Anh Hùng

Chương 76: Diệt Hoàn Kiếm Tông

- Mẹ ngươi mới là thú.

Hùng không khách khí quát, bọn này hại huynh đệ hắn, cần phải khách khí với chúng nó làm gì.

- Ngươi cho rằng nhờ lực lượng thân thể có thể thắng ta? Nằm mơ giữa ban ngày.

Vương Thông không nhịn được sát khí lưu chuyển mở ra Kiếm Vực vạn trượng, vô số trường kiếm đỏ như máu gào thét quấn quanh.

Dù Vương Thông chưa ra tay, nhưng chỉ nhìn vào vực, Hùng liền biết hắn rất mạnh, là tên mạnh nhất Hùng từng gặp, so với Tàn Hồn Ma Thần kia còn mạnh hơn rất nhiều.

Hùng kiêu ngạo nói:

-Thần thì thế nào? Hại huynh đệ ta! Ta liền đồ thần!

-Hừ! Tiểu tử cuồng vọng. Chết đi.

Vương Thông hừ lạnh vung tay lên. Máu huyết ngập trời trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra tụ lại huyết kiếm trong kiếm vực.

Vô sô huyết kiếm đặc sệt như máu kia dung hợp lại, hóa thành cự huyết kiếm khổng lồ chừng vạn trượng. Thân kiếm máu chảy như suối. Huyết cự kiếm biến dạng không ngừng, như cái bóng quỷ dị, rồi đột nhiên biến mất. Không gian phía trên Hùng đột nhiên bị xé toạc, huyết quang như cái bóng đâm xuống Hùng.

Thấy Hùng không tránh không né cũng không chống đỡ, trong mắt mọi người Hoàn Kiếm Tông sáng lên, thân thể mạnh mẽ thì như thế nào, có thể cứng rắn ăn một kích của cụ tổ bọn họ sao?

Cự Kiếm đâm xuống, toả ra kiếm ý sắc bén dày đặc!

Ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng kinh khủng cuốn lên, Hoàn Kiếm Tông bị chấn rung chuyển, một mảnh tro bụi tràn ngập, bùn đất đầy trời, cái gì cũng thấy không rõ.

Vương Thông không giải thích được, không ngờ tên kia dùng thân thể đón nhận một kích này, tiểu tử này là muốn chết phải không? Không ngờ tiểu tử này ngu như vậy.

- Ha ha ha ha ha

Vương Thông cười to, hắn rõ ràng uy lực một kích này của chính mình, kiếm khí sắc bén chuyên phá phòng ngự, dưới một kích này lực sát thương tạo thành đối với Hùng gần như mang tính hủy diệt, cho dù yêu thú thân thể mạnh mẽ cũng không chịu được. Hắn không thèm để ý vì sao Hùng sẽ làm ra chuyện tình ngu như thế, thậm chí hắn hoài nghi yêu thú này mặc dù hoá hình nhưng tiến hoá chưa hết.

- Cụ tổ uy vũ!

- Cụ tổ khí phách!

- Cụ tổ bách chiến bách thắng!

Người của Hoàn Kiếm Tông phía xa hoan hô, cụ tổ đại thắng, tự nhiên phải đặc biệt hô to, cho dù nhà cửa bị hủy hết thì thế nào, chỉ cần cụ tổ còn muốn xây lại ngàn cái vạn cái ăn thua gì.

Tro bụi dần dần tản đi, mơ hồ có thể thấy được một nam tử đứng thẳng trong đó. Thân thể tản ra thần uy nhàn nhạt, đạo đạo pháp tắc quấn quanh, thiên địa ảm đạm thất sắc, làm cho người ta thần phục kính sợ.

-Là hắn!

-Sao... Làm sao có thể?

-Chịu một kích của cụ tổ, làm sao có thể còn đứng?

- Đây nhất định là mộng cảnh!

Tất cả mọi người của Hoàn Kiếm Tông phát ra tiềng kinh hô, bọn họ thà rằng tin tưởng heo mẹ leo cây, cũng không cách nào tiếp nhận một màn trước mặt này.

Thật là đáng sợ, lực phòng ngự của tiểu tử này thật mạnh. Thậm chí Vương Thông hoài nghi Hùng là con rùa trong truyền thuyết Hồ Gươm hoá thành hình người.

- Yếu như vậy?

Nhìn sắc mặt cụ tổ biến đổi Hùng châm chọc không chút lưu tình.

Sắc mặt Vương Thông hết sức khó coi, đường đường là cường giả viễn cổ, là chí cường giả đỉnh cấp trên đời này, hắn căn bản không cần suy nghĩ nhiều làm gì, nhìn không thuận mắt liền giết, cần làm bộ sao?

- Tiểu tử, bất quá chỉ dựa vào cái mai rùa, có cái gì đáng để kiêu ngạo. Xem ta phá cái giáp rùa đen kia.

Vương Thông hừ lạnh nói, đỉnh đầu hiện lên một thanh kiếm màu đỏ sẫm, huyết kiếm toả ra khí tức kinh khủng. Hắn vận dụng bổn nguyên pháp tắc của mình, khí thể vô cùng cường đại buông ra chấn hư không run rẩy, tạo lên từng đơt sóng năng lượng dâng cao.

-Rùa.

Không ngờ Trấn Thiên Thể bị nói là mai rùa. Hùng giận giữ vận chuyển Thần Thuật Tuyên Ngôn Độc Lập hô lên:

-Tuyên Ngôn Tam Biến! Nhất Biến! Nhị Biến! Tam Biến!

Oanh oanh oanh!

Khí thế Hùng bão táp kéo lên, đạo đạo pháp tắc toả ra cuốn tới Vương Thông. Nhất biến: Vạn Vật Quy Nhất khai triển tạo ra lực hút cường đại hướng tới Vương Thông. Nhị Biến Vô Trung Sinh Hữu khiến linh lực hùng tăng lên gấp ngàn vạn lần. Tam Biến Tâm Sinh Vô Ngã khuếch đại thần thức Hùng giúp hắn thích ứng với sức mạnh vô địch này.

-Cái gì! Thần Thuật của Chí Minh Đại Thần.

Vương Lâm kinh hô một tiếng. Trong các Võ Thần, hắn sợ nhất là Chí Minh Đại Thần, Võ Thần mạnh nhất Việt Nam đại lục, lão gần như đạt tới cực hạn của đạo rồi, không ngờ lão có truyền nhân.

Vương Thông quyết định vận dụng bổn nguyên kiếm đạo của mình. Lúc này kiếm vực tụ lại huyết kiếm trên đầu hắn tạo thành con rồng màu máu vạn trượng, mang theo tiếng rồng ngâm vang dội. Cự Long gào thét bay về phía Hùng, trong chớp mắt liền bay tới trước người Hùng. Nơi nó bay qua không gian vỡ vụn, lộ ra những lỗ nhỏ đen ngòm.

-Độc lập ngũ thức: phá phương thức, phá chưởng thức, phá giáp thức, phá tâm thức, phá hồn thức.

Hùng hét lớn một, bàn tay hắn hoá thành hư ảnh vạn trượng chụp tới Cự Long.

Ngao!

Rống!

Bàn tay hư ảnh nắm chặt lại, cự long nổ tung, máu văng ra, phiến thiên địa này rung chuyển. Vô giọt máu rơi xuống đất vang lên tiếng nổ ầm ầm.

Phốc!

Vương Thông bị chấn phun máu khí thế suy yếu. Hắn oán hận nhìn Hùng dựa đà bay luôn, thân ảnh chớp mắt biến mất phía chân trời.

Thân thể Hùng run lên, có chút không chịu được. Không ngờ cụ tổ mạnh như vậy. Nhìn hắn lao đi Hùng chỉ có thể bỏ qua.

Lúc này toàn trường đều yên lặng. Tiếng hít thở ồ ồ vang lên.

Cụ tổ “Thần” trong lòng bọn họ bị một chưởng chấn bay.

-Đây là Võ Thần sao?

-Tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?

-Nhất định là ảo giác, là hoa mắt.

Mọi người của Hoàn Kiếm Tông không ngừng mà cầm hai tay xoa xoa ánh mắt, nhưng vô luận làm bao nhiêu lần, cảnh tượng nhìn qua vẫn là giống nhau, cụ tổ đã chạy trốn.

Tông chủ cùng vài trăm Võ Đế hít một hơi lãnh khí, Hùng cũng không phải là cuồng ngạo vô biên, mà là đã cường đại đến thái quá, ngay cả Ngụy Thần cũng oanh chạy. Đây là thực lực khủng bố bực nào?

Hoàn Kiếm tông.. Sợ là sẽ bị diệt!

- Tiểu... Tiền Bối!

Tông chủ run rẩy miễn cưỡng nở nụ cười bay tới gần.

- Vãn bối nghĩ, giữa chúng ta có chút hiểu lầm!

- Cái gì hiểu lầm?

Hùng lạnh nhạt hỏi.

Hy vọng trường sinh bị phá, trong lòng tông chủ tức giận, nhưng trên mặt cũng không thể không nở nụ cười nịnh hót được, người trẻ tuổi trước mặt này thật sự đáng sợ.

Tuyệt không thể cùng hắn là địch.

-Luật là đệ tử Hoàn Kiếm Tông chúng ta sao hại nó được chứ! Vãn bối luôn chăm sóc Luật như con ruột.

Hắn không muốn Hùng diệt Hoàn Kiếm Tông, muốn dùng tình cảm để xoay chuyển tình thế.

- Chính là loại hiểu lầm này sao?

Dương ôm Luật bị hôn mê bay tới bên này.

Trong lúc Hùng gây hỗn loạn, Dương dựa vào Trấn Thiên Bi tìm Luật. Hùng có thể cùng Dương theo Trấn Thiên Bi đi cứu Luật ngay, nhưng nếu làm vậy mấy tên kia sẽ dùng Luật uy hiếp hai người. Hùng với Dương bàn bạc, sau cùng quyết định: Hùng thu hút cao thủ, còn Dương dựa vào Trấn Thiên Bi cứu người.

Thấy Luật không sao Hùng thở phào một hơi nhẹ giọng:

-Đệ với Luật vào Trấn Thiên Bi, ta hủy nơi này.

Dám đụng tới huynh đệ hắn, chết. Cho dù ngươi vô tội thì thế nào, ai bảo ngươi là người Hoàn Kiếm Tông. Hùng toả ra sát khí quét về phía mọi người, toàn bộ mọi người bị hắn nhìn thẳng cảm thấy yết hầu chính mình giống như bị một bàn tay to cứng như sắt thép gắt gao nắm chặt, hít thở không thông đến mấy hồi muốn hộc máu.

Trong lòng mỗi người nơi đây đều hoảng hốt, thì ra những gì Hùng nói trước đây là sự thật, không phải cuồng vọng nói bừa. Đối mặt với Sát Thần này, bọn họ căn bản không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể nghểnh cổ lên chờ làm thịt.

Toàn trường tĩnh mịch, đám người phía dưới chân như nhũn ra, nhìn lên không trung. Bọn họ chỉ có thể nhìn lên, thậm chí, bọn họ cảm thấy ở trước mặt hắn Võ Đế, Võ Thánh, Võ Quân chỉ như con kiến.

Lúc này Hùng chậm rãi nâng tay, toàn lực giáng mạnh xuống.

Oành!!!

Trấn Thiên Thể xoay chuyển, không có năng lượng dao động gì, phía dưới lại ầm mầm nổ mạnh, phạm vi nổ mạnh vẫn liên miên lan toả toàn bộ Hoàn Kiếm Tông, mảng lớn phòng ốc lầu các sót lại ở trong nổ mạnh hóa thành phế tích, đá vụn bay tán loạn, mặt đất như bị đập tụt xuống, tiếng kêu thảm thiết của nam, nữ vang vọng.

Tông chủ phun máu, hơi khàn khàn hô lớn:

-Dùng tổ huyết! Thỉnh Sư Tổ chấn giết ma đầu!

Tiếng hét lớn này làm cho toàn bộ người còn sống đang hỗn loạn tìm được mục tiêu, bọn họ đều khẽ cắn đầu lưỡi dâng lên tinh huyết của mình.

Mặc dù ở trước mặt Hùng họ không chịu nổi một kích, nhưng người Hoàn Kiếm Tông cũng không phải là kẻ vô dụng. Nghe thấy Tông Chủ hô lên, bọn họ toàn bộ gắt gao áp chế sợ hãi trong lòng.