”

Tôi tắm xong đi lên lầu 3, dù hơi xa một chút nhưng tôi thích ở trên cao có thể lên sân thượng ngắm cảnh về đêm, được nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, hơn nữa có thể đón những cơn gió mát rượi. Lầu 2 là thư phòng của sếp Diệp, lầu 1 được chia làm hai, bên phải là phòng khách bên trái là phòng chứa quần, áo, giày dép của tôi và ông xã Diệp. Vì thế có thể tưởng tượng được phòng ngủ và thư phòng rất rộng.

Trong thư phòng có rất nhiều sách và tài liệu liên quan chuyên ngành PW. Rãnh rỗi tôi thường đến nghiên cứu học hỏi. Vì công việc và đường đến PW khá xa nhà nên chúng tôi không ăn sáng ở nhà buổi tối mới cùng nhau ăn cùng bàn. Tất cả các món đều do tôi nấu, sếp Diệp không có ý kiến gì.

Tôi đang sấy lại tóc thì sếp Diệp mở cửa bước vào, anh tiến lại gần ôm tôi vào lòng:

- Bà xã...

Tôi nuốt một ngụm nước miếng. “Lại có chuyện gì nữa đây, sao hôm nay sếp Diệp tỏ ra dịu dàng như vậy chứ?” Một hồi chuông cảnh báo lặng lẽ vang lên trong đầu tôi. “Nhất định sếp Diệp muốn làm chuyện xấu”.

Tôi quay lại dùng đôi mắt cún con nhìn ông xã ác ma.

- Có..chuyện gì vậy? Sếp Diệp buồn ngủ à?

- Em gọi anh là gì? Diệp Gia Thành nhíu đôi mắt đẹp.

- Sếp Diệp! Tôi vô tội lập lại.

- Ông xã! Diệp Gia Thành siết eo tôi.

- Ahh...đau quá hà!!! Tôi ủy khuất, lại nữa rồi, chỉ biết ăn hiếp cô vợ bé nhỏ là tôi.

- Lần sau còn tái phạm tôi sẽ trừng trị thích đáng! Diệp Gia Thành đặt tôi lên đùi anh.

- Vâng, ông xã! Gia Thành, cục cưng, bảo bối!!! Tôi ôm cổ, lấy lòng ai đó tuôn ra một đống khiến ai kia nổi da gà.

- Được rồi! Ông xã hoặc Gia Thành là được. Diệp Gia Thành rùng mình.

- Vâng, tuân lệnh sếp! Tôi chào kiểu quân đội.

- Ha ha..ngoan thật! Diệp Gia Thành ôm tôi ngã lên giường.

- Đồng chí! Chúng ta đi ngủ thôi! Diệp Gia Thành tinh ranh nháy mắt. Sao tôi thấy có vẻ gian xảo quá.

Diệp lão đại đưa tay tắt đèn, trong bóng tối tay ai đó cứ sờ vào mấy chổ cấm địa của tôi. Thật là đáng ghét mà, biết ngay con sói đen này đói bụng rồi nên mới dụ tôi mắc bẫy để hắn tha hồ làm thịt.

Một lúc sao trên người tôi đã trống trơn, ai đó cũng không còn mảnh vải che thân “Tốc độ thật nhanh mà”

Trong màn đêm, trong một ngôi nhà xa hoa có một tiếng la thất thanh “Diệp Gia Thành, đủ rồi đó...dừng lại mau....” Lũ chim chóc đang ngủ gật gù giật mình rơi xuống đất.