Ảo Long Thần Tung Ký

Chương 5: Vương gia trang

Đã mươi ngày trôi qua, Ngô gia sau thảm kịch đau lòng ấy, vẫn im lìm như một căn nhà chết. Lão Độc đã bỏ đi, bọn gia nhân ít ỏi dĩ nhiên cũng trốn sạch, cả trang viện rộng lớn ấy, giờ chỉ còn lại một mình Quân Hào.

Và một người con gái, Vân Mị.

Mười ngày nay, Vân Mị im lặng chăm sóc cho Quân Hào, sau khi an táng cha mình xong, gã cứ ngồi im trong phòng như một xác chết, cơm đưa tới thì ăn, nước đưa tới thì uống, ngoài ra, tuyệt nhiên không thốt ra một lời nào, cũng không bước một bước ra khỏi phòng.

Vân Mị khẽ thở dài, nhìn vào hình bóng ủ rũ của Quân Hào, chẳng thể tưởng tượng cách đây mấy ngày, gã là một hán tử trẻ trung, đầy sức sống. Độc kế của Ảo Long thần cung đã giáng một đòn thật mạnh vào gã, gần như rút cạn hết sinh khí của gã rồi.

Vân Mị đặt mâm cơm lên bàn, ngồi xuống cạnh Quân Hào, nhét vào tận tay gã chén cơm, nhẹ nhàng bảo :

- Cơm chín rồi, công tử dùng mau cho nóng.

Quân Hào tay cầm chén cơm, mắt vẫn nhợt nhạt vô thần, dám chắc ngay cả đang nhét vào miệng cái gì, chính gã cũng không biết. Gã cứ chầm chậm chầm chậm ăn, nhai, nuốt trong lặng lẽ vô hồn. Vân Mị không đụng đũa, ngồi nhìn gã ăn cơm, bất chợt bảo :

- Công tử, người ngồi thế này đã mười ngày rồi, chẳng lẽ cứ định ngồi đây suốt đời hay sao?

Quân Hào dừng lại trong một thoáng, rồi lại tiếp tục gắp cơm, chầm chậm nhai tiếp. Vân Mị chẳng buồn để ý đến thái độ lạnh nhạt của gã, dời mắt ra cửa sổ, miệng nói tiếp :

- Nếu ngồi đây cả đời, mối thù phụ thân, chắc cũng sẽ trôi theo dòng nước, cũng hay, oan oan tương báo thì đến bao giờ mới dứt được, chấp nhận bỏ qua thì thiên hạ sẽ lại thái bình, chỉ có điều... - Nàng quay lại, thấy Quân Hào đã ngừng ăn, biết đã động chạm đến nỗi đau của gã.

Trong mười ngày, đây là lần đầu tiên nàng đề cập đến vấn đề này với Quân Hào, biết rằng gã sẽ bị đả kích rất lớn, nhưng cũng không thể cứ trơ mắt ra nhìn gã tàn tạ dần đi, bèn quyết định đánh liều một phen. Vân Mị đã lỡ bước một chân xuống, nhắm mắt đưa luôn chân thứ hai, nói liền một hơi :

- Chỉ có điều, chẳng hiểu phụ thân công tử, ở nơi chín suối, sẽ có cảm giác thế nào, khi con trai mình, cứ ngày nào cũng ủ rũ vật vờ như cô hồn dã quỷ thế này, tin rằng lão gia cũng chẳng thoải mái vui vẻ gì lắm đâu.

Nàng nói ra câu này, trong lòng thật sự vô cùng lo sợ, không biết gã sẽ phản ứng thế nào, cũng không dám nhìn gã, bèn giả vờ đứng dậy nhìn ra cửa sổ.

Vẫn chẳng nghe Quân Hào nói năng gì, không gian trong căn phòng nhỏ bất chợt trở nên vô cùng ngột ngạt. Nàng chờ mãi, không thấy có biểu hiện gì đáng kể, sốt ruột liền quay lại, ngay lúc đó, nghe giọng gã khàn đục cất lên nho nhỏ :

- Vì sao cô còn ở đây, cô cũng là người của Ảo Long thần cung kia mà.

Vân Mị không ngờ gã lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả, chán chường chẳng biết nói sao, đành trả lời :

- Ta đã phản bội lại Thần cung, đem điều bí mật nói cho địch nhân biết, làm sao còn có thể quay về. Người đã một lần cứu mạng ta, ơn nghĩa đó, ta cũng phải trả cho hết đã - Thốt ra câu đó xong, cảm thấy trong lòng ưu phiền hơn bao giờ hết, liền phát tác ra bên ngoài, thô bạo bước đến cầm chén cơm của Quân Hào đặt xuống mâm bưng ra cửa, vừa làm vừa nói - Ăn xong rồi phải không, ta đem ra ngoài dọn rửa đây.

Vân Mị đi ra tới cửa, nghe thấy Quân Hào run run hỏi lại, khẽ khàng như tự nói với chính mình :

- Ta làm sao mà báo thù đây, kẻ thù mạnh đến nhường đó, phụ thân ơi, hài nhi làm sao trả được mối thù này đây.

Vân Mị trong lòng xao động, ngoái nhìn lại phía sau, thấy gã ngồi lặng nơi đó, nhưng bàn tay đặt trên bàn, đã bấm vào bàn năm lỗ sâu hoắm. Nàng đi ra ngoài, khép cửa lại, vô tình nhìn vào bát cơm còn non nửa, thấy đã chan đầy nước mắt.

...

Sáng sớm hôm sau, Vân Mị vừa thức dậy, bất chợt cảm thấy một cảm giác trống vắng lạnh lẽo bao trùm cả Ngô gia trang. Nàng ta vội vàng chạy đến phòng của Quân Hào, chỉ thấy trước cửa găm một thanh tiểu đao, chính là thanh tiểu đao hôm trước của nàng dùng để thăm hỏi Thiếu chủ Ngô gia. Trên thanh tiểu đao phất phơ đính kèm một tờ giấy, ghi có vài hàng chữ :

“Vân Mị cô nương, ta phải lên đường, thứ lỗi không đến từ biệt cô được, từ nay xin hãy tự bảo trọng. Ngàn lời cảm ơn, chỉ tiếc không sao thốt lên được.

Tái bút: Ta vẫn chưa biết họ của cô, non xanh nước biếc, ắt sẽ có ngày tương hội”

Vân Mị rút thanh tiểu đao ra, tờ giấy theo gió bay ra sân. Tư vị trong lòng nàng, lúc này thật là khó đoán.

Chỉ thấy một nét cười nhẹ nhẹ điểm trên môi.

...

Quân Hào bỏ đi vội vã như vậy, bởi vì trong lòng gã đã có một dự định. Gã sẽ đến Vương gia trang.

Vương gia trang của Cự Phủ Thần Vương Lôi Đình. Gần như là anh em kết nghĩa với Triêu Phong Kiếm Ngô Đình. Vương Lôi Đình sử một cây cự phủ nặng chín mươi tám cân, so với Quan Võ ngày xưa tuyệt đối không hề thua kém. Cự phủ của họ Vương nặng như Thái Sơn, là thứ binh khí cường liệt nhất của giang hồ, mỗi lần xuất chiêu cát bay đá chạy, mường tượng như thiên lôi rạch trời đánh xuống một búa.

Đến năm Lôi Đình bốn mươi tuổi, cây cự phủ được treo lên chính giữa đại sảnh Vương gia. Từ ngày đó, ông chỉ sử dụng một cây tiểu phủ dài chừng hai thước, nặng không quá mười cân. Nhưng cái danh Cự Phủ Thần vẫn không mất đi.

Vì mỗi chiêu xuất ra, vẫn cát bay đá chạy, khí thế cũng không khác gì thiên lôi giáng hạ.


Mộc đại sư của Thiếu Lâm tự khi đó đã vỗ tay khen Vương Lôi Đình, từ nay đã ngấp nghé ở ngưỡng cửa tuyệt đỉnh cao thủ.

Đó là chuyện mười năm trước, khi Quân Hào mới mười tuổi, theo cha đến thăm viếng họ Vương. Mười năm tu luyện, không biết ông ấy đã có thể tiến vào cảnh giới tuyệt đỉnh chưa.

...

- Ai da, Hào nhi, phụ thân cháu, thật là thê thảm quá. - Hai dòng nước mắt lăn dài trên đôi má Cự Phủ Thần, người đàn ông tựa như sắt thép ấy, không ngờ chẳng thể kiềm chế nổi tình cảm của mình, siết chặt lấy bàn tay gã.

- Mối thù này, nhất định không bỏ qua cho Ảo Long thần cung, hừ, khi xưa bọn Thông Thiên giáo tung hoành bá đạo mấy năm trời, cuối cùng cũng phải bị tiêu diệt vào tay chính đạo chúng ta. Quân Hào, cháu tuyệt đối không cần lo ngại gì, mấy ngày nữa thu xếp xong ta sẽ đưa cháu lên Thiếu Lâm tự gặp Mộc đại sư bàn tính kế hoạch, thông tri cho võ lâm đồng đạo.

Quân Hào nhẹ nhẹ gật đầu, ngoài lực lượng của Vương gia ra, thật sự gã không còn biết dựa vào ai để đối phó với Ảo Long thần cung.

Từ ngoài cửa bất ngờ chạy vào một hài tử chừng sáu tuổi, hai má hây hây đỏ, sà vào lòng Vương Lôi Đình. Hài tử ấy thò bàn tay nhỏ bé mũm mỉm ôm choàng lấy cổ họ Vương.

- Phụ thân, hài nhi vừa mới tìm được hang của một lão dế mèn rất to, phụ thân ra xem với hài nhi nhé.

Cự Phủ Thần, vươn bàn tay danh trấn giang hồ, dịu dàng vuốt ve đôi má bầu bĩnh ấy, chỉ chỉ về phía Quân Hào :

- Tiểu Kính ngoan, con đã chào Quân Hào ca ca chưa.

Quân Hào mắt nhìn cảnh cha con đầm ấm, bất chợt nhớ lại tình cảnh thê thảm của mình, trong lòng lại nổi lên một cơn sóng đau thương.

...

Mấy ngày sống ở Vương gia, đêm nào Quân Hào cũng ngủ thật say.

Vốn dĩ một kẻ chất chứa đau khổ đầy tâm như gã, ngủ được đã là một việc rất khó. Nhưng trong việc này, Vương Lôi Đình lại hoàn toàn có kinh nghiệm, ngày nào ông cũng bắt gã luyện tập võ công đến mệt nhoài, lại tranh thủ chỉ điểm những thiếu sót trong tu vi võ học của gã. Ban ngày làm việc thật hăng say, ban đêm giấc ngủ không mộng mị - câu nói này được Vương Lôi Đình nhắc đi nhắc lại không mười thì cũng tám lần.

Đêm nay cũng vậy, vừa đặt người xuống giường là Quân Hào ngủ say như chết.

Chính vì thế, khi gã nghe một tiếng gầm phẫn nộ vang vọng trên Vương gia trang, bật chồm dậy thì thấy lửa đã cháy lên rừng rực. Vơ vội lấy thanh trường kiếm, gã tung người qua cửa sổ nhảy vọt ra sân trước, vừa kịp nhìn thấy Vương Lôi Đình giáng một phủ sấm sét xuống đầu một hắc y nhân.

Cây cự phủ danh tiếng lẫy lừng đó phầm phập giáng xuống, không nghe một tiếng động nhỏ nào của thịt tan xương gãy, đã chia đôi thân thể hắc y nhân đó ra làm hai. Họ Vương nhấc cây cự phủ lên, tay kia vung ra, ném cây tiểu phủ bay thành một đường cầu vồng mỹ lệ, choang choang gạt đi bốn thanh kiếm đang công tới, lại còn thừa dư lực cắm phập vào sống lưng một gã hắc y nhân khác. Trong nháy mắt Vương Lôi Đỉnh đã đánh chết hai gã hắc y, thần lực quả thật kinh nhân khiếp đảm, ông bật lên một tiếng giận dữ :

- Bọn Sát Thủ hội hôm nay dám đến Vương gia làm loạn, thật không biết chữ chết viết thế nào có phải không.

Quân Hào bạt kiếm, nhảy vọt về phía Lôi Đình. Có điều bọn hắc y quả thật quen người quen việc, ai phóng hỏa cứ việc phóng hỏa, ai công kích cứ việc công kích, nhảy mắt đã kết thành một kiếm võng vây tròn lấy cả hai. Tử đệ thân quyến Vương gia đều là kẻ có võ công, ào ào nhảy ra nghênh chiến với bọn hắc y, thoáng chốc trong khói lửa mịt mù, vô số trận chiến lớn nhỏ đồng thời diễn ra khắp Vương gia trang.

- Ngô công tử, không ngờ ta lại gặp nhau sớm thế.

Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Quân Hào đã nộ khí xung thiên, trường kiếm vạch ra như sao sa, chớp mắt đã tung người ra khỏi lưới kiếm xung quanh, khởi động thế công như nộ lãng vào một kẻ quái dị đứng trên mái nhà, đội một cái mũ hắc bạch cao nghều, đeo một cái mặt nạ bằng sứ.

Thần chủ Ảo Long thần cung.

Thần chủ cười một tràng dài, đối mặt với thế kiếm hung hãn của đó, chẳng ngờ không chút khẩn trương, thò tay búng ra một chỉ. Chỉ phong cuồn cuộn mang theo một cổ đại lực bắn vụt tới, trúng vào sống kiếm của Quân Hào, hất gã bay ngược trở lại.

Đang chơi vơi giữa không trung, gã bỗng cảm nhận một luồng sát khí lăng lệ ập đến, nhoang nhoáng thấy ánh xanh tung bay giữa trời, một thân hình quấn trong tấm hắc y biến ảo như một vệt mờ, bất thần hiện ra giữa không trung, tung Quỷ trảo chụp vào cổ họng gã.

Quân Hào mắt nhìn thấy chiêu thức nhanh đến tán hồn ấy, chỉ biết tuyệt vọng chém kiếm ra. Thanh khoái kiếm thường ngày gã vốn tự hào, giờ đây chậm chạp đến bất lực.

“Choang” một tiếng như sấm động, cây tiểu phủ của Lôi Đình, chẳng biết từ đây bay vụt đến, chém thẳng vào ánh xanh, trước sát na Quỷ trảo bấu vào cổ họng gã. Gã hắc y hừ lên một tiếng lạnh lùng, Quỷ trảo xoay chuyển vần vũ, chuyển hướng bắn vụt về phía Lôi Đình. Lôi Đình không hổ danh Cự Phủ Thần, chỉ tùy tiện quơ một vòng, đã gạt bắn bốn năm bóng hắc y ra, cây cự phủ múa lên một vầng sáng bạc, như khởi phát cuồng phong bạo vũ, đường đường chính chính đón chặn hai thanh Quỷ trảo.

Gã hắc y dường như không thích chính diện cương đối với cây cự phủ ấy, thân ảnh gã luồn lách giữa bóng phủ đầy trời, nhoáng cái đã bắn vọt ra phía sau. Chỉ trong nháy mắt trên đường đi của gã, ba tử đệ Vương gia đã ngã lăn ra, cổ họng tóe máu. Vương Lôi Đình nộ khí bốc cao, định đuổi theo thì trước mặt đã thấy một bóng đen tiêu diêu nhảy xuống, thân hình còn đang giữa không trung đã giáng xuống ba quyền sấm sét, quyền kình xé gió rít lên thành những tiếng kỳ dị. Thần chủ đã tham gia vào trận chiến rồi.

Vương Lôi Đình cảm thấy quyền phong đối thủ rào rạt, chiêu thức không hoa mỹ nhưng lực đạo như sóng thần bổ tới, quát lên một tiếng: “Hảo”. Ông dựng cây cự phủ lên, dùng bản phủ đỡ lấy ba quyền sấm sét ấy. Ầm một tiếng như sấm động, Cự Phủ Thần Vương Lôi Đình, kẻ nổi danh về thần lực kinh nhân trong võ lâm, chẳng ngờ bị chấn lùi ba bước. Thần chủ cười, nhàn nhã như không :

- Giỏi, có thể ngang ngạnh đỡ được ba quyền Ngự Lôi Thủ, ngươi đã không làm mất danh tiếng lực thần của mình rồi.

Lôi Đình hừ lạnh một tiếng, cảm thấy đối phương quả thật cao thâm khó dò, tay kia vung lên, dùng hấp lực hút cây tiểu phủ lúc nãy ném ra cứu nguy cho Quân Hào lại. Hai thanh thiết phủ ấy, một to một nhỏ, một cương một nhu, biến hóa kỳ ảo, phủ rợp một góc trời. Tuyệt kỹ “Phá Thiên Độc Nộ Phủ” đã bắt đầu thi triển.

Thần chủ tuy chiếm ưu thế tạm thời, nhưng tuyệt đối không dám coi thường đối thủ vang danh giang hồ này, trên tay xuất hiện một cặp hộ tí thiết luyện, ngưng thần giao đấu với Lôi Đình.

Quân Hào tuy biết võ công không có cách gì bì được với gã hắc y thân pháp xảo diệu kia, nhưng cũng chẳng thể làm ngơ, bạt kiếm truy đuổi. Có điều gã hắc y dường như không hề có ý muốn giao phong, gã chạy đông chạy tây, trong nháy mắt đã tàn sát tử đệ Vương gia vô số. Thân pháp của gã, quả thật không có cách gì bắt kịp vào mắt, chỉ thấy nhoáng lên chỗ này, là có một người ôm cổ họng ngã vật ra, nhoáng lên chỗ kia là thêm một kẻ hồn lìa khỏi xác. Quân Hào mắt nhìn thấy gã mở ra một trường huyết sát như vậy, nhưng tuyệt nhiên không có cách gì ngăn cản, chỉ biết tuyệt vọng cố gắng đuổi theo.

Bỗng nhiên, gã chợt nghĩ đến một việc. Chỉ vừa mới nghĩ đến, sống lưng gã đã lạnh toát.

Rõ ràng cuộc tấn công đêm nay, Ảo Long thần cung muốn nhắm đến người của Vương gia, ý định hủy môn bế khẩu. Thần chủ rõ ràng có khả năng kềm chân Vương Lôi Đình ít nhất là hai ba trăm hiệp, tử đệ Vương gia tuy đông nhưng không có cao thủ kiệt xuất, miễn cưỡng có thể chi trì cục diện cân bằng với bọn hắc y, nhưng cho đến khi tên sử dụng Quỷ trảo nhập chiến, đã hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa.

Võ công thân pháp của tên này, so với Thần chủ, tuyệt đối không hề kém. Hắn lại tiến thoái nhanh như chớp, từ phía trước đánh thẳng ra hậu viện Vương gia trang, nắm rõ đường lối như lòng bàn tay, sát tính đại thịnh, mở ra một huyết trường thảm sát.

Mà phía hậu viện là nơi ở của gia quyến cùng nô bộc trong Vương gia trang, hoàn toàn không biết tí võ nghệ nào, tuy là có bảo vệ nhưng chắc chắn không có cách gì ngăn được căp Quỷ trảo sát nhân ấy.

Chỉ cần gia quyến bị tiêu diệt, hoặc bị cầm giữ, với sự đả kích lớn về tinh thần này, Vương Lôi Đình khẳng định là sẽ bại trận trong tay Thần chủ, sẽ lại tái diễn một Ngô gia thứ hai.

Chỉ nghĩ đến đây, Quân Hào đã tung người xuyên qua cửa sổ, từ đó phá tường phá cửa mà chạy, dùng hết sức tiến về hậu viện Vương gia. Dù có thể nào, gã cũng phải bảo vệ gia quyến của ông. Vừa đặt chân vào hậu viện, gã đã thấy một lưỡi kiếm lóe sáng chỉ thẳng vào cổ mình, chỉ đến khi nhận ra là người quen, gã tử đệ mới thu kiếm lại, khom người tạ lỗi.

Quân Hào chạy thẳng về phía Vương phu nhân, người phụ nữ này quả thật không hổ danh là nội tử trong nhà võ gia, đã sớm nai nịt gọn gàng, tay ôm chặt lấy Tiểu Kính, đứng giữa một đám nô bộc tì nữ, vây xung quanh là một vòng kiếm hộ vệ, cặp mắt tuy có chút thần tình thảng thôt nhưng vẫn rất bình tĩnh. Bà vừa thấy gã đã tiến lại nắm chặt lấy tay kéo ra một chỗ :

- Hào nhi, tình hình thế nào rồi, cháu có bị thương không. Lão gia thế nào rồi?

Quân Hào thấy trong tình cảnh binh hoang mã loạn thế này mà bà vẫn quan hoài hỏi han đến gã thì cảm thấy vô cùng cảm động. Gã gấp gáp nói :

- Phu nhân, tình thế quả thật rất cấp bách, trong trang viên có chỗ nào có thể ẩn núp chắc chắn được không?

Vương phu nhân hạ giọng nói :

- Có, nhưng Hào nhi, cháu có để ý bọn chúng dễ dàng phóng hỏa mà bọn canh gác đều không kịp báo động không. Ta đoán chừng trong Vương gia có nội gian đã thông đồng mở cửa cho bọn chúng tràn vào.

Quân Hào sững người, gã quả thật chưa nghĩ đến tình thế này. Vương phu nhân nói tiếp :

- Ta thật sự chưa đoán được kẻ nào đã làm, nhưng bí phòng đã không còn an toàn tuyệt đối nữa. Ta tuyệt đối không thể bỏ bọn tì nữ hay bộc nhân ở lại đây, mà dẫn theo tất cả vào bí phòng thì sợ không khác gì dẫn đường cho giặc.

Quân Hào trầm mặt suy nghĩ, đối phó với cặp Quỷ trảo vô hình vô ảnh của tên hắc y, quả thật gã không có phần thắng nào, nếu cố gắng đối đầu chỉ để liều mạng mà thôi. Vương phu nhân thấy sắc mặt gã khác lạ, liền lập tức đoán được tình thế. Bà bình tĩnh hỏi :

- Hào nhi, chúng ta sắp sửa thua trận phải không?

Quân Hào nhìn thẳng vào cặp mắt kiên nghị ấy, chầm chậm gật đầu :

- Cháu sợ trong vài khoảnh khắc nữa địch nhân sẽ tìm được vào hậu viện này, lão gia đã bị cầm chân ở ngoài đại sảnh, trong chúng ta tuyệt đối không có ai là đối thủ với kẻ đang tiến vào. Phu nhân, chúng ta chỉ còn một cách là chia nhau ra mà chạy thôi, hy vọng bọn chúng sẽ bị bối rối.

Vương phu nhân gật đầu, bà ngoảnh lại vẫy một lão nhân trạc năm mươi tuổi đang dắt một đứa trẻ trạc tuổi Tiểu Kính đến. Quân Hào biết đây chính là tổng quản trong Vương gia trang, tên Bạch Liễu, là em họ của Vương lão gia. Bạch Liễu tiến lại gần hai người, trong lúc nguy cấp nhưng lão vẫn giữ được tinh thần kiên định, quả thật có cốt cách hơn người. Vương phu nhân bảo Bạch Liễu.

- Bạch đệ, đệ chia bọn bộc nhân và tì nữ ra làm nhiều toán, ra khỏi cửa sau Vương gia trang lập tức phân khai làm nhiều hướng, cố gắng làm rối loạn dấu vết, tỉ tỉ và Tiểu Kính sẽ đi với Quân Hào. Đệ phân phó một người đến khu chuồng ngựa thả ngựa ra cho chạy vào tiền sảnh.

Bạch Liễu lập tức cúi đầu vâng mệnh, đi được vài bước bỗng quay lại quỳ xuống dập đầu, Vương phu nhân không hiểu, hỏi lão :

- Bạch đệ, đệ làm gì vậy.

Bạch Liễu ngước mặt lên, đôi mắt đã đẫm nhiệt lệ, phản chiếu trong ánh lửa rừng rực, quả thật lay động đến tâm cang.

- Tỉ tỉ, đệ đã cho Tiểu Hoàng mặc quần áo giống như Tiểu Kính, hai đứa nó tuổi tác, dung mạo cũng từa tựa như nhau, tỉ tỉ hãy dẫn cả hai đứa đi, dù thế nào cũng phải bảo vệ hậu nhân của Vương gia.

Vương phu nhân chấn động tâm thần, hiểu ý lão là lúc nguy cấp hãy dùng con lão đánh tráo đổi lấy tính mạng con mình. Quân Hào đứng cạnh, trông thấy tình nghĩa chủ bộc đó, trái tim như bốc lửa. Vương phu nhân trên mắt cũng trào dâng hai dòng lệ, nắm lấy bàn tay của Bạch Liễu.

- Bạch đệ, cần gì phải đến mức đó chứ.

Bạch Liễu đứng dậy, kiên quyết buông từng tiếng :

- Quốc sĩ ngộ ngã, quốc sĩ báo chi (đãi ta vào hàng quốc sĩ, ta báo ân bằng nghĩa quốc sĩ). Tỉ tỉ, thời gian cấp bách, xin hãy rời khỏi Vương gia, mọi chuyện ở đây để đệ lo liệu.

Hai con người đó, đều quyết đoán chí tình, quả thật làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy khâm phục.

Vương phu nhân gật đầu, bế Tiểu Kính lên, ra hiệu cho Quân Hào bế Tiểu Hoàng, cà hai ly khai ra cửa sau Vương gia trang, chỉ một lát sau thấy bọn nô tì bộc nhân ùa ra như ong vỡ tổ, chạy đi tứ tán khắp nơi, liền hòa vào dòng người, vội vã tiến về hướng Tây.

Quân Hào ngoảnh lại, thấy giữa vầng lửa sáng rực trong trời đêm, Bạch Liễu từ từ quay người lại tiến về phía tiền sảnh, thì hiểu rằng lão đã quyết tâm thí mạng vì chủ mình, bàn tay vô thức siết chặt lấy thanh trường kiếm. Gã tự thề với chính mình, dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho hậu nhân của Vương gia.

...

Vương phu nhân và Quân Hào, dắt theo hai tiểu hài, chọn đường vắng mà đi, vừa đi vừa xóa hết dấu vết để lại, đi được gần nữa canh giờ, đã không còn thấy ánh sáng từ phía Vương gia trang nữa. Vương phu nhân trông qua thì thể trạng có vẻ mong manh, nhưng thật ra lại vô cùng kiên định, không mở miệng tiếng nào, dùng hết sức bước đi thật nhanh. Quân Hào bế Tiểu Hoàng, đi phía sau cầm gươm hộ vệ.

Chỉ có điều gã vừa đi vừa băn khoăn, quả thật có chút cảm giác kỳ lạ bất an. Có thể nói cuộc đào tẩu này quá suôn sẽ, suôn sẽ đến mức kỳ quái.

Đến khi gã cảm thấy tim mình như có bàn tay ai bóp chặt, thì phía trước mặt lấp lánh ánh kiếm tuốt ra trong không gian.

Ảo Long thần cung, không biết bằng phương cách thần thông quảng đại nào, đã đón chặn họ lại.

...

Quân Hào không để phí một giây một phút, kiếm xuất như lưu tinh, tung người bổ đến. Trong lúc nguy cấp gã xuất ngay tuyệt kỹ Ngô gia thập tam thức, chiêu “Vân Long Ngự Phong” lăng lệ thi triển ra, kiếm mang thì phiêu lãng mênh mang, nội lực lại tràn ngập cương mãnh, phát huy đến tận cùng yếu quyết trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Bọn hắc y thấy kiếm thế quyết liệt đến như vậy, chẳng những không hề sợ hãi, từng tên từng tên xuất kiếm hợp thành một tiểu kiếm trận, kiếm quang lấp lánh xoay tròn thành một đường cong viên mãn, xòe ra đón đỡ.

Chỉ trong thoáng chốc, hai bên đã quấn lấy nhau, sát ý tràn ngập không gian, binh khí va chạm choang choang không ngớt, mùi huyết vị đã thấy bốc lên dày đặc.

Quân Hào khổ chiến, trên tay trúng ba vết kiếm thương, chém chết toàn bộ mười tên hắc y nhân, khắp cả người gã không chỗ nào là không lưu huyết, cả máu của mình lẫn máu địch nhân. Tiểu Kính và Tiểu Hoàng trông thấy cảnh chém giết ghê rợn đó, đã sớm hoảng loạn úp mặt vào lòng Vương phu nhân. Vương phu nhân trái lại, tay nhặt một thanh trường kiếm, dựa lưng vào gốc cây, chăm chăm nhìn vào trận chiến thảm khốc trước mặt.

Quân Hào xé một mảnh vải băng bó vết thương, tiến lại phía Vương phu nhân :

- Phu nhân, chúng ta đổi hướng khác, con đường này có lẽ không còn an toàn nữa.

Vương phu nhân lắc đầu :

- Không, Hào nhi, cháu ở lại đây, tìm một chỗ kín đáo nấp vào, ta và Tiểu Hoàng tiếp tục đi về hướng Tây.

Quân Hào lạnh người :

- Không được, phu nhân...

Vương phu nhân kiên quyết lắc đầu :

- Tình thế này không có thời gian tranh cãi, nếu cháu bảo hộ ba người bọn ta, chắc chắc không thể bỏ xa bọn chúng được. Chi bằng làm cho bọn chúng tưởng rằng chúng ta hai người thiệt mạng tại đây, trong đêm tối có lẽ chúng sẽ không kiểm tra xác mà sẽ truy đuổi theo dấu vết của ta.

Quân Hào phản đối :

- Nếu vậy phải để cháu dụ địch, phu nhân và Tiểu Kính hãy nấp vào trong rừng.

Vương phu nhân cười thảm não :

- Ta không hề biết võ công, làm sao có thể bảo vệ Tiểu Kính. - Bà tiến lại phía Quân Hào, đặt tay lên vai gã, thanh âm nhẹ như hơi thở - Hào nhi, tính mạng Tiểu Kính ta giao cho cháu, hậu nhân của Vương gia chỉ còn có một giọt máu này, cháu hãy điểm thuỵ huyệt cho nó ngủ đi, rồi tìm chỗ nấp vào. Dù thế nào, cả hai cũng phải tìm lấy một con đường sống, Hào nhi, cháu đã rõ chưa.

Quân Hào hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào thốt lên :

- Phu nhân...

- Hào nhi, ta coi con như con của mình, con nhất định phải bảo vệ Tiểu Kính. Sau khi an toàn, con đến Bắc Mang sơn tìm Vô Trí đại sư của Hư Không tự, người này là bằng hữu thân thiết của cha con và Vương thúc thúc, võ công cao thâm, chắc chắn sẽ bảo hộ được cả hai.

...

Vương phu nhân cúi xuống, nhè nhẹ hôn lên trán hài tử đang thiêm thiếp ngủ, trân trân ngắm nhìn nó một lát, khe khẽ thì thào :

- Kính nhi ngoan của mẹ, sau này không có cha mẹ bên cạnh, con nhất định phải tự bảo trọng lấy thân mình, có biết không.

Lệ sương khẽ rơi, đọng trên vầng trán thơ ngây một giọt ngọc long lanh. Bàn tay khẽ khẽ, ve vuốt đôi má bầu bĩnh nghiêng nghiêng êm đềm trong giấc ngủ.

Quân Hào lặng lẽ đứng đó, hơn lúc nào hết, gã cảm nhận sự bất lực của bản thân. Chính vì gã, mà cả Vương gia bị hủy diệt tan nát. Vậy mà Vương phu nhân chẳng có một lời trách móc, lại đem tính mạng hài tử của mình giao cho gã, tự mình đi thu hút sự truy đuổi của địch nhân.

Vương phu nhân vuốt lại lọn tóc đang xõa ra của Tiểu Kính, rồi đứng thẳng lên, đặt tay lên vai Quân Hào :

- Hào nhi, bảo trọng. Sau này, báo thù cho chúng ta.


Người mẹ can đảm ấy, trong bóng đêm từ từ khuất dần. Quân Hào đứng đó, giữa ngọn thu phong lồng lộng gào thét, tay ôm chặt sinh linh bé nhỏ Vương gia, nhiệt lệ từng giọt từng giọt chảy tràn.

Phía sau gã, một thanh âm băng lạnh lãnh khốc vang lên :

- Kế hoạch hoàn hảo nhỉ.

Quân Hào run lên, toàn thân như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, từ từ quay lại, thấy trước mặt mình một bạch ảnh phiêu phiêu trong gió đứng đó, phía sau là hai gã hắc y nhân.

Cơn ác mộng này, chẳng lẽ mãi mãi không dứt.

Tạo hóa, chẳng lẽ số mệnh con người, chỉ là món đồ chơi trong tay ông.

Kẻ chắp tay đứng đó, tà bạch y cuộn sóng trong gió, gương mặt tuấn mỹ nhưng thần tình lạnh nhạt, cặp mắt sâu thẳm như hang động không đáy. Y nhìn Quân Hào, chầm chậm đưa tay ra, nói :

- Đưa đứa bé cho ta, ta để ngươi chết toàn thây.

Quân Hào đối mặt với kẻ này, cảm thấy gương mặt y trơ trơ như đá, chẳng hề mang một chút biểu tình gì, cơ hồ còn băng lạnh lãnh khốc hơn mặt nạ bằng sứ của Thần chủ. Thanh âm của y tràn ngập một bá khí tự đại, mang đến cảm giác đè nén bức nhân.

Quân Hào mấy ngày lưu lạc giang hồ, tuy võ công chệch choạc nhưng vốn liếng tử chiến không ít, biết rằng mình không có khả năng đánh nhau với tên này, huống gì lại vướng Tiểu Kính bên mình. Gã bèn suy nghĩ tìm cách đào thoát.

Có thể nói, đánh không lại thì tìm cách chạy, là một bước chuyển biến lớn của Quân Hào.

Tên bạch y lại trầm giọng nói :

- Trong mười nhịp tim nữa, nếu không đưa đứa bé, ta sẽ ngắt cả hai cái đầu xuống.

Y không nói thì thôi, vừa buông câu này ra, Quân Hào liền kề kiếm vào cổ Tiểu Kính, cười nhạt :

- Tới đây, cùng lắm thì tất cả ngọc nát hương tan, mười tám năm sau lại có một hảo hán.

Gã đoán rằng tên bạch y cần Tiểu Kính có lẽ để gây áp lực với Vương Lôi Đình, liền quyết định dốc hết túi đặt vào canh bạc sinh tử này.

Tên bạch y gương mặt thoáng chút tiếu ý, tùy tùy tiện tiện nhấc chân một cái, đã thấy đứng sát trước mặt Quân Hào, lạnh nhạt nhìn vào thanh kiếm trên tay gã.

- Nào, chém xuống đi.

Quân Hào đương nhiên chỉ dùng kế ném chuột sợ vỡ bình, làm gì có đủ ác tâm dùng đứa bé làm bia đỡ đạn cho mình. Gã không biết làm sao, đành búng người về phía sau, trường kiếm tung ra, đâm thẳng vào tên bạch y. Tên bạch y phất tay áo rộng ra, phủ lên thanh kiếm đang phá không đó.

Trong một thoáng, lưỡi kiếm dường như đã đâm vào ngực hắn. Quân Hào dùng hết sức xuất kiếm, chỉ thấy như đâm kiếm vào một miếng đậu hủ, chẳng hề thấy trở lực gì. Gã thầm nghĩ bất diệu, vội rút kiếm lại thì thấy trong tay chỉ còn có một đoạn ngắn chừng hai tấc. Tên bạch y khẽ vung tay áo, rải xuống mặt đất mười bảy mười tám lưỡi thép đã bị bẻ nát. Trong sát na Quân Hào xuất kiếm, y đã dùng Tụ Lý công bẻ nát toàn bộ lưỡi kiếm, nhanh đến mức gã chẳng có cảm giác gì.

Quân Hào những muốn xoay người bỏ chạy thật nhanh, nhưng gã tuyệt đối không có cơ hội.

Tên bạch y chưa hề chân chính ra tay, từ lúc xuất hiện đến giờ, y chỉ sử dụng duy nhất một chút công phu thân pháp và tay áo.

Vỏn vẹn chỉ có một chút công phu.

Nhưng gã có cảm giác chỉ cần xoay mình lại, lập tức bàn tay của y sẽ xuyên qua lồng ngực, từ phía sau bóp nát trái tim của gã.

Thứ cảm giác đó, thật sự đáng sợ, thật sự khủng bố. Không phải là cảm giác yếu ớt khi đứng trước những cao thủ như Thần chủ hay tên hắc y, mà là cảm giác hoàn toàn bị áp đảo, hoàn toàn bị đè bẹp.

Cảm giác của một con chuột trước mãng xà, cảm giác của thỏ trước lão hổ.

Lúc này, Quân Hào mới chân chính hiểu rõ câu nói giang hồ là chiến trường của kẻ mạnh. Nếu không phải kẻ mạnh, bất quá chỉ như con sâu cái kiến, mặc cho người ta dày xéo dẫm đạp.

...

Cuối cùng, tên bạch y không nhẫn nại nữa, y đã quyết định ra tay.

Bàn tay thanh mảnh trắng xanh của y thò ra khỏi tay áo, chầm chậm đặt lên ngực của Quân Hào, để rồi một cổ bạo lực bùng phát, hất tung gã ra phía sau. Bàn tay đó, lại nhẹ nhàng uốn lên như múa trong không trung, đã hất Tiểu Kính ra khỏi vòng tay của gã.

Quân Hào cảm thấy mình như đằng vân giá vũ trong không gian, tứ chi hoàn toàn vô lực. Gã chỉ biết đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn tên bạch y phất tay áo cuốn lấy tiểu hài đang say ngủ, quay lưng lại, tà áo cuộn lên một vầng trắng trong đêm đen. Động tác phất áo, quay lưng, bỏ đi của y tuy chậm mà liền lạc như nước chảy, tiêu sái như phong vân.

Y lạnh lùng lên tiếng :

- Giết đi.

Hai tên hắc y nãy giờ đứng im đằng xa, cúi mình vâng lệnh, từ từ bước về phía gã.

Hình ảnh cuối cùng gã thấy được, là bóng bạch y đó, tan biến vào màn đêm. Sau đó chỉ còn là màn đêm u tối.

Hai thanh kiếm lóe lên, đâm thẳng vào ngực Quân Hào.