Anh Hùng

Chương 95: Học viết chữ

Hùng thu Tiểu Vi vào Trấn Thiên Bi rồi dẫn Thu Hằng tiếp tục đi tới. Hai người leo núi đá, trèo đèo lội suốt. Thậm chí họ còn bơi ngược lên thác nước.

Hùng đi qua mỗi một chỗ đều dừng lại, quan sát thật kĩ mọi thứ, dường như tham ngộ điều gì đó.

Mọi vật nơi đây không ngừng sinh ra rồi mất đi, có cái tồn tại rất lâu, có thứ tồn tại rất ngắn.

Hùng đang leo lên hòn đá, hòn đá tan dã, hoá thành cái cây,.. Những thứ nhỏ bé tan biến nhanh, còn như cả ngọn núi muốn tan biến cũng mất hàng trăm năm, nghìn năm.

Phù Phù!

Sau nửa ngày, Thu Hằng thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm áo váy, dán sát người lộ ra đường cong mềm mại.

Hùng ôm Thu Hằng vào lòng, hôn nàng một cái, nói:

-Đây là thiên địa chân đạo, quy luật của thiên địa, nàng cố gắng tiếp xúc tham khảo, sau này thành tựu Võ Thần có cơ hội bước thêm một bước.

Thu Hằng ngây người, lời hắn nói làm nàng chấn động.

Trong ấn tượng của mọi người thì Võ Thần là vô địch thiên hạ, vĩnh sinh bất diệt. Hùng nói Võ Thần có thể đi thêm bước nữa. Còn có tồn tại mạnh hơn Võ Thần.

Hùng nhìn biểu tình của Thu Hằng, cười nói:

-Thiên Địa đại đạo có hàng nghìn hàng vạn. Muốn nắm giữ tất cả là chuyện không thể nào. Võ Thần chỉ nắm giữ một loại đạo duy nhất trong thiên địa.

Hằng cảm thấy rất khó tin, hỏi:

-Vậy nắm giữ nhiều loại đạo người ta gọi là gì?

Hùng nói:

-Ta nói ra sẽ ảnh hưởng tới nàng, sau này nàng đi tới cực hạn đạo của bản thân, ta sẽ nói cho nàng biết.

Hằng tò mò hỏi:

-Vậy sao chàng không để Tiểu Vi ra ngoài tìm hiểu nơi đây?

Hùng nhẹ giọng:

-Tiểu Vi là chân long, muội ấy chỉ cần tu luyện, đạo của bản thân sẽ tự hình thành không cần phải tìm.

Nhìn vẻ mặt ước ao của Hằng, Hùng nói:

-Thực ra như vậy không hẳn là chuyện tốt.

Mặc dù thần thú trời sinh gần đại đạo, nhưng không thể bước qua bước cuối cùng. Thiên địa sẽ không để những thứ nó tạo ra vượt qua nó. Như rùa đá, tổ long kia, dù chúng nó bất tử bất diệt, có sức mạnh xoay chuyển càn khôn, nhưng không làm gì được Hắc Thiên.

Chỉ có đạo bản thân, thấu hiểu thiên địa mới có khả năng vượt qua cực hạn thiên địa, thành tựu Thiên Đế.

-Chàng từng đến đây?

Thu Hằng hỏi.

Hùng gật đầu:

-Ta từng ở đây hàng tỉ năm.

Nghĩ tới một mình Hùng cô độc tại đây hàng tỉ năm, Hằng hít sâu một hơi, hỏi:

-Chàng ngắm cảnh một tỉ năm?

Hùng trả lời:

-Không, ta ngồi xem công pháp, võ kĩ, kiếm đạo, chưởng thức,....

Thu Hằng kinh ngạc:

-Võ kĩ?

Thu Hằng giương mắt nhìn bốn phía, tất cả tuy do thiên địa đại đạo diễn hóa ra, nhưng nàng không thấy trong đó có võ kĩ gì.

Hùng cười cười, dẫn Thu Hằng đi lên đỉnh núi Độc Tôn.

Trên đỉnh núi, Hùng chỉ một cây thông, nói:

-Cây thông thẳng tắp kia ẩn chứa kiếm đạo vô thượng. Hòn đá to lớn kia ẩn chứa quyền đạo dũng mãnh vô bì,....

Hùng tiếp tục chỉ vào hai con chó đang cưỡi lên nhau, nhẹ giọng giải thích:

-Hai con chó kia ẩn chứa âm dương đại đạo tối cao.

Thu Hằng nhìn sang, chỉ thấy một con chó đực cưỡi lên một con chó cái rồi lắc mạnh, chả có cái gì âm, cái gì dương cả, mặt nàng đỏ như gấc, trợn mắt nhìn Hùng:

-Bại hoại, thì ra chàng ở đây tỉ năm xem mấy thứ vô lại này.

Mặt Hùng tỉnh bơ, nói:

-Trời sinh có âm có dương, có ngắn có dài, bù đắp lẫn nhau. Đây là quy luật vạn vật.

Nghĩ lại hôm trước bị hắn lật qua lật lại, muốn nàng hết lần này tới lần khác, Thu Hằng xấu hổ gắt lên:

-Lưu manh.

Nàng không ngờ hắn làm chuyện xấu mà nói năng hùng hồn như vậy, quy luật vạn vật nữa chứ. Nhìn Hùng cười nhăn nhở, Thu Hằng bực mình trừng mắt nhìn hắn.

Hùng kéo Thu Hằng đi tới gần Tháp Bút.

Thu Hằng hỏi:

-Chàng định làm gì? Không xem công pháp nữa sao?

Hùng lắc đầu:

-Ta xem đủ rồi, cái ta muốn bây giờ là xem cách tạo ra những thứ đó.

Thu Hằng đi theo, nàng nhìn lên trừ ngọn tháp màu đen kia không có gì khác.

Nàng không phân biệt rõ Tháp Bút kia là thật hay do đạo pháp diễn hóa hình thành.

Thu Hằng nhìn kĩ, Tháp Bút đang viết chữ núi, một ngọn núi liền xuất hiện, ngọn núi biến đổi liên tục: núi đá, núi rêu xanh, núi đất,... Nàng nhìn hoa cả mắt..

Không đúng. Thu Hằng nhìn lại, chợt phát hiện không phải viết chữ núi mà Tháp Bút đang vẽ hình một quả núi, một quả núi liền xuất hiện, quả núi vừa xuất hiện, to dần rồi lại nhỏ dần rồi lại to dần.

Khi Thu Hằng nhìn lại, ngọn núi liền biến mất.

Tháp Bút đang viết chữ sông... diễn hoá ra hàng ngàn con sông khác nhau.....

Tháp Bút viết chữ hoa... vô số bông hoa xuất hiện...

Thu Hằng ngơ ngác nhìn, nàng không biết mình bị hoa mắt hay ảo giác. Thu Hằng tập trung tinh thần muốn xem rốt cuộc nó viết gì, bỗng trời đất quay cuồng, trước mắt nàng có trăm ngàn vạn hình ảnh được vẽ ra. Mắt Thu Hằng tối sầm.

Khi Thu Hằng nhìn thấy Tháp Bút viết chữ chết.... nàng cảm giác toàn thân lạnh băng như dưới địa ngục, lúc này hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn vào cơ thể nàng, làm nàng rùng mình tỉnh táo lại. Thì ra Hùng đang ôm nàng vào lòng.

Hùng lau mồ hôi thơm trên trán nàng, ôn nhu nói:

-Nàng thử bình tâm tĩnh khí, vô dục vô cầu, buông lỏng cơ thể rồi hãy xem.

Thu Hằng làm theo lời hắn nói, nàng hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể, điều chỉnh tâm thần nhìn xem.

Chỉ thấy Tháp Bút viết nhưng không có chữ nào cả, nàng nhìn kĩ lại dường như có chữ Vô. Hằng mê man nhìn vào đó. Cơ thể nàng mờ nhạt, dần dần hư ảo, trở lên trong suốt.

Hùng mỉm cười đặt nàng ngồi xuống, hắn lại gần Tháp Bút bắt đầu học viết chữ.

Trên đời không mấy ai có thể viết được chữ tại đây, trừ Võ Thần hoặc Hư Thần hoặc tồn tại cổ xưa như Hùng, rùa đá, con voi,... Cho dù Võ Thần tới đây cũng chỉ nhìn ra được có một chữ.

Nếu Thái Tổ Đại Thần tới đây sẽ nhìn ra chữ Kiếm.

Chí Minh Đại Thần sẽ nhìn ra chữ Văn.

-.......

Hùng nghiêm túc nhìn Tháp Bút, hắn nhìn chằm chằm từng sợi tơ pháp tắc nhỏ nhất xung quanh nó, bắt đầu tham ngộ.

Hùng như đang đọc một cuốn sách về vạn vật, từng chữ từng chữ hiện ra trong đầu, rồi từng chữ đó diễn hoá thành hình ảnh trong đầu hắn.

Hùng chìm đắm trong vòng tuần hoàn này, sâu trong thức hải hiển hiện vô số chữ, diễn sinh ra vô số thứ, tạo lên lớp lớp kí ức khổng lồ trong đầu hắn. Hắn vừa xoá những thứ dư thừa, vừa suy diễn vô số chữ tiếp theo.

Hùng chìm đắm trong ghi nhớ chữ, hắn như hóa đá, liều mạng viết viết xoá xoá trong đầu, khiến bản thân hắn rơi vào nguy hiểm.

Hắn không hay biết gì, liều mạng suy nghĩ hao tổn huyết khí, sinh mạng sống của hắn.

Tuổi thọ, sức sống của Hùng hao tổn kinh người, mái tóc từ đen chuyển sang hoa râm rồi bạc trắng như thể trong một giây già đi chục tuổi.

Cá lòng tong, máu huyết chân long bùng cháy hồi phục khí huyết của Hùng.

Oanh!

Trấn Thiên Thể toả sáng.

Bùng!

Thiên Thư bay lên, hàng loạt pháp tắc diễn sinh bao trùm thân thể Hùng.

Trong phút chốc toàn bộ trạng thái của Hùng phát huy đến cực hạn, tiên thể bỗng chốc đại thành. Trấn Thiên Thể như chân thần bám vào người Hùng. Thiên Thư tạo thành một cái lồng bao bọc hắn lại. Chân long chi huyết, dược lực cá lòng tong sôi trào trong máu huyết hắn.

Sức sống Hùng mất đi, rồi lại được bổ sung, rồi lại mất đi. Tóc hắn lúc trắng lúc màu đen, đổi sắc màu liên tục.

Cuối cùng, trong đầu Hùng tổ hợp thành 4 dòng chữ, ẩn chứa chân lý vô thượng:

Lấy đại đạo làm giấy

Lấy tâm làm bút

Lấy pháp tắc làm mực

Viết lên thiên địa vạn vật.

Không biết bao lâu sau, Tháp Bút hoá thành cái bút lông bằng ngón tay. Lúc này, tóc tai Hùng bạc trắng, da khô queo, lưng còng xuống. Hắn biết bước tiếp theo là quan trọng nhất, bước này không vượt qua là vạn kiếp bất phục, hắn run rẩy đi tới cầm chiếc bút kia.

Hùng viết chữ " Địa ".

Pằng! Chân hắn nổ thành mưa máu.

Hùng viết chữ " Thiên ".

Pằng! Không khí xung quanh nổ mạnh chấn Hùng phun máu.

Hùng nhịn đau vẽ chân dung của mình.

Pằng! Thân thể Hùng nổ to, máu chảy như suối.

Hùng run rẩy viết chữ " Pằng ".

Ầm! Hắn nổ tan xác.

-Cái định mệnh.

Thần thức Hùng gào lên.

Lúc này, thức hải của Hùng toả sáng, rồi mở ra, bên trong là một ngân hà khổng lồ mênh mông không điểm cuối. Từng đợt hỗn nguyên đại đạo thô to như vô số dải ngân hà hiện ra. Đây là điểm chung cực của Hùng. Thời điểm là Thiên Đế hắn từng gia cố thức hải, là thứ căn bản nhất của hắn.

Lúc này, một thanh niên không rõ dung nhan, một bước bước vào núi Độc Tôn. Khi thanh niên này xuất hiện, vạn tộc vì đó quỳ bái trên mặt đất. Thanh niên này vừa xuất hiện, thiên địa dị tượng chớp động, hào quang toả khắp đất trời, chư thần đại đạo đều nằm ở dưới chân của hắn, vạn cổ đến nay, tựa như một mình hắn vô địch, duy ngã độc tôn.

Thanh niên đưa tay tóm Tháp Bút rồi vẽ lên hình Hắc Thiên.

Oanh oanh oanh oanh.

Thiên địa run rẩy chấn động, trời đất tối đen, toàn bộ một mảng đen sẫm, như tận thế buông xuống, toàn bộ sinh linh sợ hãi run rẩy.

Tháp Bút dạn nứt, nó sợ hãi vội xoá cái hình kia đi, lúc này thiên địa mới bình tĩnh trở lại.

Hùng khôi phục thân thể, nhìn nó cười hắc hắc:

-Vẽ hình ta ngươi liền làm nổ tung. Giờ vẽ tên đó ngươi lại sợ té khói. Hahaha...

Hùng cười ầm lên, nói tiếp:

-Giờ ngươi trở thành kẻ thù với tên đó rồi, chỉ còn cách theo ta thôi, thế nào?

Tháp bút rung lên u u u, nếu nó có khuôn mặt thì lúc này là vẻ mặt tức giận, hay đúng hơn là vẻ mặt cực kỳ khó xem.

Hùng uy hiếp:

-Ngươi suy nghĩ kĩ đi a, theo ta hay chờ bị làm thịt?

Nếu Tháp Bút có vẻ mặt thì chắc chắn cực kỳ khó xem, mặt xanh như tàu lá chuối, giận dữ phát cuồng. Bản thân nó là tồn tại rất cường đại, vô địch vạn cổ, nhưng hôm nay bị một tên nhân tộc nhỏ bé uy hiếp, hơn nữa nó buộc lòng chấp nhận mối uy hiếp đó. Cuối cùng, nó cũng chịu thoả hiệp, bay tới gần Hùng.