Phùng Ki ngủ trên sofa phòng khách một đêm, tiểu nha đầu thực sự giận dỗi với anh, không được tự nhiên đứng lên, thực không cho anh vào nhà, càng miễn bàn đến lên giường, vợ ở gần trong gang tấc, lại có cảm giác cái gì cũng không làm được, thực so với mất bánh rán còn khổ sở hơn.
Đêm nay Phùng Ki không làm sao ngủ yên giấc, trong đầu liền suy nghĩ, sáng sớm ngày mai làm sao dỗ tiểu nha đầu, thật khó khăn mới có bảy ngày nghỉ, chẳng lẽ cứ như vậy mà lãng phí, rất không nhân đạo.
Chẳng qua Phùng Ki không nghĩ tới, anh còn chưa kịp thực thi kế hoạch, liền đã xảy ra chuyện, sáng sớm ngày hôm sau sư trưởng trực tiếp gọi điện thoại đến, bảo anh trở về.
Phùng Ki gõ lên cửa hai cái, tiểu nha đầu không chút động tĩnh, thở dài, để lại từ giấy ghi chú, vội vàng đi khỏi, chân trước của anh vừa bước, sau lưng Manh Manh liền từ bên trong đi ra, cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy, hừ một tiếng, cô của cô thật sự nói rất đúng, với đàn ông nếu mọi chuyện đều nghe theo anh cũng không được, liền phải giống như Tôn Ngộ Không phải có thần chú kim cô, nhanh chóng thu phục.
Về phần Thiệu Tình, lần này Manh Manh muốn đem cô ta chỉnh nhão như bùn, anh Hiểu Phong nói rất đúng, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn khốc với chính mình, tình địch cũng là kẻ địch, chỉ có loại bỏ kẻ gây hại này, những ngày về sau của mình mới có thể yên tĩnh trôi qua.
Cho tới bây giờ, sư trưởng Vương Đại Bưu mới biết được, Thiệu Tình đã từng là đối tượng của Phùng Ki, đêm qua, email của tất cả cán bộ sư đoàn đều nhận được ảnh chụp, Vương Đại Bưu không biết dùng mấy thứ đồ chơi này, nhưng trong văn phòng ông, bên dưới còn có thư ký, chuyện này là lúc năm giờ sáng, thư ký báo cho ông biết, ảnh hưởng quá xấu, khác với những tấm ảnh không rõ ràng lần trước, lúc này độ sắc nét tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Vương Đại Bưu nhìn vài lần, nét mặt già nua cũng không chịu nổi mà có chút ửng hồng, tư thế đó, bộ dáng kia, đúng là trò hề, chút chuyện trên giường của nam nữ, đem những lãnh đạo bình thường ra vẻ đạo mạo, làm cho xấu xí không chịu nổi, nữ đều là Thiệu Tình, chân chính là một cô nàng phóng đãng, mấy gã đàn ông này
Mỗi một tấm ảnh đều trải qua góc độ điều chỉnh chuẩn xác, biểu tình của Thiệu Tình, hoặc trầm mê, hoặc thê thảm, hoặc chật vật, hoặc vui sướng, trình độ có thể sánh ngang với nữ diễn viên phim cấp 3 Nhật Bản, Vương Đại Bưu sống đến từng tuổi này, thực sự mở mắt, hơn nữa có một tấm, Thiệu Tình quỳ gối trước □ của đàn ông, miệng ngậm lấy, nuốt, phun, ngước mặt, lỗ chân lông rất nhỏ trên mặt đều nhìn thấy rõ ràng...
Kỳ thật mấy gã đàn ông này, cũng không tính là lãnh đạo cấp cao, chỉ là mấy cán bộ bậc trung, nhưng cán bộ bậc trung, thật sự truyền ra cũng ảnh hưởng quá xấu.
Thủ trưởng phía trên của Quân khu đã trực tiếp hạ lệnh xuống, bảo Vương Đại Bưu điều tra xử lý chuyện này, chưa tới bảy giờ, tư liệu về Thiệu Tình đã nằm trong tay ông, Vương Đại Bưu vừa nhìn, trong lòng chuyện gì cũng hiểu.
Thiệu Tình cùng Phùng Ki từng có một đoạn chuyện xưa, hiện tại được điều đến bên này, lại bắt đầu dây dưa với Phùng Ki, tiểu nha đầu làm sao có thể trơ mắt để người khác khi dễ, ảnh chụp với Tiêu Hoa kia được điều tra ra, là tự Thiệu Tình tung lên, mục đích làm như vậy, cũng không khó đoán.
Tiêu Hoa nhất định là ăn quá ngon ngọt, không muốn buông tha Thiệu Tình, Thiệu Tình không muốn dính dáng với anh ta, lại không đắc tội nổi, chỉ có thể đánh lén, lại nói kết quả này với Tiêu Hoa cũng coi như xứng đáng, nhưng Thiệu Tình không nên đem chuyện mình tự làm, trực tiếp đổ lên đầu tiểu nha đầu, nếu Lưu Triệu không nhanh chóng báo cho ông, Vương Đại Bưu còn chưa nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận mà truy ra được.
Thiệu Tình chọc tới trên đầu tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi, làm gì có chuyện tốt như vậy, nha đầu kia nếu muốn phá tung lên, mười Thiệu Tình cũng không là cái gì, có thù phải báo, ngươi chém ta một đao, ta lập tức trả lại cho ngươi hai kiếm, đây là cá tính của tiểu nha đầu, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Vương Đại Bưu càng nghĩ, chuyện này vẫn là nên giải quyết nội bộ, tục ngữ nói phải dẹp thù trong mới đánh được giặc ngoài, lại nói, chuyện này căn bản vẫn bởi vì Phùng Ki, để anh hiểu biết tình huống một chút trước, hơn nữa Vương Đại Bưu thật muốn hỏi một chút, tiểu tử này rốt cuộc có ý tứ gì.
Phùng Ki vừa đến, đã bị chủ nhiệm văn phòng sư trưởng trực tiếp đưa vào, Phùng Ki vào cửa cúi chào: "Chào sư trưởng." Vương Đại Bưu tức giận trừng mắt nhìn anh liếc một cái, vẫy vẫy tay: "Khá lắm, có cậu tôi có thể tốt được sao, ngay cả ngủ ngon một giấc cũng không được, cậu đến đây, nhìn mấy tấm ảnh này..."
Phùng Ki kì quái đi qua nhìn vào máy tính, vừa nhìn thấy hai hàng mày rậm gắt gao nhăn lại: "Ai gửi những thứ này?" Vương Đại Bưu thực hận không thể đập vỡ cái đầu gỗ ngu ngốc này, nhìn thử bên trong chứa cái gì, vậy mà còn chưa rõ sao, người ngoài nhìn một cái liền đã rõ ràng, kẻ gây nên mọi chuyện - Phùng Ki này lại hồ đồ.
"Việc này để sau, tôi hỏi cậu, cậu với Thiệu Tình có quan hệ gì?" Biểu tình của Vương Đại Bưu tương đối nghiêm túc, thân thể Phùng Ki đứng thẳng, như đinh đóng cột lắc đầu: "Quan hệ gì cũng không có, ba năm trước đây tìm hiểu nhau, sau đó lại chia tay." Vương Đại Bưu bình tĩnh nhìn anh: "Về chuyện này, ý của cấp trên là tận lực ngăn chặn ảnh hưởng không tốt, không thể làm lớn chuyện, cậu trở về khuyên nhủ tiểu nha đầu thật tốt, chuyện tình yêu của hai người ép buộc thế nào tôi không xen vào, đừng đẩy vào trong bộ đội, tự mình giải quyết, nhưng mà, lại nói, ủy khuất này của tiểu nha đầu cũng là từ cậu mà ra, cậu trở về suy nghĩ cẩn thận, có phải hành vi thái độ của chính mình không đủ kiên quyết hay không, mới tạo nên hiểu lầm không cần thiết, chuyện nam nữ tôi không hiểu, nhưng tôi biết chỉ có một với một, đừng để những thứ mập mờ làm hỏng việc..."
Phùng Ki bị sư trưởng không đầu không đuôi quở trách một chút, ra khỏi bộ chỉ huy, ngẫm lại lời nói của sư trưởng, mặc dù quá mức trực tiếp, cũng có chút đạo lý, Thiệu Tình cùng tiểu nha đầu làm ra việc này, mình thực không tránh khỏi có liên quan, trong đợt diễn tập quân sự cứu Thiệu Cương, sau đó Thiệu Tình lại xuất hiện, cử chỉ, lời nói của anh có chút ba phải, hàm hồ, thế nào cũng được, lập trường không đủ kiên quyết rõ ràng, có lẽ, chính vì thái độ như vậy, cho Thiệu Tình một ít hy vọng, nghĩ rằng bọn họ có thể hợp lại.
Thiệu Tình thủ đoạn hèn hạ, nhưng Thiệu Tình không có quan hệ gì với mình, Manh Manh cũng là cô vợ nhỏ của anh, nha đầu mới bây lớn, làm ra chuyện không thể chấp nhận như vậy, trong lòng Phùng Ki thực khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là khiếp sợ, trước hết anh phải giải quyết rõ ràng chuyện của Thiệu Tình.
Thiệu Tình hiển nhiên còn chưa biết chuyện ảnh chụp, nhận được điện thoại của Phùng Ki, vô cùng vui mừng, bản thân Thiệu Tình cũng rõ ràng, mặc dù cô chia rẽ Manh Manh cùng Phùng Ki, nhưng cô cũng không có khả năng tiến Phùng gia, gia đình như bọn họ, việc cưới vợ tương đối chú trọng, mặc dù không thèm để ý dòng dõi, ít nhất cũng muốn trong sạch, cả hai loại này cô đều không có, nhưng cô không thể gả cho Phùng Ki, cũng vạn vạn không thể là Phương Manh Manh.
Nha đầu phá hủy vận khí tốt cùng hy vọng của cô, cách làm của Thiệu Tình có vẻ hại người hại mình, hơn nữa, chưa tìm hiểu kỹ càng thực lực của đối thủ đã vội vàng ra tay, kết cục cuối cùng, cũng chỉ có thể nói là đáng đời cô.
Dù sao trong lòng còn mang hy vọng xa vời, Phùng Ki cũng là đàn ông, nếu cô câu dẫn, nói không chừng cũng có thể câu được, mang chút tâm tư đó, Thiệu Tình thực dụng tâm trang điểm thật đẹp, vừa đến trước cửa, suy nghĩ một chút, liền gửi cho Manh Manh một tin nhắn.
Nơi hai người gặp mặt là do Thiệu Tình chọn, là một phòng trà rất heo hút, ghế lô **, vô cùng riêng tư thân mật, Phùng Ki nhìn thật lâu, mới tìm được chỗ ngồi, anh vừa đi đến ghế lô, Thiệu Tình liền trưng ra một tươi cười dịu dàng.
Đối mặt với tươi cười như vậy, Phùng Ki có chút không quen, thoạt nhìn cô gái dịu dàng như thế, trong đầu không tự chủ được xẹt qua những tấm ảnh chụp, thực sự có loại cảm giác tri nhân tri diện bất tri tâm. (biết người biết mặt không biết lòng)
Phùng Ki dù sao cũng không nghĩ tới Thiệu Tình là cô gái như vậy, nói sao đây, có chút bẩn... Phùng Ki cũng không ngồi xuống, liền đứng ở cạnh cửa, giống như cố ý bảo trì khoảng cách với Thiệu Tình, khẩu khí cũng tương đối lạnh lùng: "Thiệu Tình, hôm nay hẹn em ra đây, là muốn đem chuyện của chúng ta một lần kết thúc hoàn toàn, mặc dù anh cho rằng quan hệ của chúng ta ba năm trước đây đã hết, nhưng hiển nhiên em còn có chút hiểu lầm, qua lễ Quốc Khánh, anh sẽ viết báo cáo kết hôn, chờ sinh nhật Manh Manh hai mươi tuổi, bọn anh sẽ đăng ký kết hôn, anh với em tuyệt không có khả năng."
"Tuyệt không có khả năng!" Nói như vậy giống như dùng búa tạ đánh vào ngực Thiệu Tình, cũng đánh nát chút hy vọng xa vời cuối cùng của cô, tươi cười trên mặt Thiệu Tình rốt cuộc duy trì không được, cô chậm rãi đứng lên: "Anh đến đây chỉ để nói điều này sao, Phùng Ki, anh không biết là anh rất vô tình sao, anh cùng Phương Manh Manh kết hôn? Anh có biết cô ta gây ra chuyện gì không, không phải anh vẫn quảng cáo rùm beng mình rất thẳng thắn công bằng sao, như vậy, sao lại có thể bao che Phương Manh Manh làm xằng làm bậy, hay là, thẳng thắn công bằng của anh chỉ nhằm vào người khác."
Biểu tình trên mặt Thiệu Tình, bởi vì kích động mà có chút vặn vẹo rất nhỏ, mặc dù đến lúc này, Phùng Ki cũng không muốn đem sự tình nói trắng ra, nhưng Thiệu Tình lại khí thế dọa người, hơn nữa, cô có tư cách gì nói Manh Manh sai.
Phùng Ki bỗng nhiên phát hiện, với cô gái như Thiệu Tình, không để ý tới mới là sáng suốt nhất, anh lãnh đạm nhìn cô một cái, xoay người, mở cửa, đi ra ngoài, anh không cần phải giải thích cái gì với cô nàng này, trong cuộc sống về sau, sẽ không có cô nàng này, trong trí nhớ cũng sẽ loại bỏ.
Nào biết rằng, anh mới vừa ra khỏi phòng trà, đã bị Thiệu Tình từ phía sau đuổi theo gắt gao ôm lấy, khí lực Thiệu Tình rất lớn, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, Phùng Ki lại không giãy dụa, chỉ bình tĩnh đứng ở chỗ đó, cho đến khi Thiệu Tình buông ra, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng bỏ đi.
Cũng không phát hiện Manh Manh từ đầu đến cuối đều ở cách đó không xa, một chớp mắt vừa rồi, Manh Manh thực cảm thấy trời đất tan tành, ánh mặt trời rọi khắp nơi, nhưng lòng của cô, nháy mắt liền biến thành màu xám, cái loại này ám trầm tràn đầy màu xám.
Cánh cửa tình yêu này, cô sửa quá kém, từ đầu tới cuối chỉ bằng một tình địch Thiệu Tình, liền đem cô đánh tới người ngã ngựa đổ, cho dù Thiệu Tình làm cái gì, Manh Manh cũng không sợ, cô sợ là Ki ca ca, nếu trong lòng Ki ca ca không có mình, cho dù mình cưỡng cầu sẽ có tác dụng sao, mà cưỡng cầu tình yêu, là bộ dáng ngay từ đầu cô hy vọng có được sao.
Manh Manh không tỉnh táo, nhưng mà đối mặt với cô nàng Thiệu Tình này, kiêu ngạo của cô vẫn còn, cô vẫn là con gái của Phương gia, cô thẳng lưng đi qua, trên mặt Thiệu Tình nháy mắt dấu đi đồi bại yếu ớt, đối mặt với Manh Manh, đầu cô nâng rất cao.
Manh Manh cơ hồ có chút bội phục cô nàng này, nhưng cô sẽ không lạm dụng sự đồng tình, cô nàng này không đáng cho cô đồng tình, Manh Manh suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thiệu Tình, nếu Ki ca ca thích cô, vậy tôi sẽ buông tay, anh ấy thuộc về cô, chàng trai trong lòng không có tôi, Manh Manh tôi không cần..."