Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn

Chương 21

Giang Tử Khâm thận trọng tra chìa vào ổ khóa, xoay rồi vặn, cuối cugnf cũng nhìn thấy căn phòng đã lâu không bước đến. Ngôi nhà đầu tiên của cô, hạn phúc của cô lúc mười hai tuổi, loanh quanh bao năm, bây giờ lại hiện ra trước mắt.

Cô luôn có một cảm giác lạ lùng, không phải cô ở trong căn nhà này, mà căn nhà này ở trong trái tim cô. Kha Ngạn Tịch đã từng sống ở đây, dù cửa mở hay đóng, dù gặp hay không, anh vẫn luôn ở đấy.

Ngôi nhà không bao giờ bán, lại luôn có người đến lau dọn, nên nhiều năm dù không có người ở, vẫn sạch sẽ gọn gàng, bài trí bên trong vẫn được giữ nguyên,chỉ có điều, trong không khí không còn vương mùi của anh nữa.

Kéo rèm cửa sổ, nắng ùa vào, ấm áp quá. Chính chỗ này anh thường ngồi trêm sofa lơ đãng nhìn cô chơi đàn. Cô từng cười, từng khóc, từng gục trên đùi anh. Trên mặt sofa vẫn còn những vết lờ mờ, đó là kiệt tác của cô vô tình để lại.

Trong phòng, còn có chiếc giường nhỏ, phủ ga màu phấn hồng. Trên tường vẫn còn mấy chữ to to anh viết: Chăm chỉ học tập, ngày ngày vươn lên. Những con chữ trên giấy dán tường đã mờ, loang thành nhuwgnx vòng tròn nhập nhòe, giống như những kí ức về anh ngày càng xa.

Giang Tử Khâm mua vé tàu hỏa khởi hành vào ngày mai, nhét vào ngăn ngoài cùng túi xách. Lúc đó cô đã nghĩ, chẳng may nếu bị mất trộm thì không đi nữa. Song cô không được như ý. Cũng phải thôi, thời buổi này, mấy ai chịu ngồi chiếc xe sơn xanh cũ rích, xóc lộn người mấy ngày đến một nơi hẻo lánh, xa lắc.

Cô để tất cả hành lý ở sau cánh cửa, đợi trời sáng sẽ lập tức ra đi, không ngoảnh lại. lúc đến, cô mang theo một gói mì ăn liền, dụng cụ nhà bếp vẫn còn đầy đủ, cô đun nước, nấu mì, đổ ra bát, thực ra cô cũng có thể làm một người vợ đảm, biết nấu ăn, biết tiếp khách.

Có tiếng bước chân phía sau lưng.

Giang Tử Khâm quay phắt lại, Kha Ngạn Tịch mặt tái nhợt đã đứng sững trước mặt cô. Người cô run bắn, tay bê bát mì cũng run, chiếc bát cơ hồ sắp rơi. Kha Ngạn Tịch sải mấy bước đến, giơ tay đỡ chiếc bát. Hai bàn tay chạm nhau, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh như băng.

Trong mắt anh chứa nỗi ưu tư không thể nào nhìn thấu, đôi mi dài cụp xuống, mí mắt hơi sưng. Đột nhiên cô cảm giác anh thật xa cách, lạ lẫm, thật...già nua.

Cô sợ nhất chữ “già”.

Thời gian trôi, chậm đến lạ lùng. Hai người ngồi quanh bàn ăn, một người ăn mì, một người nhìn. Cô học cách ăn của anh, không gây tiếng động, chỉ có tiếng bát đũa va vào bát. Cô ăn được nửa bát mì thì buông đũa. Cô vốn ăn ít, lại chẳng muốn ăn, trước đây anh thường nói cô ăn như mèo, ý bảo dạ dày cô nhỏ.

Giang Tử Khâm không ngờ, anh bỗng bê bát mì cô bỏ dở để trước mặt, dùng đôi đũa của cô, ăn ngấu nghiến, ngon lành. Sỗng mũi cay xè, cô không nói gì, chạy ra ngoài. Lat sau quay lại, đưa cho anh một túi dưa muối nhỏ.

Anh biết cô vừa khóc, mắt đỏ hoe, mấy giọt nước mắt còn vương trên mi. Anh vờ không để ý, tiếp tục ăn mì. Có thể do đói, có thể vì cái gì khác, anh cảm thấy bát mì hôm nay đặc biệt ngon, cô đi lấy đũa gắp dưa cho anh, anh cảm thấy chauw bao giờ ăn món dưa giòn ngon như vậy.

Từ đầu đến cuối hai người không nói với nhau câu nào.

Đêm đến, Giang Tử Khâm trải giường cho mình, anh nghiêng người đứng tựa khung cửa nhìn cô. Cô mặc chiếc váy liền trắng muôt, tóc cắt ngắn khiến gương mặt trông càng nhỏ. Anh đã nhìn rất lâu, cô cũng thu xếp rất lâu, cuối cung không chịu nổi, anh hỏi: “Em quay về đây để làm gì?”

Cô ngây người, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lảng sang chỗ khác, “Muốn nhìn lại lần nữa.” Để từ biệt lần cuối.

Kha Ngạn Tịch cười nhạt, “Em định đi đâu?” Cô bỗng đứng thẳng người, băn khoăn nhìn anh.

Anh hiểu ý, trả lời: “”Thầy giáo của em nói.”

Cô cắn môi, “Thật lắm lời!”

“Định đi đâu, làm gì, đi bao lâu?” Anh bước vào phòng, hơi cao giọng: “Em định bướng bỉnh đến khi nào? Anh đã nói rồi, anh không thể bỏ mặc em, em muốn gì, anh đều có thể cho em.”

“Em muốn anh, anh có cho không?” Nước mắt đột nhiên ứa đầy tròng, cô nhìn anh trân trối.

Nhưng Kha Ngạn Tịch im lặng.

Anh không trả lời, cô cũng không ép, căng thẳng quanh cô quá lâu, cô đã mệt mỏi. Khẽ thở dài, cô lạnh nhạt nói: “Em muốn nghỉ ở đây một đêm, nếu không có việc gì, anh về đi.”

Kha Ngạn Tịch biết đó là lệnh đuổi khách, dù lòng đau, có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành nuốt quả đắng, tức giận bước ra.

Nửa đêm, bỗng có tiếng cốc thủy tinh vỡ loảng xoảng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống. Đem tĩnh mịch, tiếng động nghe càng chói tai. Giang Tử Khâm lúc đó vẫn chưa ngủ, vội bật dậy, không kịp sỏ dép, lao vụt ra ngoài.

Mở cửa phòng, dưới ánh đèn đêm mờ mờ, một bóng người cao lớn đang từ sàn nhà cố tự đứng dậy. Dưới ống quần dài, bên chân phải trống không.

Anh vịn vào giàn hoa bên cạnh, khó nhọc đứng lên. Cô cảm giác nhìn thấy mồ hôi túa trên trán anh, chảy xuống mắt anh.

Cô lập tức chạy lại đỡ, nhưng bị anh gạt ra. Giọng nam trung vốn rất dễ nghe, lúc này vang lên chói tai: “Đừng động vào tôi, em quay vào ngủ đi!”

Nhưng sao cô có thể, vẫn đỡ anh, anh liên tục gạt ra, cô vẫn sán lại. giây phú đó cô chỉ cảm thấy mình như một hình nhân bằng giấy mỏng manh, mặc cho bàn tay khổng lồ của thời gian vô tình xô đẩy, xô mãi, xô mãi.

Kha Ngạn Tịch cuối cùng lại ngã, cô nức nở đi đến kéo anh lên. Anh phẫn nộ hét: “Em vào đi, tôi tự đứng lên được.”

Cô òa khóc, hai tay đấm thùm thụm vào ngực anh, “Em không vào, em không vào! Kha Ngạn Tịch, tại sao hết lần này đến lần khác anh từ chối em? Anh nói đi, rốt cục thể diện của anh quan trọng hay là em quan trọng?”

Kha Ngạn Tịch lập tức mềm lòng.

Cuối cùng cô cũng dìu được anh vào nhà. Chiếc chân giả của anh đặt ở đầu giường, cô chỉ liếc về phía đó, anh đã hốt hoảng, vội cởi áo khoác ngoài vứt lên, che kín nó.

Cô lại chực khóc, “Em đi rót nước cho anh.” Nói xong vội chạy ra ngoài.

Mấy phút sau quay lại, mi mắt đã sưng mọng, đưa cốc nước cho anh, hai tay cô run bần bật.

Kha Ngạn Tịch đón lấy cốc nước, nhưng không uống nổi. Vừa rồi cô hỏi anh: thể diện anh quan trọng hay con người cô quan trọng – một câu hỏi thật ngốc,bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây cũng thế, bản thân cô hiểu rõ, nhưng cách nửa tiếng lại gọi điện thoại hỏi rất ngọt ngào, chỉ một câu: “Anh nhớ em không?”

Giang Tử Khâm đứng lên định đi, anh nắm tay cô. Ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Anh vốn dĩ có thể buông tay để cô đi, cô vốn dĩ có thể vùng ra, trở về phòng mình, nhưng thực sự đến lúc lựa chọn, hai người đều không nỡ.

Tuy nhiên, đàn ông luôn là người dễ tỉnh ngộ, khi anh quyết định buông tay, thì cô chúi người vào ngực anh, áp đôi môi mềm, ướt át lên môi anh.

Ham muốn của hai kẻ yêu đương bùng cháy, thiêu đốt họ. Chút lý trí nhỏ nhoi lập tức bị nghiền nát.

Anh kéo tuột dây váy trên vai cô, miệng mút từng chút vào cổ cô, hôn thật sâu. Cô run dữ dội, bàn tay lạnh giá phủ lên cái cương cứng nóng giãy của anh.

Cô oằn mình khao khát dưới cơ thể anh, hơi thở anh phả lên mặt cô. Hai tấm thân quấn chặt, không gì có thể ngăn cản cuộc giao hoan.

Mồ hôi trên trán anh nhỏ vào mắt cô, lý trí trở lại, cô rụt rè hỏi nhỏ: “Cso cần em giúp không?”

Trả lời cô là những đợt công thúc điên cuồng, cái cảm giác căng đầy nóng bỏng như vậy, cơ hồ lập tức khiến cô say lịm.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Khâm tỉnh dậy trong vòng tay anh. Anh thở đều, ngực phập phồng, nếu chăm chú có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.

Đêm hôm đó, Giang Tử Khâm hầu như không ngủ, cô luôn nhắc mình phải thức đến sáng, bởi vì cơ hội gặp nhau không dễ, phải trân trọng từng phút. Cô để ngón tay dưới mũi anh, điều chỉnh hơi thở cho cùng nhịp với anh. Với cô, nhịp thở của anh là bản nhạc hay nhất trên đời.

Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Cô biết mình phải ra đi, phải chạy trốn nhân lúc anh chưa dậy, nếu không cô sẽ không thể dằn lòng ra đi.

Mấy giây trước cơn cực khoái, anh bỗng ghì chặt vai cô, thì thào: “Em định đi đâu, em định đi đâu?” Thực tế anh muốn nói, đừng đi, em đừng đi.

Nếu anh dám vứt bỏ tất cả nói với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ không đi....cũng may cuối cùng anh không nói. Sau Đạo Y Minh, cô thề không qua lại với đàn ông đã có vợ, cô đã trịnh trọng hứa với Chung Dịch tuyệt đối không làm người đàn bà xấu phá hoại gia đình người khác.