Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Chương 11

Annabelle không ngờ Josiah nói với nàng những lời kỳ lạ như thế. Lời của chàng có sức công phá như một quả bom, như khi đọc tin về chiếc Titanic được đăng trên trang đầu của báo chí vào buổi sáng hôm ấy. Mới đầu, chàng không biết nói sao. Nàng đưa tay nắm tay chàng.

- Có chuyện gì không ổn phải không? - Nàng hỏi. Nàng không nghĩ ra được chuyện gì đã làm cho chàng có vẻ thất vọng đến thế. Trông chàng thật đau đớn. Chàng thở mạnh và nói.

- Annabelle, anh không biết nói sao với em, - chàng bóp mạnh tay nàng. Chàng biết nàng còn quá thơ ngây và chuyện này sẽ quá bi đát không làm sao chịu nổi. Chàng đã muốn nói với nàng cách đây sáu tháng, nhưng chàng nghĩ tốt nhất nên đợi đến sau những ngày nghỉ lễ, rồi tiếp theo là mẹ nàng ngã bệnh. Sau khi Consuelo qua đời, chàng không thể nói cho nàng nghe được. Cái chết của Consuelo đã làm cho Annabelle suy sụp, nên chàng thấy không nên trút lên đầu nàng một vố quá đau đớn nữa. Bây giờ đã được sáu tháng kể từ ngày Consuelo mất và việc bán ngôi nhà cũng là một cú sốc đối với nàng. Nhưng chàng không thể đợi lâu hơn nữa. Nàng phải biết. Chàng không thể sống trong sự day dứt thêm nữa, sống như thế này sẽ làm chàng nổi điên.

- Em không hiểu có chuyện gì sai lầm không, - nàng nói, nước mắt chảy ra khi nào nàng không biết. - Em có chuyện gì làm cho anh buồn khổ phải không? - Chàng lắc đầu quầy quậy.

- Không có đâu. Em không có gì sai trái hết, mà rất tuyệt với anh. Em là người vợ hoàn hảo, tận tụy. Em không làm gì sai trái hết, mà chính anh... sai trái ngay từ đầu. Anh cứ nghĩ anh sẽ là người chồng tốt, anh sẽ đem đến cho em cuộc sống hạnh phúc. Anh muốn... - chàng định nói nhiều, nhưng nàng vội cắt ngang lời chàng, hy vọng khơi nguồn chuyện khác, nhưng câu chuyện mới bắt đầu, chàng không thể dừng được. Chàng phải nói ra hết sự thật.

- Anh là người chồng tốt, anh đã cho em cuộc sống hạnh phúc. - Giọng nàng van lơn, cầu khẩn, khiến chàng tan nát cõi lòng.

- Không, anh không tốt. Em đáng được hạnh phúc nhiều hơn thế. Nhiều hơn anh đã cho em. Mới đầu anh nghĩ anh có thể cho em nhiều hạnh phúc, anh tin chắc như thế, nếu không chắc thì anh không bao giờ lấy em. Nhưng anh không làm được. Em đáng có người chồng cho em tất cả những gì em muốn, tất cả những gì lòng em ao ước, người có thể làm cho em có con.

- Josiah, chúng ta không vội. Anh thường nói chúng ta có nhiều thì giờ mà.

- Không, chúng ta không có, - chàng đáp, giọng quả quyết, môi mím chặt. Chàng nói được điều này thật là một kỳ công, chàng sợ không nói ra được. Điều bậy nhất là chàng yêu nàng và bây giờ chàng nghĩ chàng không có quyền làm thế, không được yêu nàng nữa. Chàng cảm thấy tội lỗi vì đã hứa với mẹ nàng là sẽ chăm sóc nàng, nhưng khi ấy tình thế quá phức tạp, Consuelo không hình dung ra được hoàn cảnh của chàng. - Chúng ta cưới nhau đã hai năm. Anh không bao giờ làm tình với em, anh đã lừa dối em. - Trước đây, nàng đã tự hỏi một hai lần rằng, phải chăng chàng có vấn đề khó khăn về thể xác và chàng quá bối rối nên không thể nói cho nàng biết. Nhưng nàng thường nghĩ rằng đây là chuyện tình cảm và là vấn đề điều chỉnh cho thích hợp, nàng hy vọng với thời gian chàng sẽ giải quyết được. Cả hai đều biết rằng sau hai năm kết hôn với nhau, nàng vẫn còn trinh. Nàng không nói cho ai biết việc này, ngay cả Hortie và mẹ nàng. Nàng đã quá xấu hổ, sợ rằng vì nàng có cái gì đó không ổn, hay Josiah thấy nàng không hấp dẫn. Nàng đã nghĩ đến những cách làm cho mình được hấp dẫn, từ những kiểu tóc mới cho đến áo quần khác biệt, mặc áo ngủ khêu gợi hơn, cho đến khi nàng thấy rằng những thứ đó vẫn không thay đổi được gì, nàng đành bỏ cuộc. Nàng nghĩ rằng chàng có gì lo lắng và chuyện làm tình sẽ xảy ra khi thời điểm thích hợp. Nhưng nàng rất lo về chuyện này, mặc dù bây giờ nàng cố coi nhẹ nó. - Khi cưới em, anh đã nghĩ rằng anh có khả năng làm chồng em, nhưng anh không làm được. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, anh thấy mình đã sai lầm, anh không thể tiếp tục nói dối để đổi lấy sự thành thật của em.

- Anh không nói dối, - nàng cương quyết đáp, chiến đấu cho đời mình và cho hôn nhân của họ. Nhưng nàng đã thua trước khi bắt đầu. - Chúng ta yêu nhau. Em không quan tâm việc anh không muốn làm tình với em. Đời sống có nhiều chuyện quan trọng hơn việc làm tình. - Chàng cười vì nàng còn quá thơ ngây. Mọi người, cả hai giới đều không đồng ý với nàng và chàng cũng không đồng ý. Nàng không biết gì hết, nếu nàng cứ ở với chàng, chắc nàng sẽ không biết gì.

- Em đáng được nhiều hạnh phúc hơn những gì anh đã cho em. Annabelle, em phải nghe anh. Có lẽ vấn đề này đối với em rất khó hiểu, nhưng anh muốn thành thật với em. - Chàng nghĩ đáng ra chàng phải thành thật từ ban đầu. Chàng đã định chiếm đoạt sự thơ ngây trong trắng của nàng trong một đêm và có lẽ làm hủy hoại niềm tin về đàn ông của nàng. Nhưng chàng không có sự lựa chọn nào khác. Chàng đã nghĩ về chuyện này trong một thời gian đài, chờ đợi lâu ngoài sức tưởng tượng của mình, vì số phận của họ. Chàng không thể chờ đợi được nữa. Nhưng mọi thứ về hôn nhân của họ đã sai lầm.

Mắt nàng mở to nhìn chàng, mấy ngón tay nàng bóp mạnh run run, nôn nóng chờ đợi điều chàng sắp nói ra. Cả người nàng run rẩy, mặc dù nàng không biết được điều đó là điều gì. Chàng thấy vai nàng run run khi chờ đợi.

- Anh không muốn làm tình với đàn bà, mà chỉ muốn làm tình với đàn ông, - chàng thú thật với giọng khàn khàn. - Anh muốn làm tình với đàn ông. Anh tưởng anh có thể làm người chồng tốt cho em, tưởng anh có thể từ bỏ được bản năng của mình, nhưng không được. Vì vậy mà anh không lấy vợ. Anh yêu em tha thiết, anh yêu mọi thứ về em, nhưng không thích làm tình với em. - Rồi chàng nói tiếp như cái tát cuối cùng vào mặt nàng.

- Henry và anh yêu nhau từ khi còn bé. - Mắt nàng mở to, nhìn chàng trừng trừng một lát, đến nỗi chàng tưởng nàng sắp ngất xỉu. Nhưng nàng can đảm hơn thế nhiều, nàng không bị choáng váng, không nôn mửa trước chuyện làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.

- Henry à? - Nàng hỏi, giọng the thé kinh ngạc. Henry, người mà nàng xem là bạn bè thân thiết với họ ư? Anh ta phản bội nàng thế ư? Anh ta là người mà chồng nàng thương yêu hơn cả nàng ư? Và Josiah cũng phản bội nàng.

- Phải. Anh ấy biết anh muốn cưới em và có con với em. Anh rất yêu em, khi bố em mất, anh rất thương xót em. Anh muốn làm bất cứ gì để giúp em khỏi đau buồn. Anh muốn làm bố, làm anh, làm bạn của em. Điều duy nhất anh không thể làm được, là làm chồng em, nhưng lại muốn làm. Anh không thể để cho mình dối trá thêm nữa. Và anh không thể dối trá con người thực của mình. Tất cả những gì trong người anh đều từ chối việc dối trá. - Nàng yên lặng gật đầu, cố ghi nhớ những gì chàng nói. Quá nhiều chuyện cần phải ghi nhớ một lúc. Chuyện về hôn nhân của họ, về lời thề trước bàn thờ ngày cưới, về tuần trăng mật, về lời hứa mà họ đã hứa với nhau từ hai năm nay, tất cả đều dối trá.- Anh nghĩ anh có thể phân thân, sống với hai thế giới, nhưng không thể làm được. Anh không thể cứ tiếp tục làm như thế với em, trong khi em cứ hỏi anh tại sao giữa chúng ta không có gì xảy ra. Bây giờ chuyện đó không thể tiếp tục được. Cách đây sáu tháng anh đã khám phá ra điều đã thay đổi mọi sự và bây giờ anh mừng vì không có con với em. Trong tháng mười hai anh đã phát hiện mình bị bệnh giang mai. Dù trong hoàn cảnh nào anh cũng không thể truyền bệnh cho em, không cho em đứa con như em mong muốn được. Anh không thể gây nguy hiểm cho em. Anh rất yêu em, nên không muốn em gặp phải những chuyện như vậy. - Hai hàng nước mắt chảy xuống má chàng, nàng quàng hai cánh tay quanh chàng, úp mặt vào cổ chàng, khóc nức nở. Đây là tin xấu nhất nàng nhận được từ chàng, xấu hơn bất cứ tin nào khác.

- Josiah... không thể như thế... - Nàng ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn chàng. Chàng có vẻ không khác gì trước, nàng không thấy có dấu hiệu gì khác hết. Hiện không có gì bất thường nhưng đến một thời điểm nào đó nó sẽ khác. Cuối cùng, chàng sẽ mù không thấy đường đi, thậm chí còn chết. Số phận của chàng đã được định đoạt và số phận của Henry cũng vậy. Họ đã cùng tìm ra số phận, ít ra họ cũng có sự an ủi vì biết rằng cả hai sẽ cùng chết. Họ đã yêu nhau suốt hai mươi năm, rồi lại cùng nhau xuống mồ. - Anh có chắc không?

- Rất chắc. Khi anh tìm ra bệnh, anh nghĩ phải thành thật với em, nhưng bỗng mẹ em mắc bệnh... anh không có lòng nào làm cho em đau khổ thêm. Nhưng bây giờ chúng ta phải giải quyết việc này. Anh không thể để việc này kéo dài thêm nữa.

- Em không muốn làm gì hết. - Nàng đáp, giọng cương quyết và buông chàng ra, đưa hai tay lau nước mắt. - Em muốn làm vợ anh cho đến ngày cuối cùng.

- Anh sẽ không để cho em làm việc đó. Làm thế là bất công đối với em. Henry và anh muốn cùng nhau đi xa, hưởng thú vui trong thời gian còn lại. - Nàng kinh ngạc khi nhận ra rằng chàng không muốn sống những ngày cuối cùng với nàng, chàng muốn sống với người đàn ông chàng yêu. Chưa bao giờ nàng bị ai từ chối một cách ác độc như thế. Josiah hít một hơi khác và nói ý còn lại trong đầu cho nàng nghe: - Anh đã nói cho luật sư của anh biết chuyện bí mật này. Ông ta đã thu xếp để chúng ta ly dị. Chúng ta sẽ làm việc lặng lẽ chừng nào hay chừng ấy. Nếu có ai hỏi, em cứ nói anh là thằng chồng khốn nạn, em muốn chia tay.

- Nhưng em không muốn chia tay với anh, - nàng khóc nức nở, níu cứng chàng. Cả hai đều biết tội ngoại tình là nguyên nhân duy nhất để cho người ta ly dị nhau. Nếu chàng ly dị nàng, người ta sẽ nghĩ rằng nàng không chung thủy với chồng. Còn phần nàng, nàng không muốn ly dị và không bao giờ nàng muốn làm thế. Chàng cũng biết thế. Nếu chàng muốn giải phóng nàng vì số phận của nàng, chàng phải ly dị nàng, để cho nàng không thể từ chối được. - Chúng ta không thể cứ giữ tình trạng vợ chồng được hay sao? - Nàng hỏi, vẻ hốt hoảng. Chàng lắc đầu. Chàng đã quyết định, không có gì có thể làm cho chàng từ bỏ nó. Nàng biết chàng rất cương quyết khi làm một việc như thế này.

- Chúng ta không thể duy trì tình trạng vợ chồng được, - chàng đáp, - Chúng ta phải hủy bỏ hôn thú, nhưng phải nói rõ lý do tại sao chúng ta ly dị và chính việc này làm cho hai ta bối rối. Sau hai năm lấy nhau, anh không tin là chúng ta có thể chia tay. Nếu chúng ta ly dị, vấn đề này sẽ rất đơn giản và nhanh chóng. Anh muốn em được tự do bay nhảy, được sống cuộc đời thoải mái. Ít ra anh có bổn phận này đối với em. Em cần tìm một người đàn ông khác, lấy làm chồng, sống cuộc sống hôn nhân xứng đáng với em.

- Nhưng em không muốn bay nhảy, không muốn lấy ai hết, - nàng đáp, khóc nức nở.

- Em muốn có con, còn anh thì bệnh và chỉ còn sống thoi thóp vài năm. Anh không muốn em bị ràng buộc với anh, phí cuộc đời sống bên anh. - Chàng buộc nàng phải từ giã chàng, để chàng ra đi. Nàng vẫn không muốn như thế. Nàng chỉ muốn có chàng. Nàng vẫn yêu chàng như lúc đầu. Nàng không giận chàng nhưng đau lòng trước những lời chàng nói. Và nàng không muốn ly dị.

- Em phải nghe anh, - Josiah nói. - Anh biết điều gì phải. Anh đã mắc phải sai lầm kinh khủng, bây giờ chúng ta phải sửa sai. Chúng ta có thể ly dị ở Kentucky, ở đấy kín đáo không ai biết. Chúng ta ở New York mà ly dị ở đấy là điều rất hợp lý. Không ai biết các chi tiết. Chúng ta sẽ ra khai trước tòa kín đáo, riêng biệt và rất bí mật. - Chàng thở mạnh và nói tiếp: Ngày mai anh sẽ quay về thành phố để gặp ông luật sư lại. Rồi Henry và anh sẽ ra đi. Bọn anh sẽ đi Mexico một thời gian. - Họ thích đi châu Âu, nhưng như thế không thực tế và không hợp lý, cho nên họ chọn Mexico. Ở đấy, họ sẽ không gặp ai quen biết và lặng lẽ biến mất.

- Khi nào các anh sẽ trở về? - Annabelle hỏi nhỏ. Nàng đã mất hết mọi người, bây giờ lại mất thêm chàng nữa.

- Rất lâu, - chàng đáp, giọng gay gắt, không muốn nói “sẽ không bao giờ”. Nhưng chàng muốn nàng chấp nhận rằng đến đây chuyện vợ chồng giữa họ chấm dứt hẳn. Chàng nghĩ chuyện tình của họ đáng ra không nên có, nhưng bây giờ chàng muốn chấm dứt nhanh. Việc này sẽ rất tốt cho chàng. Nhưng vẻ mặt Annabelle nói rằng chàng làm thế là sai lầm. Nàng có vẻ không sẵn sàng trước những gì chàng nói, nhất là chuyện ngày mai chàng sẽ từ giã nàng.

- Nàng không tin mình sẽ sống nổi khi không có chàng. Xa chàng, nàng sẽ hoàn toàn cô độc trên cõi đời này. Chàng có Henry và hóa ra chàng đã có anh ta từ lúc nào, còn nàng sẽ không có ai hết. Không bố mẹ, không anh em và bây giờ không có chàng.

- Tại sao chúng ta không duy trì hôn nhân? - Nàng hỏi, giọng than vãn nghe như giọng của em bé. - Việc này không khác gì trước đây hết.

- Khác chứ. Bây giờ em biết sự thật rồi. Anh cần giải phóng em, Annabelle à. Ít ra anh nợ em việc này. Anh đã làm phí phạm đời em hết hai năm. - Tệ hơn thế nữa, chàng đã hủy hoại đời nàng. Bây giờ nàng không có gì ngoài sự thừa hưởng tài sản. Thậm chí nàng không có được ngôi nhà ở thành phố. Nàng phải sống ở khách sạn. Nếu họ ly dị, nàng không thể sống ở căn hộ của chàng. Nhưng chàng đã nghĩ đến điều đó. - Em cứ ở căn hộ của anh cho đến khi em đã lấy lại thăng bằng, cho đến khi em quyết định em muốn làm gì. Anh sẽ ra đi chỉ trong vài ngày sau. - Chàng và Henry đã vạch kế hoạch ra đi.

- Ước gì em đã không bán ngôi nhà, - nàng nói nhỏ. Nhưng cả hai người đều nghĩ rằng bán ngôi nhà là phải. Ngôi nhà quá rộng đối với nàng, nàng không thể ở một mình tại đấy, nhất là khi nàng là phụ nữ không chồng. Nàng cần có cuộc sống ổn định, có người giải quyết việc nhà. Chàng tin rằng nàng sẽ lấy chồng lại trong một thời gian ngắn. Nàng mới 22 tuổi và xinh đẹp, lại còn trinh trắng nữa. Ít ra chàng không hủy hoại điều này của nàng, mặc dù nàng cảm thấy trong giờ qua nàng đã già đến 12 tuổi. Chàng đứng dậy, quàng tay ôm nàng, ghì nàng, nhưng không hôn. Chàng không thể làm tiếp việc gian dối ấy. Chàng không thuộc về nàng nữa, không bao giờ nữa. Chàng đã đi với Henry và họ đã phải trả một cái giá rất đắt vì chàng cố chối bỏ con người thật của mình. Chàng yêu nàng, nhưng không đúng theo cách của người chồng yêu vợ. Sự phát hiện ra căn bệnh hiểm nghèo cũng là điều đáng buồn cho chàng. Chàng mừng vì đã không làm tình với nàng. Nếu chàng truyền bệnh cho nàng, chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Điều chàng làm đã đủ xấu rồi. Chàng cảm thấy xấu hổ kinh khủng vì đã dối trá nàng. Tệ hơn thế, chàng đã dối trá với chính mình. Chàng yêu nàng, nhưng lời thề khi làm đám cưới hoàn toàn trống rỗng, không có chút nghĩa lý gì.

Chàng đưa nàng lên phòng, nhưng đêm đó chàng không ngủ với nàng. Chàng nói ngủ với nhau không đúng nữa. Chàng ngủ trong phòng dành cho khách ở dưới lầu, nàng nằm một mình trên giường, khóc suốt đêm. Cuối cùng, nàng xuống lầu, định vào giường nằm với chàng, chỉ để ôm nhau thôi, nhưng chàng không để nàng vào. Chàng đuổi nàng lên phòng trên lầu, cảm thấy mình như con quái vật, rồi sau khi nàng đi, chàng nằm khóc trên giường mình. Chàng yêu nàng, chia tay nàng làm cho chàng tan nát cõi lòng, nhưng chàng không còn lựa chọn nào khác. Chàng biết nàng rất bối rối vì giữa họ không có gì xảy ra và bây giờ chàng không muốn nàng chung đụng với chàng, vì chàng đang bị hủy hoại dần dần hay nhanh chóng và xem như người đã chết. Chàng không có quyền làm thế với nàng, chàng đã có kế hoạch xa lánh nàng cho đến ngày cuối cùng. Căn bệnh đã phát triển với tốc độ rất nhanh, Henry cũng bắt đầu có dấu hiệu của căn bệnh này. Cả hai đang chữa trị bằng Arsenic, nhưng vẫn không có kết quả gì. Họ muốn đi khỏi New York ngay, xa lánh những người quen biết, vì sợ hậu quả sẽ xảy ra sau đó. Đã đến lúc phải từ giã Annabelle để cho nàng bắt đầu cuộc sống mới. Chàng nghĩ, đến lúc nào đấy, khi đã quen với chuyện này, nàng sẽ nghĩ rằng chàng đã làm đúng.

Hôm sau, khi Josiah lái xe ra đi, nàng đứng khóc nức nở trên thềm nhà. Nàng mặc áo đen để tang cho mẹ, trông buồn thê thảm. Từ giã nàng là việc buồn nhất và đau đớn nhất trong đời chàng. Trên đường trở về New York, chốc chốc chàng lại khóc. Nếu chàng dùng tay không để giết nàng, chắc không khó bằng làm việc này và chắc chàng cảm thấy không tồi tệ hơn việc bỏ nàng.