Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 12: Giải cứu Đường gia Ma vương xuất hiện

Tứ Xuyên...

Một địa danh gắn liền với Đường gia!

Trên võ lâm thường truyền tụng ‘Đường gia Tứ Xuyên’. Họ không là danh gia bởi công hầu khanh tước. Họ là danh gia về võ học. Độc bá xưng truyền trên võ lâm về tuyệt kỹ chế tác ám khí, và nhất là tuyệt kỹ phóng ám khí, hơn thế nữa là thủ pháp thâu hồi ám khí của đối phương. Không có gì lạ, bởi vì học là danh gia về kỹ thuật chế tác ám khí, do đó họ cần tìm hiểu kỹ hơn về kỹ năng ám khí của người, bổ sung đến hoàn thiện ám khí cho nhà họ Đường. Bởi lẽ đó thủ pháp thâu hồi ám khí của họ ngày càng tinh tiến.

Một buổi sáng trung tuần tháng ba, tiết trời mát mẻ. Người người hân hoan, tuy phải làm việc vất vả, nhưng lòng vẫn thơ thới hân hoan do cái mát của tiết trời.

Thế mà trong đại phủ của nhà họ Đường thì trái ngược hẳn. Bầu không khí trầm mặc đáng sợ đã trùm lên phủ đệ nhà họ Đường, đã đến ngày thứ ba. Tình hình càng lúc càng khẩn trương.

Số là ba ngày trước, Đường công tử tuổi vừa lên tám, cháu đích tôn của nhà họ Đường đã mất tích. Sau khi tra xét trước sau, trong và ngoài phủ đệ, luôn cả nguyên vùng Tứ Xuyên cũng đã được xem xét cẩn thân từng tấc đất, ngọn cỏ. Tất cả đều phí công. Đường công tử vẫn không thấy tăm hơi đâu cả!

Sáng sớm hôm nay, vừa hết canh năm, trên tấm biển lớn đề hai chữ Đường gia, treo trước cổng đại phủ, tự lúc nào đã cắm nhập vào đấy một phi tiễn, sau đuôi có kèm một bức thư, thư viết:

“Trộm nghe tin Đường công tử mất tích, bản Chuyên sứ theo lệnh của Quân chủ, để mở đầu sự hợp tác của đôi bên, mặc dù Đường gia đôi lần thoái thác. Dầu vậy, bản Chuyên sứ cũng vị tình Đường lão thái thái. Cho bộ thuộc truy xét khắp nơi, mong tìm được Đường công tử, giúp Đường gia không tuyệt đường hương khói. Đến nay đã có kết quả. Mong Đường lão thái thái xét lại về vấn đề hợp tác mà bản Chuyên sứ có nói qua.

Hẹn đến giờ thìn sẽ đưa Đường công tử hồi phủ.

Bái từ”.

Nhận được thư, biết được tung tích Đường công tử, mọi người trong Đường phủ vẫn không mấy vui mừng. Việc của Đường công tử chỉ là việc nhỏ. Việc chấp nhận yêu cầu của Quân chủ Hiệp Thiên bang mới là việc trọng đại.

Người họ Đường vẫn nhớ. Đã hai lần vị Chuyên sứ tử y theo bái thiếp là người của lão Quân chủ, dẫn dụ Đường gia gia nhập Hiệp Thiên bang, kèm theo lời mời là một Kim lệnh bài, danh vị Kim lệnh sứ, một trong bốn Kim lệnh sứ của Hiệp Thiên bang. Địa vị chỉ dưới một người mà trên muôn người.

Lời mời này tuy hấp dẫn nhưng lại khiến Đường lão thái thái băn khoăn. Đường lão thái thái tuổi đã cổ lai hy, vì lãnh trọng trách về thịnh suy của Đường gia, do đó đắn đo trước mối lợi đột nhiên đến với Đường gia.

Lần thứ nhất, Đường lão thái thái chưa vội trả lời. Đành hẹn với vị Chuyên sứ, lợi dụng thời gian này, Đường lão thái thái cho người dò hỏi. Đến lúc biết dã tâm của Hiệp Thiên bang, không vì e sợ trước thế lực của Hiệp Thiên Bbng mà vì e sợ tương lai của họ Đường sẽ mất trong tay mình, nên đến lúc hồi đáp. Đường lão thái thái thay mặt họ Đường mà khước từ lời mời hợp tác của lão Quân chủ.

Đường lão thái thái và toàn thể nhân số trong Đường gia biết hậu quả tai hại khi khước từ, do đó, sau khi từ chối, mọi người trong họ Đường đều lưu tâm cảnh giác. Mọi việc đều bình thường, tất cả đều êm ả, sự đề phòng của Đường gia bắt đầu lơi lỏng thì xảy ra việc Đường công tử mất tích.

Việc tử y Chuyên sứ phi tiễn lưu thư càng làm cho nhà họ Đường hoang mang. Hiệp Thiên bang có ý tốt? Nếu thật sự tốt, sao không đưa Đường công tử hồi phủ, sau đó đề cập vấn đề cũ nào có muộn màng gì? Ngược lại, nếu có ý đồ xấu? Lý giải đến đây, Đường lão thái thái gật gù, nói với mọi người, lúc này đang tụ tập tại sảnh để bàn bạc :

- Vậy là rõ! Nếu ta lần này từ chối yêu cầu của họ, ắt Đường nhi khó toàn mạng, Hừ, các ngươi nghĩ sao?

Đường Tung, phụ thân của Đường công tử, vì lo ngại cho tánh mạng con mình, vội nói :

- Mẫu thân, hài nhi nghĩ việc chúng ta liên kết với Hiệp Thiên bang cũng là việc đáng để chúng ta suy xét.

- Ngươi nói thử coi!

Đường Tung thấy Đường lão thái thái, mẫu thân lão đồng ý và chịu nghe lão nói, mừng đến không kịp lấy lại hơi thở, lão đã nói luôn :

- Hài nhi xin nói, trên giang hồ hiện nay, mười phần, hết bảy phần đều là người của Hiệp Thiên bang, thế lực của họ quả là đáng nể...

Liếc nhìn, theo dõi sắc thái của Đường lão thái thái, thấy mẫu thân tỏ vẻ không hài lòng. Đường Tung tỏ ra ngắc ngứ... Nghĩ được ý khác, Đường Tung nói tiếp :

- Đường gia chúng ta tuy không sợ họ, nhưng hài nhi thiết nghĩ, nếu tránh được đổ máu mà không thiệt hại gì cho uy tín của Đường gia, thì việc liên kết này không phải là dở!

Đường lão thái thái nghe có vẻ xuôi tai, lão trầm ngâm tư lự, một chút mới nói :

- Ta không phải là không nghĩ đến điều này, nhưng ngươi thử nghĩ xem, họ được lợi ích gì khi liên kết với ta? Không có Đường gia họ cũng thừa mạnh. Vậy thì có thêm ta, dứt khoát là họ có lợi không nhỏ, lợi gì? Đường gia chúng ta có gì để cho họ cần lợi dụng? Ngoài tuyệt kỹ truyền gia? Rõ chứ, huống chi đã bốn mươi năm rồi, Đường gia tạ tuyệt giang hồ, không lẽ nhận Kim lệnh bài của người mà không tận tâm tận lực? Mà đã tận tâm, làm sao tranh khỏi phiền não giang hồ? Do nghĩ vậy, ta đã hai phen từ chối.

Nói đến đây, Đường lão thái thái quay nhìn một phụ nhân đứng gần đó, lão hỏi :

- Đại tức, còn ngươi nghĩ thế nào?

Phu nhân nghe Đường lão hỏi, lúng túng, chưa biết phải nói sao, vì Đường công tử là con bà rứt ruột đẻ ra, Đường công tử mất tích, thiếu điều bà hết sống. Nay nghe được tin thì mừng chỉ một phần, lo lại đến nghìn phần. Chuyện này không có gì khó hiểu, tục lệ nhà họ Đường, tuyệt kỹ gia truyền, đời nọ tiếp đời kia đều trao cho dâu. Mẹ của Đường công tử là dâu lớn, do đó, thương con thì thương nhưng không thể vì con mà bán đứng Đường gia. Cuối cùng phụ nhân đành nói :

- Mẫu thân! Mẫu thân giải quyết thế nào, nhi tức chỉ biết tuân nghe!

Đường lão thái thái gật đầu :

- Khá lắm, ngươi để đó, lão thân đã có chủ ý! Giờ này là giờ nào rồi?

Phụ nhân ngó ra sân trước sảnh, đoạn đáp :

- Cũng đã đến giờ họ phải đến rồi!


Nghe nói đã đến giờ hẹn, mọi người tuy lo nhưng bấm bụng ngồi yên vị. Chờ vị Chuyên sứ nọ và Đường công tử về phủ.

Ánh nắng chiếu xiên xiên, vừa lọt qua cửa sảnh, báo giờ Thìn đã đến.

Thì...

Một giọng nói oang oang từ cổng phủ truyền vào :

- Lão thái thái, bọn tại hạ xin được tiếp kiến!

Đường lão thái thái, cố lim dim mắt che giấu bớt đi hung quang đang xạ ra khi nghe giọng nói kia, nói :

- Đã đến rồi thì vào đi!

Bóng tía chớp động, một tử y nhân đã sừng sững đứng trước cửa sảnh đường, hắn thủ lễ, nói :

- Vãn bối xin ra mắt Lão thái thái!

Đường lão thái thái không bỏ vào tai lời khách của tử y nhân, khoát nhẹ tay nói :

- Chuyên lệnh sứ đã đến! Đường nhi ta đâu?

- Lão thái thái an tâm, Đường công tử còn mệt đang nghỉ sẽ đến sau. Việc bây giờ là...

- Đừng vội, ta không quyết định gì, khi chưa thấy mặt Đường nhi!

Đứng trước thái độ cương quyết của Đường lão thái thái, tử y nhân đâm ra lúng túng. Cố lấy can đảm, hắn nói :

- Lão thái thái, việc của Đường công tử, bản Chuyên sứ xin lấy đầu mình ra bảo đảm, sẽ đưa Đường công tử hồi phủ nguyên vẹn, không một chút sứt mẻ. Trong lúc chờ đợi cho Đường công tử khỏe lại, bản Chuyên sứ muốn biết thái độ dứt khoát của Đường gia!

Đường lão thái thái thấy thái độ vẻ uy hiếp của đối phương, lão cố nén giận hỏi :

- Ý của Chuyên sứ là...?

- Sao Lão thái thái không nói cho hết lời?

- Ha ha ha... Ta làm sao mà không hiểu được ý của Chuyên sứ. Ha ha... có phải là ý Chuyên sứ muốn nói nếu ta đồng ý gia nhập Hiệp Thiên bang thì sẽ nhận được Đường nhi, còn ngược lại... ha ha...

- Lão thái thái chớ hiểu lầm ý của Chuyên sứ ta!

- Hiểu lầm, vậy là Chuyên sứ sẽ trao Đường nhi cho chúng ta mà không đòi một điều kiện nào cả, phải thế không?

- Không phải, bản Chuyên sứ không muốn nói vậy!

- Không phải? Vậy xin cho biết tôn ý!

- Lão thái thái đã lầm khi gọi việc liên kết này là gia nhập bản bang. Đường gia vẫn là Đường gia, Quân chủ bản bang chỉ mong sự hợp tác thật tâm của Đường gia, đổi lại Đường gia đương nhiên lại là một trong Tứ đại kim lệnh sứ của bản bang, thay mặt bản bang mà quản cố vùng Tứ Xuyên này mà thôi!

- Nói dễ nghe lắm, nhận Kim lệnh bài, thay mặt Quân chủ quản cố Tứ Xuyên. Ha ha ha... vậy lúc đó, Đường gia phải tuân mệnh của ai?

- Đương nhiên là lệnh của Quân chủ!

- Quân chủ đích thân ban lệnh?

- Không nhất thiết, phần nhiều là qua bọn Chuyên sứ chúng ta!

- Ha ha ha... thật nực cười! Vậy mà Chuyên sứ nói không phải là gia nhập Hiệp Thiên bang! Thôi, không bàn nữa, lão thân nhất quyết phải thấy mặt Đường nhi trước đã, rồi còn gì nữa sẽ nói sau!

Đến nước này, tử y nhân, Chuyên sứ của Hiệp Thiên bang thật sự tức giận, hắn nói :

- Lão thái thái! Lão thái thái chỉ có hai đường mà thôi!

- Hai đường?

- Phải, một là lão thái thái nhận Kim bài lệnh, hai là...

- Sao?

- Hai là Đường gia nhận thủ cấp của Đường công tử!

Lão thái thái tức giận đến cùng cực, tóc bạc không gió mà lay động, tay động đầu trượng lún xuống cả mặt đất, tả thủ chỉ vào mặt tử y nhân, nói từng tiếng :

- Hiện giờ... mi đã là vật trong tay lão thân, mi biết rồi chứ! Ta giữ mạng sống mi lo gì không cứu được Đường nhi!

Tử y nhân ngẩng mặt cười vang, tràng cười dài, hắn cao ngạo nói :

- Lão Thái bà! Lão tưởng vào đây chỉ có một mình bản Chuyên sứ ta đây sao?

Nói vừa dứt tiếng, hắn liền vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa xong, đã thấy loang loáng nhiều bóng người xuất hiện. Xem lại, thì thấy hai Bạch y nhân, hơn mười hắc y nhân. Tử y Nhân lại nói tiếp :

- Lão thái bà! Chắc Lão thái bà muốn trông thấy mặt tôn nhi lắm phải không? Được, bản Chuyên sứ ta đây sẽ cho Lão thái bà trông mặt tôn nhi lần cuối! Người đâu? Mau dẫn tiểu quỷ ấy vào đây! Ha ha ha...

Nhìn những ánh mắt sợ hãi của toàn gia họ Đường, tử y nhân đắc ý, cười lớn, rồi lại nói :

- Nhớ nương nhẹ tay nhé! Đã ba hôm rồi tiểu quỷ ấy không chịu ăn uống gì! Khéo lại chết mất đấy! Ha ha ha...

Tràng cười vẫn kéo dài trong nỗi thất vọng của người nhà họ Đường.

Nhưng tràng cười rồi cũng tắt, tên tử y nhân kinh ngạc vì cũng đã lâu, kể từ khi hạ lệnh mà không thấy người dẫn Đường công tử vào. Hắn giận dữ, quát to hơn :

- Chết hết rồi sao? Tiểu quỷ ấy đâu, mau đem vào?

Vẫn không ai trả lời, không một bóng người xuất hiện, tên tử y nhân quắt mắt nhìn tên Bạch y nói :

- Ngân lệnh sứ. Mau ra xem, chúng làm sao rồi?

Đợi thêm một lúc, không thấy người, cả tên Bạch y nhân vừa ra cũng không trở lại. Tên tử y nhân biết không xong, hắn thét lên hỏi :

- Kẻ nào hí lộng bản Chuyên sứ ta?

Đáp lại tiếng thét của hắn, một bóng người hạ thân xuống đương trường, một tiếng kêu kèm theo :

- Nội Tổ! Nội tổ, điệt nhi đã về đây!

Theo sau câu nói phản ứng tức thì xảy ra, người của Đường gia, tất cả đều vui mừng, khấp khởi. Đường phu nhân và Đường Tung chạy đến đón Đường công tử. Còn bọn người Hiệp Thiên bang thì bối rối, tên tử y nhân kinh hoàng nhìn sững bóng người vừa xuất hiện, hắn nói :

- Các hạ là ai? Sao lại xen vào chuyện của Hiệp Thiên bang?

Bóng người mới đến, thản nhiên đáp, trong lúc chuyển Đường công tử cho người Đường gia :

- Người giang hồ can thiệp việc giang hồ! Huống chi...

- Huống chi làm sao?

- Huống chi bọn Hiệp Thiên bang các ngươi ác tâm, vô đạo. Truy bức người không xong, giở trò hạ lưu vô sỉ, dùng mạng sống trẻ con mà uy hiếp người. Qua việc của các ngươi đủ biết lão Quân chủ các ngươi cũng là kẻ không ra gì! Nay Cao Nhẫn ta, tai đã nghe cụ thể, mắt thấy rõ ràng, quyết tận diệt bọn ngươi đến không còn một mạng!

- Câm miệng! Ngươi chắc đã chán sống, lại dám chống lại Quân chủ...

- Câm! Tất cả các người, ta sẽ tha cho một thay ta mà nhắn lời đến lão Quân chủ, hãy ngửa cổ mà chờ, Cao Nhẫn ta sẽ đến lấy thủ cấp lão!

Cao Nhẫn lúc này nổi giận, cái ác đã bừng lên, lấp đầy tâm trí, nhìn đâu Cao Nhẫn cũng thấy cái chết không nhắm mắt của má má, của minh huynh, chàng đưa mắt nhìn tất cả bọn Hiệp Thiên bang đang có mặt, chàng gằn giọng quát hỏi :

- Kẻ nào trong các ngươi không muốn chết mau đi di, nhớ là chỉ một người thôi đấy!

Không tên nào rục rịch, thấp cấp nhất là bọn hắc y, vẫn còn phải đợi lệnh của tên Ngân lệnh sứ và Chuyên sứ. Còn tên Ngân lệnh sứ, tuy chấp chưởng Ngân lệnh bài, võ công ắt hẳn khá cao, nhưng thấy tên Ngân lệnh sứ đồng bọn khi nãy được phái ra, không một tiếng kêu, đến giờ vẫn không thấy đâu, chắc là đã chết.

Võ công của đối phương như thế, hắn có lòng nào mà ở lại đánh với đối phương, nhưng hắn còn sợ tên Chuyên sứ. Do đó, hắn lưỡng lự bất quyết...

Tên Chuyên sứ thấy đồng bọn tỏ vẻ sợ sệt trong khi đối phương chưa biết bản lãnh ra sao, hắn đành nói :

- Được, việc hôm nay bản Chuyên sứ ghi nhớ để đó! Mong sau này gặp lại, ngươi vẫn còn nhớ những lời ngươi nói hôm nay.

Hắn phải nói thế, vì hiện tại, hắn và đồng bọn đang ở trong phủ đệ của Đường gia, con tin thì đã tuột khỏi tay, lấy gì để uy hiếp Đường gia.

Sau khi nói xong, hắn vội xoay người, ra hiệu cho đồng bọn của hắn ra khỏi sảnh đường, đại phủ Đường gia. Đường lão thái thái nói với theo :

- Xin cứ tự nhiên, lão thân không phải tiễn.

Cao Nhẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng bước theo chân bọn Hiệp Thiên bang.

Đường lão thái thái thấy Cao Nhẫn bỏ đi, vội kêu lên :

- Thiếu hiệp, mong thiếu hiệp ở lại, lão thân đây chưa có lời cảm tạ mà.

Cao Nhẫn đưa tay chỉ bọn Hiệp Thiên bang, ý nói để giải quyết bọn chúng xong hãy đàm đạo.

Trong khi Đường lão thái thái lại hiểu là Cao Nhẫn sẽ tiễn bọn chúng, rồi chàng sẽ trở lại. Do đó, Đường lão thái thái ngưng nói, gật gật đầu.

Vừa ra khỏi công phủ Đường gia, bọn tử y nhân đã nghe :

- Dừng lại!

Quay lại nhìn, tên tử y nhân và đồng bọn thấy người vừa kêu dừng lại là Cao Nhẫn, chỉ có một mình chàng, chúng ngạc nhiên cho sự gan dạ của Cao Nhẫn. Tên tử y nhân và đồng bọn bèn đứng lại, Cao Nhẫn yên thân cách tên tử y nhân hơn trượng, Cao Nhẫn nói :

- Lúc này, các ngươi không còn nghĩ là ta dựa vào Đường gia rồi đấy nhé! Ta nhắc lại câu nói lúc nãy, chỉ một tên được ta tha mạng mà thôi. Ai? Các ngươi tự chọn!

Căm phẫn, tên tử y nhân quát lớn :

- Giết!

Trong tiếng quát, hắn tung liền liên tiếp thảy mười hai chưởng, vây kín thượng, trung, hạ, tiền, hậu Cao Nhẫn. Trong bóng chưởng trùng trùng, Cao Nhẫn thân hình như phiêu hốt, chàng không phản công, chỉ sử dụng đôi chân, bằng Ảo Ma bộ pháp mà đi trong bóng chưởng.

Chưởng phong của đối phương vừa tạm dừng, có lẽ vì hắn không còn lực đâu mà tấn công tiếp được, Cao Nhẫn lên tiếng :

- Thế nào, các ngươi đã chọn được ai chưa? Ta không đợi được nữa đâu!

Tên Ngân lệnh sứ và bọn hắc y nhân thấy thân pháp ảo diệu của Cao Nhẫn, chúng sợ đến mất mật, không ai bảo ai, tất cả đồng chạy, miệng kêu lên inh ỏi :

- Chạy, chạy thôi!

- Đứng lại!

Cao Nhẫn quát, rồi bóng chàng biến mất hút...

Đây đó vang lên nhưng tiếng rên la. Bọn chúng tung chạy theo mọi hướng, nhưng không sao thoát khỏi thân pháp biến ảo như ma của Cao Nhẫn, tất cả đều chết thảm không một lần phản công. Phản công làm sao được với Ảo Ma chưởng pháp, với một thân nội lực hơn trăm năm. Tất cả đều chết không toàn thây, chỉ còn lại một tên thi thể còn nguyên vẹn, đang bò dưới thân, miệng la lên :

- Xin tha mạng! Xin tha mạng!

Tên tử y nhân thật sự run sợ trước cơn cuồng sát của Cao Nhẫn, hắn đứng chết chân một chỗ, mắt mở to mà không tin vào điều hắn đang nhìn thấy.

Đến khi một bóng người đứng trước mặt hắn, hắn mới tỉnh lại, thì ra bóng đó là Cao Nhẫn. Miệng lắp bắp, hắn cố nói, nhưng không thành lời :

- Ngươi, ngươi... giết... giết... hết... rồi!

Cao Nhẫn lặng lẽ nhìn hắn nói :

- Ta đã nói trước rồi, bọn Hiệp Thiên bang các ngươi khó mà tránh được mạng số. Tàn ác như các ngươi, sống mà để làm gì! Ngươi còn gì muốn nói?

Tên tử y nhân sợ quá đến cả hết sợ, nói :

- Ta liều chết với ngươi!

- Thế có phải không! Đánh đi, thà đánh mà chết còn hơn đứng yên chịu chết!

Không chịu được nữa, khi đối phương xem hắn như đồ vật trong túi, hắn quát lên :

- Đỡ!

Vận dụng đủ mười hai thành công lực, hắn tung hết vào một chưởng này, quyết đổi mạng với đối phương.

Cao Nhẫn trụ bộ, mắt nhìn ngay chưởng của tên tử y nhân, với bảy thành công lực, chàng kích ngay một chưởng vào chưởng của địch.

Bùng...

Dư âm chưởng lực vang xa, cũng như thân hình tên tử y nhân văng xa ngoài năm trượng, Cao Nhẫn lướt theo, thấy hắn chưa chết, Cao Nhẫn hỏi :


- Ngươi là tên Chuyên sứ đứng hàng thứ mấy?

Tên Tử Y Nhân lúc này hầu như đã mê sảng, người sắp hôn mê, đi vào cõi chết, vô định ý hắn trả lời theo thói quen :

- Đệ... bát...

Rồi ngoẹo đầu chết!

Tiếng la hét vang dậy, tiếng chưởng kình chạm nhau... đã lôi kéo sự chú ý của toàn thể Đường gia, lúc này họ đã đứng trước cổng phủ, cả Đường lão thái thái cũng phá lệ, bước chân ra khỏi phủ...

Không để ý người của Đường gia đã đến đứng phía sau, Cao Nhẫn bước dần tới tên hắc y còn sống, vẫn đang bò lê dưới đất. Đưa tay đỡ hắn dậy, cố trấn an hắn, chàng nói :

- Bình tĩnh nào! Ngươi không chết được đâu! Lời ta đã thốt ra, ta quyết làm như thế. Thế nào? Ngươi có nghe ta nói không?

Tên Hắc Y lúc đầu vẫn còn run sợ, miệng lảm nhảm cầu tha mạng.

Đến lúc này đã dần dần định tâm lại. Hắn ngước nhìn Cao Nhẫn, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu tha mạng, mong Cao Nhẫn thực hiện lời chàng đã nói, hắn hỏi lại :

- Thiếu gia, thiếu gia nói thật? Thiếu gia tha mạng cho tiểu nhân?

- Ừ! Ta không giết ngươi! Vì ta cần ngươi làm cho ta một việc...

- Dạ... dạ...! Tiểu nhân sẽ làm, tiểu nhân sẽ làm bất cứ điều gì thiếu gia sai bảo!

- Được! Nhớ rõ điều này, nếu ngươi làm không tròn việc ta giáo phó, hừ chớ trách ta đấy nhé!

- Thiếu gia cứ nói, tiểu nhân không dám sai lời...

- Nghe đây, ngươi đem tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay hồi báo lại cho lão Quân chủ và nói nếu lão vẫn còn có dạ bất chánh, vẫn cuồng vọng với ý đồ bá chủ võ lâm thì Cao Nhẫn ta không để cho lão yên thân đâu, dù chỉ một ngày, ngươi nghe rõ chứ?

- Dạ... dạ... tiểu nhân đã nghe, tiểu nhân sẽ hồi báo, sẽ nói rõ lời của thiếu gia, sẽ...

- Thôi được rồi, ngươi đi đi, chớ đứng đó mà lắm lời!

Hắc y nhân nhận lại mạng sống đã vứt đi, mừng không kể xiết, ba chân bốn cẳng chạy đi ngay, luống cuống đến nỗi hắn chạy như thường nhân, quên cả vận dụng khinh công.

Đưa mắt nhìn theo, Cao Nhẫn thấy hùng tâm bốc lên cao đến vạn trượng, chàng lẩm bẩm :

- Quân chủ, lão Quân chủ! Ta sẽ làm cho lão đứng ngồi không yên, ăn không biết ngon, ngủ không tròn giấc. Cho đến khi, đến khi không còn một thế lực tà ác nào tồn tại ở chốn võ lâm này! Ta quyết triệt hạ đến tận gốc rễ.

Lời chàng nói, mọi người Đường gia đều nghe được. Họ không trách chàng, vì họ nghĩ là chàng chắc cũng đã phải trải qua nhiều khổ đau, gia tộc chàng chắc cũng đã trải qua nhiều thảm cảnh. Giữa chàng và Hiệp Thiên bang chắc có lẽ có một mối thù không đợi trời chung. Do nghĩ vậy, họ đồng ý việc làm của chàng là đúng, nhưng có vẻ quá nặng tay. Vì oan có đầu, nợ có chủ. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng họ không thể nói ra, không dám nói ra ngay trước mặt chàng. Đường Tung lên tiếng :

- Thiếu hiệp, mời thiếu hiệp vào phủ, để Đường gia chúng tôi tỏ chút lòng thành, gọi là để tạ ơn việc gia ân giải cứu Đường nhi!

Cao Nhẫn nghe vậy, bèn nói :

- Lão thái và Đường lão huynh đừng bận tâm, việc này nào có đáng chi để gọi là gia ân.

Đường Tung chận lời nói ngay :

- Thiếu hiệp đừng nói vậy, không có thiếu hiệp thì mạng của Đường nhi đã nguy rồi, việc này...

Không để Đường Tung nói hết, Cao Nhẫn nói :

- Tại Đường lão huynh không biết rõ đây thôi. Việc chúng dự mưu, tại hạ đã nghe biết trước, nhân việc này, tại hạ chỉ bỏ công một ít là cứu được Đường công tử thôi, chứ thật tình tại hạ cũng có lỗi với Đường gia phần nào?

- Thiếu hiệp nói sao?

- Chẳng là tại hạ muốn bắt tận tay, day tận mặt, để bọn chúng lộ rõ dã tâm. Do đó tại hạ mới để cho toan tính của chúng được thành công. Chớ nếu không, Đường công tử sẽ không thất tung và Đường gia không phải gặp khó khăn. Có vậy, tại hạ mới không thấy áy náy khi xuống tay hạ thủ.

Nghe Cao Nhẫn nói, người của Đường gia không biết phải làm sao, Đường lão thái thái đành phải lên tiếng :

- Dù sao, mọi người trong Đường gia vẫn ghi nhớ ơn sâu của thiếu hiệp. Hữu ân tất báo.

Cao Nhẫn vòng tay, thi lễ chung với mọi người :

- Tại hạ do có việc khẩn cấp bên mình, xin cáo biệt!

Đường lão thái thái cũng không cầm giữ, chỉ nói :

- Thiếu hiệp ra đi xin bảo trọng. Còn bọn người này, lão thân xin lo liệu, thiếu hiệp an tâm.

Đưa tay chỉ đám xác chết ngổn ngang của người Hiệp Thiên bang, Đường lão thái thái nói. Nghe vậy, Cao Nhẫn tự trách mình gây khó khăn cho người, nhưng không biết làm sao hơn được, Cao Nhẫn thốt lời tạ ơn, rồi bỏ đi.

Mọi người đưa mắt nhìn theo, băn khoăn nghĩ: “Liệu việc của Cao Nhẫn đang làm rồi sẽ ra sao? Hay là kiếp nạn chồng lên kiếp nạn. Giang hồ võ lâm lại một phen điên đảo!”