Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo

Cuối cùng vẫn là Hứa Luật lên tiếng phá vỡ cục diện.

“Xin chào! Cho hỏi …”

“Cảnh sát hay bác sĩ?”, anh ôm con mèo đi xuống, lúc đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm thoang thoảng: “À, là pháp y mới đúng chứ!”

Hứa Luật: “Anh là …”

“Thích mèo không?”

Hứa Luật sững sốt thốt lên: “Thích!”. Giống như con mèo béo ụ đang nằm trong lòng của anh kia, thật đáng yêu chết mất: “Xin lỗi! Cho hỏi anh là …?”

“Vậy thì tốt! Trong nhà này nuôi 4 con mèo Arthur, Agatha, Allan, Queen.”

Arthur? Allan? Agatha? Queen?

Nếu những cái tên này đứng riêng rẽ, thì cô sẽ chẳng thể phát hiện ra điều đặc biệt, nhưng đồng thời đọc lên, một con mọt truyện trinh thám như cô chẳng xa lạ chút nào.

Ông tổ tiểu thuyết trinh thám: Allan Poe.

Cha đẻ của tiểu thuyết trinh thám: Arthur Conan Doyle.

Nữ hoàng tiểu thuyết trinh thám: Agatha Christie.

Bậc thầy suy luận: Ellery Queen

Anh lại đi lấy tên của các nhà văn nổi tiếng trong lãnh vực truyện trinh thám đi đặt tên cho bốn con mèo của mình.

“Này … trong nhà đôi khi sẽ xuất hiện một số đồ vật kỳ lạ … ví dụ như …”, anh đã đi xuống lầu, quẹo vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một vật: “… Bộ phận nào đó!”

Hứa Luật nhìn hai nhãn cầu đang được chứa trong bình thủy tinh trên tay anh, nhất thời không thốt nên lời.

“Là một pháp y, chắc đã quá quen với mấy vật này rồi nhỉ?”

Hứa Luật: “Xin lỗi! Thưa anh, xin hỏi anh là …”

“Đường Tố, bạn cùng nhà!”

Anh thả con mèo Arthur trên tay xuống. Không biết từ đâu lại nhảy ra thêm một con mèo lông vằn, cặp mắt to như hạt hạnh nhân, uyển chuyển đi tới quấn quanh chân anh.

“Agatha, mèo rừng Na Uy!”, anh nói tên con mèo đang lẩn quẩn dưới chân anh.

Nghe thấy Đường Tố gọi tên mình, Agatha lại kêu một tiếng: Meoooo. Arthur ngồi trước tủ lạnh không ngừng lấy đầu của mình mở cánh cửa tủ.

Hứa Luật vốn dĩ cho rằng khả năng tư duy của cô rất nhạy bén nhưng bây giờ cô mới phát hiện, người trước mắt cô đây còn khó đoán gấp trăm lần.

“Xin lỗi! Đường … Anh Đường đúng không? Tôi nghĩ có phải anh nhầm lẫn chuyện gì chăng?”, Hứa Luật cuối cùng cũng có cơ hội nói một câu hoàn chỉnh.

“Hả???” Đường Tố mở ngăn kéo lấy ra một túi thức ăn cho mèo, khoan thai bước ra ngoài: “Ví dụ như ….?”

Hứa Luật trông thấy anh nắm một vốc thức ăn mèo ném ra ngoài sân. Ôi trời! Là đang cho chim ăn hay mèo ăn vậy nè? Hứa Luật chết đứng như trời trồng.

Arthur hết sức phấn khích chạy tót ra sân bắt đầu ăn, Agatha vẫn ngồi yên trên nền đất, không chịu di chuyển, một con mèo cái tao nhã và kiêu ngạo, nhất quyết không chịu ra ngoài cắm cúi kiếm ăn.

“Agatha, mày nên học cách tự mình kiếm cơm đi!”, Đường Tố chăm chú quan sát Agathar, sau đó đi lại gần trò chuyện với nó. Agatha liền quay đầu, nhảy lên chiếc xích đu, nằm cuộn thành vòng tròn, vùi mặt vào thân người, không chịu nghe lời của Đường Tố.

“Anh Đường, ý tôi là … tôi không biết mình có bạn cùng nhà!”, Hứa Luật cảm thấy trong này nhất định có nhầm lẫn gì đây bởi thầy Lý không bao giờ lừa cô.

Đường Tố nhìn cô, ánh mặt trời soi chiếu trên gương mặt anh, ánh lên cặp mắt sắc bén màu nâu nhạt, sáng trong vắt như tách nước trà Tàu.

“Thật ra tôi vốn cho rằng người như tôi thế này chẳng có ai muốn ở chung nhà”, Đường Tố đi được vài bước liền quay đầu lại: “Nếu không phải Lee cứ khăng khăng đòi như vậy!”

Người như anh ta???

Hứa Luật nhìn bóng lưng anh, trên lưng có mấy vết sẹo rất sâu, đó là vết thương lưu lại sau đợt trọng thương.

“Lần này ít ra cậu ấy còn tìm đúng người, biết vận dụng đầu óc.”

Đường Tố bước lên lầu, thay quần áo. Áo khoác lông màu khói xám, quần tây đen, đôi chân trần bước xuống cầu thang: “À! Đúng rồi! Cô biết nấu nướng không?”

“Biết!”

“Rất tốt! Tôi không thích ăn thức ăn bên ngoài!”, anh ngồi vào chiếc ghế tựa có nệm, “Tôi rất thích ăn món ăn Trung Hoa.”

Trên chiếc ghế nệm bên cạnh, một con mèo rất lớn đang nằm trên đó. Anh đưa tay nắm lấy gáy của nó, tiện thể giới thiệu với Hứa Luật: “Đây là Allan, giống mèo đuôi cộc.”

“Meooooo …”, Allan kêu lên một tiếng thay lời chào, hướng về chân Hứa Luật đi vài vòng, sau đó nhẹ nhàng chạy vọt ra khỏi phòng.

“Còn có Queen … không biết trốn đâu mất tiêu rồi”, anh ngồi dựa vào thành ghết, “Nó là giống mèo tai cụp Scotland, thuộc dạng khuê nữ không lộ mặt.”

Các thành viên trong nhà đã giới thiệu đầy đủ, một người và bốn con mèo.

“Có muốn dùng tách café không hay vẫn thích uống trà?”, anh lịch sự hỏi.

“Trà là được rồi!”

“Vậy cho tôi ly café!”, anh cầm quyển sách bên cạnh, mở ra: “Café rang xay tại chỗ, hai viên đường. Hôm qua Lee vừa mang tới hộp hạt cà phê Blue Mountain, tôi để ngăn tủ thứ hai bên trái. Làm phiền cô!"

"..."

Hứa Luật còn muốn nói gì thêm nữa, nhưng thấy anh đã mở sách ra đọc, bầu khí thật an bình nên cô cũng không nỡ lòng nào quấy rầy anh.

Được rồi. Coi như làm một việc tốt trước khi đi vậy.

Hứa Luật quyết định sau khi pha café cho anh sẽ rời đi. Tuy rằng cô rất thích nơi đây, nhưng … sống cùng người đàn ông xa lạ, chưa nói đến ba mẹ cô, chỉ cần Cố Sênh hay Tô Tử Khiêm biết được thì cho dù có lên núi đao xuống chảo dầu họ cũng phải tha cô về.

Đi vào bếp, tìm hạt café ở ngăn tủ anh đã chỉ, cô xay café, rồi chạy đi đun nước sôi.

Cô mở tủ lạnh, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận điều bất ngờ ở phía trước nhưng khi cánh cửa tủ lạnh bật mở cô không khỏi giật nảy mình: trong tủ lạnh chất đầy cá.

Trong ngăn mát tủ lạnh, ngoại trừ rau quả, còn có mấy lọ thủy tinh đựng đầy bộ phận như mắt, ngón tay, lỗ tai …

Nếu không phải dân pháp y, nhìn mấy thứ này chắc chắn cô đã giãy đành đạch chết từ lâu rồi. Thêm vào đó, trên lọ thủy tinh ví dụ như lọ đựng nhãn cầu, có dán nhãn phía ngoài ghi rõ các thông tin chi tiết như: mã số, tên bộ phận, giới tính, tuổi tác, nguyên nhân cái chết và thời gian tử vong, cùng với thông tin bệnh viện hiến tặng.

Nói dễ hiểu đây chính là tiêu bản cơ thể người được bệnh viện quyên tặng nhằm phục vụ cho mục đích nghiên cứu khoa học.

Anh ta cũng làm trong ngành pháp y ư?

"Meooooo!"

Con mèo tai cụp Scotland đang nấp bên hông tủ lạnh vội ló đầu ra, rụt rè nhìn Hứa Luật.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của nó khiến cho tâm trạng Hứa Luật cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay về phía nó, "Mày là Queen đúng không?". Dễ thương quá đi mất!

"Meoooooo", Queen nhìn vào Hứa Luật thật lâu, xác định không có nguy hiểm, nó mới duỗi móng vuốt nho nhỏ nhẹ nhàng cào cào rên lòng bàn tay trắng hồng của Hứa Luật.

Hứa Luật gãi gãi cằm nó, ngay lập tức nó nằm xoài xuống nền đất, lộ chiếc bụng con con, muốn cô gãi cả bụng cho nó.

Ôi chao, đang yêu làm sao!

Hứa Luật gãi chiếc bụng nhỏ, từ trong bụng nó phát ra âm thanh ưm ưm … điều này cho biết nó đang rất thích thú.

"Tích tích tích!"

Máy xay cà phê phát ra âm báo, Hứa Luật vội đứng dậy, rửa tay, lấy tách cà phê trong tủ, tráng qua nước sôi, múc một lượng bột café bỏ vào, chế nước sôi, rồi thêm hai viên đường.

Lúc ra khỏi nhà bếp, cô vẫn nhìn thấy Queen ngồi trước tủ lạnh ngỏng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ.

"Cà phê đây!", cô đặt tách cà phê trên bàn, tiện thể liếc nhìn quyển sách trên tay anh ‘Tuyển tập những vụ án điển hình Trung Quốc’.

"Cảm ơn!" Đường Tố nâng tách cà phê, nhấp một ngụm: "Gặp Queen rồi sao?"

"À ... Ừ, đúng vậy, một con mèo rất dễ thương." Nghĩ đến ánh mắt nho nhỏ đáng thương ấy, Hứa Luật cảm thấy mình nên nhắc nhở chủ nhân của nó một chút, “Nó … hình như nó đang đói bụng, anh lấy gì cho nó ăn đi!”

Đường Tố: "Vừa nãy tôi đã cho chúng ăn rồi đấy thôi!”

Cái đó là anh cho chim ăn thì có!

Hứa Luật đành nuốt lời muốn nói vào bụng, dù sao cũng không phải là mèo của cô, tốt nhất cô nên cáo từ rồi nhanh chóng liên lạc với thầy Lý để thầy sắp xếp cho cô chỗ ở mới.

Đường Tố: "Tôi không thích mèo."

Hứa Luật vừa tính mở miệng chào tạm biệt, liền nghe anh nhấn mạnh thêm một câu.

"Cực kỳ không thích."

-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-

Tổng hợp 4 con mèo ^^

Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.

Thông tin các tác giả tiểu thuyết trinh thám được nhắc đến trong truyện.

Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.