[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [Khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu

Chương 25

Ta đến Hoa Sơn trước. Ngày xưa Hoa Sơn cao thủ tuyệt đỉnh luận kiếm còn bây giờ cô tuyệt thanh ngạo, cẩn thận xem xét vết kiếm trên đá, tựa như xuất hiện thúc phụ cuối cùng phấn khích liều lĩnh được thiên hạ đệ nhất, lại không có dấu vết có thể tìm kiếm được thuc phụ. Khẽ thở ra, ngựa không ngừng vó ta chạy tới Gia Hưng.

Miếu Thiết Thương Gia Hưng, vốn là nơi năm đó Dương Khang chết. Nghĩ tới hắn, trong lòng lại nảy lên tình ý ấm áp. Phía sau miếu rách nát không chịu nổi, hai gốc đại thụ có phần mộ, trên mộ bia có ghi hàng chữ: Bất tiếu đệ tử Dương Khang chi mộ, bênh cạnh có dòng chữ nhỏ khác: Bất tài nghiệp sư Khâu Xử Cơ đề bia.

Vuốt mộ bia sắp lung lay, ngực nhói nhói đau. Ta không biết thúc phụ làm sao giấu giếm được mọi người, chỉ biết, hết thảy việc này đều là thúc phụ vì ta.

Thúc phụ. Phụ thân.

“Hài tử ngoan, hài tử ngoan, Khắc nhi ngoan, kêu một tiếng phụ thân nữa đi.” Thanh âm tràn đầy vui mừng, vẻ mặt mừng vui bừng rỡ. Ta đứng trên nóc nhà, nhìn xuống thân ảnh lấy tay chổng ngược lên ở ngã tư đường, chút nữa rơi lệ ròng ròng.


Không ngờ trong đêm ở trấn Gia Hưng, với cách như thế mà gặp lại. Phụ thân. Nơi cổ họng ta bắt đầu bật ra hai chữ kia, muốn thả người xuống, lại nghe thấy tiếng tức giận của thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi: “Phụ thân người lại hồ đồ, ta là Quá nhi a!” Ánh trăng soi rõ trên gương mặt thiếu niên, đúng là tuấn mỹ dị thường, thần thái kia có nét quen thuộc thân thiết.

Quá nhi. “Phụ thân người nhớ rồi chứ, ta họ Dương tên Quá, không phải Khắc nhi gì đâu.” Thiếu niên gạt gạt bàn tay màu đen, chững chạc đoàng hoàng nói với thúc phụ.

Dương —— Quá? Mê muội ụp đến, trong phúc chóc mặt mũi tuấn tú của tiểu hài tử này, thần sắc thân thiết đều là đáp án, nhưng mà —— Thật vậy sao? Vận mệnh luân hồi quả thực muốn cố chấp chuyển động như thế sao? Nhìn thúc phụ cùng thiếu niên thân mật khăng kí vui đùa ầm ĩ, phía sau lại có hàn ý bốc lên.

“Mẫu thân của ngươi là họ Mục?” Thừa lúc thúc phụ không biết vì sao đi xa, ta đến bên cạnh thiếu niên hỏi.

Thiếu niên rất hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ta, lại không chút phòng ngự mà chu miệng nói: “Làm sao mỗi người cũng biết mẹ ta họ gì vậy!” Đôi mắt đen nhanh xoay vòng quan sát ta, bỗng nhiên cười gì gì: “Đại ca ca, bộ dạng ngươi thật xinh đẹp.”

Ta mĩm cười, sau đó biến mắt trước mặt hắn. Ta đã vượt qua tứ tuần, chỉ vì hơn mười năm dốc lòng tu luyện che giấu vết tích năm tháng, thêm bóng đêm mông lung, khiến cho thiếu niên rối loạn vai vế. Hắn là đứa con của Dương Khang cùng Mục Niệm Từ, như bị cái gì đó đè nén, ta không biết nên đi hay nên ở.

“Phụ thân, phụ thân,” Thanh âm non non của thiếu nên gọi thúc phụ quay lại, “Vừa rồi có đại ca ca kỳ quái a, rất giống với ngươi đấy!”

Thúc phụ nhếch miệng cười lớn, khiến cho thiếu niên gọi thêm mấy tiếng phụ thân nữa.


Gió đêm thanh lạnh, như dao cứa vào lòng người. Thúc phụ luôn nhớ ta, ta lại không cách nào đưa hắn về. Mơ hồ nhìn thấy sợi dây gắn kết một già một trẻ, ta biết tây độc Âu Dương Phong cuối cùng thuộc về giang hồ này, mà không thuộc về hắn Âu Dương Khắc, vĩnh viễn không được danh phận làm con.

Trong mắt bất giác đầy sương mù, giây lát bị gió lạnh thoảng qua. Thực xin lỗi, phụ thân, tha thứ Khắc nhi ích kỹ, không thể cùng người tiếp tục xông pha giang hồ.

Suốt đêm giục ngựa chạy về Bạch Đà sơn, một khắc cũng không dám ngừng lại. Rất muốn, rất sợ hãi mất đi, hình dáng vô cùng rõ ràng.

Chờ ta, ta lập tức đến.

“Khang…” Trong bóng đêm gắt gao ôm chặt thân thể đơn bạc trần trụi, nước mắt từng giọt nhỏ lên ngực hắn, ta như đứa trẻ buông thả mà điên cuồng bên tai hắn gọi tên hắn, tất cả dày vò, tất cả ủy khuất, tất cả không muốn, tất cả ti tiện cùng yếu đuối, giờ khắc này đã lộ ra không sót.


Hắn không nói lời này, ôn nhu phủ lên môi ta, nhẹ nhàng, an tĩnh, triền miên.

Hạnh phúc môi răng kề nhau mờ mịt, thân thể ta cùng hắn quấn lấy nhau, tiếp đó nơi phóng đến, đó là thế giới của chúng ta. Không có lý tưởng hào hùng, không có gia cừu quốc hận, không có chính tà thị phi, chỉ có thế giới của Khắc với Khang.

Biết đâu một buổi chiều nào đó, hắn sẽ ôm chầm lấy vai ta từ phía sau, nghịch ngợm gọi ta một tiếng “Khắc”. Khi đó ta sẽ quay lại, sẽ đối mặt với đôi mắt đen một lần nữa nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo cùng giảo hoạt, hoặc một chút u sầu, nhưng có ánh nắng ấm áp, hương thơm cỏ xanh, cùng lười biếng.

Tới một ngày nào đó, hắn muốn đi muốn ở, ta tuyết đối không ngăn cản.

Hoàn.