Hồ Ý Nhiên giãy giụa rõ ràng không có hiệu quả, hai người sau lưng người đàn ông cao gầy đi lên, thuần thục trói lấy Hồ Ý Nhiên, cuối cùng thậm chí thô lỗ nhét miệng cô lại.
Bao Lạc Kỳ lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này, vẻ mặt lạnh lùng như băng sương vạn năm không thay đổi.
Người đàn ông cao gầy kia xoay người nói tiếng cảm ơn với Bao Lạc Kỳ.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Bạch đam lại tiện lợi cho tôi, không biết người phụ nữ này có quan hệ thế nào với tổng Giám đốc Bạch? Nếu là người của anh, khoản nợ của cô ta với tôi ngược lại có thể xóa bỏ, cũng coi như là bán cho tổng Giám đốc Bạch chút mặt mũi.”
Hồ Ý Nhiên bị bịt miệng lại trong mắt toát ra vẻ mừng như điên, ánh mắt nhìn về phía Bao Lạc Kỳ mang theo cầu xin hết sức.
Nhưng Bao Lạc Kỳ cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Tôi không có quan hệ gì với cô ta cả.”
Người đàn ông cao gầy nghe Bao Lạc Kỳ nói, âm thầm thất vọng một hồi.
600 tỷ đối với anh ta không là gì, nếu có thể dựng mối quan hệ với Bao Lạc Kỳ chính là vụ mua bán không lỗ vốn, ai ngờ người phụ nữ này lại vô dụng như vậy.
Nghĩ tới đây, anh ta không lạnh không nóng trừng Hồ Ý Nhiên một cái.
Người phụ nữ ngu xuẩn, muốn giở trò lại nhát gan như chuột, hết lần này tới lần khác lòng tham lớn hơn trời, nếu tổng Giám đốc Bạch không muốn bảo vệ cô ta, vậy thì không thể làm gì khác hơn là bán cô ta qua Việt Nam rồi.
Trong lòng biết không thể xây dựng quan hệ với Bao Lạc Kỳ, người đàn ông cao gầy cũng không muốn đắc tội với ông lớn trong giới kinh doanh, cảm ơn lần nữa liền mang Hồ Ý Nhiên ra ngoài.
Đến nỗi từ nay về sau Hồ Ý Nhiên sẽ gặp chuyện gì, lại sẽ gặp được chuyện gì, Bao Lạc Kỳ cũng không quan tâm.
Bao Lạc Kỳ đứng tại chỗ nhìn nắng chiều một hồi, sau đó chuyển bước, đi tới phòng ngủ của Hồ Khả Khả.
“Ngài Bạch, thật may phu nhân phản kháng kịch liệt, chỉ hít một chút, sau khi tỉnh lại quan sát một thời gian liền tốt, hẳn là không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ riêng nói.
“Đứa bé thì sao?” Bao Lạc Kỳ hỏi.
“Đứa bé… Đứa bé cũng không đáng ngại.” Bác sĩ có chút do dự nói, lúc bị Bao Lạc Kỳ gọi tới anh ta cũng nghe được một chút, dường như phu nhân mang thai không phải con của ngài Bạch đây.
Điều này khiến bác sĩ có chút không nắm bắt được thái độ của Bao Lạc Kỳ.
Bao Lạc Kỳ phất tay một cái ra hiệu bác sĩ đi xuống, chờ khi bác sĩ đi tới cửa lại gọi anh ta lại: “Chuyện của phu nhân, không nên nói lung tung.”
Bác sĩ nơm nớp lo sợ rời đi.
Bao Lạc Kỳ ngồi bên cạnh giường của Hồ Khả Khả, dưới ánh nắng chiều nhìn người yêu mất đi mà tìm lại được đang nhắm mắt, ánh mắt cũng biến thành dịu dàng.
Anh cầm cổ tay trắng nõn của Hồ Khả Khả, giống như rốt cuộc nghĩ thông suốt điều gì đó, bắt đầu từ từ bộc bạch với cô.
“Mấy năm qua anh vẫn luôn lừa mình dối người, thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền có chút thích em. Sống tùy ý như vậy trước giờ anh chưa từng thấy, giống như một đốm lửa, khi đó có thành kiến với em, nhưng thật ra là ghen tỵ, rốt cuộc không gặp em những năm đó, cuộc đời anh cho tới nay sẽ vô cùng nhạt nhẽo.”
“Thật xin lỗi. Anh giao em gái em cho Độc Kiêu, anh không biết em có hận anh không, nhưng vì an toàn sau này của em, anh nhất định phải làm như vậy.”
“Cô ta nói con em là của Quán Mục Bình …”
Lúc này mí mắt Hồ Khả Khả giật giật, Bao Lạc Kỳ đắm chìm trong kí ức không chú ý tới, vẫn lầm bầm như cũ.
“Khi anh biết được tin này, trong lòng anh giống như bị nổ tung, xin lỗi, xin lỗi, anh không có cách nào rộng lượng như vậy.”
Anh không chú ý tới, trên giường bệnh, Hồ Khả Khả đang nhắm mắt, đốt ngón tay hơi run rẩy.