Mùng sáu tháng hai.
Lạc Dương.
Lạc Dương là đất kiến đô của Đông Châu, Bắc Ngụy, Tây Tấn, Ngụy, Tùy, bảy triều Hậu Đường, bên phải ôm Hổ Lao, bên trái nắm Quan Trung, phía bắc vọng Yên Vân, phía nam kề Giang Nam, cung điện thành trì cực kỳ tráng lệ đẹp đẽ.
Giáp Mã Doanh nơi Tống Thái Tổ xuất thế, thời Hậu Đường xây Đông Đại Tự, Mật Phi Từ trong Lạc Thần Phú của Tào Thực, cố cư của Lão Tử trong hẻm Đồng Đà, Bạch Mã Tự từ Bạch Mã Tây Thiên Đà Kinh mà ra, cây cầu cổ xưa “Thiên Tân Kiều hạ dương xuân thủy”, cho đến nay vẫn còn đó.
Nhưng chí của Cao Tiệm Phi lại không còn.
Tiểu Cao tịnh không phải đến đây vì những danh thắng cổ tích đó, chàng chỉ muốn tìm một chỗ, một người.
Chàng muốn tìm Hùng Sư Đường, Hùng Sư Đường của Châu Mãnh.
Chàng đã tìm ra.
Tổng đà Hùng Sư Đường trong hẻm Đồng Đà, gần cố cư của Lão Tử trong truyền thuyết, cơ hồ chiếm cứ cả con hẻm.
Tiểu Cao rất mau chóng tìm ra.
Trong tưởng tượng của chàng, Hùng Sư Đường nhất định là một tòa kiến trúc khổng lồ kiên cố cổ xưa, tuy không rất hùng vĩ hoa lệ, nhưng lại nhất định rất rộng rãi thoáng mát, rất có khí thế, giống như con người của Châu Mãnh vậy.
Ý tưởng của chàng không sai, Hùng Sư Đường vốn quả thật là vậy, chỉ bất quá có điểm chàng không nghĩ đến, tòa trang viện rộng rãi kiên cố cổ xưa đó hiện tại cơ hồ đã hoàn toàn bị thiêu rụi thành tro.
Ngoại trừ vài gian phòng phía sau ra, Hùng Sư Đường hùng cứ Lạc Dương bao năm nay không ngờ đã hoàn toàn bị hủy diệt trong ngọn lửa cuồng liệt.
Tâm Cao Tiệm Phi chìm đắm liền.
Gió lạnh như dao cắt, trong đống tro tàn ngẫu nhiên còn có vài mảnh tàn dư bị gió lạnh lùa bay quyện theo, cũng không biết là xà gỗ đã bị đốt thành than, hay là xương người tàn tạ.
Hùng Sư Đường đầy nghẹt tân khách và môn đệ năm xưa hiện tại không ngờ lại không thấy tới một bóng người.
Hẻm Đồng Đà đầy dẫy truyền thuyết cổ xưa và đương kim hào kiệt hùng phong ngày nào hiện tại chỉ còn lại một màu thống khổ thê lương.
Thương hải tang điền, chuyện đời biến hóa khó lường, nhưng thứ biến hóa như vầy cũng không tránh khỏi biến thành quá đột ngột, đáng sợ.
-- Chuyện gì đã xảy ra ? Phát sinh ra sao ?
-- Châu Mãnh chí khí ngất trời, kiêu hùng bất khuất, và đám hảo thủ dưới trướng thân kinh bách chiến đã đi đâu ?
Tiểu Cao chợt nghĩ đến Trác Đông Lai, nghĩ đến phương pháp hành sự của hắn, nghĩ đến sự âm trầm của hắn.
Mỗi một chuyện phát sinh vào ngày đó ở Hồng Hoa Tập hiện tại lại kéo màn xuất hiện lại trong óc chàng.
Chàng chợt hiểu Trác Đông Lai tại sao muốn phóng tha Châu Mãnh.
Châu Mãnh rời khỏi Lạc Dương, lực lượng phòng thủ của tổng đà Lạc Dương nhất định yếu đi, nếu quả phái người gấp rút đột tập, không còn nghi ngờ gì nữa, là cơ hội tốt nhất.
Thứ cơ hội đó Trác Đông Lai nhất định đã đợi từ rất lâu.
Lúc hắn nâng chén chúc phước kính rượu với Châu Mãnh, nhân mã đột tập nhất định đã lên đường.
Đây nhất định là kết quả đột tập lần này.
Lúc Châu Mãnh đang có cảm giác mình hoàn toàn đắc thắng, họ Châu đã bị đánh bại.
Lần này hắn thật sự bại quá thảm thương.
Tay chân Tiểu Cao lạnh buốt.
Chàng không thể tưởng tượng Châu Mãnh làm sao có thể chịu đựng thứ đả kích lớn lao như vầy, nhưng chàng tin rằng Châu Mãnh nhất định không bị đánh gục.
Một khi Châu Mãnh còn sống, nhất định không thể bị bất kỳ một ai đánh gục.
Hiện tại ý tưởng duy nhất của Tiểu Cao là Châu Mãnh chắc đang vội vàng muốn đi báo thù, bởi vì hiện tại Trác Đông Lai nhất định đã giăng lưới đặt bẫy ở Trường An đợi hắn đến.
Nếu quả hiện tại Châu Mãnh đã đến Trường An, cơ hội hắn có thể sống sót trở về còn rất ít.
Vô luận là ai trải qua một đả kích lớn lao như vầy, tư tưởng và hành động của hắn đều khó tránh khỏi vì vội vã phẫn nộ mà có sơ xuất.
Chỉ cần có một chút sơ xuất, có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.
Kế hoạch của Trác Đông Lai vĩnh viễn không thể có sơ xuất, nghĩ tới điểm đó, cả tâm tư của Tiểu Cao cũng thấu lạnh.
Ngay lúc đó, chàng đã hạ quyết tâm.
Chàng cũng muốn trở về Trường An, không cần biết Châu Mãnh hiện tại còn sống hay đã chết, chàng đều phải về đó.
Nếu quả Châu Mãnh còn chưa chết, chàng có lẽ còn có thể vì bằng hữu của mình mà tiếp thêm một phần sức lực.
Chàng còn có một đôi tay, một thanh kiếm, và một mạng sống.
Nếu quả Châu Mãnh đã chết trong tay Trác Đông Lai, chàng cũng phải trở về thu lượm thi thể bằng hữu, đi liều mạng, đi phục thù.
Không cần biết ra sao, cho đến hiện tại chỉ còn có một mình Châu Mãnh là đối đãi với chàng như bằng hữu.
Chàng cũng chỉ có một bằng hữu là Châu Mãnh.
Ý nghĩa của hai chữ “bằng hữu” chàng tuy còn chưa hoàn toàn hiểu thấu, bởi vì chàng trước đây chưa từng giao kết bằng hữu với ai, nhưng chàng có Khí.
Là hiệp khí, huyết khí, nghĩa khí.
-- Bởi vì trên thế giới này còn có những người có Khí như vậy, cho nên chính nghĩa mới có thể đánh bại tà ác, nhân loại mới có thể vĩnh viễn tồn tại.
Chỉ tiếc hiện tại Cao Tiệm Phi vô luận muốn đi đến nơi nào cũng rất khó mà đi được.
Trong con hẻm dài vốn tĩnh mịch không có bóng người đột nhiên đã xuất hiện một người.
Một người áo nâu chỉ cao tối đa khoảng bốn thước, lại có một khuôn mặt dài như mặt ngựa, hai hàng lông mày dày đặc giống như hai cây chổi kết lại, hơn nữa còn như dùng một cọng dây dày cộm kết lại ngay giữa trán.
Niên kỷ của gã tuyệt không quá lớn, nhưng nhìn lại rất già lão, đôi mắt ti hí dưới cặp lông mày rậm rì lấp lóe phát sáng, vừa nhìn thấy Tiểu Cao, ánh mắt của gã giống như mũi đinh ghim chặt trên mình chàng.
Tiểu Cao đã từng gặp con người đó.
Một người như vậy vô luận là ai một khi gặp qua một lần đều không dễ gì quên được.
Tiểu Cao nhớ gã hình như là một tên bán bánh ngọt trên con đường bên ngoài hẻm, dùng một thanh đao mỏng vừa dài lại vừa thon cắt từng miếng bánh ngọt.
Thanh đao đó hiện tại đang giắt bên hông.
Nếu quả một người muốn dùng thanh đao đó đi cắt sắt, đại khái cũng không phải là chuyện quá khó khăn gì.
Người đó vừa xuất hiện, trong hẻm bỗng nhiệt náo hẳn, người đang đi lại trên đường lớn đột nhiên trong phút chốc đều ùa vào con hẻm đó, chừng như tất cả mọi người trên đường đều đến đây hết, giống như nước thủy triều vậy, bao vây xung quanh Tiểu Cao.
Tiểu Cao chỉ cảm thấy mình giống như đột nhiên lọt vào trong đình miếu cực kỳ nhiệt náo, bốn phương tám hướng đều tràn ngập người ta, các thức các dạng người, nước cũng không chảy nỗi, chàng có muốn động cũng không động được.
Chàng thực sự không biết nên ứng phó làm sao với cục diện này, bởi vì chàng chưa từng đụng phải chuyện như vầy.
Người bán bánh ngọt hồi nãy chừng như đã chen chúc đến trước mặt chàng, hiện tại lại không còn thấy đâu nữa.
Người đó thật quá lùn, muốn tìm một người như vậy giữa rừng người quả thật rất khó lòng tìm ra, nhưng nếu quả gã muốn dùng thanh đao cắt bánh của gã đâm người ta giữa rừng người, chỉ sợ còn dễ dàng hơn cả cắt bánh.
Tiểu Cao không muốn phải chịu một đao đó.
Chàng nhất định trước hết phải tìm ra người đó, chàng đã nhìn ra người đó nhất định là đầu sỏ.
“Ta muốn mua bán ngọt”. Tiểu Cao chợt nói lớn:
“Người bán bánh ngọt đâu rồi ?”.
“Ta đâu có đi đâu”. Một người dùng thanh âm khản đục trả lời:
“Ta đang ở đây nè”.
Thanh âm từ sau lưng Tiểu Cao truyền tới, Tiểu Cao vừa quay đầu, lại không nhìn thấy người đó đâu hết.
Nhưng chàng lại nghe thấy thanh âm của người đó, cho nên chàng rất mau chóng nhận ra chàng một mực không nhìn thấy chỉ bất quá vì chàng luôn luôn không cúi đầu xuống nhìn.
Một người lùn như vậy, bị lạc giữa rừng người, nếu quả mình không cúi đầu xuống tìm, nhất định không nhìn thấy.
“Ngươi nhìn không thấy ta, ta cũng không thấy ngươi, bọn ta làm sao buôn bán được ?” Gã hỏi Tiểu Cao.
- Có cách giải quyết.
Tiểu Cao chợt ngồi xổm xuống giữa đám người, mặt của người khác tuy không còn nhìn thấy nữa, nhưng một khuôn mặt ngựa lại đã đến trước mắt chàng.
- Hiện tại bọn ta có phải đã có thể mua bán rồi chứ ?
Người đó há miệng cười lớn, cái miệng rộng cơ hồ bạnh tới mang tai:
- Ngươi thật muốn mua bánh ngọt ?
- Ngoại trừ bánh ngọt ra, bọn ta còn có giao dịch gì khác có thể đàm phán đây ?
Còn có chuyện mua bán gì khác có thể làm đây ?
- Không có.
- Vậy ta mua bánh ngọt.
- Ngươi muốn mua bao nhiêu ?
- Ngươi muốn bán cho ta bao nhiêu ?
- Chỉ cần ngươi bỏ tiền ra, bao nhiêu ta cũng bán.
- Bánh ngọt của ngươi giá bao nhiêu ?
- Còn tùy.
- Tùy vào cái gì ?
- Tùy người.
“Tùy người ?” Tiểu Cao không hiểu:
“Bán ngọt cũng phải tùy người ?”.
- Đương nhiên phải tùy người, tùy coi người nào đến mua bánh ngọt, ta mới ra giá.
Tùy người mà ra giá vốn là một trong những bí quyết làm ăn.
“Có những người đến mua bánh ngọt của ta, ta chỉ đòi hai cắc bạc cho một miếng bánh, có người đến mua cho dù bỏ ra năm trăm lượng bạc ta cũng không bán”. Người đó nói:
“Bởi vì ta xem hắn không thuận nhãn”.
“Còn ta ?” Tiểu Cao hỏi:
“Ngươi xem ta có thuận nhãn không ?”.
Người đó chằm chằm nhìn chàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cả nửa ngày, hàn quang trong đôi mắt ti hí bắn ra như những mũi châm nhọn bén, chợt hỏi Tiểu Cao:
- Ngươi có phải từ Trường An đến ?
- Phải.
- Trong cái bao bố của người có gì ? Có phải là một thanh kiếm ?
- Phải.
- Ngươi từ Trường An đến đây có phải vì Châu lão gia của Hùng Sư Đường mà đến ?
- Phải.
Người đó đột nhiên lại há miệng cười tươi, lộ xuất cả nướu răng:
- Vậy chuyện mua bán giữa bọn ta không thành rồi.
- Tại sao ?
- Bởi vì người chết không thể ăn bánh ngọt, bánh ngọt của ta cũng không bán cho người chết.
Trong lòng bàn tay của Tiểu Cao đã bắt đầu toát mồ hôi, mồ hôi lạnh.
Đám người bao vây bốn bề nếu quả cùng một lúc xông tới đã đủ dẫm đạp chàng nhẹp ruột, chàng làm sao ngăn cản nổi.
Chàng nghe thấy tiếng hô hấp của đám người đó vì hưng phấn mà đã biến thành vồ vập, vô luận là ai trước lúc sát nhân đều có thể biến thành hưng phấn.
Rừng người đã bắt đầu siết chặt trước sau, hữu thủ của người bán bán cũng nắm chặt cán đao của gã.
Tiểu Cao chợt phát hiện một chuyện.
Trên thế giới này thứ đáng sợ nhất là người, nhân lực nếu quả có thể tập trung đoàn kết, đều đáng sợ hơn xa bất kỳ thứ lực lượng nào.
Nhưng Tiểu Cao còn có thể nhẫn nhịn, bởi vì chàng đã nhìn ra những người đó đều là người của Hùng Sư Đường, đều như chàng, đứng cùng một phía với Châu Mãnh, cho nên chàng nói:
- Ta từ Trường An đến, trong bao của ta quả thật có một thanh kiếm sát nhân, chỉ bất quá người ta muốn giết không phải là Châu Mãnh.
- Ngươi muốn giết ai ?
“Người ta muốn giết cũng là người các ngươi muốn giết”. Tiểu Cao đáp:
“Bởi vì ta cũng như các ngươi, ta cũng là bằng hữu của Châu Mãnh”.
- Ồ ?
- Ta họ Cao, Cao Tiệm Phi.
- Có phải Cao Tiệm Phi dần dần muốn bay cao ?
“Phải”. Tiểu Cao đáp:
“Ngươi cứ trở về mà hỏi Châu Mãnh xem ta có phải là bằng hữu không”.
- Ta bất tất phải hỏi.
- Tại sao ?
Trong đôi mắt ti hí của người bán bánh ngọt chợt lộ xuất một ý tứ nhạo báng quỷ quyệt, chợt nhìn Tiểu Cao cười cười:
- Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là bằng hữu của Châu Mãnh ?
- Ngươi biết ?
- Bởi vì ta biết cho nên mới muốn giết ngươi.
Lưng Tiểu Cao bất chợt đẫm ướt, dầm dề mồ hôi lạnh.
Rừng người tuy đang siết chặt vòng vây, đao của người bán bánh ngọt tuy sắc bén, nhưng giữa giây phút đó, đó là cơ hội chàng có thể chém đứt bàn tay cầm đao, chém đứt sống mũi trên khuôn mặt ngựa đó, móc moi ý tứ chế nhạo quỷ quyệt ác độc trong đôi mắt ti hí đó ra.
Nhưng chàng không thể khinh cử vọng động.
Chàng có thể giết người đó, nhưng đám đông như thủy triều dâng trào bốn bề chàng lại không thể giết sạch.
Nếu quả chàng lợi dụng một tích tắc đó giết chết tên mặt ngựa kia, chính chàng rất có khả năng bị loạn đao của người ta bằm nát.
Người bán bánh ngọt lại cười, cười khành khạch thốt:
- Người còn chưa chết, sao ngươi không xuất thủ ?
Câu nói đó còn chưa dứt, Tiểu Cao đang ngồi xổm trước mặt gã bỗng đứng dậy, vừa đứng dậy, thân người chàng đã ưỡn thẳng phóng vọt lên, giống như bên trên có một bàn tay khổng lồ vô hình kéo áo chàng, lôi chàng bay lên.
Đó là khinh công hiếm thấy trên giang hồ, cũng là tuyệt kỹ cầu sinh giữa cái chết.
Chỉ tiếc chàng không phải là chim, cũng không có cánh.
Thân người chàng chỉ bất quá vận hết khí lực mà bay lên, luồng chân khí đó lúc nào cũng đều có thể cạn kiệt, thân người chàng lại phải rơi xuống, lúc rơi xuống vẫn lọt vào giữa rừng người.
Chính chàng cũng biết điểm đó.
Chàng biết người bên dưới nhất định đều đã rút binh khí chuẩn bị hạ sát thủ, đợi khi chàng khí cạn lực kiệt rớt xuống mà đâm chém.
Lúc đó chàng cho dù có thể bạt kiếm giết người, chính chàng tất cũng phải chết giữa mưa máu và thi thể của người ta.
Chàng không muốn làm chuyện đó, cũng không muốn nhìn thấy thảm cảnh huyết nhục tan nát.
Nhưng chàng không chết.
Giữa lúc đó, chàng chợt nhìn thấy một sợi dây từ xa xa bay đến.
Chàng không nhìn thấy sợi dây đó từ đâu bay đến, cũng không nhìn xem sợi dây đó đang nằm trong tay ai.
May mắn là chàng đã nhìn thấy sợi dây đó, hơn nữa kịp thời nắm lấy.
Sợi dây mượn lực kéo về phía trước, thân người chàng cũng mượn lực trên sợi dây mà bay theo.
Giống như cánh diều tung bay, càng kéo càng cao.
Người kéo sợi dây cũng giống như đang thả diều, Tiểu Cao còn chưa nhìn thấy người đó, lại đã nghe một tiếng động rất quen thuộc.
Tiếng giày đinh chạy nhanh trên đất tuyết.
Trong tâm Tiểu Cao lập tức có một luồng khí ấm áp trào dâng.
Chàng phảng phất lại nhìn thấy một người, mang đôi giày đinh, nắm đuôi ngựa, cũng giống như một cánh diều bị treo trên đuôi ngựa.
Chàng phảng phất lại nhìn thấy người trên lưng ngựa, lại nhìn thấy hào khí và hùng phong của người đó.
Chàng đã sớm biết Châu Mãnh tuyệt không thể bị bất cứ một ai đánh gục.
“Cao thiếu hiệp, không tưởng được thiếu hiệp thật đã đến”. Đinh Hài vừa dừng chân đã ngã quỵ trên tuyết:
“Đường chủ từng nói Cao thiếu hiệp nhất định đến gặp ông, không tưởng được Cao thiếu hiệp thật đã đến”.
Tiểu Cao dùng hết sức mới có thể kéo gã bằng hữu trung thành đó đứng lên.
“Người ngã quỵ đáng lẽ là ta”. Chàng nói với Đinh Hài:
“Ngươi đã cứu mạng ta”.
Đinh Hài cơ hồ trào nhiệt lệ, thần sắc lại biến thành căm phẫn:
- Tiểu nhân đã sớm biết Thái Sùng tuyệt không thể phóng tha bất kỳ bằng hữu nào của Đường chủ. Đám bằng hữu của Đường chủ cơ hồ đã hoàn toàn bị gã hạ độc thủ, cả những người ở xa cũng không buông tha.
- Thái Sùng là quái vật bán bánh ngọt đó ?
- Chính là gã.
“Gã vốn đương nhiên không phải là dân bán bánh”. Tiểu Cao hỏi:
“Gã thật ra là ai ?”.
- Gã cũng giống như tiểu tử họ Dương, vốn đều là tâm phúc của Đường chủ.
- Gã cùng Dương Kiên đều phản bội lại Đường chủ của các người ?
“Gã còn khả ố hơn cả Dương Kiên”. Đinh Hài giận dữ đáp:
“Lúc gã bán đứng Đường chủ chính là lúc trong tâm Đường chủ đang rối rắm nhất, đang cần gã nhất”.
Tiểu Cao hiểu rõ ý tứ của gã.
“Các người từ Trường An trở về, không những Hùng Sư Đường đã bị phá hủy, Thái Sùng cũng làm phản”. Tiểu Cao thở dài:
Hai ngày qua các người nhất định phải điêu đứng”.
“Phải”. Đinh Hài đáp:
“Điêu đứng chưa từng thấy”.
- Nhưng vô luận một ngày có bao nhiêu khổ nạn đều trở thành quá khứ hết.
“Phải”. Đinh Hài giống như tượng gỗ lặp lại lời của Tiểu Cao:
“Đều thành quá khứ hết”.
Trong ánh mắt gã chợt để lộ một thứ bi thương trầm thống khôn tả, giống như một người mắt thấy mình đang chìm đắm, chìm vào hố cát vạn kiếp bất phục.
Tâm Tiểu Cao bất chợt cũng đắm chìm.
-- Thái Sùng phản bội đang lúc Châu Mãnh khốn khổ nhất, Châu Mãnh lại cho tới bây giờ vẫn để cho gã cao hứng tiêu dao tự tại đi lại trên thế gian.
Đó tuyệt không phải là tác phong bình thời của Châu Mãnh.
Tiểu Cao nhìn thẳng vào mắt Đinh Hài, hỏi từng tiếng:
- Ngươi không dám nói cho ta biết sao ?
Đinh Hài cũng khẩn trương:
- Không dám nói cái gì ?
Tiểu Cao chợt dụng lực nắm lấy vai gã:
- Đường chủ của ngươi có phải đã trúng độc thủ.
- Không.
- Thật là không ?
“Thật là không”. Đinh Hài chừng như đang tận lực muốn ra vẻ khoan khoái:
“Tiểu nhân hiện tại có thể dẫn Cao thiếu hiệp đi gặp người”.
Rừng héo tuyết dày, nham thạch gồ ghề.
Trước tảng nham thạch có một đống lửa, một người đang ngồi trên tảng nham thạch.
Một người gầy gò thất thần, giống như một con kên kên đã lâu rồi không thấy thi thể người chết.
Ngọn lửa đang thiểm động, hỏa quang thiểm động rọi lên mặt hắn.
Một khuôn mặt ngập tràn niềm bi thương và tuyệt vọng cô độc, đôi lông mày rậm rì tỏa phủ sầu dung, đôi mắt vô thần mệt mỏi hõm sâu trong xương gò má, bất động ngưng thị nhìn ánh lửa lập lòe trước mặt, chừng như đang mong đợi kỳ tích xuất hiện trong ngọn lửa phừng phừng.
Đó không phải là Châu Mãnh.
“Hùng Sư” Châu Mãnh tuyệt không thể biến thành như vậy.
“Hùng Sư” Châu Mãnh luôn luôn là hảo hán, hảo hán mà bất cứ một ai đều vô phương đánh gục.
Nhưng Đinh Hài đã vái chào trước tảng nham thạch:
- Bẩm Đường chủ, người Đường chủ muốn gặp nhất đã đến.
Tiểu Cao không rơi lệ.
Nước mắt của chàng tuy đã muốn trào dâng, nhưng lại không chảy ra.
Chàng đã nhiều năm chưa từng lưu lệ.
Châu Mãnh ngẩng đầu, thất thần nhìn chàng, phảng phất không nhận ra có người đứng trước mặt mình.
Tiểu Cao cúi đầu.
Hiệt tại chàng mới hiểu rõ biểu tình tuyệt vọng trong mắt Đinh Hài, nhưng chàng lại chưa minh bạch hảo hán tung vó huy đao giết người trong nháy mắt ngoài Hồng Hoa Tập sao lại dễ dàng bị đánh gục như vầy.
- Tiểu Cao, Cao Tiệm Phi.
Châu Mãnh đột nhiên cuồng hống một tiếng, từ trên mặt nham thạch bay xuống, bộc phát đến ôm lấy Tiểu Cao.
Trong giây phút đó, hắn phảng phất lại có sinh khí:
- Ta biết ngươi nhất định đến, ngươi quả nhiên đã đến.
Hắn dụng lực ôm chặt lấy Tiểu Cao, má kề má.
Hắn đang cười, cười lớn, giống hệt như cái ngày huy đao chém đứt đầu người ngoài Hồng Hoa Tập.
Nhưng Tiểu Cao lại đột nhiên phát hiện mặt mình ươn ướt.
-- Có phải có người đang rơi nước mắt ? Là ai đang rơi nước mắt ?
“Lãng tử tam xướng, bất xướng bi ca Hồng trần gian, bi thương sự, dĩ đại đa Lãng tử vị quân ca nhất khúc, Khuyến quân thiết mạc bả lệ lưu, Nhân gian nhược hữu bất bình sự, Túng tửu huy đao trảm nhân đầu”.
Tạm dịch:
“Lãng tử ca đi ca lại, không ca bài ca buồn.
Giữa hồng trần, chuyện bi thương quá nhiều.
Lãng tử vì người ca một bản, Khuyên người đừng rơi lệ, Nhân gian nếu có chuyện bất bình, Uống rượu huy đao chém đầu lâu”.
Một ngọn thiết thương, một cái thau đồng, một hồ rượu đục.
Một đống lửa.
Đinh Hài dùng ngọn thiết thương treo cái thau đồng trên ngọn lửa hâm rượu, trong rừng gió lạnh gào rú, rượu vẫn chưa nóng.
Nhưng máu Tiểu Cao đã nóng.
“Trác Đông Lai, tên khốn nạn lưu manh”. Châu Mãnh đã uống cạn ba hồ rượu:
“Hắn tuy đã đánh lão tử ta, ta vẫn không thể không phục hắn”.
Rượu đục chui vào bao tử, hào khí nghi ngút:
- Phục thì phục, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử chém đầu hắn xuống làm hồ đựng rượu.
Tiểu Cao nhìn hắn, nhìn rất lâu, chợt hỏi:
- Ngươi tại sao còn chưa đi ?
Châu Mãnh đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống, trên mặt chợt lại lộ xuất một thứ bi thương tuyệt vọng.
“Hiện tại ta còn chưa thể đi”. Châu Mãnh mặc nhiên đáp:
“Nếu ta đi, nàng phải chết”.
- Nàng là ai ?
Châu Mãnh lắc đầu, ngậm miệng, uống rượu.
“Ngươi không đi giết Thái Sùng cũng là vì nàng ?” Tiểu Cao lại hỏi.
Châu Mãnh lại lắc đầu, qua một hồi rất lâu mới dùng một thứ thanh âm khàn khàn não nề hỏi Tiểu Cao:
- Ngươi có biết tên phản bội đó mang đi hết bao nhiêu người của ta không ?
- Gã mang đi bao nhiêu người ?
- Toàn bộ.
“Toàn bộ ?” Tiểu Cao kinh hãi:
“Lẽ nào tất cả đệ tử của Hùng Sư Đường đều theo gã ?”.
“Ngoại trừ Đinh Hài ra, mỗi một người đều bị gã mua chuộc”. Châu Mãnh đáp:
“Những năm gần đây, gã luôn luôn thay thế ta quản lý tiền bạc. Tất cả thu nhập chi phí của Hùng Sư Đường đều qua tay gã, ta chưa bao giờ phải lo tới”.
- Cho nên ngươi nghĩ ngươi cho dù đi tìm gã cũng vô dụng, bởi vì người của gã đông hơn nhiều.
Châu Mãnh không ngờ đã thừa nhận, hào khí hồi nãy bừng bừng nhờ vào liệt tửu đột nhiên lại tan biến.
Hắn dùng cả hai tay nâng chén rượu, uống cạn một chén rượu đang sôi sục, ngoại trừ chén rượu đó ra, trên thế giới này chừng như không còn chuyện gì đáng để hắn quan tâm đến.
Tâm Tiểu Cao đang đau đớn.
Chàng chợt phát hiện Châu Mãnh không những đã biến đổi ngoài mặt, cả nội tâm cũng đã bắt đầu thối rữa.
Châu Mãnh của ngày trước tuyệt không phải như vậy.
Trước đây hắn nếu quả biết người phản bội lại hắn còn đang trên đường chực chờ giết hại bằng hữu của hắn, cho dù có thiên quân vạn mã bảo hộ người đó, hắn cũng quất ngựa huy đao xông vào chém đầu người đó trước vó ngựa.
-- Có lẽ đó mới là nguyên nhân chủ yếu đám môn hạ đệ tử của hắn phản bội lại hắn.
Người đi lại trong giang hồ, ai chịu đi theo một thủ lãnh đã mất hết dũng khí ?
Tiểu Cao thật không hiểu một hảo hán cương cường sắt đá tại sao lại có thể biến thành như vầy ? Tại sao có thể biến đổi nhanh chóng như vầy ?
Chàng không hỏi Châu Mãnh.
Châu Mãnh đã say, say còn nhanh hơn xưa kia.
Ngoại hình cốt cách to lớn của hắn chỉ còn lại lớp da thịt lỏng lẻo mềm nhũn, sau khi say té nhìn giống như một bộ xương khô của một đấng hùng sư.
Tiểu Cao bất nhẫn nhìn hắn nữa.
Ánh lửa vẫn thiểm động, Đinh Hài vẫn đang hâm rượu, cũng không nhìn hắn, trong mắt lại lộ xuất một nỗi bi thương trầm thống tuyệt vọng.
Tiểu Cao đứng lên, đi qua, lẳng lặng nâng một chén rượu đưa cho gã.
Đinh Hài do dự, chung quy uống cạn chén.
Tiểu Cao tiếp lấy ngọn thiết thương, cũng rót một chén rượu từ cái thau, cạn chén, sau đó mới thở dài nói:
- Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là hảo bằng hữu của hắn.
“Tiểu nhân không phải là bằng hữu của Đường chủ”. Biểu tình của Đinh Hài cực kỳ nghiêm túc:
“Tiểu nhân không xứng”.
- Ngươi lầm rồi, trên thế giới này có lẽ chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của hắn, cũng chỉ có ngươi mới xứng đáng làm bằng hữu của hắn !
“Tiểu nhân không xứng”. Đinh Hài vẫn nói:
“Tiểu nhân cũng không dám nghĩ tới”.
- Nhưng hiện tại chỉ có ngươi còn phụ giúp hắn.
“Đó chỉ bất quá vì cái mạng của tiểu nhân vốn là của Đường chủ”. Đinh Hài thốt:
“Cả đời này của tiểu nhân nhất định phải theo ông ta”.
- Nhưng hắn đã biến thành bộ dạng như vậy.
“Không cần biết Đường chủ biến thành bộ dạng gì đi nữa, đều là Đường chủ của tôi”. Đinh Hài đáp:
“Chuyện đó tuyệt không thể cải biến”.
- Ngươi thấy hắn biến đổi khủng khiếp như vậy, trong tâm chắc cũng rất khó chịu ?
Đinh Hài không nói gì.
Tiểu Cao lại rót rượu, nhìn hắn uống cạn, sau đó mới thở dài:
- Ta biết trong tâm ngươi nhất định cũng rất khó chịu như ta, nhất định cũng hy vọng hắn có thể chấn chỉnh tác phong.
Đinh Hài trầm mặc.
Tiểu Cao ngưng thị nhìn gã:
- Chỉ tiếc ngươi không nghĩ ra cách nào có thể giúp hắn chấn chỉnh lại tác phong.
Đinh Hài lại uống thêm một chén, lần này gã tự rót.
Tiểu Cao cũng uống một chén, nói lớn:
- Ngươi không nghĩ ra, ta nghĩ ra.
Đinh Hài lập tức ngẩng đầu, nhìn Tiểu Cao chăm chăm.
“Nhưng ngươi nhất định trước hết phải cho ta biết hắn tại sao lại biến thành như vậy ?” Tiểu Cao cũng nhìn Đinh Hài chăm chăm:
“Có phải vì một nữ nhân ?”.
“Cao thiếu hiệp”, thanh âm của Đinh Hài chừng như đang khóc:
“Thiếu hiệp tại sao nhất định phải hỏi chuyện đó ?”.
Tiểu Cao nhìn gã, nhìn một hồi lâu, chợt đáp:
- Ta đương nhiên phải hỏi. Muốn trị bệnh, trước tiên phải điều tra nguồn gốc căn bệnh.
Đinh Hài vốn chừng như đã chuẩn bị nói ra, chợt lại lắc đầu:
- Tiểu nhân không thể nói ra, cũng không dám nói.
- Tại sao ?
Đinh Hài ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu, không để ý tới Tiểu Cao nữa.
-- Châu Mãnh thật ra sao lại biến đổi ? Thật ra có phải vì một nữ nhân ?
-- Nữ nhân đó là ai ? Đã đi đâu ? Đinh Hài tại sao không dám nói ?
Đêm càng khuya, càng lạnh. Thế lửa càng yếu.
Đinh Hài đứng lên lẩm bẩm:
- Tiểu nhân đi lượm thêm củi về châm lửa.
Gã còn chưa đi khỏi, Châu Mãnh đột nhiên hét lớn trong cơn mộng say sưa:
- Điệp Vũ, nàng không thể đi. Nàng là của ta, ai cũng không thể đem nàng đi.
Một tiếng hét lớn đó giống như một ngọn roi quất mạnh lên người Đinh Hài.
Thân người Đinh Hài chợt bắt đầu phát run.
Châu Mãnh rùng mình, lại ngủ say, Tiểu Cao cản đường Đinh Hài, nắm lấy vai gã.
“Là Điệp Vũ, nhất định là Điệp Vũ”. Tiểu Cao thốt:
“Châu Mãnh nhất định vì nàng mới có biến”.
Đinh Hài cúi đầu, chung quy đã nhìn nhận.
“Hiện tại nàng có còn ở Lạc Dương không ?” Tiểu Cao hỏi.
“Không còn”. Đinh Hài đáp:
“Một đêm trước khi tiểu nhân và Đường chủ về tới Lạc Dương, có người dạ tập Hùng Sư Đường, đêm đó chính là đêm Thái Sùng canh gác, không ngờ lại chểnh mảng không báo động, khiến cho bọn chúng dễ dàng đắc thủ, không những thiêu rụi Hùng Sư Đường, còn giết chết hơn bốn mươi huynh đệ của bọn tôi rồi mới nghênh ngang bỏ đi”.
- Ta tin rằng đám người đó nhất định do Trác Đông Lai phái đến.
“Nhất định là vậy”. Đinh Hài đáp:
“Bọn chúng không những toàn là hảo thủ, hơn nữa tình hình nội bộ của bọn tôi bọn chúng cũng rất thành thạo”.
“Trong Hùng Sư Đường nhất định cũng có người của Trác Đông Lai nằm vùng”.
Tiểu Cao thốt.
- Cho nên có người nghi là Thái Sùng đã sớm có ý đồ phản bội lại Đường chủ, cũng có ngưòi nghĩ gã vì biết mình sơ xuất canh phòng, sợ Đường chủ về tới dụng gia pháp trừng trị, cho nên mới tạo phản.
- Điệp Vũ có phải cũng phản theo gã.
Đinh Hài lắc đầu:
- Điệp cô nương luôn luôn không coi tên xú tiểu tử đó ra gì, làm sao có thể theo gã cho được.
- Lẽ nào nàng bị người của Trác Đông Lai bắt đi ? Muốn dùng nàng làm con tin, uy hiếp Châu Mãnh ?
Đinh Hài thở dài:
- Bởi vì duyên cớ đó cho nên Đường chủ mới không đến Trường An tìm họ Tư Mã thanh toán.
- Cho dù Thái Sùng không phản, hắn cũng không thể đi ?
“Đại khái không thể”. Đinh Hài buồn bã:
“Nếu quả Đường chủ đến Trường An, đám khốn nạn Đại Tiêu Cục rất có thể lập tức đem Điệp cô nương ra khai đao”.
Thanh âm của gã chừng như gần muốn khóc:
- Đường chủ từng nói với tiểu nhân, chỉ cần Điệp cô nương có thể sống yên lành, Đường chủ cho dù có phải chịu đựng khổ nạn cũng không hề gì.
- Bởi vì vị Điệp cô nương đó cho nên Đường chủ của các người mới tiêu tán hết ý chí, không dám làm gì hết ? Cho nên Thái Sùng cho đến nay còn có thể tiêu dao tự tại hoành hành ?
“Tiểu nhân cũng không tưởng nỗi Đường chủ có thể vì một nữ nhân mà si tâm như vậy”. Đinh Hài đáp:
“Tiểu nhân thật có nằm mộng cũng không tưởng nỗi”.
Gã vốn nghĩ Tiểu Cao nhất định cảm thấy chuyện này thật đáng cười, vừa đáng thương vừa đáng cười.
Nhưng gã đã lầm.
Gã phát hiện trong mắt Tiểu Cao chợt cũng tràn đầy nỗi niềm bi thương, đang si si dại dại xuất thần nhìn vào bóng tối xa xăm.
-- Một nữ nhân cả tên tuổi cũng không biết, một đoạn luyến tình vĩnh viễn khó quên.
Đinh Hài đương nhiên không biết những chuyện đó, qua một hồi rất lâu, gã mới nghe Tiểu Cao dùng một thanh âm ôn nhu thương cảm phi thường nói:
- Đường chủ của các người tịnh không biến đổi, hắn vẫn còn là nam tử hán. Có nam tử hán chân chính mới quan tâm đến người khác, nếu quả hắn hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người khác, ngươi đại khái cũng không thể đi theo hắn.
- Phải.
Đinh Hài trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới bừng bừng dũng khí:
- Cao thiếu hiệp, có vài lời tiểu nhân không biết có nên nói hay không.
- Ngươi cứ nói.
“Mỗi một người đều nên quan tâm đến người khác, nhưng vì người khác mà bắt mình chịu khổ là không đúng”. Đinh Hài nói:
“Làm nhu vậy trái lại có thể khiến cho người mình quan tâm càng thương tâm thất vọng”.
Tiểu Cao miễn cưỡng cười cười, cải biến chủ đề:
- Ta thấy bên kia có một chỗ tránh gió, ta muốn đi ngủ một chút. Ngươi cũng nên đi ngủ đi.
Giữa trời đất lại hoàn toàn trầm lặng, chỉ còn lại tiếng tí tách phát ra từ những cành cây khô đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đinh Hài trải một tấm chiếu trên tảng nham thạch, bồng Châu Mãnh đặt lên đó, lại dùng một cái mền bông đắp lên người hắn, sau đó gã mới nằm ngủ kế bên, trên mặt đá lạnh buốt, co cuộn giống như một con tôm.
Trước bình minh gã đã tỉnh giấc, lại phát giác Tiểu Cao cũng đã tỉnh.
Giữa ánh bình minh mù mờ, gã nhìn thấy Tiểu Cao đang dùng băng tuyết rửa mặt, hơn nữa chừng như đã tháo bao kiếm ra.
Đinh Hài không nhìn thấy trong bao thật ra còn có một thanh kiếm, càng không nhìn thấy hình dạng của thanh kiếm đó.
Gã không dám nhìn kỹ.
Gã giả như không thấy gì.
Nhưng tim gã đập thình thịch, đập càng lúc càng nhanh.
Lúc Châu Mãnh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, Đinh Hài đã dậy từ sớm, đang ngồi đun nước sôi.
Nhưng Tiểu Cao lại không thấy đâu.
Châu Mãnh ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu thao láo nhìn dáo dác.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm gừ như dã thú:
“Y cũng đi rồi ?” Châu Mãnh hỏi Đinh Hài:
“Y đi từ lúc nào ? Đi đâu ? Có trở về không ?”.
“Bẩm Đường chủ, lúc Cao thiếu hiệp đi không nói là đi đâu, tiểu nhân cũng không biết đi đâu”. Đinh Hài đáp:
“Nhưng Đường chủ đáng lẽ nên nghĩ ra, bởi vì Cao thiếu hiệp là bằng hữu của Đường chủ”.
Thân thể Châu Mãnh vốn vì bi thương thất vọng mà biến thành gầy nhom, nghe câu nói của Đinh Hài, lại bất chợt phấn chấn hẳn lên, trong đôi mắt đỏ máu cũng phát sáng, chợt nhảy bật dậy.
“Không sai, ta quả thật nên biết y đi đâu”. Châu Mãnh hét lớn:
“Đinh Hài, chúng ta cũng đi”.
“Được”. Tinh thần của Đinh Hài chừng như cũng phấn chấn hẳn, trong mắt lại trào nhiệt lệ:
“Tiểu nhân đã chuẩn bị từ sớm, tiểu nhân lúc nào cũng đều chuẩn bị, tiểu nhân luôn luôn đợi đến ngày này”.