Anh Hùng

Chương 111: Trung Vực - Nguyệt Vũ

Thánh Địa Mỹ Sơn nằm tận sâu trong Trung vực, từ Bắc vực muốn đến Trung Vực phải đi khoảng năm tháng.

Hùng buồn bã bước đi trên đường, ly khai các nàng trong lòng hắn không muốn chút nào.

Đi được mười ngày đường thì tới địa phận Nghệ An thành.

Lúc này, Hùng đang đi trên con đường mòn nhỏ, hắn đang muốn tìm chỗ nghỉ chân, bỗng nhiên nghe được tiếng người truyền lại từ phía trước, chắc là có thôn trang, hắn liền đi nhanh về phía trước, âm thanh càng rõ dần, Hùng lắng nghe, mày nhíu lại.

-Cíu mạng.

-Có ai không.

-Ah! Không muốn.....

Âm thanh trong trẻo tuyệt vọng vang lên.

-Chạy đi cưng, hé hé, đẹp quá. Quất thôi anh em!

- Hiếp dâm! Hùng nghi hoặc nói, không ngờ ban ngày mà chúng dám làm vậy. Hắn vội chạy tới phía trước.

Vài giây sau, Hùng đã thấy được hiện trường.

Trong một bụi cây bên đường, chỉ thấy ba đại hán to con cười khả ố, bọn họ đang bao vây một người.

Một đại hán cười nham nhở:

-Trắng vãi a, để ta tới trước.

-Mau mau lão đại, đệ không nhịn được rồi.

-.....

Có cơ hội thể hiện bản lĩnh anh hùng cứu mĩ nhân, Hùng nói to:

-Cô nương không phải sợ, ta tới cứu cô.

Phanh! Phanh! Phanh!

Nói xong, Hùng lao lên oánh bay ba tên kia.

-Phụt!

-Chạy mau!

Ba tên đại hán phun máu, rồi bỏ chạy mất tích.

- Cô nương đừng sợ, có ta......

Hùng bước tới trước bụi cây, nhẹ nhàng nói.

- Cái gì.

Hắn trợn mắt nhìn về phía bụi cây, chỉ thấy một thanh niên hai mươi năm tuổi đang sợ hãi nhìn mình, trên người thanh niên không có một mảnh vải trên thân.

Thanh niên nói giọng con gái:

- Người ta... người ta sợ...

- Má ơi!

Hùng gào lên sợ hãi rồi bỏ chạy, tưởng đâu có màn mĩ nhân lấy thân báo đáp, ngờ đâu ba tên kia hiếp dâm nam nhân.

.....

Hùng suy nghĩ miên man, vẫn cứ đi tới. Vài giờ sau, hắn đi vào một thôn nhỏ, chung quanh đều là núi non. Núi cao uốn lượn nhu rắn, nhìn như vô tận, lại cao vút giữa thiên không, toả ra khí thế uy nghiêm. Rừng cây xanh rì ẩm ướt, tràn ngập sinh khí, nhìn thôi cũng thấy thoải mái.

Hùng vừa ngắm cảnh đẹp, vừa đi. Tiếng bước chân nhịp nhàng, trời vừa tối thì hắn vào thôn nhỏ đó. Nhìn sắc trời u ám, hắn quyết định đêm nay phải tá túc ở thôn nhỏ này.

Thôn này gọi là Hoàng Mai thôn. Nhà dân mấy trăm hộ, nhân khẩu không tới một ngàn, đa số đều là nhà tranh. Lúc này hầu như nhà nào cũng có một làn khói mỏng bay lên. Nhìn thấy cảnh này, nhớ tới thôn chài nhỏ của Tiểu Huyên, Hùng cảm thấy vui vẻ. Hắn tự nhiên thấy thèm cơm canh đạm bạc lúc trước.

Hùng hướng theo mùi cơm canh thơm phức, tiến vào một cái ngõ nhỏ, rồi đi đến một nhà dân, nhà này có cổng, có sân rộng, có tường bao. Trời tối dần, những nhà khác đều đã lần lượt treo đèn, mà nhà này đang chuẩn bị ăm cơm nên hắn mới theo tới đây.

Cộc cộc cộc!

Hùng đi đến trước cửa gỗ, nhẹ nhàng gõ vài cái.

-Ai?

Lập tức có hai nam nhân vọt ra, người dẫn đầu bề ngoài hơn 40 tuổi, tu vi Võ Tướng, người còn lại trẻ tuổi hơn, tu vi võ sư. Hùng chắp hai tay, nói:

-Tại hạ tình cờ đi ngang qua. Thấy trời đã tối, định đến xin tá túc một đêm, không biết có được không?

Người trẻ tuổi không nói gì, chỉ là nhìn người trung niên kia, còn người trung niên kia thì nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hùng, như muốn dò xét hắn.

Trong lòng Hùng ngay thẳng, mỉm cười bình thản đối mặt đối phương.

-Đi ra bên ngoài, luôn có những lúc khó khăn, mời vào! Tuy rằng hàn xá không có gì ngon, nhưng vẫn có thể mời được bữa cơm nóng!

Nam nhân trung niên kia mỉm cười, thân thiện nói.

-Cảm tạ!

Hùng thật lòng cảm tạ. Bên trong sân có một ruộng rau, trồng những thực vật mà Hùng chưa từng gặp qua, hắn theo hai người vào trong nhà. Bên trong có năm gian nhà tranh, một nhà lớn, ba nhà nhỏ và một gian bếp.

Căn nhà lớn rất đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ tròn, có hai nữ nhân đang bày đồ ăn. Hai nữ này, một người chừng 40 tuổi, lúc trẻ hẳn là dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Người còn lại là thiếu nữ xinh xắn 17 tuổi, không có tu vi, nàng có vài phần giống với nữ nhân kia. Chỉ khác là thiếu nữ có mái tóc dài trắng như tuyết đang được buông xoã, rủ xuống khuôn mặt ngọc của nàng. Hàng lông mày như một đám mây nhạt bị cơn mưa xuân quét qua. Đôi mắt đen nhánh trông như ánh trăng bị che khuất mất một nửa trong đêm nguyệt thực, thể hiện sự khả ái nhưng lại khiến người ta thương xót. Nàng đang mở to mắt nhìn hắn.

Hùng hiếu kỳ quan sát nàng, lần đầu tiên hắn gặp thiếu nữ tóc màu trắng xinh đẹp như vậy.

-Mời ngồi!

Nam nhân trung niên kia cười nói với Hùng, rồi tự giới thiệu.

-Ta là Quách Đại Hải, đây là thê tử Phi Yến, đây là con trai lớn Quách Què,, tiểu nữ Quách Nguyệt Vũ.

-Tại hạ Trần Anh Hùng, từ nơi khác tới đây!

Hùng cũng không che giấu thân phận của mình, hắn cảm nhận được chân thành của gia đình này.

Phi Yến cùng Quách Nguyệt Vũ dọn cho Hùng một bộ chén sứ đũa che, năm người đều ngồi vào bàn.

Tuy rằng năm người Quách gia ở trong thôn nhỏ hoang vắng, nhưng không có vẻ thô lỗ, nói chuyện toát ra khí độ lớn, tu vi so với người bình thường khá cao. Nhưng mà, bọn họ không dò hỏi chi tiết của Hùng, tự nhiên hắn cũng sẽ không quan tâm lai lịch của bọn họ. Mỗi người đều có bí mật của mình, đều có khổ riêng, đều có sứ mạng của mình.

Hai bên nói chuyện trên trời dưới đất, Hùng nói đủ thứ về Bắc vực. Điều này khơi dậy lòng tò mò của Quách Nguyệt Vũ, nàng không ngừng hỏi những chuyện thú vị về Bắc vực.

Hùng nói những chuyện hắn đã trải qua, chẳng những làm cho nàng kinh hô liên tục, ngay cả ba người còn lại cũng có chút nhập thần. Bốn người rất buồn khi nghe tới thôn chài kia. Nguyệt Vũ khóc như mưa. Mọi người dỗ mãi mới được.

Bữa cơm này ăn chừng hai giờ, lúc này khách chủ tận hứng. Mặc dù chỉ có cơm trắng, rau luộc nhưng Hùng ăn tận 3 bát mà vẫn thòm thèm.

Ăn xong, Quách Đại Hải an bài một phòng ngủ cho hắn, đây là phòng Quách Què, Quách Què thường qua nhà bạn chơi, tối không ở nhà.

-Người một nhà này, không tệ! Hùng nằm trên giường lẩm bẩm. Dù chỉ là ơn một bữa cơm, ngủ lại một đêm, nhưng hắn không quên phần ơn nghĩa này. Ngày mai hắn quyết định giúp gia đình này tu luyện.

Hùng nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Nửa đêm, bầu trời âm u, nhìn không thấy một chút ánh sáng. Bỗng nhiên, một đạo thiểm điện lóe lên cắt ngang bầu trời, chiếu sáng toàn bộ thiên địa, sau đó tiếng sấm long trời lở đất ầm ầm truyền đến, đinh tai nhức óc.

Ùng Ùng Ùng!

Rào rào!

Khi từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên mặt đất, cũng là lúc Hùng nằm suy nghĩ vẩn vơ.

Ah!

Lúc này, hình như có người vừa phát ra một tiếng thé chói tai. Hùng tập trung nghe trong chốc lát, hình như là Nguyệt Vũ hét lên, cảm nhận nàng không có chuyện gì hắn thở phào một hơi.

Mưa tầm tã xối xả cùng với gió lạnh gào thét trong phút chốc tiếp tục trên trời giáng xuống, thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm ầm ầm, có lẽ là một cơn giông tố.

Hùng không quan tâm, đắp chăn nhắm mắt lại.

Kẹt!

Cửa phòng Hùng bị mở ra, Nguyệt Vũ cả người ướt sũng như chuột lột đi vào phòng, nàng trèo lên giường, chui vào trong chăn nằm bên cạnh hắn.

Cảm nhận thân thể mềm mại run rẩy, Hùng hong khô quần áo nàng, hắn sửng sốt hỏi:

-Nguyệt Vũ, muội làm sao vậy?

-Muội… Kỳ thực…Kỳ thực cũng không có gì…chỉ là… có chút sợ… A!

Ngay khi Nguyệt Vũ còn đang nhăn nhăn nhó nhó có chút ngượng ngùng nói, bỗng nhiên một tia chớp lại lóe lên, còn chưa có tiếng sấm, cô nàng này liền một mạch nhào tới, ôm lấy Hùng thật chặt.

Uỳnh! một tiếng. Khi tiếng sấm vang lên, Nguyệt Vũ như con mèo nhỏ càng chui đầu sâu hơn vào trong ngực Hùng, toàn thân trở nên lạnh run, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Hùng trợn tròn mắt, nàng quá ngay thơ rồi, không biết như này là đưa dê vào miệng sói hay sao.Ngay lập tức Hùng có chút choáng váng, đôi cánh tay trắng nõn như ngọc ôm quanh eo hắn, mùi hương xử nữ thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi. Cảm giác săn chắc mà mềm mại của bộ ngực nàng truyền đến khiến hắn nhất thời xung động muốn ăn nàng. Nhưng nàng với mình vừa quen mà. Nghĩ tới đây, loại ý niệm vừa nảy ra trong đầu liền bị hắn chặt đứt. Hùng dứt khoát đẩy Nguyệt Vũ đang nép trong lòng mình ra.

-Ca, muội rất sợ, hình như có thứ gì đó muốn bắt muội đi, nó đang gọi muội?

Nguyệt Vũ cả kinh, từ nhỏ, mỗi khi có sấm sét, nàng cảm giác rất sợ hãi, như có người gọi nàng. Không hiểu sao khi gần Hùng, nàng cảm thấy rất an toàn, tiếng gọi kia dần mất đi.