ướng Viễn cảm thấy mình giống như chiếc kim phút ừên đồng hồ, còn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, cô chạy nhanh, anh đi chậm. Nhưng kỳ thực, chẳng phải kim dài luôn đuổi theo bước chân của kim ngắn thôi.
Bên trong là một chiếc bàn tròn mười người, Hướng Viễn nhường ghế chính cho Diệp Khiên Trạch rồi ngồi xuống bên phải anh. vốn là Diệp Quân nên ngồi bên trái Diệp Khiên Trạch nhưng cậu lại nhường qua nhường lại với Phó tổng Lý, từ chối không được nên Phó tồng Lý bèn cung kính không bằng tuân lệnh. Thấy vậy, Diệp Khiên Trạch cười, hạ giọng nói với Hướng Viễn: "A Quân đã biết lễ nghĩa chu đáo như vậy từ lúc nào vậy?". Hướng Viễn chỉ cười mà không đáp, quả nhiên, sau khi Diệp Quân do dự một hồi, cậu đã kéo chiếc ghế cạnh Hướng Viễn và ngồi xuống.
Mọi người dần dần yên vị, ngoài vợ chồng Diệp Khiên Trạch, Diệp Quân, Phó tổng Lý và Đằng Vân ra, còn có những nhân vật nắm giữ vị trí khá cao trong Giang Nguyên và khu nghỉ mát có mặt ở đó. Những nhân viên khác đều ở ngoài, cười đùa náo nhiệt, không có lãnh đạo nên họ cũng tự nhiên hơn, đã bắt đầu uống rượu.
Diệp Khiên Trạch chủ trương uống rượu phải biết tiết chế, có điều hiếm khi thấy mọi người vui vẻ như vậy nên anh cũng không ngăn cản. Sau khi tiệc bắt đầu, mấy người trong bàn đã lần lượt kính rượu lãnh đạo. Hướng Viễn tuy bình thường hay phải tiếp khách nhưng tửu lượng không cao, mọi người đều biết cồ không đụng đến một giọt rượu nào nên trong lúc kính rượu cồ chỉ đáp lại bằng trà. Đương nhiên, với thân phận của mình ở Giang Nguyên và khu nghỉ mát hiện nay thì cồ uống gì cũng như nhau thôi. Tâm trạng Diệp Khiên Trạch đang vui nên khi mọi người đến kính rượu, anh đều cười và cạn ly. Khi gương mặt hiện lên nét ngà ngà say, anh lặng lẽ nắm chặt tay Hướng Viễn dưới bàn.
Lúc này, cửa phòng bị đầy ra, chỉ thấy một người đàn ông tóc cắt ngắn, vóc dáng tầm thước cười và đi vào, sau lưng còn có mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp.
"Không làm phiền các vị chứ?", người đàn ông cực kỳ phong độ, nghiên người chào hỏi mọi người.
Đằng Vân đứng dậy giới thiệu: "Giám đốc Hướng, các vị, đây là ông chủ Thôi, phụ trách khu tắm hơi mát- xa của khu nghỉ mát".
Ông chủ Thôi tiến đến cạnh Đằng Vân, cười vẻ khiêm tốn: "Tổng giám đốc Đằng, đã nói gọi tồi là Tiểu Thôi được rồi. Tồi đến đây để kính rượu các vị, nhân tiện đưa đến vài nhân viên chỗ chúng tôi đề mọi người làm quen với nhau".
Hướng Viễn đã quen với ồng chủ Thôi nên cũng biết "nhân viên" mà anh ta nói chính là các cồ gái xinh đẹp phục vụ trong khu tắm hơi nhưng cô cũng chỉ cười đáp lại: "ông chủ Thôi hà tất phải khách sáo thế?".
"Hiếm khi Phó tảng Diệp và Giám đốc Hướng cất công đến đây, mà các vị trưởng phòng ở Giang Nguyên cũng đều có mặt ở đây, không đến chào hỏi một tiếng e rằng thất lễ quá." ông chủ Thôi nói xong bèn kính rượu Diệp Khiên Trạch đầu tiên.
Trong bụng Diệp Khiên Trạch biết rõ anh ta là bạn hợp tác với khu nghỉ mát nên dù không hài lòng với hành động của ồng chủ họ Thôi và mấy cô gái dáng dấp phong trần kia thì với tính cách hiền hòa bẩm sinh, lại được giáo dục đàng hoàng, anh vẫn lịch sự uống rượu cùng anh ta. Đợi anh uống xong ly rượu đó, ba cô gái kia cũng đến kính rượu, nhưng anh chỉ cười cười nâng ly, không ép họ uống cạn. Tuy Hướng Viễn ngồi cạnh Khiên Trạch nhưng biết cô không uống rượu, lại là phụ nữ nên ông chủ Thôi không dám làm khó cồ, tất nhiên mấy cồ gái kia cũng không đeo bám. Miệng lưỡi ồng chủ Thôi trơn tuột lại thêm cả nụ cười lấy lòng của cồ gái trẻ, đến Phó tổng Lý cũng không chống cự lại mà uống liên tục ba ly, căn phòng riêng vốn khá yên tĩnh cũng đột ngột huyên náo hẳn lên.
Đến bây giờ, khu nghỉ mát và ông chủ Thôi vẫn hợp tác vui vẻ. Hướng Viễn biết ông chủ Thôi đến đây để kéo gần mối quan hệ, cô cũng không muốn làm anh ta mất mặt nên vẫn vui vẻ chung vui.
Trừ Hướng Viễn ra thì những người ngồi đây đều là những người đàn ông khỏe mạnh trẻ tuồi, tuy thường ngày áo mũ chỉnh tề, song đối diện với các cô gái kính rượu yểu điệu kia, kỳ thực cũng rất cam lòng chơi đến cùng. Đặc biệt là những vị trưởng phòng, thấy Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch ngầm cho phép, cũng bắt đầu to gan, vừa uống nước vừa đùa giỡn với mấy cô gái đó.
Mấy cô gái theo ông chủ Thôi đều đang độ tuổi phơi phới nhưng đã lăn lộn trong hồng trần khá nhiều, đã quá quen với những cảnh tượng này và rành rẽ mọi ngón nghề nên sau khi uống được kha khá, họ tự động tách ra, tìm đến các mục tiêu riêng. Nếu đã đến thì phải có nghĩa vụ ngồi cùng khách, mà trong tiệc rượu, đồng nghĩa của ngồi cùng tức là phải uống cùng. Cứ uống bừa thì chẳng ra sao, bị thương mười ngón không bằng chặt đứt một ngón, tìm thấy người thích hợp, uống cạn hứng với họ thì mới xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đương nhiên họ không dám ép rượu vợ chồng Diệp Khiên Trạch nên Phó tổng Lý trở thành mục tiên chính bị chuốc rượu. Một cồ gái mang luôn chiếc ghế đến ngồi cạnh khiến ồng vừa uống vừa cười khổ trong "lưỡi đao dịu dàng" kia. Khi ồng chủ Thôi đang hàn huyên tâm sự với Đằng Vân thì một cô gái khác cũng tìm đến trưởng phụ trách phần điều động sản xuất ở Giang Nguyên, người đàn ông trung niên ấy vốn dĩ háo sắc, giờ đây càng như cá gặp nước.
Cô gái còn lại đến ngồi bên Diệp Quân. Điều này cũng không khó lý giải bởi ngoài mấy người đang uống kia ra thì những người còn lại một là không thể đụng tới, hai là không uống rượu, mà nhìn từ vị trí ngồi của Diệp Quân có thề đoán ra thân phận cậu không hề thấp hơn những trưởng phòng kia, cậu lại trẻ trung đẹp trai, trở thành mục tiêu cũng là chuyện thường tình.
Diệp Quân vừa nhìn thấy cồ gái kia cầm ly rượu đến bên mình thì bỗng thấy hoảng, vội vã dùng ánh mắt cầu cứu anh trai và Hướng Viễn đang ngồi cạnh. Diệp Khiên Trạch không nhìn cậu, cố nén cười thong thả ăn, Hướng Viễn càng tỏ ra gian xảo hơn.
"Anh chàng đẹp trai, em kính anh một ly."
Thấy cầu cứu vô hiệu, Diệp Quân hoảng loạn vồ cùng. Bạn bè của cậu đều ngây thơ trong sáng, thỉnh thoảng cậu cũng uống rượu vài lần nhưng cũng chỉ uống cùng bạn học hay đồng nghiệp, còn cái gọi là "hoạt động giảm áp lực" của các vị cảnh sát lâu năm kia thì không bao giờ cậu tham gia nên làm sao có thể nhìn thấy những cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.
Cậu xua tay liên tục với cồ gái đó: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không biết uống cho lắm".
Cô gái kia cũng rất cá tính, không hề lãm nũng bắt ép, chỉ lặng lẽ đưa ly rượu lên đợi, không làm gì tiếp mà cũng không có ý định bỏ đi. Hứng thú của Hướng Viễn càng tăng, cô ngừng đũa, chăm chú theo dõi cảnh đó.
Cô gái bên cạnh Diệp Quân có gương mặt dịu dàng, khá xinh xắn.
"Xin... xin lỗi, tôi thật sự không uống được nhiều. Anh ơi, đúng không?", Diệp Quân cầu cứu Diệp Khiên Trạch với vẻ bất hạnh.
Nếu là trước kia thì Diệp Khiên Trạch chắc chắn đã giải vây cho cậu, có điều nhớ đến vẻ lãnh đạm dửng dưng với người khác phái của em trai mình, Diệp Khiên Trạch lại nghĩ, chỉ cần không quá đáng thì hãy để cậu tiếp xúc với con gái nhiều một chút cũng được.
Thế là Diệp Khiên Trạch cười nói: "A Quân, chẳng phải em vừa nói nếu có uống rượu thì cho em một phần sao?".
Diệp Quân vẻ mặt đau khả nhưng người trước mặt cậu xem ra không dễ chịu thua, cậu không nhận lời thì đối phương cũng sẽ giữ tư thế nâng ly không nhúc nhích.
Diệp Quân tuy hiếm khi để ý đến con gái nhưng luôn trân trọng họ. Quả thật cậu không muốn uống nhưng để một cồ gái đợi như thế cũng không phải hành động nên có của một người đàn ông. Trèo lên lưng cọp thì khó xuống nên cậu đành đứng dậy, vội vã ngửa cồ uống cạn rượu trong ly, sau đó nói: "Cám ơn" rồi lại ngồi xuống cúi đầu, uống canh liên tục.
Cậu muốn qua cửa thuận lợi nhưng lại không dễ dàng như vậy. Đợi cậu uống xong, cồ gái kia cười một tiếng rồi nói: "Sao phải sợ đến vậy? Đến ly cũng không dám chạm, rượu này đâu có bẩn".
"Không phải." Diệp Quân hiểu rõ ý trong lời đối phương, dường như có vài phần cay đắng. Thực ra cậu không hề có ý khinh thường cô, song sợ cồ hiểu nhầm nên đành bất lực tự mình rót rượu, chạm khẽ vào ly của cô một cái: "Được thôi, tôi uống".
Uống xong, Diệp Quân liến nhìn Hướng Viễn ngồi cạnh nhưng cồ đang cúi đấu cầm di động nhắn tin, như chẳng quan tâm đến chuyện xung quanh khiến Diệp Quân thầm bực tức trong lòng, khẽ cắn răng.
Quả nhiên, ly này vừa qua, ly khác đã tới, cô gái kia vừa chủ động rót rượu cho Diệp Quân vừa nói: "Có câu rượu qua ba vòng mới phải đạo đãi khách, em kính anh thêm một ly nữa".
"Tồi không thể uống thêm được nữa. Không... không..." Diệp Quân còn đang xua tay thì ly rượu đã được cồ gái đưa đến tận mồi, chẳng nói chẳng rằng bắt cậu phải uống. Diệp Quân thấy đa số người ngồi trong bàn đều đang nhìn mình thì lúng túng đến nỗi mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự hành hạ này. Cậu lóng ngóng đưa tay định đón ly rượu nhưng cô gái không buồng, cả một ly rượu đã trồi vào miệng khiến cậu ho sặc sụa.
"Không sao chứ? Không sao chứ?", Diệp Khiên Trạch đứng lên hỏi. Thường những cô gái uống rượu cùng chưa chắc dám to gan như cồ gái trước mặt Diệp Quân, chắc cô ta biết Diệp Quân còn trẻ, lại hiền lành nên mới tỏ ra bạo như vậy.
Thấy có nguy cơ phải uống tiếp ly thứ tư, Diệp Quân đá khẽ vào chân Hướng Viễn. Hướng Viễn buông di động ra, tiện tay đưa cho cậu tờ khăn giấy nhưng vẫn cương quyết không nói gì. Diệp Quân bực bội, đá chiếc ghế sau lưng nói: "Tôi đi vệ sinh, rồi vòng qua cô gái kia bỏ đi.
Đúng giây phút cậu mở cửa, mấy nhân viên quản lý trung tầng của Giang Nguyên đi vào, ai cũng cầm ly rượu trên tay. Hướng Viễn nhìn thấy họ bèn cười nói: "Đừng vội kính chủng tôi, kính mấy cô gái xinh đẹp kia trước đi. Đúng rồi, rượu qua ba vòng mới là đạo đãi khách".
Trong sự hỗn chiến của bàn tiệc, Hướng Viễn thấp giọng nói với Diệp Khiên Trạch mấy câu rồi đứng dậy ra ngoài. Ra khỏi phòng, quả nhiên cồ thấy Diệp Quân không vào nhà vệ sinh mà đứng ở một góc hành lang lau vết rượu vấy trên áo, thấy Hướng Viễn bước ra, vẻ mặt cậu càng hậm hực hơn.
"Đến chị cũng muốn xem kịch vui, thú vị lắm chứ?"
"Sao lại cuống đến thế? Chẳng qua là con gái người ta kính em mấy ly, nam tử hán đại trượng phu, uống là xong thôi, bực bội gì chứ?"
"Uống thì uống, em không so đo với cồ ta nhưng chị biết rõ em không thích như vậy mà cũng không nói gì. Thôi, cười đi, cười đi, em về trước đây."
Diệp Quân cũng không biết tại sao mình thê thảm như vậy, mà người cậu giận nhất lại là Hướng Viễn.ỵ
Hướng Viễn kéo cậu lại, ngắm vẻ mặt cậu thật kỹ rồi lại phì cười: "Chị bảo cho em biết nhé, muốn từ chối phải dứt khoát gọn gàng, nếu đã nhận lời thì không nên dây dưa lằng nhằng.Trên bàn rượu cũng vậy, hoặc là cương quyết không đụng đến giọt nào, hoặc đã có ly thứ nhất thì sẽ có ly thứ hai. Mà nói thật, chị cũng không ngờ cô gái mà ông chủ Thôi đưa đến lại cá tính đến thế. Được rồi, được rồi, ở đây cũng khá xa thành phố, đêm nay ở lại đi... Có cần chị uống với em ba ly để xin lỗi không?".
Diệp Quân lúc này mới cười nói: "Anh cũng không giúp em, em phải phạt anh trước".
Khi họ về lại bàn tiệc thì cục diện đã thay đổi từ lúc nào, đến ông chủ Thôi cũng bị mấy cao thủ bàn rượu ở Giang Nguyên vây quanh đến phân thân cũng không kịp, chứ đừng nói gì đến mấy cô gái xinh đẹp kia. Cuối cùng, Diệp Quân cũng được ăn chút gì đó. Thấy không khí náo nhiệt ở đây chắc sẽ còn kéo dài nên Hướng Viễn và mấy người khác ngồi một lúc rồi đi trước.
Đằng Vân theo ra ngoài, nói với Diệp Quân: "Theo tôi, tôi sắp xếp phòng cho cậu".
Diệp Quân đi theo Đằng Vân mấy bước rồi ngoái đầu nhìn Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn: "Phải rồi, anh chị ở đâu?".
"Chị có phòng ở đây từ trước rồi. Em cũng nghỉ sớm đi", Hướng Viễn vừa nói vừa ra hiệu cho cậu theo Đằng Vân.
Diệp Quân đi rồi, Hướng Viễn mới nhìn Diệp Khiên Trạch sắc mặt đỏ hồng do rượu, nói: "Sao uống nhiều thế, anh có về không?".
"Cũng không uống là bao, em cũng biết mà, hễ rượu vào một chút là mặt anh đã thế này." Diệp Khiên Trạch tiến đến gần cô một bước, cúi đầu nói tiếp: "Anh đang đợi em mời anh đến chỗ em thưởng ở".
Ngôi nhà nhỏ mà Đằng Vân giữ lại cho Hướng Viễn nằm ở một khu nhà bên cạnh đình. Mở cửa ban cồng ra là một vườn hoa nhỏ được bao bọc bằng lan can gỗ, thực vật bên trong khá phong phú, không trồng theo bất cứ quy luật gì nên cứ thế mà tự do sinh trưởng.
Hướng Viễn đành phải thừa nhận rằng Đằng Vân là người tinh tế. Trước đây rất lâu, cồ đã từng nói với anh rằng cồ không thích những tòa cao ốc trong thành phố. Một số người nghĩ rằng ở càng cao, tầm nhìn càng rộng hơn, đương nhiên sẽ nhìn được xa hơn. Thực ra nơi xa hơn thành phố là gì? Là một thành phố khác. Đứng trên lầu cao, chỉ có thể nhìn thấy những tòa cao ốc xa hơn nên có ý nghĩa gì đâu? Còn không bằng một ngôi nhà nhỏ, ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy một khoảng trời được cắt rất gọn.
Trọng tâm của công việc Hướng Viễn chủ yếu vẫn ở bên Giang Nguyên nên cồ rất yên tâm khi giao khu nghỉ mát cho Đằng Vân, khoảng một tháng sẽ lui tới vài ba lần thăm hỏi. Có lúc thời gian làm việc ở đây quá dài, hoặc lúc kết thúc tiệc đãi khách quá khuya, cồ sẽ ở lại trong khu nhà này nên luôn mang chìa khóa theo bên mình.
Cô mở đèn, cũng không gọi Diệp Khiên Trạch cùng vào mà tự mình đến bên chiếc ghế bố ngoài ban công rồi ngồi xuống. Xung quanh khá yên tĩnh, những nhân viên trung tầng của Giang Nguyên được Đằng Vân sắp xếp vào các gian phòng ở một đầu khác, có điều vào lúc này, chắc chưa có mấy người kết thúc cuộc vui say sưa cuối tuần. Do xa thành phố, không khí quanh đây được xanh hóa nên lúc nào cũng tươi đẹp hơn trong thành phố, nếu nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở có thể cảm nhận được mùi tanh tanh của bùn đất và vị chát của sương đêm.
Hướng Viễn vờ như không biết Diệp Khiên Trạch đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, hai tay anh đặt trên lưng tựa của ghế, xoa bóp vai cho cồ. Cồ rất biết ý mà thả lỏng cả cơ thịt và thần kinh vốn đã căng thẳng cả một ngày, lặng im hưởng thụ phút nghỉ ngơi ngắn ngủi dưới bàn tay đầy ma lực của anh.
"Hình như đã lâu lắm rồi mới được cùng em ở một nơi yên tĩnh như thế này", Diệp Khiên Trạch nói.
Hướng Viễn cười, thực ra, nếu để ý nghe kỹ thì tiếng ồn ào huyên náo ở đầu kia khu nghỉ mát vẫn thỉnh thoảng theo gió vẳng đến. Có lẽ những bận rộn ngày trước, cái không yên tĩnh nhất đa phần là chính trái tim họ mà thôi. Cho dù giờ đây họ ở khu núi hoang Vụ Nguyên thì cũng có thể nào còn như trước được nữa, đồi tay nắm chặt trong bóng đêm, nhìn nhau và cười, chỉ nhớ người đang bên cạnh mình và niềm vui trước mắt, không có quá khứ cũng chẳng cần biết đến tương lai?
Thế nhưng, nhớ đến quá khứ vẫn khiến trái tim Hướng Viễn vẫn mềm dịu lại. Cồ hơi nghiêng đầu, nói: "Toàn mùi rượu thôi".
Tiếng cười của Diệp Khiên Trạch thoáng bên tai cô: "Thế gian này nhơ bẩn mà chỉ mình em trong sạch thì có ý nghĩa gì? Anh đã uống say rồi, thế mà em vẫn tỉnh?".
"Vậy phải làm sao?", Hướng Viễn cười khe khẽ.
"Em không chịu uống, chi bằng anh phân cho em ít cơn say của mình."
Mùa này khá mát mẻ, bên ngoài phòng gió thổi lồng lộng, bàn tay nóng bỏng của Diệp Khiên Trạch khiến Hướng Viễn cũng bắt đầu nóng theo. Trong lúc hai người lần tìm nhau thì một tờ giấy nhỏ rơi ra khỏi túi áo Diệp Khiên Trạch, Hướng Viễn nhanh mắt, khẽ thở hổn hển đưa tay ra, không nén được kinh ngạc. Cô khẽ đẩy bàn tay vốn tì lên ngực Diệp Khiên Trạch của mình ra rồi khẽ nghiêng người, nửa tỉnh nửa mê lắc lắc tờ giấy trước mặt Diệp Khiên Trạch.
Anh làm ơn giải thích hộ em đây là gì được không?"
Mặt trái tờ giấy đều là hoa văn, đó là một lá bài poker K đen, những họa tiết đằng sau không hề khác biệt với bộ bài poker họ chơi lúc chiều.
Hướng Viễn luồn nhớ rõ bài nên cô lật đi lật lại lá bài như đang lẩm bẩm: "Em nói mà, sao lá K đen đó tự dưng lại biến đâu mất. Bài trên tay anh tốt như thế, sao bỗng nhiên lại thiếu mất một lá".
Diệp Khiên Trạch biết không giấu được cô nhưng cũng không giải thích, chỉ ông cô cười khẽ, lồng ngực khẽ rung lên. Anh biết lá bài trong tay dù đánh thế nào thì Hướng Viễn cũng sẽ thua nên lén giấu vào người, bài đã thiếu lá thì tự khắc anh sẽ không thắng được.
"Diệp Khiên Trạch ơi Diệp Khiên Trạch, không ngờ anh lại nhường em một ván." vẻ mặt Hướng Viễn không rõ là buồn hay vui.
Diệp Khiên Trạch biết cô mạnh mẽ nên dịu giọng nói: "Anh chỉ muốn làm em vui thôi".
Hướng Viễn vẫn đang chăm chú quan sát lá bài K đen vô cùng bình thường đó như thể bên trong có chứa một bí mật mà cồ chưa nghiên cứu kỹ. Một lúc sau, cồ mới ngẩng lên nhìn anh, nói: "Khiên Trạch, đừng để em lần nào cũng thấy mình thắng anh một ván nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra chẳng qua là do anh nhường, thế thì em thà thua ngay từ đầu còn hơn".
Hướng Viễn là người phụ nữ không bao giờ chịu đi sau người khác, Diệp Khiên Trạch lại quá hòa nhã và không muốn tranh chấp với ai, trong mắt bất kỳ ai, cô mãi mãi đi trước mặt người đàn ông này. Nhưng khoảng khắc ấy, Hướng Viễn bỗng cảm thấy mình giống như chiếc kim phút trên đồng hồ còn Diệp Khiên Trạch là kim giờ, cô chạy nhanh, anh đi chậm... Nhưng kỳ thực, chẳng phải kim dài luồn đuổi theo bước chân của kim ngắn đó thôi.
"Thắng, thua quan trọng thế sao?", Diệp Khiên Trạch không hiểu.
Anh không biết rằng, điều Hướng Viễn để tâm không phải là thắng thua mà chuyện cô lo sợ là cả đời này đến phút cuối cùng, ngẫm ra như một ván bài, tất cả đều chỉ do anh nương tình nhường mà cồ lại không hề để tâm đến điều đó, vậy thì cồ thật sự là một con côn trùng đáng thương vồ cùng.
Diệp Khiên Trạch thấy Hướng Viễn im lặng thì giật lá bài lại, gấp gấp một lúc rồi đặt vào tay cô.
"Gì thế?" Hướng Viễn nhìn xuống mới thấy lá bài đã được anh gấp thành hình trái tim. Cồ cảm thấy rất tức cười: "Anh học ai thế, bây giờ còn chơi trò này, có tầm thường không?".
Anh không nói là học từ ai, chỉ cười và nắm lấy bàn tay cô đang cầm "trái tim" đó, đặt nó áp sát lên ngực cồ, nói: "Nếu em quan tâm thắng thua như thế thì xem như ván bài đó anh thắng, thua trái tim này cho em, không được à?".
Hướng Viễn cười lớn trước câu nói quá lãnh mạn này của anh. Sau đó, trong những nụ hôn nhẹ nhàng, dày đặc như mưa của anh, cô đã nghĩ rằng, cũng được, giữa hai người sao lại tính toán thắng thua? Bình thường, cô luôn chiếm thế thượng phong nhưng trong mỗi một bước chuyền quan trọng nhất lại bại trận dưới sự dịu dàng và nụ cười của anh.
Đã lâu lắm rồi họ chưa quấn quýt với nhau cuồng nhiệt như vậy, khát vọng khiến hai người vốn điềm tĩnh trở nên phóng túng. Giữa chừng, Diệp Khiên Trạch còn hỏi cồ một câu: "Em nói xem, phòng bên cạnh có người không?".
ở nơi này, ban công xanh của mấy phòng trống bên cạnh chỉ dùng hàng rào ngăn cách nhưng Hướng Viễn biết Đằng Vân là người ý tứ, đèn xung quanh đều tối om, anh sẽ không tùy ý sắp xếp khách ở đây nhưng miệng vẫn cười đáp: "Có người hay không, ai mà biết chứ?".
Diệp Khiên Trạch khẽ nhướn mày rồi cười: "Vậy mặc kệ đi".
Gió đêm thoảng qua khiến bàn tay trong cơn mê đắm của Hướng Viễn khẽ run lên, "trái tim" cồ vốn nắm chặt trong tay đã bay theo gió, nhẹ bẵng không chút trọng lượng, bay đến một nơi rất xa.
"Ôi..."
"Sao thế?", anh thắc mắc trước vẻ bồn chồn của cồ. "Khiên Trạch, trái tim của anh bay mất rồi."
"Nhưng anh vẫn đang ở đây mà? Mặc kệ nó đi, lát nữa đi tìm về vậy.