Thời điểm Tang Yếu Miễu xuống lầu, trên mặt trấn tĩnh, kỳ thật trong lòng đang điên cuồng tự cổ vũ chính mình, nhìn xuống phòng bếp, Cố Nhĩ Thăng đưa lưng về phía cô ăn bữa sáng, liền không nhịn được mà run rẩy.
Không biết Tang Yếu Miễu trước kia lấy can đảm ở đâu mà có thể chỉ thẳng mặt vai ác kia mà chửi ầm lên. Nếu ban đầu cô ấy tạo được mối quan hệ tốt với Cố Nhĩ Thăng, sinh sống hoà thuận thì khi ba mẹ xảy ra chuyện cũng không làm ra hành động ngu xuẩn, tự tìm chết.
Nói ngắn lại, Tang Yếu Miễu phải làm cho Cố Nhĩ Thăng tin rằng em gái anh rất ngoan ngoãn, nghe lời, có vậy cô mới có thể an ổn sống đến già.
Chỉ là sự việc có phát triển theo đúng ý muốn của cô hay không thì rất khó nói.
"Khụ." Tang Yếu Miễu nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Cố Nhĩ Thăng mình đang có mặt ở đây.
Nhưng không nghĩ tới, Cố Nhĩ Thăng nghe tiếng cô xong, cư nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi!
Tang Yếu Miễu lúc này mới nhớ tới, cô hình như đã từng yêu cầu Cố Nhĩ Thăng không được ăn uống cùng một bàn với cô...
"Cái kia..." Nhìn Cố Nhĩ Thăng dừng lại, cô mới dùng khẩu khí cao cao tại thượng, tiếp tục nói, "Anh không phải đang ăn sao? Tiếp tục chứ? "
Cố Nhĩ Thăng dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn cô, một câu cũng không nói.
Tang Yếu Miễu dưới cái nhìn thanh lãnh của anh, sợ tới mức từ chi vô lực, rồi lại bị hấp dẫn bởi khuôn mặt điển trai của anh.
Mày kiếm tinh xảo, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, mọi thứ như được điêu khắc lên vậy. Thật không hổ là nam xứng... Tang Yếu Miễu nuốt nuốt nước miếng, hất cằm lên tỏ vẻ mặt bá đạo: "Nhìn cái gì mà nhìn? Kêu anh ăn thì ăn đi! "
Trời biết nội tâm Tang Yếu Miễu khi nói ra những lời này có bao nhiêu giãy giụa, may mà, Cố Nhĩ Thăng ngồi trở lại đi.
Nghe lời như vậy? Nhưng Tang Yếu Miễu không những không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại bị một cỗ hàn khí vô hình đánh tới đến run rẩy.
Cô tận lực trấn định trái tim nhỏ bé của mình, mà đối diện Cố Nhĩ Thăng vẫn rất ung dung ăn sáng, tinh tế ăn từng miếng. Đang suy nghĩ làm cách nào để phá vỡ cục diện bế tắc này, chợt nghe Nhĩ Thăng mở miệng nói: "Bị muộn rồi."
"Ân?" Tang Yếu Miễu đột nhiên ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên là Cố Nhĩ Thăng thế nhưng cùng cô nói chuyện, lát sau mới phục hồi tinh thần, nhớ ra hôm nay là thứ hai, cô phải đi học. Cố nuốt mảnh bánh mì vào, cô nói"Tôi ăn xong rồi... Anh... lát cùng tôi đi học. "
Con ngươi Cố Nhĩ Thăng híp lại, nhàn nhạt mở miệng:"Không phải cô ghét phải đi cùng tôi à? "
Tang Yếu Miễu uống một ngụm sữa bò, hồn nhiên không biết mấy giọt sữa còn vương trên mép, cô rũ mắt che giấu sự hoảng loạn: "Hôm nay tâm tình tốt, cho phép anh được đi cùng. "
Cô không ngẩng đầu, tự nhiên không thấy được khoé miệng Cố Nhĩ Thăng khẽ nhếch lên.
*
Nói nhẹ nhàng, đương nhiên Tang Yếu Miễu cùng Cố Nhĩ Thăng thật sự cùng nhau ngồi cùng một xe đi đến trường, nhưng cảm giác bây giờ của cô là hít thở không thông.
Như vậy cũng tốt, hai người bọn họ vốn dĩ không có lời gì để nói, nói nhiều lỡ lại sai sót gì thì sao.
Trái lại với Tang Yếu Miễu không được tự nhiên, Cố Nhĩ Thăng biểu hiện rất bình tĩnh.
Trên người Tang Yếu Miễu còn mang hương vị của sữa tươi, vào trong xe, mùi vị càng đậm.
Cánh mũi Cố Nhĩ Thăng hơi hơi kích động, mắt nhìn như đang nhìn thẳng, kỳ thật là dùng dư quang quan sát Tang Yếu Miễu.
Hôm nay ngôn ngữ và cử chỉ của Tang Yếu Miễu không khác mấy so với ngày thường, duy chỉ có thái độ đối với anh rất khác, hình như hoà nhã hơn.....
Vì điều gì?
Cố Nhĩ Thăng tự hỏi bản thân: gần đây hai người không hề trao đổi với nhau, dù chạm mặt nhưng cũng không nói chuyện. Không thể hiểu hành động quái dị sáng nay của Tang Yếu Miễu.
Chẳng lẽ trên người mình có thứ gì đó đáng giá khiến Tang Yếu Miễu muốn lợi dụng?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng trên mặt Cố Nhĩ Thăng vẫn là biểu tình vô cảm, hai hàng mi dài cụp xuống khiến người ta không thể đoán được điều gì từ khuôn mặt ấy.
Tang Yếu Miễu không phải con giun trong bụng Cố Nhĩ Thăng, không biết tâm tư anh, chỉ muốn con đường này mau kết thúc.
May mắn không lâu sau xe liền đến nơi, xuống xe Tang Yếu Miễu nhanh chóng mở miệng, nói: "Hôm nay tan học cũng cùng nhau trở về đi," cô lé tránh ánh mắt của Cố Nhĩ Thăng, "Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình tốt."
Cố Nhĩ Thăng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô đi xa, làn gió nhẹ lướt qua làm chân váy khẽ bay lên, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
Khóe miệng khẽ nhếch lên đầy suy tư, em gái anh, tựa hồ có thể chơi tốt.
Loại che đậy này có trăm ngàn chỗ hở, Cố Nhĩ Thăng không mất nhiều thời gian để nhìn thấu tâm tư cô.
Trước kia, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đầy hận thù của cô là anh biết cô ghét anh tới mức nào. Nhưng hiện giờ, đôi mắt ấy lại trong trẻo hồn nhiên đến đáng sợ, tựa như chưa từng tồn tại niềm hận thù sâu sắc. Mặc kệ Tang Yếu Miễu có ý định gì, thì với sức lực này căn bản không đáng để uy hϊế͙p͙ anh.
Suy nghĩ ở trong lòng bách chuyển một hồi, Cố Nhĩ Thăng đợi trên xe vài phút, ở mới xoay người xuống xe.
Tính cách anh từ trước đến nay đều luôn trầm mặc, ít nói, bên ngoài không ai biết quan hệ của anh cùng Tang Yếu Miễu, làm như vậy cũng là vì tránh cho người khác hiểu lầm quan hệ hai người.
Mà Tang Yếu Miễu vừa vào lớp, đã bị lão sư kêu đi văn phòng.
"Tang Yếu Miễu, thư tình này có phải em viết hay không?!"
Cảm giác đúng là chỉ số thông minh của một nữ phụ có khác?...