'' Mợ...''
Vĩnh kêu mừng rỡ. Mợ Thanh mỉm cười tươi tắn.
'' Vĩnh...''
'' Vĩnh nhớ mợ nhiều lắm...''
Thanh chớp mắt vì câu nói của Vĩnh.
'' Mợ cũng vậy...''
Thanh đưa bàn tay xinh xắn và mềm ấm ra cho Vĩnh nắm, như là một gởi trao và tin cậy vào một người mà nàng biết vì hoàn cảnh đặc biệt sẽ là chồng của mình trong tương lai. Vĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và mềm ấm của người đàn bà mà anh biết sẽ chung sống với mình một thời gian dài.
'' Mợ mệt không mợ? ''
Thanh nhẹ gật đầu mỉm cười.
'' Mợ cũng mệt chút thôi. Đói bụng nhiều hơn...''
'' Mợ ngồi đây để Vĩnh đi lấy hành lý...''
Lát sau trở lại Vĩnh thấy mợ Thanh đang nhìn quanh quất với ánh mắt ngơ ngác và mỏi mệt. Lục túi lấy ra chiếc áo choàng Vĩnh nhẹ nói.
'' Để Vĩnh mặc áo choàng cho mợ. Ngoài trời lạnh lắm. Có tuyết nữa...''
Thanh để yên cho Vĩnh mặc áo, mang đôi boot, đội nón và choàng khăn quàng cho mình. Nàng như một đứa bé cần có sự nâng đỡ và dìu dắt của Vĩnh. Hai người đi ra cửa chính. Vĩnh mở cửa. Cơn gió lạnh thốc vào mặt khiến cho Thanh phải rùng mình.
'' Lạnh quá Vĩnh ơi...''
Tay xách va ly, tay ôm hông mợ Thanh Vĩnh nói với giọng êm dịu như vỗ về.
'' Mợ dựa vào người của Vĩnh cho ấm. Mai mốt còn lạnh hơn nữa mợ ơi... Mợ ở thời gian mới quen được...''
Mở cửa xe Vĩnh dìu mợ Thanh ngồi xuống ghế trước rồi đóng cửa xe lại cho bớt lạnh xong mới nhét hành lý của mợ vào băng sau. Rồ máy xe. Bật máy sưởi tối đa Vĩnh lái xe rời phi trường.
'' Vĩnh không lạnh sao? ''
'' Dạ không... Tại Vĩnh quen rồi...''
'' Trời... ơi... xứ... gì... mà... lạnh... quá...''
Thanh run cầm cập nói không ra lời. Lấy hai tay che mặt nàng không màng nhìn ngắm dòng xe cộ lưu thông trên xa lộ. Vĩnh im lặng lái xe vì biết mợ Thanh mệt cần phải nghỉ ngơi.
Thanh mở mắt khi nghe tiếng động là lạ. Xe đã vào trong nhà xe.
'' Tới rồi mợ... Để Vĩnh dìu mợ vào nhà trước...''
Thấy Thanh loạng choạng muốn ngã Vĩnh đành phải dìu mợ đi vào nhà. Nhẹ đặt mợ xuống giường Vĩnh thì thầm.
'' Vĩnh lấy nước cam cho mợ uống nha...''
Thanh gật đầu. Nàng cảm thấy ấm áp vì sự săn sóc của Vĩnh đồng thời cũng vì không khí trong nhà ấm hơn ngoài trời. Gượng ngồi dậy nàng cởi áo choàng còn đôi boot nàng loay hoay mãi vẫn không cởi được.
'' Mợ uống nước cam đi rồi Vĩnh cởi cho mợ...''
Thanh hơi rùng mình khi bàn tay nóng ấm của Vĩnh nắm lấy cổ chân mình. Đôi giày được cởi ra luôn cả vớ bày hai bàn chân mủm mỉm xinh xinh.
'' Trời lạnh lắm... Để Vĩnh mang vớ cho mợ...''
Thanh cười nói đùa.
'' Vĩnh săn sóc mợ quá không sợ bạn gái ghen à...''
'' Vĩnh đâu có bạn gái... Vả lại ai dám ghen với mợ...''
Nhìn mợ Thanh Vĩnh cười nói đùa.
'' Ở đây ai cũng biết mợ là vị hôn thê của Vĩnh mà...''
Làn da mặt của Thanh chợt đỏ lên khiến cho Vĩnh ngạc nhiên.
'' Mợ nóng hả mợ... Mợ cởi bớt áo ra đi... Đây là phòng riêng của mợ... Để Vĩnh ra ngoài cho mợ thay quần áo...''
Ngồi trên giường nhìn theo bóng Vĩnh Thanh khe khẽ thở dài. Uống cạn ly nước cam nàng mới biết là Vĩnh chưa mang va ly của mình vào.
'' Vĩnh ơi...''
'' Dạ mợ cần chi? ''
'' Mợ cần cái va ly của mợ...''
'' Vĩnh xin lỗi mợ. Vĩnh quên điều đó...''
Lát sau Vĩnh khệ nệ xách va ly vào phòng.
'' Vĩnh nấu mì gói cho mợ ăn nghe mợ...''
Thanh cười gật đầu. Đợi cho Vĩnh đóng cửa phòng nàng mới mở va ly lấy ra bộ bà ba rồi bước vào phòng tắm. Thay bộ bà ba xong nàng đứng ngắm mình trong gương. Tự dưng nàng mỉm cười lẩm bẩm điều gì. Chải sơ lại mái tóc dài nàng bước ra khỏi phòng ngủ.
'' Vĩnh làm gì vậy? ''
Thanh hỏi khi thấy Vĩnh mở cửa tủ lạnh xong đứng nhìn.
'' Vĩnh đang tính xem mình phải nấu món gì để ăn mừng...''
Thanh bật cười trong trẻo.
'' Thôi khỏi cần... Mợ ăn mì gói được rồi...''
'' Mợ ngồi đi để Vĩnh lo mì cho...''
Đặt tô mì bốc khói trước mặt mợ Thanh Vĩnh cười nói đùa bằng tiếng Anh.
'' Welcome to America...''
Hiểu được câu nói của Vĩnh Thanh cười thốt.
'' Thank you... I'm happy to see you...''
Hớp một ngụm nước Thanh xuýt xoa.
'' Vĩnh nấu mì ngon quá... Ngon hơn thức ăn trên máy bay gấp ngàn lần...''
Vĩnh cười sung sướng vì được mợ Thanh khen.
'' Vĩnh rót thêm nước cam cho mợ...''
'' Vĩnh không ăn sao... Nhiều quá mợ ăn không hết đâu...''
'' Mợ ăn hết đi... Mợ cần phải ăn nhiều... Mợ hơi ốm hơn lúc Vĩnh mới gặp mợ...''
'' Tại mợ lo quá... Mợ lo không được đi Mỹ... Với lại mợ...''
Thanh ấp úng rồi nín luôn. Nàng cúi mặt xuống làm bộ cắm cúi ăn như muốn che giấu điều gì. Vì cúi mặt cho nên nàng không thấy Vĩnh đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến. Đợi cho Thanh ăn hết tô mì xong Vĩnh cười nói.
'' Mợ ăn nữa đi...''
Thanh lắc đầu.
'' Mợ no lắm rồi... Giờ chỉ muốn nằm...''
'' Mợ vào giường ngủ đi...''
'' Mợ không buồn ngủ... Mợ muốn nằm nghe Vĩnh nói chuyện...''
'' Mợ nằm trên sofa đi... Vĩnh muốn biết về cậu...''
Thanh cười khi thấy Vĩnh đắp mền và kê gối cho mình. Nhà chỉ có hai mợ cháu nên nàng sung sướng và tự nhiên đón nhận sự săn sóc và chiều chuộng của Vĩnh.
'' Cậu đã nghỉ làm một tháng trước khi mợ đi. Cậu phải nghỉ làm để ở nhà coi chừng hai đứa nhỏ. Tội nghiệp tụi nó khóc khi biết mợ đi Mỹ...''
Thanh ngừng lại vì nghẹn ngào. Vĩnh cũng im lặng không hỏi thêm.
'' Nhờ số tiền của Vĩnh cho cậu mợ trả hết nợ nần rồi cũng còn dư đươc chút ít để cho cậu sống mấy tháng mà không phải làm lụng...''
Ngước lên nhìn Vĩnh Thanh cười nhẹ.
'' Cậu nhờ mợ gởi lời cám ơn Vĩnh đồng thời cũng nói thêm là cậu giao mợ cho Vĩnh. Cậu dặn mợ phải nghe lời Vĩnh...''
Vĩnh cười khẽ vì biết mợ Thanh nói đùa.
'' Vĩnh không dám đâu... Vĩnh phải nghe lời mợ thời đúng hơn...''
'' Như vậy là huề. Mình nghe lời lẫn nhau. Mai Vĩnh có đi làm không? ''
'' Không... Mai thứ bảy mà mợ...''
'' Nhà rộng quá Vĩnh ơi... Ở một mình buồn chết...''
'' Bởi vậy Vĩnh mừng lắm khi mợ sang... Ở một mình buồn và cô đơn...''
'' Chỉ sợ mai mốt Vĩnh đuổi mợ ra...''
'' Không có đâu... Vĩnh không bao giờ đuổi mợ đi đâu trừ khi mợ muốn đi...''
'' Thiệt hả... Vĩnh nuôi cơm mợ nha... Mợ ăn ít lắm...''
Cứ như thế hai người nói loanh quanh từ chuyện này sang chuyện khác. Chuyện không đầu không đuôi. Chuyện đối với người khác có thể nhàm chán nhưng họ lại cảm thấy hứng thú. Họ nói như để hả một cái gì trong lòng... Có thể là nhớ nhung. Có thể là vui mừng. Hay một điều gì khác chỉ có họ biết mà thôi.
'' Mợ mệt thời vào phòng nằm... Phòng đó là phòng của mợ...''
Đưa Thanh vào phòng Vĩnh nói gọn.
'' Chúc mợ ngủ ngon...
Nằm trên giường giây lát Thanh ngồi dậy. Sau khi ăn tô mì gói nàng cảm thấy bớt mệt mỏi đôi chút. Nàng muốn đi tắm với hy vọng nước nóng sẽ làm cho mình cảm thấy khỏe khoắn hơn. Bật đèn lên nàng đi vào phòng tắm. Vặn nước đưa tay sờ thử nàng rùng mình. Nước lạnh như nước đá. Vặn vòi bên kia. Nước nóng như nước sôi. Suy nghĩ giây lát nàng mở cửa phòng ló đầu ra nhìn. Hành lang tối mờ mờ. Nàng không biết Vĩnh ngủ ở đâu.
'' Vĩnh ơi...''
Đang nằm đọc sách Vĩnh mơ hồ nghe có tiếng mợ Thanh gọi mình. Anh ngồi dậy.
'' Vĩnh ơi...''
Mở cửa phòng Vĩnh nghe tiếng gọi yếu ớt của mợ Thanh vang lên.
'' Vĩnh ơi...''
Bật đèn lên Vĩnh thấy mợ Thanh đang đứng nơi hành lang.
'' Mợ... Mợ gọi Vĩnh...''
'' Mợ muốn tắm mà không biết mở nước... Vĩnh chỉ cho mợ nha...''
Vĩnh bật cười vì nhớ ra là mình đã quên mất điều đó.
'' Vĩnh xin lỗi mợ vì quên không chỉ cho mợ...''
Thanh im lặng nghe Vĩnh chỉ cách thức điều chỉnh hai vòi nước nóng lạnh và mở shower hay bath. Chỉ vào máy sấy tóc Vĩnh cười.
'' Sau khi gội đầu xong mợ dùng cái này để sấy cho tóc khô...''
Đưa tay sờ nước anh cười tiếp.
'' Nước ấm như vầy được rồi...''
Vĩnh từ từ ra khỏi phòng. Thanh vừa đóng cửa xong lại mở ra liền.
- Vĩnh đừng đi đâu nha... Mợ sợ ma... Nhà rộng quá... Nhiều phòng quá...
Vĩnh cười khi nghe mợ Thanh nhõng nhẽo. Tuy nhiên anh lại vui thích vì sự nhõng nhẽo này. Thấy cái áo sơ mi màu trắng và cái quần đen của Thanh vất ra nơi đầu giường Vĩnh nhẹ móc vào móc áo đoạn máng vào closet. Đứng nhìn quanh căn phòng ngủ Vĩnh nghe tiếng nước chảy và tiếng mợ Thanh hát nho nhỏ. Điều đó khiến cho Vĩnh nhớ lại cảnh mợ Thanh mặc áo tắm trên bờ hồ Xuân Hương. Đùi trắng muốt thon dài. Hai bàn chân mủm mỉm xinh xinh. Cái mông tròn trịa. Bờ ngực cao. Tự nhiên anh cảm thấy người nóng bừng lên vì cái cảm giác lạ lùng từ nào tới giờ mới có lần đầu tiên. Nhịp tim đập mạnh hơn. Mặt nóng lên như bị sốt. Lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi. Vĩnh đứng im tưởng tượng.
'' Vĩnh nghĩ gì vậy? ''
Vĩnh cười gượng khi bị mợ Thanh hỏi. Anh ngượng ngùng vì sợ mợ Thanh đọc được những ý nghĩ của mình.
'' Dạ... Vĩnh... Vĩnh... nghĩ không có gì...''
Thanh bật cười vì lối nói tiếng Việt của người cháu chồng. Nàng biết Vĩnh ở Mỹ lâu quá thành ra quên mất tiếng Việt. Liếc nhanh người đang đứng bên cạnh mình Vĩnh cười.
'' Tóc của mợ thơm mùi trái cây...''
Nghe Vĩnh nói Thanh đưa tóc lên mũi ngửi rồi cười nói.
'' Đúng đó... Tự nãy tới giờ mợ nghe thoang thoảng mà không biết ở đâu... Vĩnh có làm gì hôn? ''
'' Dạ hông..."
'' Mợ thấy khỏe nhiều... Vĩnh mang va ly ra phòng khách cho mợ soạn. Cậu có gởi cho Vĩnh mấy món quà...''
Vĩnh trầm trồ khi thấy hai bức tranh, một lụa và một sơn mài mà cậu Đán gởi cho mình. Bức tranh sơn mài vẽ cảnh một dòng sông và một thiếu nữ mặc quần đen với áo bà ba trắng chèo đò băng qua sông trong buổi chiều tà. Cảnh trí tầm thường nhưng bằng cái tài hoa của họa sĩ bức tranh trở thành linh động như thực. Bức tranh lụa còn tuyệt vời hơn. Đó là khung mặt của một người đàn bà. Thật mờ. Thật nhạt. Nó chỉ là những đường nét, góc cạnh hòa hợp với nhau tạo thành một khung mặt lung linh huyền ảo, nửa thực nửa mộng. Dường như người họa sĩ đã để tâm hồn mình vào, như muốn gửi gấm một cái gì trong tác phẩm của mình.
Thanh lặng lẽ nhìn Vĩnh, người đàn ông hơn sáu tháng qua nàng ước mong được gặp lại. Dù cách nhau nửa vòng trái đất. Dù ít thư từ nhưng đêm đêm, ngày ngày nàng cũng tưởng tượng ra khuôn mặt. Nụ cười. Giọng nói. Ánh mắt. Giờ đây người đó đang ngồi trước mặt nàng say mê nhìn khung mặt của cô gái trong bức tranh.
'' Không hiểu tại sao Vĩnh có cảm tưởng người trong tranh chính là mợ...''
Vĩnh nói nhỏ. Thanh cười thánh thót biểu lộ một mừng vui và sung sướng.
'' Vĩnh lại đây...''
Thanh vổ lên sofa cạnh chỗ nàng ngồi. Vĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống.
'' Hồi còn ở đại học mợ có quen biết với một họa sĩ. Một tháng trước ngày đi Mỹ mợ có nhờ ông ta vẽ cho một bức tranh. Đó là bức tranh này. Vĩnh đoán đúng. Người trong tranh chính là mợ...''
Vĩnh cười nhẹ.
'' Chắc ông ta phải thương, phải mê mợ lắm...''
'' Tại sao Vĩnh biết? ''
'' Có thương, có mê ông ta mới để hết tâm hồn của mình vào tác phẩm. Dường như ông ta muốn gửi gấm nỗi niềm của mình vào bức tranh...''
Thanh cười.
'' Bức tranh này là của mợ tặng cho Vĩnh...''
Cầm bức tranh lên ngắm lần nữa Vĩnh quay qua nói.
'' Người trong tranh tuy đẹp nhưng không bằng người thực. Người thực biết nói, biết cười...''
Thanh nhìn vào mắt Vĩnh.
'' Vĩnh được cả hai... Người thực và người mộng...''
'' Vĩnh tham lam lắm mợ biết không...''
Thanh lườm Vĩnh.
'' Biết rồi... Coi chừng bắt cá hai tay có ngày hổng được con nào hết trơn...
Vĩnh bật lên tiếng cười hắc hắc.
'' Mợ uống nước không Vĩnh lấy cho mợ...''
'' Vĩnh lấy cho mợ chút nước cam...''
Đặt ly nước cam lên bàn Vĩnh ngồi xuống cạnh mợ Thanh.
'' Không biết tại sao mợ không buồn ngủ...''
'' Sở dĩ mợ không buồn ngủ là vì giờ giấc khác nhau. Bây giờ bên Việt Nam là chiều tối do đó mợ không buồn ngủ. Phải mất mấy ngày mợ mới quen dần với giờ giấc bên này...''
- Vĩnh cần làm gì cứ đi đi...
- Vĩnh nói chuyện với mợ cho vui. Ngày mai weekend mình tha hồ ngủ...
Thanh cảm thấy lòng ấm áp và vui mừng vì tiếng " mình " của Vĩnh. Từ lúc nhận được tin sẽ lên máy bay nàng bỗng dưng lo âu và hồi hộp. Nàng tự hỏi Vĩnh sẽ đối xử với nàng ra sao. Bạc đãi hay tử tế? Xấu hay tốt? Hằng kể cho nàng nghe nhiều cô gái Việt Nam lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan đã bị chồng hành hạ, đánh đập tàn nhẫn đến nỗi phải tự tử. Nàng hy vọng Vĩnh sẽ không đối xử với mình như vậy. Vĩnh sẽ cho nàng một chỗ ở nhỏ hẹp, ăn cơm thừa cũng được. Miễn là nàng có dịp đi làm lấy tiền gởi về giúp chồng nuôi hai đứa con thơ. Dù lo âu thấp thỏm trong lòng nàng cũng gắng gượng lên máy bay. Nàng tự nhủ " Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Thử xem con tạo xoay vần đến đâu... ". Bây giờ ngồi đây nàng cảm thấy an tâm và vui sướng vì biết là Vĩnh quý mến và đối xử tử tế với mình.
'' Thôi mình đi ngủ Vĩnh...''
Vĩnh đưa mợ Thanh vào tận phòng ngủ. Chờ cho nàng đánh răng xong leo lên giường nằm Vĩnh kéo mền lên tận cổ cho nàng.
'' Good night...''
Thanh nói bằng tiếng Anh. Vĩnh cười nhẹ.
'' Good night...''
Dù chăn êm nệm ấm nhưng Thanh vẫn không ngủ được. Nàng tự hỏi giờ này Đán đang làm gì? Có nhớ nàng không? Hai đứa nhỏ có khóc vì nhớ má không? Nàng nhớ căn nhà nhỏ. Dù tồi tàn, dơ dáy, lụp xụp, nó vẫn là chỗ đã che nắng mưa cho nàng mười mấy năm. Nó là chứng nhân của một thời tang thương. Của một quãng đời có ngọt bùi. Đắng cay. Hoạn nạn. Sung sướng. Bây giờ nằm đây, trong căn phòng sang trọng, ấm áp; tự dưng nàng thèm được đi trên con đường ồn ào tiếng còi xe, hít thở không khí bụi bặm và mùi xăng nhớt. Dù sao đó cũng là quê hương mình. Còn ở đây... Thanh ứa nước mắt... Đây là xứ người. Lạ màu da. Lạ sắc tóc. Lạ tiếng nói. Lạ lùng hết mọi thứ. Nàng chỉ cầu mong một điều là Vĩnh sẽ không hất hủi nàng, chấp nhận nàng như là một người bạn phải chung sống trong một quãng thời gian.