Lên trên thuyền, ta vì thúc phụ giới thiệu đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt. Hoàn Nhan Hồng Liệt kia thương tiếc người tài, vừa thấy mọi người kính nể thúc phụ ta, liền muốn để Dương Khang làm môn hạ thúc phụ ta. Đáng tiếc —— “Bạch Đà sơn ta truyền nhân chỉ có một.” Thúc phụ lạnh nhạt nói, “Rỗi rãnh có thể cùng tiểu vương gia bàn luận mấy chiêu.”
Dương Khang tâm không yên ừ hai tiếng, thúc phụ cũng không nói một lời.
Lúc ăn cơm, vết thương chân ta phát tác, đau đớn khó nén, thúc phụ gọi người nâng ta vào khoang thuyền nghỉ ngơi.
Trong khoang thuyền âm u lạnh giá, ta nằm trên giường, căn răng chịu đựng nhức nhói, tâm tư tê dại. Ta tự xưng là phong lưu phóng khoáng, tiêu soái, trăm triệu không thể nhẫn nhịn nửa đời sau dựa vào cây gậy. Thà chết đi cho rồi, còn hơn ở lại trên đời mất thể diện như thế, ý niệm trong đầu xẹt qua, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt của thúc phụ cùng mẫu thân. Cứ việc hoang đường, dối trá hoặc yếu đuối, bọn họ cùng thương ta. Cả đời ta không có yêu người nào, cũng không được người nào yêu, lại có thể làm tổn thương tâm của bọn họ sao?
Trong nhất thời đã đem chuyện của Dương Khang vứt ra sau, mãi cho đến khi hắn cùng hạ nhân đưa cơm xuất hiện ở cửa, mới phát hiện chính mình duyên cớ không nghĩ đến hắn là căn băn không muốn gặp lại hắn.
“Tiểu vương gia, đem thông cảm hôm đó ta cùng người còn lưu lại là được rồi, thức ăn cũng không cần.” Ta thản nhiên nói, tận sức không nhìn vào ánh mắt của hắn.
Hắn vung tay, hạ nhân đưa thức ăn đặt trên bàn rồi đi ra ngoài.
“Ngươi có biết vì sao ngươi bị gãy chân không?” Trong giọng nói của hắn không có một tia bình trắc, bưng thức ăn đi đến bên giường, đỡ ta ngồi dậy, “Bởi vì ngươi không nên rời khỏi, để ta một mình.” Vừa nói vừa đút cho ta. Hắn lại không biết hắn càng cùi người quan tâm, với ta lại càng nhục nhã. Ta mạnh mẽ ức chế chán ghét cùng tự ti trong nội tâm, hai hàng lông mày nhíu chặt, quay đầu nhắm mắt.
Bộng nhiên bụng bị đau, quay đầu lại, lại bị hắn cho một quyền. “Đây là vì ngươi đi cầu hôn nữ nhân kia.” Hắn oán hận nói. Ta rất uất giận, thế nhưng chân khí không thông, trên tay không có lực đạo. Bỗng nên hắn nhích lại gần, cắn một cái trên cổ ta: “Đây là hận ngươi không thể bảo vệ bản thân.”
Hắn căn không chút lưu tình, đau đớn, ta thấy trong lòng chua xót, lệ khí giảm đi, đang bàng hoàng, đôi môi ôn nhu dán lên môi ta, không để ý cứng nhắc của ta không để ý đến không nghênh đón của ta, đầu lưỡi đã ngàn vòng trăm cuốn tiến vào. “Ta nhớ ngươi.” Giọng nói của hắn không rõ ấp úng.
Đến lúc động tình trong thân thể tới tới lui lui quấn một vòng, nơi dưới thắt lưng nào đó nấn ná không đi, bọn ta mới buông ra. Hắn dán vào ***g ngực ta, hắn nói làm sao từ trong đôi câu vài lời của ta dò được manh mối ta muốn đi đảo Đào Hoa cầu thân, trên đường rời bến Lâm An lại làm sao biết trên biển gặp nạn phát hiện chúng ta trên hoang đảo. Ta hôn trán của hắn, trong lòng đau đớn khó có thể nói rõ.
“Âu Dương Khắc,” Hắn ngẩng đầu, có chút chần chờ, “Ngươi nói cho ta biết, đây là sức mạnh của *** sao?” Nhìn trong mắt của ta là khát khao cùng hoang mang, trên mặt vẫn có động tình mà sinh ta ửng hồng.
Nhẹ nhàng đẩy hắn ta, ta bình tĩnh nói: “Tiểu vương gia đừng nghĩ nhiều, lần này cùng vương gia đi Lâm An lấy được quan trọng hơn, nghe nói Mông Cổ man di hiện nay rất cường thế.”
Động tác này tổn thương rất lớn tự tôn của hắn, hắn đứng lên, lập tức khôi phục lạnh lùng cùng cao ngạo như xưa.
“Hừ, hóa ra ngươi cũng không biết.” Hắn lãnh đạm nói.
“Ta biết là tiểu vương gia không muốn đáp án, tội gì một sương tình nguyện.” Khi hắn đi tới cừa, ta nói. Bóng lưng của hắn ngừng chớt mắt, đẩy cửa đi ra.
Ngoài cửa ánh sáng chiếu vào hiện ra trước mắt, giây lát lại quay về hắc ám cùng tĩnh mịch. Mê muội cùng hắn dây dưa chưa thoát, khí trời ở trong phòng chật hẹp, cùng đau nhức từ đùi truyền đến, hóa thành một chút ấm áp, cùng một chút thê lương chưa từng có.