Anh Hùng

Chương 43: Gặp lại Mộng Hương

Sau khi Hùng phóng ra ngoài cảm giác cơ thể ngày càng bừng bừng hắn biết không ổn, dâm dược này thật mạnh a.

Cứ nghĩ tới khuôn mặt trữ điền bôi son trát phấn thành khuôn mặt xinh đẹp, Hùng lại rùng mình tỉnh táo hơn hẳn. Hùng cắn răng phóng đi.

-Đen vãi! Cứ tưởng cưới được vợ đẹp, ai ngờ....

Thấy Hùng đấm mình rồi lao đi, My gào thê lương:

-Tại sao? Tại sao chứ? Người ta chỉ muốn là chính mình thôi.

-Người đâu bắt hắn lại!

-Hừ chàng đẹp trai như vậy sao ta để chàng thoát được.

My cùng nhóm hai tên Võ Tôn với hơn mười võ vương hộ vệ đuổi theo.

-Tướng công chờ thiếp! Thiếp giúp chàng giải độc!

Nghe tiếng hò hét phía sau, cứ nghĩ tới cảnh khi bắt về bị tên điên kia hiếp, Hùng hoảng sợ hô to:

-Trấn Thiên Thể Thuật- Kinh môn! Khai.

Ầm ầm ầm cơ thể Hùng vang lên tiếng nổ như pháo, lực lượng tăng vọt lao nhanh đi.

-Hức người ta còn cái lỗ chờ ca khai này.

-Ca muội yêu huynh.

-Ca ca...

-Ca....

Thấy Hùng tốc độ tăng vọt như Võ Tôn, My gào to hướng tới phía hắn.

-Ca cái quỷ à! Làm ơn tha cho ta đi!

Hùng bỏ chạy thục mạng về phía Hà Nội thành. My với đám võ vương bị bỏ rơi phía xa. Chỉ còn hai Võ Tôn đuổi theo Hùng.

Nhìn Hùng mất dạng My bực mình về tìm ông nội.

-Ông nội giúp con bắt hắn về đi? Con muốn chơi hắn.

Lão già lưng còng chống gậy thở dài:

-Tạo nghiệt à! Không ngờ dòng họ Nguyễn có mỗi đứa con trai lại thíc đàn ông. Cũng may thiên phú cháu cao nên ông chiều cháu vậy.

My mừng rơn lông mũi rung lên, giọng ồm ồm:

-Cảm ơn ông nội.

Lão già phóng thẳng lên trời đuổi theo Hùng.

Hùng đang lao nhanh bỗng thấy uy áp Võ Thánh cuồn cuộn ép tới mình, biết lão già kia đuổi theo, mặt Hùng méo xệch, cho dù mở Tử Môn cũng khó thoát.

-Định mệnh!

Hùng điên cuồng vận Hỗn Nguyễn Quyết nhưng vẫn xịt, nghĩ tới khuôn mặt ghê tởm của My, hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời khóc to.

Lão già kia lăng không đi tới, mỗi bước hạ xuống vượt cả km chỉ chốc lát liền bắt kịp Hùng:

-Ài! Quay về động phòng đi cháu!

Hùng tức xì khói hét:

-Lão già mất nết! Ca chết cũng không về với tên đó.

Nghe Hùng quyết tuyệt đi vậy, lão giận dữ:

-Hừ! Vậy đừng trách lão phu.

Nói xong lão tóm lấy Hùng khoá chặt đan điền hắn lại, xách về.

Hùng mặt xám như tro tàn rú lên:

-Cứu mạng a! Có ai không cứu mạng a!

Hùng kêu khản cả cổ, hắn ủy khuất à, hắn muốn thực lực, hắn muốn mạnh hơn nữa. Một đời anh hùng của hắn, sắp bị làm hỏng.

-----------

- Hi hi...

Ngay khi Hùng tuyệt vọng, một chuỗi âm thanh vang dội dễ nghe vang lên bên tai. Tiếng cười có cảm giác trong trẻo, thấm nhuần, thấm vào ruột gan. Một người xinh đẹp mị hoặc kiều diễm đến mức tận cùng, từ xa đang bước dần đến, nhanh chóng tới bên này.

Hùng nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện. Oa, mặt tròn, lông mi thật dài, cái mũi tinh xảo, đôi môi non mềm mọng đỏ, tôn lên toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, lại tự dưng phát hiện vẻ quyến rũ, mị hoặc chúng sinh.

Toàn thân nàng mặc một chiếc váy siêu ngắn màu hồng bó sát người, lộ ra thân hình xinh đẹp nóng bỏng cùng với những đường cong vô cùng uyển chuyển của nàng. Ngực ngạo nghễ vươn thẳng, dường như muốn xé toạc y phục. Eo nàng nhỏ và dài, mông mượt mà vểnh cao, phối hợp cặp đùi dài trơn mềm. Bề ngoài của nàng đã có thể đốt lên ngọn lửa nguyên thủy trong lòng nam nhân. Nhìn thấy nàng Hùng mừng rơn:

-Mộng Hương cứu ca. Ca là Anh Hùng đây.

Lão già cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân trẻ tuổi vừa xuất hiện, không ngờ nàng trẻ vậy mà có tu vi Võ Thánh, nhưng lão không sợ nàng không phải đối thủ lão.

-A! Đây không phải đại anh hùng khôg sợ trời không sợ đất hay sao? Sao huynh bị xách như con gà vậy?

Mộng Hương làm bộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hùng xấu hổ đỏ cả mặt, hắn tính dùng bá khí tán Mộng Hương nhưng bây giờ......

-Cô nương đây là cháu rể lão phu, hắn cãi nhau với vợ nên bỏ nhà đi, lão phu mang hắn về thôi.

Lão già quay sang Hương giải thích, không động thủ là tốt nhất.

Hùng hô to, giãy giụa:

-Lão già đáng chết ai là cháu rể lão.

Hương suy nghĩ một hồi, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:

-Ta cứu huynh, huynh phải đáp ứng ta 3 điều kiện.

Hùng trần chừ, cảm giác thân thể càng nóng, vô lực biết dâm dược ngấm vào kinh mạch, Hùng cắn răng:

-Được ca đáp ứng nàng.

Lão già tức giận:

-Hừ vậy thì đừng trách lão phu! Ám Nhiên chưởng.

Lão cách không tung ra một chưởng đen xì hướng tới Hương khiến gió rét rít gào, khí tức tà ác âm trầm lan toả.

Hương không đón đỡ chưởng phong, vèo một tiếng tóm lấy Hùng rồi lao đầu bỏ chạy.

Lão già không ngờ thân pháp Hương lợi hại như vậy liền vận khí đuổi theo.

Mộng Hương đang liều mạng chạy ai ngờ thấy Hùng thở ra nhiệt khí nóng bỏng, chim cứng lên chọc chọc vào người nàng.

Ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, dục hoả Hùng bùng cháy, như bạch tuộc quấn chặt lấy nàng.

Hùng leo lên ôm chặt lấy eo của nàng, hai chân kẹp chặt lấy người nàng, đầu rúc vào trong lồng ngực Hương, hưởng thụ sự mềm mại của hai trái đào tiên, hai tay Hùng xoa nắn mông nàng, khiến tim Hương đập liên hồi, thân pháp gián đoạn.

- Ngươi buông tay ra? Lão sắp đuổi tới kìa!

Khuôn mặt Mộng Hương thoáng ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng, dụ người đến cực điểm, tản ra vạn chủng phong tình, nàng truyền ít linh khí vào giải khai cầm cố đan điền khiến hắn thanh tỉnh chút ít.

Hùng tiếc nuối buông tay, hắn biết lão già kia đang đuổi theo nàng không được phân tâm.

Hùng lấy ra Trấn Thiên Bi nhỏ bằng nắm tay nói:

- Nàng truyền ít linh lực vào đây.

Hương nghi hoặc nhưng cũng truyền linh lực vào.

Hùng cũng truyền linh lực vào giả dạng khí tức mình với Hương ném đá về một hướng hô:

-Giúp ca đánh lạc hướng lão, xong rồi về tìm ca nhé.

Hòn đá giật giật lao nhanh theo hướng khác. Mộng Hương giật mình, viên đá nhỏ hiểu tiếng người.

“Chúng ta thu liễm khí tức ẩn nấp bên dưới thôi.” Hùng nhắc nhở.

-Nó nó có sao không! Hương chỉ chỉ viên đá toả khí tức hai người đang lao nhanh.

-Không sao đâu.

Hạ xuống ẩn nấp trong bụi cây dục hoả Hùng lại bùng phát, hắn thò tay xoa đùi Hương, miệng phả hơi nóng bên tai nàng:

-Hương nhi giúp ca giải độc đi mà.

Bịch.. ầm ầm

Hương lao vào đấm đá Hùng túi bụi, khiến người hắn bầm tím khắp nơi, đầu sưng phù thành đầu heo.

-A! Nàng làm gì vậy!

-Hừ dám chiếm tiện nghi của ta.