Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Chương 22

Mùa hè năm đó, ở Paris có dịch cúm lan tràn một vài nơi, có người cho rằng vì trời nóng và Annabelle có nhiều khách hàng nằm ở bệnh viện. Nàng đi thăm họ mỗi ngày hai lần, nhưng nàng hy vọng sẽ đi khỏi đây với Consuelo và Brigitte vào tháng tám. Nàng không biết nên đi Dordogne, Brittany hay miền nam nước Pháp. Nhưng hóa ra nàng không đi đâu ở các nơi ấy. Nàng có quá nhiều bệnh nhân cần chăm sóc. Họ đi Deauwille, ở bờ biển Normandie chỉ trong vài hôm khi các bệnh nhân đã bình phục.

Sau khi họ về, hai bệnh nhân nữa phải vào bệnh viện vì bệnh sưng phổi. Một buổi chiều nàng rời bệnh viện muộn, suy nghĩ liên miên về bệnh nhân nàng vừa đến thăm là một bà già không được khỏe lắm. Annabelle đang nghĩ tìm vài biện pháp mới để chữa bệnh cho bà ta thì bỗng va phải người nào đó đang đi lên tầng cấp trong khi nàng đi xuống. Họ va vào nhau rất mạnh đễn nỗi nàng như muốn ngã. May thay người đàn ông va vào nàng đã nhanh tay níu nàng lại được, nếu không nàng đã ngã xuống thềm.

- Ôi, xin lỗi, - nàng thốt lên. - Tôi đi mà không nhìn.

- Tôi cũng không. - Anh ta mỉm cười xin lỗi. - Cô đến thăm bạn phải không? - Anh ta hỏi. Nghe câu hỏi sai, nàng cười.

- Không, tôi là bác sĩ. - ít ra anh ta không hỏi có phải nàng là y tá không?

- Thật là sung sướng biết bao! - Anh ta đáp và cười với nàng. - Tôi cũng là bác sĩ. Tại sao tôi không được may mắn gặp cô nhỉ? - Anh ta rất có duyên, nàng không quen gặp đàn ông như thế này. Nhiều năm nay, nàng ẩn mình sau vai trò người bác sĩ, bà góa phụ, hay mẹ của Consuelo. Người đàn ông không tán tỉnh nàng, nhưng anh ta có vẻ tinh nghịch, vui vẻ và hết sức đẹp trai. Không quan tâm đến việc giới thiệu kiểu cách, anh ta hỏi ngay: - Cô chuyên môn về gì? - Anh ta cho biết tên anh là Antoine de St. Gris và hỏi tên nàng. Nàng cho anh ta biết tên. Anh ta tin nàng là người Mỹ vì nàng nói tiếng Pháp rất giỏi.

- Tôi là bác sĩ đa khoa, - nàng đáp, vẻ bối rối vì nói chuyện với người lạ.

- Tôi là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình, - anh ta đáp với giọng khoa trương. Nàng biết hầu hết các bác sĩ chỉnh hình đều tự cao tự đại, ngoại trừ trong thời gian chiến tranh, họ có vẻ khiêm nhượng, vì mọi người đều như nhau, do đã chứng kiến nhiều cảnh khốn khổ và ít chữa trị được những thương tích của nạn nhân.

Anh ta đưa nàng đi xuống thềm để bảo đảm nàng không ngã, anh ta nói thế. Rồi anh ta đưa nàng ra tận xe hơi của nàng.

- Tôi có được hân hạnh gặp lại cô không? - Anh ta hỏi, mắt long lanh, và nàng cười.

- Nếu tôi bị gãy chân, tôi sẽ gọi anh.

- Đừng đợi cho đến lúc ấy. Nếu không, tôi sẽ làm cho mình bị sưng phổi và gọi cô. Khi ấy chắc xấu hổ lắm. Tôi muốn gặp cô trong khi cả hai đều khỏe mạnh.

- Khi nàng lái xe đi, anh ta vẫy tay chào rồi vội vã bước lên thềm bệnh viện. Hôm ấy là ngày vui của nàng vì có người đàn ông đến nói chuyện. Chuyện này rất hiếm đối với nàng, hầu như chưa bao giờ xảy ra.

Nàng dành cả buổi tối yên lặng để đọc cho Consuelo nghe và đặt bé vào giường ngủ. Ngày hôm sau, khi ở văn phòng, nàng đang khám bệnh thì Hélène báo cho nàng biết có một bác sĩ ngoài phòng đợi yêu cầu được gặp nàng ngay. Anh ta nói anh ta phải cố vấn cho nàng về một ca bệnh. Nàng khám xong cho người bệnh và bước ra ngoài, lòng hoang mang. Nàng không biết anh ta là ai. Khi ra ngoài, nàng thấy Antoine de St. Gris mặc áo khoác thể thao màu xanh rất đẹp, đang làm ồn ngoài phòng đợi, anh ta chọc bệnh nhân và hầu hết đều đang cười. Anh ta đang nói chuyện khôi hài, nàng liền mời anh ta vào văn phòng.

- Anh làm gì ở đây? - Nàng hỏi với nụ cười bối rối. Gặp lại anh ta nàng thật vui, nhưng nàng đang làm việc.

- Tôi đang khám bệnh.

- Tôi rất ấn tượng. Tôi nghĩ mình đã bị cảm lạnh nặng vào đêm qua. Cuống họng tôi quá đau. - Anh ta thè lưỡi ra để cho nàng khám. Nàng cười. Anh ta trông có vẻ bỡn cợt nhưng cực kỳ duyên dáng.

- Tôi thấy cuống họng anh tốt mà!

- Còn chân cô thì sao? - Anh ta hỏi.

- Chân tôi à? Tốt. Tại sao anh hỏi vậy?

- Vì tôi thấy nó có vẻ bị gãy. Hãy để tôi xem nó ra sao. - Ông ta làm như thể đưa tay túm lấy gấu váy của nàng kiến nàng bước lùi lại và cười.

- Thưa bác sĩ, tôi phải yêu cầu anh ra về. Tôi phải khám bệnh.

- Tốt, nếu cô bằng lòng yêu cầu của tôi. Mời cô tối nay đi ăn tối với tôi.

- Ơ... tôi không... tôi không thể...

- Cô không thể nghĩ đây là dịp tốt. - Ông ta cười. - Thật vậy, đây là do tình cảm chân thành. Tôi sẽ đón cô lúc tám giờ. - Nói xong, anh ta đi ra phòng đợi, vẫy tay chào các bệnh nhân, rồi ra về. Anh ta làm cho mọi người chú ý, ồn ào và mặc dù không có vẻ đứng đắn, nhưng anh ta rất hấp dẫn, khiến mọi người thích thú.

- Ai thế? - Hélène, bà thư ký hỏi với vẻ bất bình, trước khi mời người khách tiếp theo vào.

- Anh ta là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình.

- Thảo nào trông anh ta huyênh hoang thế, - Hélène hằn học đáp. Bỗng bà nhận thấy gương mặt chủ nhân có vẻ hí hửng, tươi vui. Chưa bao giờ bà ta thấy nàng như thế. - Anh ta là đồ điên, - Hélène nói thêm, rồi mặc dù bất bình, bà ta vẫn cười nói tiếp: - Nhưng là đồ điên đẹp trai. Cô sẽ gặp lại anh ta phải không?

Annabelle đỏ mặt đáp:

- Tối nay. Để ăn tối.

- Ơ, ồ. Hãy coi chừng anh ta, - Hélène dặn.

Tôi sẽ đề phòng, - Annabelle đáp, rồi trở lại khám bệnh.

Tối đó nàng về nhà sau bảy giờ, khi khám xong người khách cuối cùng và đóng cửa văn phòng. Consuelo đang tắm trong bồn, cô bé cười với Brigitte. Annabelle xem đồng hồ, nàng nhận ra rằng phải mất gần một giờ để mặc áo quần đi ăn tối với cái ông bác sĩ St. Gris hơi nguy hiểm này. Nàng vào hôn Consuelo, cô bé muốn chơi bài với nàng sau khi tắm xong.

- Mẹ không thể chơi bài với con được, - Annabelle xin lỗi con - Mẹ phải đi chơi.

- Thế à? - Consuelo có vẻ kinh ngạc. Đây là việc hết sức bất thường. Thực vậy, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này, ngoại trừ đôi khi Annabelle đi dự buổi họp của các bác sĩ, hay đi dự hội thảo dành cho các nữ bác sĩ. Ngoài ra, nàng không bao giờ đi chơi, không tham dự những buổi tiệc từ khi rời khỏi New York đã chín năm nay. Cho nên, lời tuyên bố của nàng như quả bom rơi vào giữa họ. - Mẹ đi đâu?

- Đi ăn tối với một ông bác sĩ, - nàng thành thật đáp.

- Ồ, ở đâu? - Consuelo muốn biết rõ và mẹ cô có vẻ hơi bối rối.

- Mẹ không biết. Ông ấy sẽ đến đón mẹ lúc tám giờ.

- Thế ư? Ông ấy như thế nào?

- Chỉ là một người bình thường, - Annabelle thản nhiên đáp. Nàng không muốn nói anh ta rất đẹp trai. Nàng ra khỏi phòng tắm, đi thay áo quần. Trời đêm ấm áp, nàng mặc bộ đồ bằng vải lanh trắng mua ở Deauville và đội cái mũ rất đẹp. Nàng cảm thấy mặc áo quần đẹp như thế này là hơi ngốc, nhưng không phải ngày nào nàng cũng được mời đi ăn ở ngoài và nàng không thể mặc com lê hoặc đội mũ như khi làm việc.

Antoine de St. Gris đến lúc tám giờ, Brigitte mời anh ta vào ngồi đợi trong phòng khách. Chừng năm phút sau, Consuelo chạy trên lầu xuống, mặc áo khoác ngoài đồ ngủ. Cô bé vào phòng khách, cười với anh ta, Brigitte không làm sao lôi cô bé lên lầu lại được.

- Xin chào, - bé vui vẻ chào khách. - Có phải ông là bác sĩ đi ăn tối với mẹ cháu không? - Bé vừa mất hai cái răng cửa, trông bé bây giờ rất ngộ.

- Phải. Răng cháu sao thế? - Antoine hỏi, nhìn bé.

- Cháu bị mất, - bé đáp với vẻ tự hào.

- Tôi rất buồn khi nghe thế, - anh ta nghiêm trang đáp. - Tôi hy vọng cháu tìm lại được. Lớn lên mà không có răng sẽ rất chán. Làm sao cháu ăn táo được?

Bé cười.

- Không, cháu không tìm. Bà tiên đã lấy răng và để lại kẹo cho cháu. Cháu sẽ có những cái răng mới ngay. Cháu cảm thấy chúng đã xuất hiện... Ông nhìn thấy không? - Bé quay đầu nghiêng một tí, hơi cúi xuống, rồi chỉ cho anh ta thấy những cái mép trắng nho nhỏ nhú lên dưới lợi.

- Ồ, vui quá nhỉ, - anh ta nói, miệng cười vui. Khi ấy Annabelle bước vào, thấy con gái đang nói chuyện với ông bác sĩ một cách vui vẻ.

- Hai người gặp nhau rồi ư? - Nàng hỏi, vẻ hơi lo.

- Không chính thức, - anh ta đáp, rồi cúi người chào Consuelo rất lịch sự. - Tôi là Antoine de St. Gris, anh ta tự giới thiệu. - Rất hân hạnh gặp cô, nhất là bây giờ tôi biết cô sẽ có răng mới. - Bé cười. Annabelle giới thiệu con gái, bé nhún chân cúi người chào Antoine.

- Sẵn sàng chưa? - Anh ta hỏi Annabelle và nàng gật đầu. Nàng hôn Consuelo, bảo bé lên lầu chuẩn bị đi ngủ, vì bé đã ăn tối trước khi tắm. Consuelo lên lầu, đưa tay vẫy chào khách. Annabelle theo ông ta ra khỏi nhà. - Anh ta dẫn nàng đến chiếc xe hơi hiệu Ballot Open Tourer màu xanh và nói: - Tôi xin lỗi. - Chiếc xe màu xanh rất đẹp, rất phù hợp với con người chưng diện của anh ta. Mọi thứ trên người anh ta đều hợp thời trang, láng bóng, mẫu mực. - Đáng ra tôi không đưa cô đi ăn đâu. Tôi nói thật đấy. Vì tôi rất thích con gái cô. Tôi chưa thấy cô bé nào dễ thương như thế. - Annabelle cười khi nghe anh ta nói.

- Anh có thái độ rất dễ thương với trẻ con.

- Tôi là trẻ con đã từ lâu. Mẹ tôi nhất quyết nói rằng tôi vẫn là trẻ con, không lớn được. - Annabelle thấy lý do tại sao bà ta nói thế, nhưng chính sự trẻ con trong anh ta đã góp phần làm cho anh duyên dáng. Nàng không biết anh ta bao nhiêu tuổi, nàng đoán anh chừng 35, như thế anh ta lớn hơn nàng bốn tuổi. Họ có tuổi gần bằng nhau, nhưng Annabelle có vẻ nghiêm trang hơn, bảo thủ hơn. Anh ta gần như một anh hề đẹp trai, có duyên. Nàng thích tính tình vui vẻ của anh ta. Anh ta có tính hài hước. Bệnh nhân trong phòng đợi của nàng thích điều ấy. Bệnh nhân của anh ta cũng vậy.

Anh ta lái xe đưa nàng đến nhà hàng Maxim, trên đường đi họ nói chuyện vui vẻ với nhau. Nàng chưa bao giờ đến đấy, nhưng nàng biết đây là nhà hàng sang nhất Paris là nơi rất thời thượng.

Khi đến nơi, rõ ràng có nhiều người quen biết anh ta. Người quản lý việc phục vụ trong nhà hàng biết anh, và khi đi qua các bàn, anh quen biết nhiều người ở đấy; anh giới thiệu nàng với họ là bác sĩ Worthington và hãnh diện ra mặt. Việc này làm cho nàng cảm thấy quan trọng. Nàng đã làm việc hết mình để có danh hiệu này.

Anh đề nghị những món nàng thích ăn và gọi một chai sâm banh. Nàng rất ít uống, nhưng rượu sâm banh làm cho bữa tối có vẻ như buổi lễ ăn mừng. Nàng chưa hề đi ăn ngoài với ai từ ngày lấy Josiah mười năm về trước. Cuộc đời của nàng hoàn toàn khác biệt ở Pháp, ngoài mặt trận, tại trường y và khi làm mẹ Consuelo. Bỗng nhiên bây giờ nàng đi ăn ở nhà hàng Maxim với Antoine. Buổi tối nay thật bất ngờ.

- Cô góa bụa đã lâu chưa? - Anh ta hỏi khi họ ăn.

- Từ ngày Consuelo ra đời, - nàng đáp.

- Nếu thế thì cô sống một mình quá lâu rồi, - anh ta nói, có vẻ tò mò. Anh ta rất muốn biết nhiều về nàng. Nàng rất khác thường: xinh đẹp, tài giỏi, rõ ràng được sinh trưởng trong một gia đình tốt và là bác sĩ. Anh chưa bao giờ gặp người nào như nàng và bị nàng thu hút như thế này.

- Đúng vậy, - nàng đáp. Thực vậy, nàng đã sống một mình quá lâu. Từ ngày Josiah bỏ nàng đến nay đã chín năm, nhưng nàng không nói với anh ta điều đó.

- Chắc cô lấy chồng chỉ trong một thời gian ngắn thôi, - anh ta nói, vẻ trầm ngâm.

- Chỉ vài tháng thôi. Anh ấy hy sinh ngoài mặt trận, ngay sau khi chúng tôi mới cưới nhau. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đang làm ở Villers Cotterêts, tại bệnh viện của bà Ellsie Inglis thành lập, tất cả đều do phụ nữ quản lý và làm việc.

- Khi ấy cô đã là bác sĩ rồi à? - Anh ta có vẻ bối rối, vì nếu thế thì chắc nàng già hơn vẻ ngoài. Anh ta thấy nàng còn rất trẻ mà.

- Không. - Nàng cười. - Khi ấy tôi chỉ là sinh viên y khoa. Tôi rời trường y để làm việc ở đấy. Trước đó tôi đã làm việc tại tu viện Abbaye de Royaumont ở Asnières. Tôi trở lại học ở trường y sau khi đã sinh Consuelo.

- Cô thật can đảm và rất tháo vát, - anh ta nói, vẻ rất khâm phục. Bữa ăn rất ngon, anh gọi tôm hùm, còn nàng ăn món thịt bê nấu rất công phu. - Cái gì làm cho cô muốn trở thành bác sĩ? - Anh ta muốn biết hết về nàng.

- Có lẽ cũng giống như anh thôi. Tôi thích y học và thuốc men từ khi còn nhỏ. Tôi không ngờ mình có cơ hội để thực hiện mơ ước của mình. Còn anh thì sao?

- Bố tôi và cả hai anh tôi đều là bác sĩ. Và đáng ra mẹ tôi cũng là bác sĩ. Bà nói với chúng tôi những điều chúng tôi làm sai. Nhiều khi tôi phải công nhận bà nói đúng. - Anh ta cười. - Bà giúp bố tôi trong phòng khám nhiều năm trời. Nhưng tại sao cô mở phòng khám ở đây mà không mở ở Mỹ? - Anh ta vẫn không tin nàng không phải là người Pháp, nàng nói tiếng Pháp như người bản xứ vậy. Anh không tin nàng là người Mỹ.

- Tôi không biết. Ở bên ấy không có chuyện như ở đây. Tôi đến đây để làm tình nguyện viên. Rồi tôi gặp nhiều hoàn cảnh thuận lợi giúp tôi. Một bác sĩ ở Asnières giúp tôi xin vào trường y ở Nice. Trong khi bố mẹ tôi còn sống, tôi không thể làm được theo ý nguyện. Mẹ tôi không bằng lòng cho tôi làm nghề thầy thuốc. Bà nghĩ rằng thế nào tôi cũng sẽ mắc bệnh truyền nhiễm. Tôi đã làm việc với dân di cư ở New York.

- Tốt, may cho tôi là cô đã đến đây. Cô có nghĩ đến ngày nào đó cô sẽ về lại New York không?

Nàng lắc đầu.

- Tôi không có ai ở đấy hết. Tất cả gia đình tôi đều chết hết rồi.

- Thật là buồn! - anh ta xót xa nói. - Tôi rất gần gũi với gia đình. Nếu không có họ, tôi sẽ chết mất. Gia đình tôi rất đông. - Nàng thích có gia đình đông như anh ta. Nếu gia đình anh ta cũng vui vẻ và nhiệt thành như anh, thì chắc họ sống với nhau rất vui và thân mật. - Gia đình bên chồng cô như thế nào? Cô có gặp họ không?

- Rất ít. Họ ở bên Anh. Vừa rồi bà nội Consuelo có đến thăm, bà ấy rất dễ thương. - Nhưng nàng không nói đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Đời nàng có nhiều chuyện không thể nói cho anh ta nghe được. Như việc chồng nàng bỏ nàng để theo một người đàn ông. Rồi chuyện vì thế mà nàng ly dị chồng. Chuyện nàng bị cưỡng hiếp và không có chuyện nàng thành hôn với bố của Consuelo. Sự thực làm cho người ta kinh ngạc sửng sốt nhiều hơn chuyện nàng kể. Tệ hại nhất là việc nàng phải trả giá những tội lỗi mà nàng không phạm phải và chịu đựng suốt cả đời. Anh ta rất vô tư đến nỗi nàng tin rằng anh sẽ không kinh ngạc khi biết sự thực về đời nàng. Nhưng chắc nàng sẽ không nói thật với anh ta. Câu chuyện nàng kể cho anh ta nghe là chuyện hoàn toàn đáng kính, anh ta không có lý do gì để nghi ngờ. Mọi việc nàng nói rất đáng tin và nàng có vẻ rất đứng đắn, không ai có thể nghi ngờ gì về việc nàng mắc phải nhiều tội lỗi.

Anh ta nói cho nàng hay rằng anh ta không có vợ. Học chuyên ngành về chỉnh hình mất thời gian rất lâu ở trường y. Anh học ở trường y Faculte de Médecin ở Paris và thực tập tại bệnh viện Pitié Salpétrière. Chiến tranh đã làm gián đoạn việc học của ông trong một thời gian. Anh ta phục vụ tích cực trong chiến tranh nên đã có hai huân chương. Mặc dù có tính hài hước, nhưng anh ta là người rất ấn tượng và rõ ràng anh cũng nghĩ về nàng như thế. Khi nàng nói chuyện với anh ta trong bữa ăn, nàng cảm thấy như thể anh ta rơi vào tay nàng như món quà từ trên trời. Nàng mừng vì đã va phải anh ta trên thềm bệnh viện, nếu không chắc không đời nào nàng gặp được anh ta. Và anh cũng có vẻ sung sướng vì đã gặp được nàng.

Khi lái xe đưa nàng về nhà, anh ta hỏi khi nào có thể gặp lại nàng. Cả đời nàng không giao du với ai, ngoại trừ những buổi đi ăn tối với Consuelo. Anh ta hứa ngày mai sẽ gọi điện để vạch kế hoạch đi chơi. Và nàng hết sức ngạc nhiên là anh ta làm đúng lời hứa.

Hôm sau, khi đang ngồi nơi bàn làm việc để ghi vào hồ sơ bệnh án của mấy bệnh nhân nàng khám buổi sáng, thì Hélène cho biết anh ta đang đợi nàng qua điện thoại. Anh mời nàng đi ăn tối vào thứ bảy sắp tới, còn hai ngày nữa. Bỗng anh ta trở thành nguồn vui bất ngờ cho nàng. Anh hỏi không biết vào ngày chủ nhật nàng và Consuelo có đến ăn trưa được với hai anh trai và con họ tại nhà bố mẹ anh được không. Thật là một lời mời hấp dẫn. Và tối đó, nàng nói với Consuelo. Nàng rất sung sướng, Consuelo nghĩ rằng anh ta rất khôi hài. Bé nhìn mẹ trầm ngâm, rồi đáp rằng anh ta rất dễ thương. Annabelle cũng đồng ý với bé.

Vào ngày thứ bảy, anh ta đưa nàng đến nhà hàng La Tour d’Argent để ăn tối, nhà hàng này còn lịch sự hơn nhà hàng Maxim. Nàng chỉ mặc cái áo dài đen đơn giản nhưng rất đẹp và đeo chiếc nhẫn của Lady Winshire. Ở Pháp, Annabelle không có đồ nữ trang gì khác, nhưng trông nàng rất hợp thời trang, sắc đẹp tự nhiên của nàng còn hấp dẫn hơn bất cứ đồ nữ trang nào. Họ lại vui vẻ ăn với nhau, nói chuyện cho đến quá khuya về những vấn đề quan trọng: - Chiến tranh, việc chữa bệnh, thuốc men... Anh ta là người rất vui và hấp dẫn.

Ngày chủ nhật họ đến ăn trưa với gia đình anh ta lại còn vui hơn nữa. Thì ra nhà của bố mẹ anh chỉ cách nhà nàng vài khu phố. Hai anh trai của anh cũng vui nhộn như anh, còn các bà vợ của họ rất hiền hậu. Con họ lớn quãng bằng tuổi Consuelo và cả gia đình luôn luôn nói đến chuyện y học, vấn đề Annabelle rất thích bàn đến. Mẹ Antoine nhân hậu nhưng độc đoán, bà kiểm soát tất cả họ. Bà thường la mắng Antoine, trợn mắt vì anh ta không tin nàng không phải là người Pháp, không tin nàng đã lớn lên ở New York. Bà để Consuelo ngồi ở trong lòng rồi đuổi hết những đứa cháu ra vườn chơi. Lúc Antoine đưa Annabelle và Consuelo về nhà, họ đã có một ngày thật tuyệt vời, mệt phờ người nhưng thoải mái.

- Cám ơn cô đã chịu đựng được mẹ tôi, - Antoine cười nói. Tôi ít khi mời ai về nhà ăn vào chủ nhật. Hầu như các phụ nữ đều phàn nàn và bỏ về hết.

- Tôi thì thích thế, - Annabelle thành thực đáp. Nàng đã mất cả gia đình nên thấy gia đình anh ta thật hạnh phúc. Đối với Consuelo, cảnh tượng này rất tuyệt, vì bé cần có chú bác, cô dì, bà con nội ngoại và anh ta. Họ thiếu hết những người ấy; Consuelo rất thích sống trong cảnh ấy, bé còn sung sướng hơn mẹ. - Cám ơn anh đã đưa chúng tôi đến đây.

- Chúng ta sẽ đến chơi nữa, - anh hứa. - Tôi sẽ gọi điện cho cô và chúng ta sẽ tổ chức vài bữa ăn tối trong tuần này. - Không phải chỉ một bữa thôi, mà nhiều bữa. Bỗng Antoine trở thành trọng điểm trong đời nàng. Nàng phải xác nhận rằng anh ta đã làm cho nàng hạnh phúc. Và gia đình anh đã thêm hạnh phúc cho đời nàng.

Vào ngày thứ ba, anh ta gọi nàng, mời nàng đi ăn vào tối thứ sáu và đề nghị đi ăn trưa vào thứ bảy ở nhà hàng La Cascade, một trong những nhà hàng lâu đời nhất, đẹp nhất ở Paris; và vào chủ nhật đến ăn trưa lại với gia đình anh, nếu nàng chịu đựng nổi. Anh ta mời nàng dồn dập.

Lần đi ăn nào cũng thật thú vị. Bữa ăn tối vào thứ sáu tại nhà hàng Ritz rất tuyệt vời, giống như hai lần đi ăn tối trước đó. Bữa ăn trưa tại La Cascade rất sang, thoải mái và sau đó họ đi bách bộ trong công viên Bagatelle để ngắm chim công. Rồi khi anh ta đưa nàng về nhà, nàng mời anh ở lại ăn bữa tối sớm với nàng và Consuelo ở trong bếp. Và sau đó, anh ta chơi bài với Consuelo, cô bé hò reo khi thắng, khiến cho Annabelle phải kinh ngạc.

Buổi ăn trưa với gia đình Antoine vào ngày chủ nhật tuyệt hơn lần trước nhiều. Gia đình anh điển hình cho những gia đình cổ điển thuộc giới thượng lưu Pháp. Họ có ý kiến bảo thủ, quan điểm chính trị rõ ràng, qui luật của cuộc sống và giao tế xã hội không thay đổi, giá trị về gia đình vững chắc và nàng thích những giá trị này. Nàng cũng bảo thủ như họ, thích nói chuyện với hai bà chị dâu của Antoine trước khi ăn, nói chuyện vui với con của họ.

Ăn xong, nàng thảo luận về y học với hai người anh của Antoine, một người từng làm bác sĩ ở Asnières, mặc dù họ không gặp nhau, vì khi anh ta đến làm ở đấy thì nàng đã đi học ở trường y rồi. Họ có vẻ như cùng quan điểm với nhau, Annabelle rất hòa hợp với gia đình Antoine.

Cuối tuần tiếp theo, Antoine mời nàng với Consuelo đi Deauville chơi. Anh đăng ký phòng riêng cho họ, Consuelo sung sướng như được lên cung trăng và nàng cũng vậy. Họ ở trong khách sạn sang trọng, đi chơi trên đường lát ván dọc bờ biển, lượm vỏ sò, vào xem tất cả các cửa hàng, ăn hải sản ngon lành. Khi về nhà, Annabelle nói nàng không biết làm sao để cảm ơn ông. Sau chuyến đi xe dài, Consuelo buồn ngủ, cô bé liền lên lầu với Brigitte để ngủ. Antoine và Annabelle đứng trong sân nhà, anh dịu dàng nhìn nàng. Anh đưa tay nhẹ sờ vào mặt nàng, rồi hôn nàng và sau đó ôm nàng vào lòng.

- Annabelle, anh yêu em, - Antoine nói nhỏ, có vẻ kinh ngạc về mình và nàng cũng run người, kinh ngạc trước lời của chàng. Nàng không thấy ai kỳ diệu như chàng, không ai tốt với nàng và con nàng như thế, ngay cả Josiah cũng không. Josiah lúc nào cũng như một người bạn, chứ không đối xử với nàng như người yêu. Antoine yêu nàng tha thiết và nàng cũng yêu chàng say đắm. Tình yêu đã nảy nở rất nhanh. Chàng lại hôn nàng, cảm thấy nàng run trong tay mình. - Đừng sợ, em yêu, - chàng trấn an nàng. Rồi chàng nói tiếp: - Bây giờ anh biết tại sao anh không lấy vợ. - Chàng nhìn nàng, mỉm cười với nàng. Chàng là người hạnh phúc nhất trên đời và nàng cũng vậy. - Anh sẽ đợi em, - chàng nói thì thào, ôm nàng vào lòng.

- Em cũng thế, - nàng đáp, nép mình vào lòng chàng.

Nàng cảm thấy hoàn toàn được bình an bên chàng. Điều duy nhất nàng đã biết về Antoine và tin tưởng hoàn toàn, là chàng sẽ không làm nàng đau đớn. Đời nàng, nàng không tin ai như bây giờ.