Anh Hùng

Chương 78: Cầu Thê Húc

Trong Trấn Thiên Bi.

Hùng quyết định nói mọi chuyện với ba người, dù thế nào đi nữa, Luật, Tiểu Vi cũng là thành viên của Hoàn Kiếm Tông.

- Ta đã san bằng Hoàn Kiếm Tông.

Hùng trầm mặc một chút, sau đó nói ra mọi truyện. Tiểu Vi tỏ vẻ không quan tâm, cha nàng hiện tại không còn, cả đời này nàng sẽ đi theo Hùng.

Gia Luật lập tức cứng người lại, khoé miệng hơi run rẩy.

Hùng ôm thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Vi vào lòng, hắn im lặng nhìn Luật.

- Thực ra, phần lớn người Hoàn Kiếm Tông đối với ta mà nói, đều là người xa lạ!

Một lúc sau, Gia Luật mới chậm rãi lên tiếng.

- Nhưng cũng có mấy người rất tốt với ta. Mặc dù ta không biết đó có phải thật lòng hay không!

- Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, ta sẽ chuyên tâm nghiên cứu Kiếm Đạo.

Luật xoay người đi ra xa, hai giọt nước mắt không kìm được rơi xuống, hiển nhiên nội tâm không giống như vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Mặc dù tông chủ ác độc, nhưng dù sao hắn cũng chăm sóc Luật từ bé. Luật từng coi hắn như cha mình.

Nhìn Luật như vậy, Hùng thở dài quay sang Dương:

- Đệ qua an ủi đệ ấy giúp ta.

Dương lạnh nhạt gật đầu.

Hùng thử dùng tâm niệm ra bên ngoài nhưng không được, chỉ còn cách đợi bản thể tỉnh. Hắn yêu thương vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tiểu Vi, không ngờ lâu như vậy thân hình nhỏ nhỏ xinh xinh kia không thay đổi, vẫn bộ dáng tiểu cô nương 15 tuổi. Làn da Tiểu Vi mịn màng trắng nõn, gương mặt búp măng rất tinh tế, vóc dáng xinh xắn lanh lợi, mái tóc đen dài phủ xuống gối. Lúc này nàng đang nằm ngủ trong lòng Hùng, đôi chân mày nhỏ nhắn nhíu lại, bàn tay nhỏ ôm chặt hắn.

- Đừng xa muội.

Lời nói lí nhí rất nhỏ nhưng Hùng vẫn nghe được, hắn càng yêu thương nàng hơn. Nhìn qua hũ tro bên kia, Hùng thầm nghĩ: “ cha Tiểu Vi từng nói, mẹ nàng hình như ở trên Long Đảo gì đó, có cơ hội ta nhất định đưa nàng tới đó.”

Hùng ôm chặt nàng, hôn lên mái tóc đen mượt, ánh mắt kiên định lẩm bẩm:

-Nàng yên tâm, cho dù trời sập ca cũng gánh giúp nàng.

Như nghe Hùng nói, Tiểu Vi nở nụ cười ngọt ngào, gương mặt xinh xắn của nàng tràn ngập vui vẻ.

...

Tin tức Hồ Gươm bí địa xuất hiện thời viễn cổ truyền ra, Thái Tổ Đại Thần từng tham ngộ kiếm tạo tại đây thành tựu Võ Thần khiến đại lục sôi trào.

Võ Thần a, thiên hạ đệ nhất, một tay trấn áp muôn đời. Mọi người đều ao ước hướng tới. Mà võ giả bậc cao thì toàn bộ dồn lực chú ý vào bí địa Hồ Gươm, nhao nhao tiến vào trong đó sưu tìm. Mong muốn có thể tìm được đại đạo vô thượng, báu vật tuyệt thế.

Dưới Trấn Thiên Thể chữa trị, mười ngày sau bản thể Hùng tỉnh dậy.

Cảm nhận thân thể dần khôi phục, tâm niệm Hùng vừa động liền đưa phân thân, Tiểu Vi, Luật, Dương ra bên ngoài. Bản thể vẫn ngồi bên trong chữa thương.

Vừa ra bên ngoài Hùng trợn mắt, tưởng xuất hiện nhầm chỗ.

Nhìn Hồ Gươm vô cùng vô tận cùng vô số người ra đi vào Hùng nghi hoặc.

Lúc này tiếng ồn ào vang lên:

-Tùng Sơn Thánh Tử tại Cầu Thê Húc đột phá kỉ lục của các cao thủ viễn cổ.

-Thật không.

-Trâu như vậy.

-Mau mau tới đó xem may ra còn kịp.

Vô số cường giả lao nhanh vào bên phía bí địa.

Nhìn quần thể núi phía bên kia, Hùng nói:

-Chúng ta qua bên đó xem sao?

Dương, Luật gật đầu.

-Ôm muội!

Tiểu Vi dang hai tay ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn Hùng, ánh mắt mong chờ. Từ khi mất đi người thân duy nhất, nàng rất sợ hãi, sợ bị Hùng bỏ rơi. Hùng mỉm cười ôm lấy thân hình nhỏ xinh kia rồi bước tới phía trước.

Vừa tới gần, Hùng đã có thể cảm ứng được khí tức hồng hoang của nơi đây phát ra, khí tức cổ lão, xa xưa khác hắn những nơi Hùng biết. Hắn bắn vọt thân hình lên, tay ôm Tiểu Vi bước lên hòn đảo đầu tiên.

Một luồng linh khí dồi dào lập tức ập tới, ít nhất phải nồng đậm gấp mười lần so với ở bên ngoài. Hùng cảm ứng một chút, cường độ linh khí này thậm chí dày đặc hơn trong Trấn Thiên Bi, hơn nữa đây là đang tràn ra ngoài.

-Linh khí thật tinh thuần.

Luật tham lam hít sâu vài hơi nói.

Ông!

Đang lúc bọn Hùng nói chuyện, một dao động đánh thẳng vào lòng người, giống như đá tảng ném xuống hồ nước, dao động phát ra từ phía trước. Tuy nhiên dao động như vậy cũng không phải mỗi người có thể cảm ứng được, ít nhất tu vi Võ Tôn.

Nhóm Hùng đi tới phía trước, chỉ thấy khá đông người tụ tập lại gần một cây cầu màu đỏ. Cây cầu cổ xưa kia được làm bằng gỗ thô sơ, ba chữ rồng bay phượng múa: “ Cầu Thê Húc” lở lửng trên cầu.

Cầu Thê Húc dài nghìn m, hơi cong bắc tới một ngôi đền cổ xưa, xung quanh ngôi đền toàn bộ là hư vô tối đen, không ai biết rơi xuống đó sẽ ra sao, có người từng thử nhưng một đi không trở lại. Muốn tới đền ngọc kia chỉ có thể đi qua cây cầu này. Cầu gồm 160 hàng cọc được cắm thẳng vào hư vô chia mặt cầu thành thành 160 phần.

-Thánh Tử uy vũ.

-Thánh Tử vô địch.

-....

Một đám người hô lớn trợ uy thanh niên đang bước tới ô 100 trên cầu.

Thanh niên này chính là Tùng Sơn Thánh Tử. Bề ngoài tầm 27-28 tuổi, mặc áo bào màu hồng, hơi hơi ẻo lả, lúc này khuôn mặt hồng hồng kia đang vặn vẹo, thống khổ, mồ hôi trên người tuôn ra như tắm, tu vi đỉnh Võ Thánh toàn bộ thả ra. Hắn cố gắng bước về phía trước nhưng rất khó khăn như gánh chịu áp chế vô hình nào đó.