Archimedes Thân Yêu

Quyển 1 - Chương 1-7: Cổ tích Archimedes (7)

Gió bấc thổi bay mái tóc ngắn của anh, trông anh hết sức hoạt bát, tuấn tú. Môi anh khẽ mím lại, tuy không cười nhưng rất đẹp mắt. Nhìn từ góc độ của cô, dáng người anh có vẻ cao lớn hơn, đứng dưới nền trời xanh nhạt của mùa đông anh trông chẳng khác một thân cây cao ngất, tinh khôi sáng sủa, tự thành một phong cảnh.

Chân Ái tự đánh giá bản thân mình chưa bao giờ là người hay tò mò, nhưng mấy ngày nay nhiều lần bị khiêu chiến, nên trong giờ phút này, cô tự nhiên rất muốn biết bí mật khiến anh vẫn thảnh thơi là gì.

Cô nhoài người ra cửa sổ, ló đầu hỏi: “Taylor nói dối chỗ nào vậy?”

Ngôn Tố chậm rãi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thản: “Tự bản thân cô không biết nghĩ à?”

Nếu là cô gái bình thường sẽ xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, nhưng Chân Ái chỉ hiểu ý trên mặt chữ, thật sự nghe theo anh, nghiêm túc nhớ lại: “Nhà Taylor rất giàu, nhưng ở trường hình như anh ta rất bình thường...” Anh ta thui thủi một mình, ít giao du với bạn bè, tất cả chỉ để lại ấn tượng đại khái, không biết có đúng hay không.

“Giống như học sinh gia cảnh bình thường.” Ngôn Tố bất ngờ tiếp lời cô.

“Anh thấy dáng vẻ của anh ta ở trường rồi à?”

Ngôn Tố hất cằm: “Chiếc xe thể thao Porsche kia chắc chắn sẽ không thể có giấy phép đậu xe ở trường được, khẳng định không phải phương tiện đi học. Xe bảnh chọe như vậy không lái đến trường, anh ta rất khiêm tốn. Điểm này có thể nhìn thấy thông qua cách ăn mặc của anh ta và bố mẹ anh ta.”

Chân Ái phối hợp với anh, cố gắng nhớ lại: “Có lần tôi nghe Giang Tâm nói với bạn là rất hâm mộ bạn trai của cô bạn đó giàu có hơn Taylor. Sau đó Giang Tâm ăn mặc rất hở hang, bạn trai không mua quần áo như vậy cho bạn gái mặc để những gã đàn ông khác nhìn đâu.”

Ngôn Tố: “Ồ, xuất hiện nguyên nhân gây lộn rồi đây.”

“Tại sao Taylor phải giấu gia cảnh với Giang Tâm? Sợ Giang Tâm vì tiền mới quen anh ta à?”

“Ban đầu có lẽ nạn nhân không phải vì tiền, cô xem đi, trong gara nhà anh ta có cả đống cúp, nam sinh hoặt động thể thao cừ trong trường rất nổi tiếng.” Nói đến đây, trên mặt Ngôn Tố hiện vẻ không vui, tiếp lời: “Nhưng sau đó thì biến chất rồi.”

Chân Ái nhạy cảm bắt được vẻ khác thường của anh, nắm bắt điểm mấu chốt: “Lúc anh học đại học, thể thao có khá không?”

Dưới bầu trời xanh nhạt, gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố có chút ảm đạm, không nói gì nữa.

“À.” Chân Ái bừng tỉnh ngộ, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Ngôn Tố: “Khi đó tôi mới mười ba tuổi.”

“À.” Chân Ái ra vẻ đồng cảm thương hại.

Ngôn Tố: “...”

Chân Ái khẽ cười, mái tóc lòa xòa bị gió thổi phất phơ, cô chuyển đề tài: “Anh ta mua chiếc nhẫn đó à?”

“Phải. Đốt thứ hai ngón tay út bên tay trái của Taylor có một vòng xước da rất mới, là sau khi đeo nhẫn vào vội vàng rút ra nên mới bị xước. Anh ta vẫn cố ôm thùng giấy là vì muốn che vết xước trên tay.”

Chân Ái nghe mà sửng sốt, Ngôn Tố quan sát cả những chi tiết này ư? Anh quả thật quá đỉnh.

Jasmine rời khỏi nhà, mọi người lên đường đến địa điểm tiếp theo. Nghi phạm thứ hai là Văn Ba, một người thuộc nhóm mật mã. Anh ta là Hoa kiều, mở cửa hàng truyện tranh ở quảng trường ngay cạnh trường học. Cửa hàng không lớn, bây giờ không phải là giờ tan học, không có khách nào, chỉ có mình anh ta trông cửa hàng.

Vẫn là Jasmine hỏi chuyện. Ngôn Tố không giỏi giao thiệp chính diện với người khác, cứ thế đi qua đi lại giữa giá sách. Chân Ái đi theo anh. Anh bỏ hai tay vào túi áo khoác theo thói quen, lưng thẳng tắp. Cô thấy ánh mắt anh lướt qua từng dãy sách, nhưng trước sau vẫn tự chủ ở mức chuẩn mực, cô hỏi: “Sao anh không xem sách?”

“Không mang găng tay.”

Cô hiểu ý anh, chạm vào một quyển sách vô số người đã thuê qua cũng tương đương với nắm tay vô số người rồi.

“Anh từng đọc truyện tranh chưa?”

“Chưa.” Anh trả lời dứt khoát. Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mới muộn màng nhận ra trách nhiệm tiếp nối cuộc đối thoại thuộc về phía mình, vô vị hỏi lại: “Còn cô?”

Cô chậm rãi lắc đầu: “Cũng chưa.”

Sau đó lại im lặng. Hai người đều không phải là người giỏi giao tiếp. Ngôn Tố cau mày suy tư trong chốc lát, nói thật, những cô gái anh đã từng gặp qua hoặc là tíu tít quá ồn ào, hoặc là nói chuyện không bao giờ có trọng điểm. Nhưng cô gái này rõ ràng rất có hạn độ, không nhiều lời, giọng nói êm dịu, anh nghe không thấy chán hay bài xích.

Vì vậy anh cất lời, tiếp tục tán gẫu: “Hồi nhỏ mơ ước của tôi là làm chủ cửa hàng sách, giải hết tất cả câu đố và mật mã trong sách viết bằng mọi loại ngôn ngữ từ xưa đến nay. Nhưng sau đó mới phát hiện, mật mã không có ở trong sách mà ở trong lòng người.”

Giọng anh trầm ấm, êm tai khó tả. Lòng Chân Ái cũng ôn hòa khác thường, “Mơ ước hồi nhỏ của tôi là làm chủ cửa hàng kẹo que. Có rất nhiều kẹo que màu sắc, mùi vị và hình dáng khác nhau xung quanh mình. Nhiều nhất vẫn là kẹo ba màu rực rỡ. Từng vòng từng vòng, càng lớn càng tốt.” Lúc cô nói, khóe môi như phủ một lớp sắc màu vậy.

“Con gái đều thích ăn kẹo à?” Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh nhạt như trước kia nữa, “Nghiên cứu nói ăn đồ ngọt sẽ gia tăng cảm giác hạnh phúc, tôi nghi ngờ sâu sắc chuyện này, nhổ răng chẳng hạnh phúc chút nào.”

Bị chọc cười, cô mỉm cười, “Nhưng thật ra tôi chưa từng ăn kẹo que. Khi còn bé mẹ không cho tôi ăn, sau này lớn lên bỗng có một ngày chẳng còn ước mơ với những thứ màu sắc rực rỡ kia nữa.”

Giọng cô nhỏ dần, trong lòng man mác một nỗi bi thương, như thể bị thời gian lừa dối. Đã vuột mất rồi - những cơ hội tốt nhất để thưởng thức vị ngọt trên đầu lưỡi.

“Ờ, tiếc thật.” Anh nhìn cô, chậm rãi nói ra tiếng lòng của cô.

Chân Ái sững sờ ngước mắt lên, thấy anh vậy mà lại khẽ gợn khóe môi. Anh đã cười rồi, nụ cười mong manh như ánh trăng đêm tuyết, nhưng lại đẹp theo một cách khác biệt. Con người, vẻ mặt anh luôn luôn hờ hững, không lạnh lùng cũng không ấm áp, ngay cả nụ cười giờ phút này cũng vậy. Rất khẽ rất nhạt, như nó vốn nên tĩnh lặng như thế.

Nhưng bởi vì anh hiếm khi cất giọng trêu chọc, nụ cười này lại trở nên đặc biệt rung động lòng người. Cô bỗng nhớ lại lời nói của mẹ: Người có nội tâm bình lặng, nụ cười đều khắc kỷ(*).

(*) Khắc kỷ: Tự kiềm chế.

Cô vẫn cố chấp cho rằng, khắc kỷ là một loại khổ hạnh nén nhịn, là một loại trói buộc bi khuất. Như không thể ăn kẹo, như không thể khóc lóc, như không thể trút nỗi lòng, như không thể tin tưởng.

Nhưng cách lý giải về sự khắc kỷ của anh lại là thành thạo, là kín đáo chừng mực, là thong thả tự nhiên, còn là khiêm tốn và khoe khoang nữa.

Chân Ái hơi xúc động, yên lặng cúi đầu. Ngoan ngoãn mà nhàn nhã theo bước chân anh đi một vòng giữa những giá sách, cô hỏi: “Anh không cần nghe lời khai của nghi phạm sao?”

“Tôi đang nghe.” Ngôn Tố nhìn chằm chằm tủ kính trang trí của cửa hàng truyện tranh đến ngẩn người, nói: “Tuy trên đời có loại người nghĩ một chuyện cũng chậm chạp như cô, nhưng cũng có loại người nghĩ rất nhiều việc cùng một lúc mà phản ứng vẫn cực nhanh... Ví dụ như tôi.”

Chân Ái: “...” Quả nhiên ba câu là lại muốn ăn đấm.

Cô nhìn theo ánh mắt anh, trong tủ kính trưng bày rất nhiều dụng cụ thể thao, ví dụ như bóng rổ, bóng tennis, bóng bàn. Ngôn Tố nheo mắt nghiền ngẫm trong chốc lát, tiếp tục lời nói khi nãy: “So với lời khai của nghi phạm, tôi tin vào hai mắt và đầu óc của mình hơn.”

Chân Ái rụt bả vai lại, kẻ kiêu ngạo này hoàn toàn không tin lời nói của nghi phạm.

Họ đi tới, nghe thấy Jasmine hỏi Văn Ba: “Lúc trước có người nhìn thấy anh và nạn nhân tranh cãi trên phố?”

“Cô ta làm bẩn tên quyển truyện tranh không xuất bản nữa được sưu tầm trong cửa hàng tôi.”

Hỏi gần xong rồi mà vẫn không có phát hiện gì mang tính đột phá. Jasmine thấy Ngôn Tố đi đến, không có bất cứ biểu hiện gì thì càng sốt ruột, hỏi: “Anh là người thành lập nhóm mật mã?”

Văn Ba giải thích: “Là để những người có cùng sở thích về mật mã trao đổi với nhau.”

Nghe câu này, Ngôn Tố hỏi: “Anh biết tờ giấy cuối cùng nạn nhân để lại khi còn sống là gì không?”

Giọng nói xa lạ bất chợt vang lên khiến Văn Ba sửng sốt, nói: “Thành viên trong nhóm đều có chút hiểu biết về mật mã học cơ bản, đôi khi còn dùng mật mã để trao đổi hoặc đùa giỡn. Nhưng tôi không biết chuyện giữa các thành viên và thói quen của họ.”

Chân Ái sửng sốt, định nhắc nhở Ngôn Tố, lại thấy ánh mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt không gợn sóng, nhưng lại trao đổi một câu nói như thể tâm ý tương thông. Cô hơi giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, không nói gì nữa.

Ánh mắt Ngôn Tố chuyển đến hộp giấy nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, phát hiện ra mấy tờ cuống vé taxi, hỏi: “Buổi sáng hôm xảy ra vụ án, anh thức dậy lúc mấy giờ?”

Câu hỏi này chẳng ăn nhập gì cả, không liên quan lắm đến vụ án, Văn Ba cũng không che giấu: “À, khoảng mười giờ.”

Ngôn Tố không gặng hỏi nữa, ánh mắt dời lên, nhìn vào một loạt khung ảnh phía sau anh ta, cằm hơi hất lên: “Cây gậy bóng chày kia bán bao nhiêu tiền?”

Anh chỉ tấm ảnh chụp chung của Văn Ba với ngôi sao bóng chày huyền thoại Jonathan. Trong ảnh, Văn Ba ôm một cây gậy bóng chày. Nhưng sao Ngôn Tố biết anh ta bán gậy bóng chày chứ? Văn Ba im lặng một lúc lâu: “Một trăm đô.”

Ngôn Tố hỏi xong, không chào bất cứ ai đã ra ngoài luôn, như thể anh đến đây chẳng qua chỉ để xem sách, trò chuyện thôi. Lúc đi ra ngoài, bóng lưng bình lặng, tự tại vũng chắc, chỉ tiếc anh khiến người khác như lọt vào sương mù vậy..

Chân Ái đi bên anh, nhỏ giọng nói: “Lúc anh hỏi Văn Ba tờ giấy, chỉ nói tờ giấy không nói mật mã, nhưng câu trả lời của anh ta đã để lộ.”

“Đúng.” Anh đi rất nhanh, trên khuôn mặt lạnh nhạt là vẻ thong dong nhẹ tênh, “Anh ta chính là người viết mật mã trao đổi với nạn nhân. Hơn nữa, anh ta đã nói dối, đây không phải là mật mã tử vong.”

Không phải đe dọa tử vong?

Chân Ái thấy lạ, nhưng không hỏi ngay mà thử sàng lọc những chi tiết khác: “Sao anh lại biết anh ta bán gậy bóng chày?”

Ngôn Tố không quay đầu lại, ngón tay chỉ ra sau. Chân Ái quay đầu nhìn vào tủ kính cửa hàng sách theo ngón tay anh, nơi đó treo rất nhiều dụng cụ thể thao, trên tường còn có hình một cây gậy bóng chày nhạt màu.

“Ánh nắng khiến nước sơn trên tường phai màu, lúc đầu không định bán. Gần đây anh thiếu tiền.”

Chân Ái cảm thấy khả năng quan sát của anh thật nhạy bén, “Anh hỏi anh ta mấy giờ thức dậy có phải vì nhìn thấy cuống vé taxi trong hộp không? Biết anh ta về nhà rất muộn nhưng hỏi thẳng anh ta sẽ phủ nhận nên hỏi ngược lại?”

Ngôn Tố nghe thấy, bước chân thoáng khựng lại, cúi đầu cười nhạt, “Cô Chân Ái, khá khen cho khả năng quan sát và chỉ số thông minh của cô. Cô không ngốc như tôi nghĩ.”

Tuy câu cuối rất đáng đánh, nhưng Chân Ái xem là lời khen rồi, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt thuần khiết và trong veo của anh, mặt cô không khỏi ửng đỏ. Nhưng chuyện đỏ mặt này chỉ đơn giản là vì cô chưa từng được khen ngợi trực tiếp và thẳng thắn như vậy, cho nên trong lòng dâng lên chút niềm vui xa lạ mà thôi.

Ngôn Tố giải thích: “Cuống vé chứng tỏ đến rạng sáng anh ta vẫn thường ở bên ngoài, địa điểm là khu sống về đêm nổi tiếng. Anh ta và nạn nhân trao đổi bằng mật mã, có lẽ có liên quan đến chuyện sống về đêm của họ, không muốn để người khác biết.”

Chuyện sống về đêm không muốn để người khác biết ư? Chân Ái cau mày, Giang Tâm dính vào hoạt động trái phép?

Còn lại hai nghi phạm có bối cảnh tương tự Văn Ba, cũng là Hoa kiều và là thành viên nhóm mật mã. Nam tên Triệu Hà, nữ tên Dương Chân.

Nhóm Ngôn Tố đến ký túc xá nam tìm Triệu Hà trước, lúc đó anh ta đang vẽ ký hiệu trước bàn học. Jasmine hỏi, Triệu Hà cầm quyển mật mã học cho cô ta xem, nói đang vẽ mật mã Vigenère(*).

(*) Mật mã Vigenère là một dạng đơn giản của mật mã thay thế, dùng nhiều bảng chữ cái.

Jasmine nhìn vài lần, không có hứng thú liền bắt đầu hỏi thăm.

Hôm đó Triệu Hà một mình ở phòng luyện võ tập Taekwondo, cũng không có chứng cứ ngoại phạm. Trên bàn sách của anh ta đều là truyện tranh, trên tường dán rất nhiều ảnh về Taekwondo, marathon, bơi lội, điềm kinh các loại... Ảnh chụp tập thể chỉ có một tấm chụp chung của nhóm mật mã.

Jasmine thấy lạ, ba nghi phạm này đều thích thể thao. Cô hỏi quan hệ giữa Giang Tâm và Taylor, Triệu Hà trả lời gần giống Văn Ba, không thân lắm, chỉ biết hai người thường xuyên cãi nhau.

Jasmine: “Người khác thấy anh và Giang Tâm cãi vã ở sân vận động, anh giải thích thế nào?”

“Giang Tâm bất lịch sự, đá cửa phòng thay đồ. Tôi nói cô ta một câu, cô ta đáp trả mười câu.”

“Giang Tâm có thù hận và quan hệ không tốt với ai không?”

Triệu Hà trả lời cũng gần giống với Văn Ba: Hoạt bát, đáng yêu, dịu dàng, nũng nịu, các nam sinh đều thích cô ta, cũng không thấy cô ta từng tranh chấp với cô gái nào.

Ngôn Tố nhìn chiếc hộp trong suốt trên bàn sách của anh ta: “Anh sưu tầm thẻ bóng chày à?”

“Đúng vậy, trọn bộ luôn.”

Anh ta còn muốn nói về bộ thẻ quý báu nhưng đã bị Ngôn Tố không hứng thú “à” một tiếng, vào thẳng vấn đề tiếp theo: “Phòng ký túc xá của các anh mất đồ à?”

Triệu Hà sửng sốt, không rõ là sao. Nhìn theo ánh mắt của Ngôn Tố mới phát hiện trên chiếc bàn ngăn nắp bên cạnh để một tờ khai mất đồ chưa điền xong.

“Cái này à, bạn cùng phòng mất thẻ bóng chày vàng sưu tầm nên viết tờ khai mất đồ. Nhưng tấm thẻ hiếm có như vậy người ta có nhặt được cũng sẽ không trả.”

“Đương nhiên rồi!” Ngôn Tố gật đầu, “Khi còn sống, nạn nhân đã ghi lại một tờ giấy cuối cùng, anh có biết không?”

Triệu Hà nhìn lại anh: “Giấy gì?”

“Không có gì.” Ngôn Tố có vẻ không để tâm, quay người đi ra ngoài.

Lúc Chân Ái ra cửa, quay đầu lại liếc nhìn hai bàn học trong phòng, mày hơi cau lại.

Hành động nhỏ này không thoát khỏi tầm mắt của Ngôn Tố, mắt anh hiện lên một nét cười kín đáo: “Cô cũng phát hiện ra à?”

“Vâng.” Chân Ái ngơ ngác ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên. Rõ ràng biết Ngôn Tố chưa lâu, nhưng giữa hai người có một sự ăn ý kỳ lạ, “Tôi cảm thấy bộ thẻ bóng chày kia không phải của anh ta.”

“Ừ.” Giọng Ngôn Tố trầm thấp, “Trong tay anh ta cầm quyển sách mật mã học, nhưng trên giá sách không những không có cuốn sách mật mã nào khác, lại còn không còn chỗ trống nào cho quyển sách trong tay anh ta. Nghĩa là anh ta vốn không ngồi ở bàn mình, bàn sách chỉnh tề bên cạnh mới là bàn của anh ta. Có điều...”

Anh dừng lại, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Chân Ái: “Thẻ bóng chày vàng bị mất là thật. Cả bộ thẻ quý giá nhất đúng là thẻ vàng, nếu sưu tầm đủ, đồ quý giá như vậy sẽ không tùy đặt trên bàn.”

Chân Ái nghiêng đầu: “Tôi còn phát hiện ra một vấn đề.”

“Gì?”

“Tôi chú ý đến tờ khai mất đồ có hai quy cách. Trên bàn của bạn cùng phòng anh ta cũng có, với lại ngày bị sai. Giống như...” Chân Ái chưa từng suy luận, cho nên có vẻ hơi do dự.

Ngôn Tố khích lệ: “Như cái gì?”

Chân Ái hạ quyết tâm: “Bạn cùng phòng của anh ta trước đó đã sửa lại nội dung vật phẩm bị mất trên bản mềm, nhưng quên sửa ngày. Bạn cùng phòng của anh ta thường xuyên mất đồ.”

Ngôn Tố nhìn cô đầy thâm ý, ánh sáng trong mắt lặng lẽ nở rộ: “Không phải là thường xuyên mất đồ, mà là thường xuyên bị trộm.”

Chân Ái gật đầu: “Ký túc xá nam sinh sạch sẽ như vậy, người có sở thích dọn dẹp không dễ dàng bị mất đồ, có thể là người trong nội bộ gây ra.”

Ngôn Tố rất hài lòng với sự tham gia của cô: “Anh ta có vẻ thẳng thắn quá. Có một số người nói dối không lảng tránh ánh mắt của người đặt câu hỏi, họ cần trao đổi ánh mắt để đoán xem người khác có tin lời nói của họ không.”

Anh cong cong khóe môi, tựa như đang ngạo nghễ nhìn đối thủ yếu ớt thấp cơ hơn mình. Nghe vậy, Chân Ái cảm thấy rất mới lạ. Trò chuyện một hồi đã đến ký túc xá nữ.