Archimedes Thân Yêu

Quyển 2 - Chương 7: Ảo tưởng tình yêu

Type: Trần Thúy Quỳnh

Sau khi trở lại N.Y.T., Chân Ái và Ngôn Tố được nhàn nhã một khoảng thời gian. Ho còn ba giờ trong hai mười ba giờ phục vụ cộng đồng bị xử phạt sau vụ đụng xe cảnh sát mấy tháng trước. Lần cuối cùng tại viện nhi đồng công lập thành phố. Đi trên đường, Chân Ái vô cùng ưu sầu. Ngôn Tố phục vụ cộng đồng thật sự rất nghiêm túc, nhưng mà quá nghiêm túc rồi.

Ở viện bảo tang, anh phục vụ công ích hai giờ, rồi tốn ba giờ để chỉ ra toàn bộ sai lầm trên bảng giải thích, còn phê bình chú giải. Ở thư viện, anh cho rằng các phân loại sách của nhân viên quá cổ lỗ, phải thay mới hoàn toàn hệ thống kiếm tra trên máy tính, khiến nhân viên thư viện hoàn toàn ngây dại. Giám đốc sầm mặt, anh còn kínđáo đắc ý, cho rằng anh đã cứu vớt lĩnh vực phục vụ cộng đồng.

Lần này đi thăm trẻ em, hẳn sẽ không xảy ra sự cố gì đâu nhỉ? Chân Ái thầm cầu nguyện.

Sau khi đi, bất ngờ gặp gỡ người quen, là cô dạy trẻ trong lâu đài làm việc tại nhà trẻ thành phố. Cô nhìn thấy Ngôn Tố và Chân Ái cũng hết sức kinh ngạc, thân thiện bước đến chào hỏi. Chân Ái đối đáp vài câu.

Ngôn Tố trước sau vẫn hờ hững, biểu cảm không hề thay đổi. Đến khi đi theo viện trưởng và cô dạy trẻ vào phòng chơi, nhìn thấy đám trẻ con chạy tán loạn, thoáng chốc anh mới chau màu, quay người đi ra ngoài: “Một đám khoai tây lăn đầy đất. Anh không thích, giao cho em đấy.”

Chân Ái lập tức bắt anh lại: “Không được chạy trốn.”

Hiển nhiên Ngôn Tố không thích cách dùng từ của cô, nhướng mày: “Không phải chạy trốn, là tự vệ.”

“Anh sợ trẻ con à?”

Mặt anh không nén được:: “Không phải sợ, là bài xích. Ngôn ngữ của em thật nghèo nàn, chẳng bao giờ tìm được từ thỏa đáng.”

Giọng Ngôn Tố lạnh nhạt, khôi phục vẻ mặt người máy: “Mệnh đề A: Trẻ con là sinh vật không có logic nhất trên đời. Mệnh đề B: Ngôn Tố bài xích tất cả sinh vật không có logic. Kết luận: Ngôn Tố bài xích trẻ con nhất. Suy luận xong!”

Đám khoai tây nhỏ đuổi bắt nhau trong phòng chơi lập tức yên lặng như tờ, toàn bộ đầu nhỏ ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe như quả nho tò mò lại ngơ ngác nhìn Ngôn Tố.

Viện trưởng viện nhi đồng kinh hãi: Thượng đế ơi, thanh niên này nói mấy lời tội vạ gì trước mặt bọn nhỏ thế!

Chân Ái cảm thấy cô viện trưởng đã muốn cốc đầu Ngôn Tố rồi, vội vàng kéo anh sang bên cạnh, áy náy nhìn đám khoai tây nhỏ vẻ mặt ngơ ngác, giải thích với cô viện trưởng: “Yansu (*) mà anh ấy nói là chú chó nhà anh ấy nuôi, bởi vì bị trẻ cọn đá mông nên nó sợ trẻ con. Nhưng S.A. của chúng ta rất thích trẻ con ạ!”

(*) Cách phát âm tên của Ngôn Tố.

Nói xong cô đẩy Ngôn Tố một cái. Ngôn Tố nghe cô nói Yansu là chú chó đã rất bất mãn rồi: “Anh thích trẻ con à? Sao anh không biết nhỉ?”

Chân Ái tức tối chọc anh, lúc này anh mới quy củ, đần mặt nhìn viện trưởng: “Đúng vậy, viện trưởng.”

Bấy giờ viện trưởng mới yên tâm, bảo cô dạy trẻ ở lại trông chừng. Chân Ái quay người lừ mắt nhìn Ngôn Tố: “Anh đứng đắn chút cho em.”

Ngôn Tố cau mày, cảm thấy oan ức: “Anh vẫn rất đứng đắn mà.”

Chân Ái á khẩu thở dài: “Anh đối xử với tụi nhỏ tốt hơn một chút được không? Sau này anh cũng sẽ có con của mình, luyện tập trước không tốt sao?”

Nói xong cô đi đến chơi với nhóm bạn nhỏ. Ngôn Tố nhìn bóng lưng mảnh mai an tĩnh của cô, đờ đẫn, lời này của cô có ý gì? Ừ… Đây là một việc rất nghiêm túc. Nếu anh nắm tay một cô gái, nếu anh hôn môi một cô gái, nếu anh vuốt ve thân thể một cô gái, nếu anh và một cô gái xảy ra quan hệ… Chuyện tiếp theo rất có thể sẽ phát triển thế này: Anh và cô gái kết hôn, sau đó sinh con với cô. Vì thế đứa bé xuất hiện gọi là Tiểu Tiểu Tố. Quả thật anh không thể bài xích chuyện này, cho nên anh phải luyện tập trước. Ừ, nhất định cô cũng nghĩ như vậy.

Ngôn Tố gật gù, lấy đàn guitar từ trong ngăn tủ, ngồi khoanh chân khẽ ho một tiếng: “Mấy nhọc, chú hát các cháu nghe nhé.”

Chân Ái nghi ngờ nhìn anh, đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ là sao?

Người nào đó nghiêm túc nói tiếp: “Hát một bài hát vô cùng có ý nghĩa giáo dục cho các cháu, nó sẽ dạy cho các cháu biết bộ mặt thật của thế giới này.”

Nghe cứ như kênh Discovery, Chân Ái càng hiếu kỳ. Thoáng chốc tất cả các bạn nhỏ chạy đến trước mặt Ngôn Tố, vây quanh anh từng vòng, lắc lư đầu vỗ tay, rất giống một dãy đầu nấm chỉnh tề.

Ngôn Tố không quan, vẻ mặt hơi ngượng ngập, cúi đầu gảy nhẹ đàn guitar, gõ hai nhịp rồi bắt đầu hát. Chân Ái ngồi một bên, mỉm cười nghe. Lần đầu tiên nghe anh hát, giọng hát trầm bổng lành lạnh như con suối trong khe núi, cùng với tiếng đàn guitar nhẹ nhàng êm tai, dễ nghe không sao tả xiết.

Cô dạy trẻ cũng rất vui vẻ, không nhịn được nhẹ nhàng lắc lư đầu, có điều… Lời ca này sao càng nghe càng không thích hợp vậy kìa?

Đừng tin ba mẹ, đừng tin thầy cô.

Vì họ đều là siêu lười đảo.

Mẹ nói chú chó đưa đến nhà bà ngoại,

Thật ra nó đáng thương đã sớm bệnh chết rồi.

Ba nói bà nội lên Thiên Đường,

Bà đã hóa thành tro bụi chôn trong đất.

Mẹ nói ông già Noel thích bé ngoan,

Bà lặng lẽ đặt vớ Noel made-in-China trên giường em.

Ba nói tiến răng sẽ mang đi chiếc răng em rụng,

Thật ra ông lén nhét tiền vào chăn em…

Cằm cô dạy trẻ suýt rơi xuống đất: Xong rồi, ngày mai tuyệt đối sẽ có một làn sóng phụ huynh phẫn nộ đến khiếu nại!

Nhưng Chân Ái không cảm thấy gì, vui hớn hở nghe, đến tận khi cô phát hiện sắc mặt đám bạn nhỏ có vẻ là lạ, tất cả đều ngỡ ngàng nhìn Ngôn Tố, ánh mắt đủ màu sắc liếc qua liếc lại, cái đầu nho nhỏ hoang mang suy nghĩ. Lại thấy cô dạy trẻ sầm mặt, lúc này mới phát hiện lẽ nào Ngôn Tố gây rắc rối rồi à?

Từ nhỏ đến lớn Chân Ái không có mẹ yêu thương, không được thấy chú chó vì nó đưa đến nông trường vui vẻ rồi, không thấy ba vì ba đã lên Thiên Đường, bé ngoan sẽ nhận được quà của ông già Noel, răng rụng là tiên răng mang nó đi, sau đó nhét cho ta mười đô la… Đều không có. Vì thế cô không biết đối với trẻ con mà nói, những lời nói dối có thiện ý này đáng yêu biết bao.

Ngược lại cô biết rõ không thấy chú chó là vì mẹ đã mang đi làm thí nghiệm, không thấy ba vì ba bị người ta bắn rồi rắc tro cốt xuống Thái Bình Dương. Ngoài ra, trong cách nhìn của người trung thành với chủ nghĩa duy vật, thì những hình ảnh như ông lão râu bạc kéo xa trượt tuyết bay trên trời, cũng như tinh linh vỗ cánh đến trộm răng đố đều không thể nào tồn tại. Cô không biết quãng thời gian thơ ấu của cô không bình thường.

Mà đối với mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ, bài hát cô thấy rất thiểu năng này thật ra là kiến thức vỡ lòng khi bước ra khỏi vườn trẻ. Vì thế mấy bạn nhỏ và nhóm bạn của chúng đều sững sờ.

Ngôn Tố hát xong, vỗ nhè nhẹ đàn guitar, nhìn đám trẻ ngây ra như củ khoai tây thì cau mày: “Lúc này mấy đứa nên vỗ tay.”

Đám nhỏ rất nghe lời, lập tức vỗ bàn tay nhỏ bé rào rào.

Chân Ái: “…” Anh đứng nghiêm chỉnh với trẻ con như vậy cũng được mà…

Ngôn Tố hài lòng nói vu vơ: “Bình thườngchú không cho thính giả thời gian hỏi, nhưng trông thấy mấy đứa rất… nhỏ bé, mấy đứa có thể hỏi.”

Đám trẻ con ngôi dưới đất từng đứa giơ tay, tranh giành: “Cháu muốn hỏi, cháu muốn hỏi.”

Câu hỏi chẳng qua là những lời ba mẹ nói với bọn chúng thường ngày, đều hỏi Ngôn Tố có phải ba mẹ đang nói dối hay không.

Hết thời gian phục vụ cộng đồng, viện trưởng chỉ thiếu nước đuổi người, cô dạy trẻ cũng vô cùng khó xử. Hai người đi ra khỏi phòng học trong ánh mắt hung dữ của cô viện trưởng, mới ra khỏi tòa nhà, nghe thấy phía sau dậy tiếng trẻ con giòn giã: “S.A.!”

Quay đầu thấy mấy bạn trẻ cầm một món quà nhỏ đã gói, vội vàng chạy đến, rụt rè kiễng chân, cánh tay nhỏ bé giơ lên cao cao. Mặt Ngôn Tố vô cảm nhìn về phía Chân Ái, nói bằng tiếng Trung: “Tình huống phi logic xuất hiện, anh từ chối đối mặt. Em hỏi chúng: Đây là thú xấu xí gì vậy?”

Chân Ái lườm anh, hỏi đứa trẻ: “Gì thế bé?”

Bọn trẻ đỏ mặt, trong đó một cô bé giành trả lời: “Quà ạ, cảm ơn chú đã nói rất nhiều lời chân thật.”

Chân Ái cảm thấy bất ngờ, nhưng Ngôn Tố khom lưng, nhận lấy đồ trên tay đứa trẻ, bình tĩnh quan sát: “Gói quá mức, làng phí tài nguyên xã hội.”

Lần này anh nói bằng tiếng Anh, nhưng vốn từ của trẻ con có hạn, nghe không hiểu. Chân Ái nhìn vẻ mặt lúng túng của bọn trẻ, cười khúc khích hai tiếng.

Ngôn Tố cầm lấy hộp, lắc lắc, cau mày chẳng che giấu: “Vậy mà mấy nhóc lại gói đồng hồ trong phòng học à? Biết không, ở Trung Quốc không thể tặng đồng hồ cho người khác. Với lại, chú thức dậy không cần đồng hồ…”

Chân Ai nhìn đám trẻ há hốc mồm, lập tức ngắt lời Ngôn Tố: “Các bạn nhỏ, thật ra ý chú ấy là cảm ơn.”

Ngôn Tố quay đầu nhìn Chân Ái: “Ý anh là vậy sao?”

Chân Ái hầm hè chọc anh một cái, tức giận nói: “Nói.”

Ngôn Tố nhẹ nhàng nhướng mày, một hồi lâu sau mới nhìn về phía bọn trẻ, gật đầu quy củ: “Cảm ơn các cháu đã tặng chú đồng hồ, chú rất thích.” Song ngữ Trung – Anh.

Chân Ái: “…” Cô không nghe ra ý châm chọc của anh mới là lạ đấy.

Đám trẻ con không biết, cười toe toét chạy về. Lúc này Ngôn Tố mới rời đi, quay người lại thấy ánh mắt bất mãn của các cô ở nhà trẻ.

Ngôn Tố: “Mấy bà cô ở nhà trẻ vẫn ghét anh như vậy.”

Chân Ái cười: “Hồi bé anh đi học không được các cô ở nhà trẻ yêu thích à?”

“Anh hỏi quá nhiều.”

Chân Ái không nhịn được tưởng tượng trong đầu: “À, anh cũng có lúc hỏi nhiều à? Em nghĩ xem nào, hồi anh đi nhà trẻ, vẫn còn tròn xoe, ngày ngày đuổi theo người lớn hỏi tại sao, chắc chắn rất đáng yêu.”

Ngôn Tố á khẩu, không cảm thấy chuyện này có gì đáng yêu. Nhưng dường như cô rất có hứng thú, cười thoải mái hiếm có.

Ánh nắng rất đẹp, soi tỏ đôi mắt trong veo đen láy, sáng long lanh. Anh nhìn vẻ mặt tươi cười trắng ngần của cô, lòng an bình khó hiểu, cũng không muốn phản bác điều chi, chỉ cảm thấy làm cô cườ như vậy thật sự không tệ.

Chân Ái vui vẻ ảo tưởng xong lại nói: “Mấy bà cô ở nhà trẻ là sinh vật kỳ lạ, chúng ta đừng để ý đến họ nữa. Ví dụ như bài nhạc thiếu nhi anh vừa hát đó, em cảm thấy rất hay.”

“Nhưng hình như thính giả không thể tiếp nhận, còn tặng anh một chiếc đồng hồ.” Ngôn Tố cầm chiếc hộp lộn xộn trong tay, lắc lắc.

Chân Ái nhảy lên chạy đến đối mặt với anh, chắp tay sau lưng lui về phía sau từng bước: “Em tiếp nhận là được rồi, em là fan của anh.”

Ngôn Tố sửng sốt, một hồi lâu sau quay đầu nhìn về phía khác, thốt ra một từ: “Tầm thường!”

Nói xong lại không kiềm chế được cười lên dưới ánh nắng mặt trời.

Cô giáo dạy trẻ về đến nhà, phát hiện ở cửa đặt một chiếc đồng hồ cát, cầm lên xem, hạt cát xám trong bình thủy tinh nho nhỏ chậm rãi chạy xuôi thật đẹp. Xung quanh không có một ai, cũng không biết là ai đã đặt ở cửa nhà cô ấy.

Đẩy cửa đi vào, chìa khóa trong tay rơi xuống leng keng, đồng hồ cát lăn lạch cạch. Cánh cửa từ từ khép lại.

* * *

Trong phòng sách của lâu đài màu trắng, ngày hè thật yên ả. Ngôn Tố ngồi trên xe lăn kéo đàn violon, tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, ánh nắng soi xuống cửa sổ kính màu, rọi lên khuôn mặt rõ nét của anh, anh tuấn bình lặng hệt như thiên sứ.

Chân Ái nhoài trên thảm nghịch vỏ ốc, đều mang về từ đảo Willing. Con vẹt Issac đậu trên vai cô, những ngày qua nó và Chân Ái rất thân. Một tay Chân Ái chống cằm, bắp chân vắt chéo nhau đong đưa, thỉnh thoảng nghiêng trái ngã phải, lệch trọng tâm, kéo cả người xoay qua lật lại, rồi lúng túng nằm trở về. Con vẹt xiêu xiêu vẹo vẹo theo.

Ngôn Tố giả bộ không nhìn thấy, đợi cô đỏ mặt hạ mắt anh mới liếc nhìn cô và con vẹt, thầm nghĩ: Ngốc nghếch. Nhưng anh thích cô ngốc nghếchm thích cô ngờ nghệch cúi đầu nghịch vỏ ốc, thích cô đa dạng sắc thái. Mỗi lần tóc dài rủ xuống, bàn tay trắng nõn vén trở lại phía sau tai, để lộ vành tay min màng trắng ngần. Tư thế ngốc nghếch chống cằm, yên bình ấm áp tựa thiên sứ.

Cô đang đưa đầu ngon tay sờ “cái vụng” của một vỏ ốc màu trắng, có lẽ cảm thấy sờ vỏ ốc rất hay, cô vừa sờ vừa cười trộm, đúng là điển hình của tự chơi tự vui. Ngôn Tố liếc nhìn vỏ ốc kia, đầu còn nghiêng qua đàn violon, thản nhiên nói: “Đấy là ốc Tử An.” (*)

(*) Ốc Tử An hay còn gọi là ốc tiền, cowrie hay cowry, là tên chung của cả họ Cypraeidae, thường được ưa chuộng trong các bộ sưu tập gia đình và được ngưỡng mộ vì vẻ ngoài và cảm giác giống sứ sáng loáng, trơn bóng cũng như màu sắc sáng và sặc sỡ.

“Ốc Tử An?” Chân Ái ngẩng đầu lên, khen ngợi: “Tên nghe hay quá.”

Ngôn Tố phổ cập khoa học cho cô: “Trước đây rất lâu, ốc Tử An tượng trưng cho tính phồn thực và sinh sản của phái nữ, mọi người tặng nó cho cô dâu, chúc tụng sớm sinh quý tử, sinh nở thuận lợi.”

Câu trước nghe còn đàng hoàng tử tế, câu sau sao là lạ thế nhỉ? Trên vỏ ốc có một rãnh nhỏ, Chân Ái sờ sơ, hỏi: “Tại sao nó có ý nghĩa như vậy?”

Ngôn Tố thờ ơ trả lời: “Bởi vì bề ngoài nó giống âm hộ của nữ giới.”

Issac học từ mới âm hộ, không ngừng vỗ cánh kêu to: “Vulva! Vulva!”

Chân Ái xấu hổ đỏ bừng mặt nhìn lại chiếc vỏ ốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kéo đàn của anh đi, nói với em chuyện này làm gì.”

Anh không phát hiện khác thường, rời mắt đi tiếp tục kéo đàn violon.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rắc từng luồng sáng rực rỡ lên phím đàn piano màu trắng. Ngôn Tố nhìn, nhớ đến chiếc iPod Chace để lại cho Chân Ái, bảy loại màu, có vẻ rất hoàn mỹ. Nhưng Silver, thiếu màu bạc. Đó là màu đai diện cho Chân Ái. Ngôn Tố đoán rằng đã bị ai lấy đi. Không phát người của tổ chức, họ sẽ lấy đi toàn bộ; chỉ còn CIA. Rất có thể, người của CIA đã sớm giải được mật mã, tìm được tám cái iPod, nghe tất cả nội dung bên trong, nhưng lấy đi cái màu bạc cuối cùng. Tại sao nhỉ?

Anh có suy đoán của anh. Nếu quả thật giống với kết quả anh nghĩ, anh hẳn nên tìm người CIA nói chuyện thử.

Tiếng đàn violon đột ngột im bặt. Chân Ái ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn anh. Ngôn Tố đặt đàn violon xuống, ngồi trên thảm, đột nhiên đề nghị: “Ái, anh liệt kê vi khuẩn cho em nghe.”

Chân Ái ngồi dậy, cất vỏ ốc vào lọ thủy tinh như bảo bối, không biết vì sao anh bộc phát ý tưởng, nhưng vẫn vui vẻ: “Là 7516 loại vi khuẩn em thích à?”

“Ừ, chúng ta cùng thích 379 loại, một mình em 7137 loại.”

Cô hứng khởi gật đầu: “Tốt quá, tốt quá. Anh nhớ được hết à?”

“Chất vấn trí nhớ của anh à?” Ngôn Tố bất mãn, ngón tay chỉ vào đầu: “Cất ở đây này, phân loại vẫn là “Chân Ái”, “vi khuẩn” và “thân mật”.”

Ba từ chẳng hề liên quan này khiến Chân Ái ửng đỏ mặt, nhớ lại chuyện trong ngôi nhà kẹo.

Ngôn Tố không phát giác, nghiêm túc liệt kê vi khuẩn cho cô.



Ngoại trừ thảo luận đặc tính và hình dáng của vi khuẩn, hai người còn hẹn lần sau tham khảo nguyên tố hóa học, nguyên tử điện tử Chace hiểu rõ nhất. Ngay cả Issac cũng nhớ được nhiều từ đơn mới.

Thế là một buổi sáng “vui vẻ” trôi qua…

Chân Ái vui mừng lại phấn khởi, Ngôn Tố cũng thỏa mãn, đến lúc gần hết lại dần dần thôi cười, đổi đề tài: “Ái, ở bên anh buồn tẻ không?”

“Hử?” Chân Ái còn đắm chìm vào không khí vui vẻ khi nãy, chưa hồi phục tinh thần.

Đó chính là vô vị rồi. Ngôn Tố nản lòng mím môi, lẳng lặng nói: “Ái, em biết tốc độ ánh sáng bao nhiêu không?”

“2998*10 mũ 8 m2/s.”

“Ánh sáng cũng có thể chạy nhanh như vậy, tại sao tốc độ phản ứng của em không thể nhanh hơn một chút chứ?”

Anh bỗng sao thế nhỉ? Ngẫm lại những ngày qua, cách họ chung đụng chẳng qua là mạnh ai nấy chơi thôi. Anh chơi đàn, đọc sách, thiết kế mật mã, nhân tiện giải mã giúp CIA và FBI, cô bận bịu trong phòng thí nghiệm, lúc ở nhà anh đa phần cũng là ngồi trên lan can cao cao của phòng sách đọc sách, chạy lên chạy xuống. Tranh thủ lúc công việc của mình rảnh rỗi thì nhìn đối phương một lượt. Ngược lại khi trò chuyện nhiều nhất là lúc nấu cơm, anh vẫn chê cười cô, cô vẫn tán thưởng anh. Nghĩ như thế, lẽ nào anh sợ cô ghét bỏ anh nhàm chán, nên mới liệt kê vi khuẩn với cô à?

Lòng Chân Ái ấm áp, trả lời: “Không buồn tẻ, rất vui vẻ mà!”

Sắc mặt Ngôn Tố hòa hoãn một chút, lại hỏi: “Một ngày sẽ không buồn tẻ, một tuần thì sao?”

Chân Ái lắc đầu.

“Một tháng thì sao?”

Chân Ái lại lắc đầu, lần này giành nói: “Chúng ta biết nhau hơn nửa năm, lúc ở bên anh em chưa bao giờ buồn tẻ.”

Tuy là anh dẫn dắt, nhưng Ngôn Tố cũng cho rằng đây là lời biểu lộ và ca ngợi của cô, trong mắt thấp thoáng vẻ đắc ý: “Nếu như chúng ta quen biết nhau rất nhiều năm thì sao?”

Chân Ái vẫn lắc đầu, rất ngoan ngoãn: “Cho dù ở bên anh rất nhiều năm cũng không buồn tẻ. Ở bên người khác mới buồn tẻ đấy.”

Ngôn Tố cười.

Bản thân Chân Ái cảm khái cho sự tự ti nho nhỏ của anh, rất ấm lòng, chuẩn bị khen anh vài câu nữa, không ngờ anh cau mày, hơi kiêu ngạo: “Ái, anh rất vui. Kể từ khi em biết anh, trình độ phẩm vị và tinh thần của em đã tăng lên và nhảy vọt.”

Chân Ái ngập ngừng nửa giây: “Nhưng trước khi em biết anh cũng không thấy cuộc sống và công việc vuồn tẻ mà.”

Sắc mặt Ngôn Tố sượng lại một giây, tự nói khẽ với mình: “Không chú ý đến vấn đề này.”

Chân Ái ngốc nghếch ôm lọ thủy tinh chứa vỏ ốc, không hiểu được trọng điểm của anh ở đâu. Con vẹt đậu trên vai cô, nghiêng đầu rỉa long mình, cảm thấy hai người này không thể nhàm chán hơn được nữa.

“Ái, em có nghĩ đến sau này không?”

“Hử?”

Câu hỏi này lại làm khó Chân Ái. Sau này ư? Cô chưua bao giờ nghĩ đến, thân phận của cô, tình cảnh của cô, chưa từng nghĩ đến sau này. Nhưng Ngôn Tố nói với cô, không hỏi quá khứ, không sợ tương lại. Liệu cô có thể có kế hoạch ngày sau như người bình thường không? Cô không biết, rất bồn chồn, cũng rất sợ hãi.

Lần này Ngôn Tố không chế nhạo cô phản ứng chậm. Anh đưa mắt nhìn cô, yên lặng như thế, thuận theo tự nhiêu như thế, liền hỏi: “Nếu em từng nghĩ đến sau này, có tính anh vào sau này của em không? Nếu em chưa từng nghĩ đến sau này, thế anh có thể xin em tính anh vào sau này của em không?”

Mặt Chân Ái không mang cảm xúc, chỉ mở to mắt nhìn anh chằm chằm. Cả một chuỗi ngôn từ tuần tự chặt chẽ, anh muốn làm gì đây?

Anh khom người, nâng tay cô lên, ngón cái lơ đãng lướt đến nơi mạch đập của cô. Nhịp tim đập kịch liệt của cô nằm gọn trong bàn tay anh. Đôi mắt trong veo sáng rực của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đen láy của cô, giọng nói êm ái như mê hoặc: “Ái, em tức giận không?”

Cô chậm rãi lắc đầu: “Em muốn ân ái với anh không?”

Cô lắc đầu lần nữa.

Anh khẽ cười, giơ tay lên vỗ vai cô hai cái: “Ái, đừng sợ.”

Trong mắt khếch đại vẻn vẹn ba nguyên nhân: Sợ, phẫn nộ, tình dục.

Nghe vậy, trái tim loạn nhịp và hốt hoảng của Chân Ái lập tức dịu lại, cô nhìn sâu vào mắt anh, khẽ cười gượng: “Vâng, em rất sợ. Lúc một mình thì không sợ, sau khi thích một người thì lại sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ anh bị thương, sợ anh sẽ chết.” Cô cười, có chút nghẹn ngào.

Anh phản đối: “Biết hằng năm có bao nhiêu người chế vì thiên tai nhân họa như tai nạn giao thông, sóng thần, động đất… không? Số người bị thương càng nhiều hơn nữa. Bất kể là ai cũng sẽ vướng phải chuyện ngoài ý muốn.”

Cô đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, vì an ủi cô anh lại đưa ra lý do dở khóc dở cười, vì an ủi cô anh lại đưa ra lý do dở hơi đến vậy. Lòng Chân Ái vừa đau vừa âm, vẫn cứ ngang ngạnh giải thích: “Tuy có chuyện ngoài ý muốn, không phải con người đều muốn phòng tránh tai nạn ư?”

“Nhưng em không phải tai nạn.” Không ai có thể cãi lại anh. “Ái, về vấn đề sinh mạng dài ngắn và cái chết, chúng ta khoan thảo luận đã.”

Chân Ái nhớ đến, trong chuyến xe đi New York, anh nói: “Nếu như hành trình cuộc đời tôi đến đây chấm dứt, tôi cũng có thể không thẹn với lòng thấy chết không sờn. Tôi tin tưởng, tôi chưa bao giờ dùng khả năng của tôi sai chỗ.”

Ngôn Tố biết cô nhớ ra rồi: “Ái, anh cho rằng ở bên em không hề khiến anh dùng khả năng sai chỗ. Chính vì tha thiết sinh mạng anh mới tha thiết yêu em.”

Trái tim Chân Ái bị rung động, cảm xúc của khoảnh khắc ấy hiện về. Cho dù vận rủi đeo bám, cô vẫn phải sáng tỏ thông suốt. Tình yêu của cô không thẹn với lòng, cho dù đột ngột dừng lại cũng không có gì tiếc nuối. Còn anh, sinh mạng và tình yêu của anh từ trước đến nay đều như vậy, không sợ không sờn, thẳng thắn vô tư.

Cô mím môi: “Được, em không sợ.”

Ngôn Tố lại cúi đầu nhìn tay cô, ngón tay men theo ngón áp út tay trái thon dài của cô, chậm rãi vuốt lên, dừng ở gốc ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn. Anh đăm chiêu, cô thích đồ nhiều màu sắc, đi tìm bà ngoại lấy đá ngọc bích gia tộc Vanderbilt, hay là tìm bà nội lấy phỉ thúy cổ nhà hạ Ngôn đây? Màu xanh lam và màu xanh lục, cô thích màu nào hơn nhỉ?

Lòng bàn tay nhỏ bé của cô thoáng cứng đờ, có vẻ như nhận thấy gì đó, bắt đầu căng thẳng.

Ngôn Tố ngước mắt, thấy cô rủ mi, long mi dài cong vút chớp chớp, bỗng cười: “Ái, thật đáng tiếc, tay làm thí nghiệm không thể đeo trang sức.”

Nói như vậy, không phải thể hiện rõ là nhẫn rồi sao? Chân Ái càng căng thẳng hơn. Lẽ nào tất cả mọi điều khi nãy là khúc dạo đầu cầu hôn sao? Cô cố tự trấn định, trong tai thình thịch tiếng tim đập.

“Có điều…” Anh cúi người, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên, cúi đầu ấn một nụ hôn lên gốc ngón áp út tay trái của cô, chạm một cái, môi của anh ấm áp và mềm mại. Tim cô vừa run lên anh đã thắng người: “Được rồi.”

Chân Ái chớp chớp mắt, được rồi gì cơ? Đừng tự quyết định chứ.

Chưa kịp hiểu rõ thì không khí ấm áp bỗng bị phá vỡ. Chuông cửa vang lên. Marie đi đến chào cô gái xa lạ. Marie nói cậu chủ không gặp khách không hẹn trước, nhưng cô gái này kiên trì, còn nói cô ta từng gặp gỡ anh Ngôn một lần ở ngân hàng phố Maple.

Chân Ái bắt đầu cảnh giác, không phải là cô gái điên Amber kia chứ? Đi đến tiền sảnh, Susie đứng ở cửa. Chân Ái có ấn tượng với cô ta. Hôm cướp ngân hàng, cô ta biểu hiện vô cùng điềm tĩnh. Chân Ái tự chủ trương mời Susie đi vào, lại bảo Marie rót trà. Ngôn Tố thấy cô vô thức biểu hiện tư thái của nữ chủ nhân, không đưa ra bình luận.

Susie nói rõ mục đích. Hóa ra hôm đó Ngôn Tố cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Susie, cô ta cố ý điều tra sơ yếu lý lịch và tài liệu của Ngôn Tố, biết anh rất thông tuệ nên đến nhà nhờ anh giúp đỡ.

Susie nói bạn của cô ta mất tích. Ngôn Tố khong có hứng thú, đút hai tay vào túi, nhanh nhẹn đứng dậy: “Uống tách trà này xong thì đi đì, tôi không tiếp.”

Susie vội kêu: “Hai người đều từng gặp bạn của tôi.”

Ngôn Tố dừng bước.

“Nhà văn đi cùng hai người đến Silverland.”

Chân Ái khó hiểu: “Anh ta là cảnh sát, anh ta mất tích thì sẽ có cảnh sát cho người tìm thôi.”

Mặt Susie hiện vẻ lúng túng: “Anh ấy từng là cảnh sát, nhưng mấy năm trước bị cách chức, đã sớm không phải rồi.”

Ngôn Tố: “Nghề nghiệp của cô?”

“Đặc vụ.”

Chân Ái kinh ngạc, nhưng lại hiểu ra, thảo nào hôm đó ở ngân hàng cô ta biểu hiện thỏa đáng như vậy, hóa ra là dân chuyên.

Ngôn Tố lui lại, ngồi xuống lần nữa, hỏi thẳng vào chủ đề: “Cô không báo cảnh sát lại đến tìm tôi, lý do gì?”

“Mấy năm trước, vì tác đônhj bên ngoài bất khả kháng nên Miller (tên nhà văn) đã gây tổn thất rất lớn cho quốc gia, bị cách chức. Mấy năm nay anh ấy luôn tìm mọi cách để đền bù, thu thập tin tức xung quanh, anh ấy cho rằng sau lưng có một tổ chức thần bí, nhưng không có chứng cứ. Rất nhiều lần báo cáo với câp trên đều bị bác bỏ.”

Chân Ái rủ mắt im lặng, lại nghe Susie nói: “Miller tự tìm tay trong, hỏi thăm được tổ chức tên là Holly Gold. Là một câu lạc bộ tình dục.”

Chân Ái hơi sửng sốt, không phải S.P.A. ư? Miller tìm sai hướng rồi sao? Có điều nghĩ tỉ mỉ, dưới S.P.A. có rất nhiều tổ chức, cũng khó trách.

“Đó là câu lạc bộ dành riêng cho đàn ông.” Susie cân nhắc cách dùng từ. “Trong đó tập trung rất nhiều phụ nữ. Vào câu lạc bộ phải nộp phí kếch xù, hội viên đều là tầng lớp tinh anh cao cấp nhất trong xã hội này.”

Cô ta lấy ra một tấm hình: “Đây chính là tay trong lúc trước Miller tìm.”

Chân Ái liếc nhìn, cau mày: Cô giáo dạy trẻ?

Susie lấy một chiếc thẻ nhớ trong túi ra: “Có thể dùng máy vi tính của anh một lát không?”

Ngôn Tố rủ mắt: “Là gì thế?”

Lời còn chưa dứt, con vẹt trắng trên bàn trà vỗ cánh, vô cùng sung sướng rao hò: “Âm hộ! Âm hộ!”

Mặt Susie cứng đờ, không biết tại sao con vẹt nuôi bởi người đứng đắn thậm chí là bảo thủ như Ngôn Tố lại học được từ này. Ngôn Tố gườm gườm nhìn Issac một cái, nó lập tức ngậm miệng, vỗ cánh bay đến đùi Chân Ái, ngoan ngoãn đậu ở đó. Chân Ái nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Susie cắm thẻ nhớ vào. Như được biết, năm xưa cô dạy trẻ bị bạn trai lừa gạt, bán vào câu lạc bộ Holy Gold, trải qua cuộc sống thê thảm vô nhân đạo. Cô dạy trẻ kể lại cho nhà văn, nơi đó là một câu lạc bộ to lớn và tổ chức tinh vi. Trong lồng giam dưới đất nhốt đủ loại gái, màu da, màu mắt, tuổi tác, màu tóc, tính cách, dáng vóc đều khác biệt. Ban ngày, những cô gái được chọn bị đưa đến giữa đám đàn ông mặc áo choàng đen đeo mặt nạ, thỏa mãn tất cả yêu cầu bình thường hoặc không bình thường của họ.

Không biết cô dạy trẻ bị giam bao lâu, có một ngày, một người tình nguyện cứu giúp bé gái mất tích giả dạng làm người bị hại lẻn vào câu lạc bộ, gây ra cuộc hỗn loạn. Cô dạy trẻ thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, cho rằng bản thân đã thoát khỏi khổ ải, không ngờ vẫn bị bắt trở lại. Chúng lấy danh dự và tính mạng uy hiếp cô dạy trẻ lừa bán thiếu nữ mới vào câu lạc bộ.

Cô dạy trẻ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay những người đó, từ người bị hại biến thành kẻ làm hại, không ngừng lừa gạt thiếu nữ thậm chí là bé gái vào đó. Đến khi nhà văn xuất hiện, gợi ý diệt trừ hang ổ kia, cô dạy trẻ có thể xin bảo vệ nhân chứng, làm lại từ đầu. Cô dạy trẻ động lòng, hai người thỏa thuận lấy danh nghĩa đưa thiếu nữ mới vào câu lạc bộ, tìm ra kẻ liên hệ, tìm hiểu nguồn gốc. Kết quả là hai người đều đột ngột biến mất.

Susie lấy được đoạn phim này từ máy vi tính của cô dạy trẻ. Cô ta nghi ngờ đoạn phim đó quay lại tình cảnh trong câu lạc bộ, nhưng cô ta cho điều tra FBI xem, họ cho rằng chứng cứ không đầy đủ, từ chối thụ lý. Lúc này mới tìm đến Ngôn Tố.

Chân Ái thương tiếc cho cảnh ngộ của cô dạy trẻ và nhà văn, định giục Ngôn Tố mau xem thử đến cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng Ngôn Tố rất lạnh nhạt, sau khi nghe xong lời của Susie, cũng chẳng hỏi nhiều chỉ nói: “Tôi không xem.”

Susie bị từ chối, rất thất vọng: “Tại sao?”

Giọng Ngôn Tố bình thản nhưng không thể giấu được sự châm chọc: “Thứ cho tôi nói thẳng, thưa cô đặc vụ, nếu tất cả cảnh sát đều giống CIA bọn cô, vậy hệ thống luật pháp của quốc gia này tiêu tùng rồi.”

Anh hỏi: “Cô dạy trẻ mất tích bao lâu rồi?”

“Mười hai giờ.”

“Chưa đến mười hai giờ, cũng không được luật pháp phê chuẩnm cô đã đánh cắp đồ của cô ấy, tôi đoán là clip sex đúng không? Hiện giờ chỉ là suy đoán của cô. Nếu cô dạy trẻ không giống như cô nghĩ, bình an trở về thì sao? Cô đã tìm một nhóm người xem đoạn phim của cô ấy, cô à, cô không cho rằng hành động của cô rất không thỏa đáng sao?”

Susie giật mình, không thể phản bác, mặt tía lại: “Xin lỗi, là tôi không đúng.”

Chân Ái cũng rủ mắt, cứ cho những lời nói một phía vừa rồi của Susie là sự thật cũng không thể cam đoan nhận định của cô ta là chính xác. Đạo lý dễ hiểu như vậy mà cô phải đợi đến lúc Ngôn Tố nhắc nhở mới phát hiện ra.

“Nhưng tôi có lý do nghi ngờ.” Susie lấy hai tấm hình ra: “Thứ này xuấ hiện ở nhà của cô dạy trẻ và Miller, người nhà họ nói đây không phải đồ đạc của họ.”

Tấm thứ nhất là nhà cô dạy trẻ, đầu giường kiểu nữ dịu dàng, bày đầy các vật trang trí đáng yêu, trong đó có một thứ không ăn nhập - Đồng hồ cát đế gỗ, vô cùng cũ kỹ tả tơi,

Tấm thứ hai là bàn đọc sách của nhà văn, bày biện mô hình súng ngắn và sách về y học quân sự, cũng có đồ không ăn nhập – một mô hình địa cầu nhỏ, hình dáng xù xì, có thể thấy nó tồn tại từ niên đại trước.

Đồng hồ cát, mô hình địa cầu, hai món đồ vô cùng bắt mắt trong tấm ảnh, hai thứ đó có liên quan gì đến nhau?

Ngôn Tố cau mày, bỗng nhớ lại ốc anh vũ và đàn tỳ bà nhặt được trong vụ nổ ở đại học, nên đến vẫn phải đến.

Chân Ái đến gần xem, khó hiểu nói: “Hình dáng và bản đồ của mô hình địa cầu là trước thế kỉ XVIII, nhưng không dùng giấy dai, còn đặc biệt tô màu, dùng bốn màu cơ bản.”

Ngôn Tố im lặng, đồng hồ cát có hai khúc trên dưới, bản đồ bốn màu, là số thứ tự giết người. Vậy một và ba ở đâu?

“Nhà văn có đề cập với cô thông tin thiếu nữ mà cô dạy trẻ chuẩn bị đưa đến và kẻ liên hệ không? Việc này có thể liên quan đến việc họ chạy đến Silverland.”

Susie lắc đầu, hỏi: “Anh nghĩ đến chuyện gì?”

Ngôn Tố mím môi, cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Xem đoạn phim cô mang đến trước đã.”

Chân Ái hơi mắc cỡ, lại điềm tĩnh che mắt Issac. Đoạn phim không hề có âm thanh. Màn hình bị thân thể cô dạy trẻ che kín một hồi, tay chân cô ta bị trói. Ống kính quay lại từ các phương hướng bao gồm nơi riêng tư. Những người đàn ông đang hành hạ cô ta, ống kính lướt qua mặt cô dạy trẻ, mới đầu điên cuồng vùng vẫy, sau đó chỉ còn đờ đẫn, như búp bê gỗ mặc người chém giết.

Chân Ái ngơ ngác xem, rất bàng hoàng, dù sao cô cũng từng gặp cô dạy trẻ, mà cảnh tượng quá bạo lực khó tránh khỏi không đàng lòng, đồng thời lại đỏ mặt tim đập loạn. Bên cạnh còn có Ngôn Tố, càng cảm thấy tâm trạng quái lạ hơn.

Nhưng Ngôn Tố chẳng hề có phản ứng khác thường, mặt không đỏ, tim không đập loạn, ngay cả tiếng hít thở cũng không thay đổi, lạnh nhạt như lúc ban đầu.

Susie đứng dậy đi vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn lại Ngôn Tố, Chân Ái và con vẹt. Chân Ái vuốt lông con vẹt, đỏ bừng cả mặt. Issac rất thích cô vuốt ve, ngoan ngoãn ngủ trên cánh tay cô, cái đầu nhỏ ngúc ngoắc, trông thấy mặt Chân Ái đã kêu lên: “Táo, táo, Issac thích táo.”

Ngôn Tố liếc mắt nhìn, mặt Chân Ái đỏ như quả táo vậy. Anh nhìn ra ánh nắng giữa trưa bên ngoài, không hề cảm thấy trong phòng nhiệt độ cao, khó hiểu: “Nóng à?”

Chân Ái ngại ngùng giải thích: “Ừ, hơi hơi.”

“Thể chất của em thật yếu ớt, vừa sợ lạnh vừa sợ nóng.”

Chân Ái á khẩu, liếc nhìn máy vi tính, ánh mắt bất mãn dời sang người anh. Ngôn Tố bị ánh mắt oán niệm của cô nhìn đến mức trì trệ vài giây, kịp nhận ra, bừng tỉnh ngộ: “Em mắc cỡ.” Rời mắt đi. “Nhưng không phải em tự nhận là đã xem qua vô số thân thể đàn ông và phụ nữ rồi sao?”

Chân Ái thật muốn đấm chết anh: “Đó là thí nghiệm! Hai cái này có thể giống nhau sao?”

Ngôn Tố gật gù: “Ừ, chết sẽ không động, sống sẽ động.”

Chân Ái nghe anh giải thích như vậy, gương mặt mới dịu đi lại nóng bừng lên, “động và bất động” đã nói rõ vấn đề mấu chốt.

Ngôn Tố khuyên cô: “Em xem nó thành vận động pít-tông là được rồi.”

Issac học được từ mới, kêu lảnh lót trong lòng bàn tay Chân Ái: “Pít-tông, pít-tông.”

Chân Ái thộn mặt, thật sự là chịu đủ tên đàn ông ngốc nghếch và con vẹt ngốc nghếch này rồi.

“Theo ý của anh, bộ phận sinh dục của đàn ông bọn anh và pít-tông có cách hoạt động khác nhau nhưng kết quả giống nhau à?”

Ngôn Tố nghe vậy, sau khi nghiêm túc suy nghĩ thảo luận thì thành khẩn nói: “Chỉ giống lúc cứng rắn thôi.” Thảo luận học thuật. “Bản thân pít-tông được làm theo hình mẫu của bộ phận sinh dục, cũng như tên lửa, xe đua, lúc chúng ta nhắc đến vật mang hình mẫu của bộ phận sinh dục, ngầm chỉ chính là cương cứng…”

Chân Ái đỏ mặt chết lặng. Bản thân vất vả lắm mới nói ra câu gớm ghiếc tính làm anh xấu hổ, kết quả… quá thất bại.

Ngôn Tố nghe được nửa chừng, thấy Chân Ái căn bản không nghe, chỉ đỏ mặt không thôi, thế là lặng lẽ im miệng, nghĩ một hồi, rốt cuộc hiểu rõ chuyên gì xảy ra liên giải thích: “Anh không cảm thấy xấu hổ vì anh chỉ quan sát hiện tượng, không đặt cảm tình vào. Lúc đang làm việc và suy luận anh sẽ không khiến mình bị ảnh hưởng bởi tình cảm.”

“Có ý gì?”

“Thứ bọn em nhìn thấy là đàn ông và phụ nữ quan hệ tình dục, anh lại thấy điều khác.”

“Điều khác?” Chân Ái quên mất xấu hổ, cô thích nhất cách nhìn khác biệt trong mắt anh.

Susie cũng trở lại, ngồi xuống ghế sofa: “Tôi đã xem rất nhiều lần nhưng đây chỉ là clip sex bình thường, thậm chí tôi từng tìm nhân viên kỹ thuật phân tích quang phố, nhưng không tìm được chứng cứ có thể chứng minh đây là câu lạc bộ đen tối. Anh à, anh nhìn ra cái gì vậy?”

Ngôn Tố nói: “Trong màn hình chỉ có một nam một nữ, nhưng số đàn ông ở hiện trường không dưới mười người.”

Susie giật mình, quay màn hình sang trợn mắt nhìn: “Ở đâu? Bối cảnh toàn đen thui, nhân viên kỹ thuật thậm chí còn không phân tích được tình huống tại hiện trường. Không có người khác mà!”

“Hai người họ đang hoạt động, ai đang quay phim?” Ngôn Tố thản nhiên hỏi ngược lại. “Quay đủ góc độ, đoạn phim không được biên tập cắt nối, là liên tục. Ống kính chuyển đổi không theo quy luật, nhảy cảnh và chuyển máy trên biên độ lớn, không phải quay tự động mà chuyền từ tay người này sang tay người khác. Cả quá trình không thay đổi tiêu cự, người quan sát có kẻ đứng gần, có kẻ đứng xa.”

Susie bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại cảm thấy sợ hãi.

Ngôn Tố tắt máy vi tính, giọng nói bình tĩnh, nhưng vẻ mặt không tốt: “Mỗi lần đổi góc độ cũng có thể phát hiện, sở thích và trọng điểm của người quay khác nhau. Có người thích xem thân thể kết hợp; có người thích xem hành hạ và vết thương; có người thích xem toàn thân, ví dụ như đàn ông hung mãnh và phụ nữ run rẩy; có người thích xem chi tiết, ví dụ như hai chân rũ rượi và hai tay vô lực; còn có người thích vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng.”

Nói xong tình cảnh anh nhìn thấy, anh tiến hành sàng lọc loại trừ: “Đây cũng không phải clip sex giữa người yêu thông thường, cũng không phải đoạn phim bạo dâm đối với con mồi khác nào đó. Bởi vì từ đầu đến cuối không xuấ hiện khuôn mặt đàn ồn, không quay lại tư thái gã hưởng thụ cũng như trao đổi qua lại của gã và con mồi. Thậm chí còn không quay lại toàn cảnh công cụ, mà dùng đến vật nào đó mới thấy được hình ảnh trên thân thể người phụ nữ.”

Chân Ái và Susie đều sởn gai ốc, run rẩy nghe anh kết luận.

“Người đàn ông này là kẻ bạo dâm, cả quá trình làm vô cùng hoàn chỉnh. Trong đó không tiết lộ gã có tận hứng hay không, nhưng đã làm đủ tất cả.” Ngôn Tố thoáng dừng lại. “Gã đang chỉ dạy.”

Chân Ái không thể tin trợn to mắt, chỉ dạy?

“Gã đang chỉ dạy kĩ thuật, mà người xung quanh đang học tập.” Anh bổ sung, “Trong đó không thiếu người đang thưởng thức, đang thăm dò, đang tò mò.”

Chân Ái lạnh sống lưng. Ngôn Tố sớm tắt màn hình, nhưng ánh mắt trống rỗng cuối cùng của cô dạy trẻ hiện lên trước mặt cô như ma ám. Chân Ái không thể nào tưởng tượng được năm đó cô dạy trẻ bi thương tuyệt vọng đến mức nào. Mà cô càng không thể tưởng tượng được hiện giờ cô dạy trẻ lại trở thành kẻ chuyển hàng cho câu lạc bộ này, tái hiện nỗi đau cô ta đã chịu đựng cho những cô gái khác.

“Hiện trường đoạn phim này vô cùng đặc biệt, miếng vải đen khổng lồ làm nên, không có gì khác nữa. Trong mắt Họ tính bí mật và trinh sát là quan trọng nhất. Cô Susie, tuy trước mắt tôi không thể xác định vai diễn thực sự trong đó của cô dạy trẻ và nhà văn, nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, câu lạc bộ cô nói thật sự tồn tại.”

Susie nghe lời Ngôn Tố nói, dằn nỗi kích động: “Miller bỏ công lâu như vậy cuối cùng không phải vô ích. Chúng ta phải đi đâu tìm câu lạc bộ này đây?”

Ngôn Tố liếc mắt nhìn cô ta: “Không tìm được.”

Susie bị xối nước lạnh, không hiểu. Ngôn Tố nhìn ra nhiều thông tin từ đoạn phim như vậy, vất vả lắm mới có một ánh bình minh nhưng lại lập tức bị dập tắt. Nhưng cô biết rõ, câu lạc bộ trong đoạn phim kia rất bí ẩn, thậm chí còn không nhìn ra cảnh tượng, không thể nào phân tích địa điểm. Cô như vậy là làm khó người ta.

Nhưng Ngôn Tố bổ sung: “Dụng cụ dùng trong đoạn phim được chế tác tỉ mỉ, không thể mua qua con đường bình thường. Cô ở nội bộ CIA, tài nguyên phong phú, có thể tìm người điều tra. Xét thấy cô dạy trẻ đã quay đoạn phim từ mấy năm trước, e rằng mọi chuyện đã thay đổi cả rồi, đừng ôm hy vọng quá lớn, nhưng cũng đừng từ bỏ.”

Susie được nhắc nhở, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn, anh thật lợi hại. Nếu tôi phát hiện được điều gì nữa sẽ cho anh biết.”

Chân Ái nhìn Susie rời đi, thở dài một tiếng: “Trước kia cô dạy trẻ thật đáng thương.”

Ngôn Tố không đưa ra bình luận, nhưng hỏi: “Em không cảm thấy khó chịu sao?”

Chân Ái sửng sốt: “Tạm ổn.”

Nói thật đoạn phim khiến cô hơi khó chịu, nhưng không đến nỗi khiếp sợ. Dù sao từ nhỏ cô đã biết một tên biến thái, biến thái thật sự. Anh ta không tự mình làm nhưng sẽ sai người khác, mà cách anh ta bắt nạt chỉ có hơn chứ không kém trong clip. Cách giày vò của anh ta có lẽ là lăng trì thân thể trước rồi lên đến tinh thần.

Chân Ái nhớ được, mỗi lần đi qua tầng thí nghiệm của anh ta đều loàng thoáng nghe thấy tiếng hét kéo dài không ngừng. Cô từng len lén chạy đi xem, trên cánh cửa phòng khóa kín có tấm kính thủy tinh hẹp dài thẳng đứng, nhìn trộm vào thì thấy đó là căn pong Barbie xinh đẹp, sau mỗi cánh cửa là những khung cảnh khác biệt.

Có lần Chân Ái nhìn thấy trong phòng có nửa tấm bình phong công chúa Kaguya (*) bằng lụa, bên trên thuê bát đá trước Phật, cành ngọc Bồng Lai, áo khoác chuột lửa, châu ngọc đầu rồng và vỏ ốc chim nhạn trong truyền thuyết. Phong cách uyển chuyển hàm súc, cổ xưa và u tịch, bên cạnh bình phong bày một bình hoa anh đào nghệ thuật.

(*) Công chúa Kaguya hay còn được biết đến với tên Nàng tiền trong ống tre là một truyện cổ tích dân gian thế kỷ thứ X của Nhật Bản. Truyện kể về cuộc đời cô gái bí ẩn tên gọi Kaguya. Nàng được phát hiện từ khi còn là em bé trong một đốt tre phát sáng và được cho là đến từ Cung Trăng.

Chiếc án nhỏ, chiếu tatami, một thiếu nữ mặc kimono ngồi quỳ, trên mặt bôi phấn rất dày. Khói trà lượn lờ trên án, ánh mắ của cô ấy trống rỗng như người chết.

Chân Ái vừa đi qua căn phòng phong cách Hy Lạp cổ thời La Mã cổ đại, thấy cảnh sắc Á Đông liền nhìn chăm chú thêm trong giấy lát. Phía sau có người đến gần: “Little C, thích không?”

Một tay anh ta chặn lại, một tay tì chặt cánh cửa, vây cô trong không gian chật hẹp. Chân Ái nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của anh ta, không mấy vui vẻ: “B, anh thật nhạt nhẽo.”

Anh ta kề đến cùng cô nhìn vào trong: “Hử? Anh cảm thấy rất thú vị. Hay là anh dẫn em vào thăm phòng thí nghiệm của anh nhé?”

“Không cần.”

Thiếu nữ Nhật Bản trong phòng nhận thấy có người, đôi mắt nhìn xuyên qua lớp mặt nạ son phấn dày cộm, dõi theo Chân Ái. Tròng mắt đột nhiên có tiêu cự, nhào đến: “Tasukete!” (Giúp tôi với!)

Chân Ái nghe hiểu cô ấy đang kêu cứu, giật mình, trốn về phía sau theo phản xạ, đụng vào người Bert. Thiếu nữ nhào đến thấy Bert, hoảng sợ như thấy thần chết, la hét trốn ra sau tấm bình phong trong nháy mắt.

Bert có vẻ đăm chiêu xoa lồng ngực bị Chân Ái đụng vào, mắt lóe sáng cúi đầu kề sát khuôn mặt tái nhợt của cô: “Không phải cô ta dọa em chứ, chúng ta giết chết cô ta nhé?”

Chân Ái không chịu, nhưng chưa đến vài ngày, xác chết của thiếu nữ Nhật Bản kia lại nằm trên bàn phẫu thuật thí nghiệm của cô. Từ đầu đến chân vô cùng thê thảm. Cuối cùng cô cũng biết được trong tòa lầu kia đã xảy ra chuyện gì. Cô tức giận chết đi được, hơn nửa đêm xông vào phòng ngủ của Bert, trói anh ta lên giường, lấy roi quất một trận. Cô đã chuẩn bị tâm lý chịu phạt sau khi Bert tố cáo với mẹ, nhưng Bert chưa từng nhắc đến chuyện này, cuối cùng lại gạt qua một bên.

Sau khi rời khỏi tổ chức, Chân Ái nghe được đủ loại chuyện biến thái từ nhóm đặc vụ của cô. Cô biết, thông thường kiểu biến thái bạo dâm sẽ xem phụ nữ như gia súc, nuôi trong tầng hầm dơ dáy kinh khủng, điều kiện vệ sinh cực kém, ăn uống, vệ sinh, giao hợp, ngược đãi đều ở trong đó.

Bert thì khác. Anh ta rất sạch sẽ, chủ nghĩ hoàn mỹ, ngược đãi trên phương diện tình dục là tai họa khiến người ta sởn cả gai ốc. Cô nhớ trong tòa lầu kia của Bert, chi phí ăn mặc của mỗi cô gái đều vô cùng đắt đỏ, trong phòng thí nghiệm tất cả đều sạch sẽ không nhiễm một hạt bui, ánh bạc lạnh lẽo.

Thế nên lúc Susie nói đến lồng giam tinh xảo của câu lạc bộ kia, trong đầu Chân Ái nhớ tới Bert. Câu lạc bộ Holy Gold có phải là tổ chức dưới cờ của S.P.A. không?

Cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt lông con vẹt, những vấn đề này khiến cô rất mệt mỏi. Từ nhỏ cô đã sống trong hoàn cảnh như vậy, không có quan niệm đúng sai phải trái. Trước mười bảy tuổi, cô chỉ cho rằng Bert là một cậu con trai có sở thích quái đản, luôn chọc giận, trêu đùa cô nhưng cũng luôn che chở cô. Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Ngôn Tố thấy cô đăm chiêu nhìn chằm chằm Issac, hỏi: “Em muốn nhổ sạch lông nó à?”

Chân Ái bừng tỉnh, giật nảy mình, trong lúc vô thức cô đã nhổ lông vẹt sao? Cô vội càng nâng Issac lên nhìn trái nhìn phải, chẳng mất sợi lông nào, mới biết anh đang trêu chọc cô. Cô lườm anh một cái, tiếp tục vuốt Issac.

Ngôn Tố thấy bộ dáng Issac nằm trong lòng bàn tay Chân Ái rất hưởng thụ, nói: “Đừng vuốt nữa, vuốt nữa nó sẽ rụng lông mất.”

Chân Ái vội vã nâng lên xem thử, dẩu mổi: “Làm sao có thể chứ?”

Ngôn Tố cố ý trêu đùa cô, nói dối trái lương tâm: “Nhiệt độ cơ thể em sẽ làm bỏng chết nó.”

Chân Ái kinh ngạc: “Em đâu phải đứa ngốc, nhiệt độ cơ thể vẹt cao hơn con người. Bây giờ là mùa hè, em vuốt nó, nó sẽ cảm thấy mát mẻ.”

Nhận ra cô bạn gái nhỏ của anh không dễ bị lừa, anh nhẹ giọng nói thầm: “Nhà sinh vật học đây.”

Chân Ái không nghe thấy, cúi đầu cứ thế suy nghĩ vấn đề. Cô nên nói thế nào đây, nói cô bỗng dưng nghĩ đến Bert ư? Hiện giờ chuyện câu lạc bộ kia chỉ được trần thuật từ một phía Susie, nói ra sẽ chỉ tăng thăm phiền nhiễu.

Vẫn đang do dự thì điện thoại Ngôn Tố đã đổ chuông, anh cau mày theo thói quen, sau khi hỏi vài câu rồi cúp máy. Chân Ái thấy vẻ mặt anh khác thường: “Sao vậy?”

“Tổ BAU (phân tích hành động) của FBI nhận được một vụ án kỳ lạ.”

Laptop vang tiếng tít tít, Ngôn Tố lấy đến mở hòm thư ra. Chân Ái liếc nhìn, người gửi là Spencer Redd, chắc là người vừa mới gọi điện thoại. Trong mục đích kèm có một tệp tin âm thanh, vừa mới mở ra tiếng phụ nữ gào thét đau xé tim gan đã lập tức tràn ngập cả phòng khách, như phim kinh dị kinh hoàng nhất. Trong nháy mắt bàn chân Chân Ái lạnh toát. Từng tiếng xé rách thần kinh người nghe, cực kỳ bi thảm. Đang buổi chiều hè mà nhiệt độ trong phòng đột ngột tụt đến điểm đông.

Tiếng kêu thảm thiết của những người phụ nữ khác nhau kéo dài hơn một phút, ngoài ra còn có một cô bé. Âm thanh vô cùng rõ rang, ngoại trừ tiếng thét không có bất kỳ tạp âm nào khác.

Ngôn Tố cau mày nghe, vẻ mặt chẳng mảy may dao động, nghe đến hai giây cuối, tiếng thét dừng lại, xuất hiện một giọng nói đã bị biến âm bằng máy, lanh lảnh và kỳ dị: “S.A., anh đang nghe chứ?”?

Chân Ái ôm mình ngồi trên sofa ngạc nhiên, có người tuyên chiến với Ngôn Tố? Tại sao gửi đoạn ghi âm cho BAU mà không phải gửi thẳng cho Ngôn Tố?

Trái lại Ngôn Tố hờ hững, đóng laptop lại. Chân Ái khó hiểu: “Không nghe nữa à?”

“Đã nhớ rồi.” Anh lạnh nhạt. “Bốn người phụ nữ, nhỏ nhất chừng năm tuổi, lớn nhất chừng ba mươi tuổi. Thời gian người ba mười tuổi thét lâu nhất, tiếp theo là hai mươi bày tuổi, tám tuổi, năm tuổi là ngắn nhất. Suy đoán sơ bộ mức độ hành hạ họ phải chịu đựng gia tăng theo tuổi tác.”

Nhiều thông tin vậy sao?

“Điều này chứng tỏ điều gì?”

“Không biết.” Người nào đó một phút trước còn hào quang tỏa sáng đột nhiên vụt tắt. “Thông tin quá ít, vừa bắt đầu đã phán đoán chủ quan, bất lợi với phân tích khách quan sau này.”

Chân Ái gật đầu, mơ hồ cảm thấy những tiếng gào thét này luôn khiến cô cảm thấy như đã từng quen biết, hỏi: “Có thể liên quan đến vụ án của Susie không?”

“Trước mắt không thấy có bất cứ mối liên quan nào. Trong vụ án Susie nhắc đến, nhà văn biến mất, nhưng ở đây không có tiếng đàn ông.”

“Vậy phải làm sao?”

Ngôn Tố nghe thấy, cười quái gở: “Gã sẽ không chỉ gửi một đoạn âm thanh như vậy đâu?”

Chân Ái hiểu, đối phương gửi đích danh Ngôn Tố, nhất định sẽ có bước tiếp. Không có bất kỳ đầu mối nào cũng chỉ có thể đợi. Cô vốn tưởng rằng trong thời gian chờ đợi Ngôn Tố sẽ vô cùng nôn nóng bất an. Nhưng bất ngờ là anh như người không có việc gì làm, đêm đó còn hẹn đưa Chân Ái đi dự buổi biểu diễn nhạc rock and roll mùa hè. Chân Ái rất khó hiểu, cảm thấy sở thích của anh thật bao la, cổ điển, đại chúng anh đều có thể thưởng thức.”

Ở cửa công viên, anh đặc biệt mua rất nhiều thanh dạ quang rực rỡ. Chân Ái nhìn một bó màu xanh trong tay anh, nói: “Một màu là được rồi, đâu cần thiết mua nhiều như vậy.”

Ngôn Tố ngó lơ, cầm lấy một thanh dạ quang đùa nghịch, giống như nghệt nhân cột bong bóng ven đường, giay lát sau làm một con vịt huỳnh quanh miệng rộng, đưa đến trước mặt cô: “Thích không?”

Chân Ái chậm chạp, làm thế nào vậy? Cô không biết Ngôn Tố còn có thuộc tính khéo tay này cơ đấy.

Mắt Ngôn Tố tỏa sáng lấp lánh nhìn cô, thấy cô im lặng hồi lâu, cho rằng cô không thích, đùng đùng dỡ bỏ con vịt, ngón tay nhanh chóng di chuyển vài cái, ráp thành con chó tai to sáng lập lòe: “Cái này thì sao?”

Chân Ái chưa kịp phản ứng, Ngôn Tố lại dỡ bỏ. Chỉ trong vài phút, thanh dạ quang đã biến hóa đủ kiểu trong tay anh, con rắn, con thỏ, con chim… Chân Ái hoa cả mắt.

Đến cuối cùng, ánh sáng trong mắt Ngôn Tố ảm đạm đi phần nào, dứt khoát cắm đầu đuôi mấy mươi thanh dạ quang vào nhau, nối thành một cái que dài vô cùng, nhét vào tay cô:

“Đây là kiểu cuối cùng, không ngờ em không có sáng tạo như vậy, thích cần câu cá.” Lại khẽ nói: “Mười mấy kiểu tạo hình, em chẳng thích cái nào. May mà anh chỉ tốn một giờ để học.”

Chân Ái nắm cần câu rực rỡ to lớn kia lên, ngẩng đầu ngắm. Thanh dạ quang nối liên với nhau quá dai, trọng tâm không vững, như cành liễu đong đưa qua lại trong tay cô. Cô rất lo lắng nó ngả xuống đập trúng đầu người khác.

Cô thôi nhìn, từ từ nói: “Thật ra em thích hết, nhưng mỗi lần em còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nóp thích thì anh đã dỡ đi đổi thành cái khác rồi.”

Ngôn Tố: “…” Anh lại quên cân nhắc đến tốc độ phản ứng của cô.

Chân Ái dỡ cần câu thành một bó đưa cho anh: “Em thích gấu nhất, giống con gấu Ngôn Tố vậy.”

Ngôn Tố không vui, nhưng vẫn hí hoáy hai ba lượt tạo thành một con gấu nhỏ cho cô. Chân Ái ôm con gấy chạm rỗng đi vào sân cỏ: “Ban đầu không phải em phản ứng chậm chạp, chỉ là đang nghĩ chuyên khác, có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ gì chứ?”

“Rõ rang là có chuyện nghiêm trọng như vậy chờ anh, nhưng anh lại làm như chẳng có việc gì. Em lo lắng có phải anh đang bận tâm em nghĩ cho anh, nên mới làm ra vẻ việc không liên quan đến mình hay không?”

Lời nói thật trúc trắc, Ngôn Tố khẽ cười, hồi lâu mới giải thích: “Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Lúc có chuyện phải nỗ lức ứng phó. Lúc không có manh mối sẽ cách ly nó ra, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Rất nhiều người làm nghề này, như cảnh sát, luật sư và bác sĩ, cách xử lý đều như vậy. Nếu như luôn nghĩ đến việc mang năng lượng tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến trạng thái.”

Chân Ái nghĩ ngợi: “Anh nói rất có lý.”

Anh và cô đi lững thững trong gió đêm mát rượi: “Thấy khổ nạn sẽ tức giận, cũng sẽ thương sót. Nhưng trong cuộc sống vẫn phải nhìn về mặt tươi sáng. Sống tích cực mới có thể làm việc hăng hái trăm phần trăm được.”

Chân Ái mỉm cười, đây chính là nguyên do anh không bị vụ án trầm trọng hằng ngày ảnh hưởng ư?

Ngôn Tố cúi đầu nhìn Chân Ái, đáy lòng cũng mỉm cười. Trước kia một mình chẳng qua là cân bằng bản thân theo thói quen. Mà hiện tại, đã là hai người, càng theo bản năng suy nghĩ vấn đề này nhiều thêm.

Sau này nếu không phải một mình, nếu có một mái nhà, anh sẽ là chủ gia đình, tuy độc lập nhưng sẽ vô ý lệ thuộc vào vợ của anh, lại có con thơ lớn lên từng ngày ngước nhìn anh. Lúc ở bên họ, anh hy vọng có thể toàn tâm toàn ý nhất vì gia đình, càng không hy vọng mang nỗi bực dọc trong công việc về nhà. Anh muốn cho Chân Ái gia đình hoàn mỹ nhất, muốn cho cô cuộc sống của người bình thường hoàn mỹ nhất,

Người thanh niên trên sân khấu mặc sức ca hát mê say. Cô nhìn lên sân khấu, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, mà anh nhìn cô, ánh mắ thâm trầm.

Buổi biểu diễn kết thúc, trên đường trở về Chân Ái lặng yên ngồi bên vị trí lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mở mắt ra ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhớ lại những âm điệu mình được thưởng thức cách đó không lâu, nội tâm tĩnh lặng và thanh bình. Đời người tuy luôn có đau khổ, nhưng luôn phải hưởng thụ thú vui trong lúc rảng rỗi của cuộc sống. Như vậy thật tốt biết bao.

Chân Ái ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn cẩm thạch trong phòng nghỉ ngơi, chống cằm đong đưa chân. Trong phòng thí nghiệm đối diện cửa kính, thuốc thử AP3 nổi bọt màu tím còn đang chế tạo. Châi Ái ngẩn ngơ xuất thần. L.J.? Nghe Ngôn Tố nói là viết tắt của tên đầy đủ Lea Jan. Lúc trước cảm thấy quen tai, bây giờ ngẫm lại, là bạn gái của anh trai.

Trong mắt Chân Ái, quan hệ giữa hai người rất đơn giản: L.J. bị nhiễm độc tố động vật do mẹ nghiên cứu chế tạo, cô có trách nhiệm giải nỗi đau khổ cho L.J., ngoài ra, cô không có ý nghĩ tìm hiểu. Hiện giờ tâm tư của cô là…

Từ lúc ăn sô-cô-la đến giờ, đônhf hồ ốc sên để bàn mới chạy được mười phút. Nhưng Ngôn Tố đã quy định, ít nhất phải nửa tiếng mới được ăn một viên. Sao ốc sên chậm thế cơ chứ?

Chân Ái cắn môi, thở hắt một tiếng quay đầu đi. Nhìn chằm chằm vào bong bóng màu tím trong chốc lát, Chân Ái quay đầu lại, rầu rĩ nhìn đồng hồ ốc sên.

Lúc cô nói đồng hồ của phòng thí nghiệm bị hỏng, muốn mua cái mới, Ngôn Tố lại chỉ vào con ốc sên kim loại kia nói: “Người phản ứng chậm chạp, đặt làm theo tiêu chuẩn của em.”

Chân Ái trợn mắt nhìn ốc sên vài lần, cầm đến: “Mày còn chậm hơn cả tao.” Nói xong ấn vài nút sau mông ốc sên, thời gian lập tức nhảy qua nửa giờ.

“Đã đến giờ rồi.” Cô nhảy xuống ghế, vui vẻ ôm hũ sô-cô-la, chỉnh một lần ăn một viên, chỉnh hai lần ăn hai viên…

“Một ngày” nhanh chóng trôi qua, trước mặt Chân Ái bày một đống giấy bạc lấp lánh, cô đưa tay sờ hũ, ơ, chạm đáy rồi. Lại sờ nữa, bắt được một tờ ghi chú nhỏ, trên đó có chữ viết tuyệt đẹp của Ngôn Tố: “Đồ lừa đảo tham ăn không giữ lời hứa, ốc sên khinh bỉ cô.”

Chân Ái nhìn chằm chằm tờ giấy, lông mi chớp chớp, mặt ửng đỏ như bị bắt vậy. Cô đứng bên cạnh bàn nghĩ ngợi, ổn thỏa thả tờ giấy vào đáy hũ, lại vò toàn bộ giấy bạc thành quả cầu nhét vào, đậy kín nắp, chột dạ khe khẽ thì thầm: “Mình không nhìn thấy.”

Làm xong việc ra khỏi phòng thí nghiệm, theo thường lệ Owen đến đón cô trở về thành phố. Giờ đã là giữa hè, Chân Ái sắp tốt nghiệp. Trước giờ Chân Ái không tham gia vào hoạt động trong trường, vốn chuẩn bị làm thủ tục lẳng lặng bỏ đi nhưng Daisy hẹn cô đi chụp ảnh tốt nghiệp. Ngôn Tố cũng nói sẽ đi với cô nên Chân Ái nhận lời.

Trên đường trở về, Chân Ái nghiêng đầu sang bên cạnh cửa sổ xe, nhìn hàng cây xum xue và ánh nắng vụt qua hai bên đường, khẽ ngâm nga.

“Ái, kể từ khi sống cùng với S.A., em vui vẻ hơn rất nhiều.” Owen nói.

Nghe thấy từ “sống chung”, Chân Ái thoáng sửng sốt, nghĩ rằng mình thật ngốc. Ban đầu cô cho rằng đến tòa thị chính đăng ký mới là ở chung, còn nói với Ngôn Tố: “Hạn mục bọn em làm thí nghiệm cũng phải đăng ký trước, đợi cấp trên phê chuẩn mới có thể bắt đầu.” Lúc ấy mặt Ngôn Tố đỏ rần.

Chân Ái ngại ngùng cười: “Ừ.”

Owen cũng khẽ cười, nói: “Gần đây không có việcgì, sau này chuyện tôi bảo vệ em chuyển sang bí mật.”

Chân Ái không có ý kiến, nhoài bên cửa sổ hóng gió.

Owen im lặng một lúc lâu lại nói: “Nếu có ngày em bỏ trốn, có thể thiết kế một mật hiệu chỉ có một mình Ngôn Tố có thể hiểu không?

Chân Ái quay đầu lại: “Gì cơ?”



Sân trường tràn ngập hoa tươi, tiếng vỗ tay và sinh viên tốt nghiệp. Chân Ái xuống xe liền chạy về phía Ngôn Tố, anh đang đứng tựa vào xe, thấy cô liền thẳng người dậy.

Mới đến gần, trong mắt anh ánh lên nét cười, khóe môi nhoẻn cong, từ phía sau biến ra một bó hoa đủ mọi màu sắc: “Cô bé, chúc mừng tốt nghiệp.”

Tim Chân Ái đập thình thịch, không rõ tại sao mỗi lần thấy anh tim đều đập tình thịch như lần hôn đầu vậy.Trong ngực cô ôm một bó hoa tươi to đùng, cực kỳ vui vẻ. Ngôn Tố biết cô thích món quà đầy ắp một tay ôm không hết, sẽ khiến cô có cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Hương hoa thoang thoảng quanh quẩn bên cô, Chân Ái cúi đầu nhìn màu sắc ôm đầy cõi lòng, cảm thấy kể từ sau khi sống chung với anh, bản thân như trở về với tuổi thơ thiếu hụt, cầu được ước thấy, không buồn không lo. Có thể làm nũng tùy hứng, còn có thể nhận được rất nhiều đồ màu sắc. Cô như cô bé đã bị anh chiều hư vậy.

Anh lẳng lặng nhìn cô đứng dưới ánh nắng hè, ôm bó hoa mím môi khẽ cười, đẹp đến mức khiến tim anh lỡ vài nhịp. Anh bỗng nhớ đến một công trình nghiên cứukhoa học, nói rằng càng thích một người, càng yêu sâu đậm mộy người thì trong mắ bạn, cô ấy càng xinh đẹp. Anh nghĩ: Ngày lại qua ngày, cô càng xinh đẹp hơn. Đến lúc già rồi. cô sẽ là cô gái đẹp nhất thế gian.

Anh kề đến, hôn lên trán cô theo thói quen, cô nhanh chóng lui về phía sau, chìa lòng bàn tay về phía anh, kiêu ngạo hất hàm: “Quà đâu?”

Ra vẻ con nhóc ngang ngược đòi nợ, anh đúng là mắc nợ cô mà.

Anh dẩu môi: “Hoa này không phải là quà à?”

“Vừa nãy anh nói đây là quà tốt nghiệp.” Cô phân chia rõ rang, “Không phải quà mỗi lần gặp.”

Anh đã hứa với cô, mỗi lần gặp mặt sẽ tặng một món quà. Anh khom lưng, kề sát bên tai cô: “Dĩ nhiên không quên rồi, lát nữa cho em sau. Bây giờ không thấy hiệu quả đâu.”

Giọng nói trầmthấp lại cuốn hút, rơi vào tai Chân Ái nứa ran, cô mong đợi gật đầu, lại nói: “Ngôn Tiểu Tố đâu?”

Ngôn Tố kéo con gấu bông to ra khỏi xe, cô lập tức nhào đến ôm lấy.

Chân Ái nhanh chóng liên lạc với Daisy. Nhóm sinh viên tốt nghiệp đều có cha mẹ gia đình đi cùng, gần như trong tay mọi người đều có hoa tươi, thú bong. Chân Ái nhìn một lượt, bó hoa của người ta cũng không lớn bằng cô, gấu bong của mọi người lớn nhất cũng chỉ bằng một nửa Ngôn Tiểu Tố. Cô vui vẻ lại kiêu ngạo, ôm chặt Ngôn Tiểu Tố hơn.

Lúc Daisy đến hỳ dọa kêu to một tiếng, nhìn chằm chằm Chân Ái bị gấu bppng to và bó hoa nhấn chìm không thấy bóng dang đâu cả: “Đây là ai thế?’

Chân Ái chậm chập ló đầu ra, giới thiệu: “S.A., thiên tài.” Ngôn Tiểu Tô.

Daisy tối mặt… Còn đặt tên cơ à…

Chân Ái đi chụp ảnh với các bạn học, Ngôn Tố và Owen đứng nhìn cách đó không xa. Cô khá rụt rè, không tự nhiên lắm trước máy ảnh, phần lớn chỉ biết ngơ ngác ra dâu chữ V. Các bạn học muốn tạo dang gợi cảm khoa trương, cô vừa lắc đầu vừa xua tay, cật lực chạy trốn khỏi ống kính. Ngôn Tố nhìn buồn cười, lại đau xót.

Owen ngồi trên đầu xe, nhìn một hồi ngẩng đầu hỏi: “S.A., tôi đã điều tra mật mã anh trai Chân Ái để lại, mười ba mã số sách kia không tồn tại.”

“Ừ, trước khi đi Silverland tôi đã điều tra trên mạng thư viện quốc hội, chẳng có lấy một quyển, cho nên mới bảo cậu điều tra. Không ngờ vẫn là kết quả này.” Ngôn Tố khẽ nheo mắt. “Chín tuổi tôi đã rèn luyện trí nhớ, nhớ hết tên sách trong thư viện quốc hội tương ứng với mã số sách. Tôi rất chắc chắn mười ba mã số sách kia đúng là đã từng tồn tại.”

Owen cau mày: “Điều cậu nói chắc là đúng, nếu không bước giải mã thứ hai của Chân Ái cũng sẽ gặp sai lầm, không tìm ra Silverland.”

Ngôn Tố yên lặng, nhìn Chân Ái nơi xa. Anh sớm đoán được mật mã là cách anh trai bảo vệ Chân Ái. Chace tạo ra một mật mã hoàn toàn không liên quan đến một tỷ đô la, lại nói đáp án là khoản tiền kia, nói chìa khóa mật mã là ký ức giữa hai anh em, chỉ có Chân Ái có thể giải. Chính phủ và tổ chức đầu cần khẩn cấp. Vì vậy chỉ cần một ngày chưa công bố đáp án, Chân Ái có thể tiếp tục sống bình an.

Anh cũng không ngờ đến mười ba mã số sách khi không biến mất, iPod màu bạc biến mất là do CIA giải được mật mã nên cố ý tiêu hủy dấu vết. Nhưng anh không biết tất cả chuyện này nên nói với Chân Ái thế nào.

Còn đang nghĩ, Chân Ái đã ôm gấu bong nhảy đến trước mặt anh, một người một gấu ngẩng đầu, ra vẻ như thật. Suy nghĩ phức tạp trong đầu anh biến mất toàn bộ.

Mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt cô, anh đều thích. Anh cúi đầu khẽ hôn lên môi cô. Cô ngoan ngoãn nhắm rồi lại mở mắt ra, an tĩnh dịu dàng nhìn anh. Anh vén mái tóc dài bị gió thổi rối loạn trên vai cô: “Không chơi à?”

“Không vui, em không thích chụp ảnh.” Cô dẩu môi. “Chẳng có gì hay để kỷ niệm cả.”

Ý nghĩ anh thoáng qua, lấy điện thoại di động trong túi ra, ôm cô vào lòng, kề sát gương mặt cô: “Nếu chụp cùng anh thì sao?”

Chân Ái sửng sốt. Điện thoại di động của anh đã giơ lên cao cao. Cô thấy màn hình chớp lên, cô ôm gấu bong thảng thốt nhìn. Còn anh thì ôm cô, cằm kề sát thái dương cô. Ơ, bình thường không cảm thấy, vừa nhìn như thế, thân mật quá… Cô hơi đỏ mặt.

Ngôn Tố giơ điện thoại di động, điều chỉnh góc độ hình ảnh trên màn hình, theo bản năng ôm cô càng chặt hơn.

Cô thấy vậy nhỏ giọng nói: “Còn Ngôn Tiểu Tố nữa.”

Anh xem thường: “Đầu nó to, lộ một tai là được rồi.”

“Được thôi.” Chân Ái nhìn màn hình, ngượng ngùng đén gần, khẽ ngẩng mặt lên kề sát vào cằm anh, mím môi cười.

Sau bữa tối tại nhà Ngôn Tố, Owen tản bộ trong núi như thường lệ. Khi trở về lâu đài nửa sáng nửa tối, anh chuẩn bị lên lầu ngủ nhưng loáng thoáng nghe thấy tiếng ca chậm chạp nhẹ nhàng truyền đến từ phòng sách.

Nơi đó không bật đèn. Anh khẽ bước lên hành lang.

Phòng sách im ắng, không một ánh đèn. Nhưng cảnh đêm cuối hè rất đẹp, ánh sao lấp lánh trải khắp trời đêm. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính màu, chiếu từng luồng sáng mông lung và vằn vện.

Owen nhìn thấy, Ngôn Tố và Chân Ái đang khiêu vũ dưới ánh trăng, họ ôm lấy nhau, đi chân trần, kề mặt, ấm áp và yên bình. Vẻ mặt Chân Ái say mệ, ngẩng đầu áp vào lồng ngực Ngôn Tố. Ngôn Tố cúi đầu ôm eo cô, chậm chạp từ từ khiêu vũ cùng cô. Bàn chân trần của cô thỉnh thoảng sẽ cố tình giẫm lên chân Ngôn Tố. Gấu bông to béo nghiêng đầu ngồi trên piano nhìn họ, như bị cảm động lây.

Tiếng ca của cô gái trong máy hát nhẹ như sa, thích hợp với đêm trăng mờ ảo như vậy nhất. Đừng sợ, có anh ở nơi đây, anh sẽ đỡ lấy em nếu em vấp ngã.

Đây là Ngôn Tố muốn nói với cô ư? Owen cười khẽ, quay người ra cửa, lái xe rời đi.

Cô vẫn đi chân trần chậm rãi khiêu vũ dưới ánh trăng cùng anh. Cô ngẩng đầu, khép hờ mắt, thì thầm: “Nhảy đến khi nào vậy?”

Dưới ánh trăng, mặt anh càng trắng trẻo, ôm lấy cô, thầm thì vu vơ: “Đừng nghĩ gì cả, cứ ôm thế thôi.”

Cô không nói nữa. Cứ im lặng, ôm nhau dập dìu thế này thật tốt biết bao. Như ánh trăng trên người cũng mang hơi ấm dịu êm. Đến khúc cuối cùng, anh ngồi trên thảm dựa vào giá sách, không biết lấy đâu ra một chiếc hộp đưa cho cô: “Quà đây.”

Khi ấy cô nói đùa, không ngờ anh chuẩn bị thật. Nhận lấy xem, chỉ là trứng màu lế Phục sinh! Tinh xảo hơn toàn bộ số trứng cô thấy trước đó. Trứng màu lớn chừng nắm tay đàn ông, chất liệu men, cổ điển lại trang nhã. Nền màu trắng, trên vỏ có hoa hồng màu đỏ, bươm bướm màu xanh lam, có màu xanh biếc.