Anh Hùng

Chương 81: Luân hồi

Ô 160, áp lực dồn tới tạo nên cơn đau xé gan xé phối, bóng tối dần nhấn chìm thần trí của Hùng, ý thức của hắn rơi vào bóng tối vô tận, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng gầm thét của thiên địa vọng ra.

Không biết những âm thanh đó kéo dài trong bao lâu rồi cuối cùng yếu đi, dường như thiên địa đã bình tĩnh trở lại. Ý thức Hùng trôi dạt trong một mảng hư vô, chỉ có vô tận và màu đen.

Ngàn năm... vạn năm.... tỉ năm...

Ánh sáng chói loà bỗng bắn ra từ trong bóng tối bao bọc lấy ý thức trầm luân của hắn. Ánh sáng giống như vô số cảnh tượng loé lên rồi biến mất, mỗi cảnh tượng dường như đều là một vòng luân hồi. Ý thức của Hùng bị những vòng xoáy luân hồi kéo vào, rồi hắn mất hoàn toàn ý thức, cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả khi hắn vượt qua cực hạn thân thể gấp vạn lần. Luân hồi chuyển động, ý thức cuối cũng vẫn không thể thoát ra được. Ý thức của hắn như bị chiếm đoạt, một loạt ký ức mới xâm chiếm hắn.

Luân hồi lần đầu, hắn là Anh Hùng, hắn nỗ lực tu luyện khô khan, không tình cảm, không gái gú, không bạn bè,.... Năm 30 tuổi hắn tu luyện thành thần công vô địch, chúng sinh trước mặt hắn chỉ như con kiến hôi, hắn quyết định xuống núi, cuối cùng vì quá ngáo nên bị giết.

Tầm nhìn của hắn dần tối lại, cuối cùng biến mất, dường như hắn quên gì đó.

Luân hồi lần hai, hắn xuất hiện tại thời không khác, tại đây có nhà lầu, có xe hơi, có máy bay, có sếp Tùng, có Oppa,....

Hùng sinh ra trong gian đình bình thường, học hành, lớn lên đi làm,.... vì quá xấu cộng thêm nghèo, hắn Fa tới 40 tuổi vẫn còn trinh. Kiếp này hắn vô cùng bình thường, chết mà không gây dựng được thành tựu gì.

Luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, giống như kéo dài mãi không có điểm dừng. Ý thức của Hùng rơi vào luân hồi, không tìm lại được bản thân thực sự nữa.

Luân hồi lần tiếp, cũng tại nơi có xe hơi, máy bay kia. Hùng sống cuộc sống một con vật.

Ngồi trông trước cửa nhà, Hùng cảm nhận cơ thể bức rức khó chịu, bên dưới bộ lông đen mượt có vô số con rệp đang cắn hắn, thậm chí Hùng đưa cái chân trước ra gãi nhưng không ăn thua.

Cạp cạp cạp!

Hùng tức giận nghiêng đầu dùng cái mõm dài dài gặm gặm bọn súc sinh đáng chết kia.

-Tiểu hắc? Kikikiki

Nghe tiếng gọi, Hùng dựng thẳng hai tai, sung sướng quẫy đuôi. Hắn xấu hổ muốn chết, vì cái gì chỉ có một câu nói mà thân thể hắn vui sướng như vậy, bốn chân không khống chế được mà chạy tới bên kia. Đôi lúc hắn cảm thấy thèm xương tới phát điên, cái lưỡi như muốn rơi ra.

Hai năm sau, Hùng bị kéo lên chuồng đem bán tới tiệm thịt chó, Hùng nổi giận gầm lên:

-Má nó

-Thằng nào chơi tao, tắt cái luân hồi này đê.

-....

- Gâu gâu gâu....

Hùng kêu thảm thiết nhưng vẫn bị cột lại cho vào lồng.

-Định mệnh.

Hùng tức điên.

Ầm!

Lúc này ánh sáng đột nhiên bắn ra từ trong cơ thể Hùng, trời đất dần trở nên mơ hồ. Hùng mở mắt quan sát xung quanh, hắn thoát khỏi luân hồi, đang đứng trước đền cổ.

Mặt Hùng đen như đít nồi, không ngờ hắn bị chơi.

Kẹt!

Hít sâu một hơi Hùng nén giận mở cửa bước vào đền cổ kia.

Bên trong đền là một mảnh hư vô cho người ta có một loại ảo giác, tựa hồ mình hành tẩu ở giữa điểm khởi đầu của thời đại, tựa hồ, ở chỗ này chỉ là thiên địa sơ khai, ở chỗ này, không có hết thảy sinh linh, ngay cả thời gian cũng không có sinh ra.

Toàn bộ hư vô bên trong là đạo đạo pháp tắc tối cao hiện đầy bốn phía xung quanh, pháp tắc cường đại nhất thế gian, không có đạt được nó tán đồng, muốn cưỡng ép xông vào chắc chắn chết, cho dù Võ Thần vô địch trước mặt nó chỉ như con kiến.

Ông một tiếng, lúc này, tất cả pháp tắc che kín xung quanh đều phát sáng lên, giống như ngan vạn đốm sáng nhỏ, sau đó thanh âm ào ào vang lên. Từng điểm sáng tựa như nước chảy chậm rãi chồng chất, từng đốm sáng biến ra người này đến người khác, vật này tới vật khác, vô số hình ảnh trùng trùng lặp lặp chiếu qua chiếu lại về cuộc đời con người, con vật, thứ gì đó....

Ông

Tất cả hình ảnh biến mất, sau đó một cuốn sách bằng đá mông lung xuất hiện, cuốn sách này trên nâng thương thiên, dưới định càn khôn. Ghi chép đại đạo thiên địa.

Trong nháy mắt hai chữ Thiên Thư bày ở trước mặt Hùng, cuốn sách bằng đá toả ra ánh sáng thần thánh huyền diệu như che phủ muôn đời, diễn hoá chúng sinh.

Hùng tiến tới mở Thiên Thư ra, chỉ có hai trang giấy trắng, nhưng trong mắt Hùng hiện lên dị tượng cực kỳ thâm ảo, diễn hoá đại đạo, diễn hoá vạn vật. Hùng nhanh chóng bị hấp dẫn, hắn giống như bước vào một thế giới không cách nào tưởng tượng, hắn có thể nhìn thấy cấu trúc của tất cả thế giới.

Hùng xem thẳng huyền ảo của đại đạo, Thiên Thư thâm ảo huyền diệu nhất không ngừng bày ra trong đầu Hùng khiến Hùng xem si mê.

Chỉ cần Hùng nghĩ tới cái gì, trong đầu sẽ diễn sinh ra đầy đủ thứ đó.

Hùng nghĩ tới con mèo, trong đầu hắn hiện ra:

-Con mèo: 4 chân, hai tai, hai mắt, có lông, tham ngủ,..

Hùng nghĩ tới chịch.

-Tiểu tử bớt nghĩ bậy lại.

Lúc này một thanh âm vang lên trong đầu Hùng, thanh âm già nua, tựa hồ thanh âm từ một thời không khác truyền đến.

-Ai?

Hùng giật mình kêu lên.