"Lần trước anh cũng đã thấy sếp tôi dẫn cả Chủ tịch Lý theo tới tận bệnh viện rồi đúng không? Chẳng lẽ Hạ Thư còn ở lại đó để bọn họ ngày nào cũng tới làm phiền mình à?" Tuy rằng câu nói của Vương Khải xen lẫn mấy tiếng hừ hừ khiến người ta khó chịu, nhưng điều anh nói lại là sự thật, "Còn cả anh nữa, ngày ngày nhàn rỗi không có chuyện gì cứ xuất hiện trước mặt Hạ Thư trêu chọc mấy câu, cái gì cũng không nói. Cứ vậy mãi thì ai mà chịu cho nổi? Lần này cậu ấy trốn đi cũng là để tránh mặt anh luôn."
Vế trước là lời nói thật, chỉ có mấy câu sau là Vương Khải thêm thắt vào. Mà không, nói chính xác thì đấy là những lời xuất phát từ trong lòng anh. Cả ngày nhìn Hạ Thư chau mày vì Trình Chinh, tới anh cũng thấy phiền. Thế mà chính chủ thì lại chẳng tỏ thái độ gì cả.
"Hừ!" Có vẻ như câu này đã chọc trúng chỗ đau của Trình Chinh. Tuy rằng hắn rất muốn phản bác, nhưng ngẫm lại thái độ của mình hồi trước, thì chỉ đành bực bội hừ lạnh. Hắn lại buồn bực hỏi, "Vậy Hạ Thư đi đâu?"
"Thật lòng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. Đã tới nước này rồi tôi cũng chẳng dè chừng gì nữa, nói thật với anh..." Tuy rằng Trình Chinh và Đại ma vương đều muốn tìm Hạ Thư, nhưng về bản chất, hai người vẫn khác biệt. Nếu Vương Khải đã lựa chọn muốn nói sự thật cho Trình Chinh, đương nhiên anh sẽ không giấu giếm, "Thật ra trước khi đi, Hạ Thư đã nói với tôi việc muốn xuất viện sớm. Tôi cho là cậu ấy không vội nên bảo ngày mai sẽ giúp làm thủ tục xuất viện. Ai ngờ tôi vừa mới bước chân ra khỏi bệnh viện, cậu ấy đã đi rồi. Về phần Hạ Thư đi đâu, tôi thật sự không biết."
"Vậy anh nghĩ lại xem có manh mối nào khác không?" Trình Chinh nhìn chằm chằm vào mặt Vương Khải, xác định là anh ta không nói dối thì có hơi thất vọng. Hắn cứ tưởng vượt qua được cửa ải Vương Khải này là có thể tìm được Hạ Thư, không ngờ vẫn chỉ giậm chân tại chỗ, "Nếu Hạ Thư không báo với anh là cậu ấy đi đâu, vì sao anh lại tình nguyện gánh chịu tất cả, giúp cậu ấy giải quyết hậu quả?"
"Chắc là do chúng tôi ăn ý với nhau." Lúc biết Hạ Thư xuất viện Vương Khải cũng có cảm giác không ổn rồi. Sau khi kiên trì gọi điện thoại cả đêm mà vẫn không có ai bắt máy, Vương Khải mới dám khẳng định rằng Hạ Thư đã thật sự chạy trốn mất dạng, ném lại đống rắc rối cho mình. Tuy rằng anh rất muốn tóm lấy y đánh cho một trận, nhưng điều đầu tiên Vương Khải nghĩ tới vẫn là làm sao để Hạ Thư biến mất gọn ghẽ hơn.
Lần này Hạ Thư trốn đi, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ tìm Vương Khải để hỏi thăm. Vương Khải cũng biết mình mà không nói gì thì có vẻ quá giả. Có điều khi người ta lo lắng căng thẳng thì sẽ dễ phạm sai lầm. Lúc đó anh có nói hớ hay nói thêm cái gì cũng đều có thể cho qua được. Bằng cách này, Vương Khải đã tránh thoát đợt tấn công đầu tiên của Đại ma vương và Trình Chinh. Không ngờ cuối cùng lại thua trước sự bám riết không ngừng của Trình Chinh.
"Tuy rằng ban đầu tôi cũng giận Hạ Thư đi mà không chào, nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù thế nào tôi cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với việc luân phiên oanh tạc của hai người là anh với sếp, khó tránh được việc lộ đầu lộ đuôi. Thay vì như vậy, tốt hơn là ngay từ đầu tôi đã không biết điểm đến của Hạ Thư, như vậy cho dù mọi người có hỏi thế nào thì không biết chính là không biết!" Vương Khải cũng là người, sâu trong lòng cũng thấy khó chịu, may mà sau đó anh đã nghĩ thông.
"Hạ Thư có người đại diện như anh đúng là may mắn." Rốt cuộc Trình Chinh cũng thu vẻ cười cợt đáng bị đánh lại, nói một cách nghiêm túc, khiến Vương Khải cảm thấy lúng túng, "Cảm ơn anh vì những điều anh đã làm cho cậu ấy."
"Anh không cần nói cảm ơn tôi. Đợi Hạ Thư về, chúng ta cứ từ từ tính sổ!" Yểm trợ cho Hạ Thư đã thành bản năng của anh. Thế nhưng anh sẽ không bỏ qua việc Hạ Thư đi không từ biệt dễ dàng như vậy. Tưởng rằng Vương Khải anh đây không biết tức giận sao? "Giờ thì những gì muốn nghe anh đều đã nghe hết rồi, anh đi được chưa?"
"Hầy, anh thật là phá hoại bầu không khí! Tôi mới thay đổi cách nhìn về anh, anh đã vội đuổi tôi đi rồi." Trình Chinh định tranh thủ lúc Vương Khải bớt cảnh giác mà moi thêm tin tức, không ngờ tên này lại trở mặt luôn, "Anh nói xem, Hạ Thư sẽ đi đâu?"
"Tôi không biết, có biết cũng sẽ không nói cho anh. Hạ Thư nói là muốn yên tĩnh một mình!" Vương Khải tức giận liếc nhìn Trình Chinh, bày ra cái vẻ mềm cứng đều không ăn, "Ít nhiều gì anh cũng phải cho cậu ấy một chút thời gian chứ! Mười năm anh còn đợi được, thêm mấy ngày lại không chờ được sao?"
"Vấn đề không phải là đợi hay không đợi. Tôi tìm Hạ Thư cũng chẳng phải vì xác định xem cậu ấy có an toàn hay không. Chúng ta đều biết Hạ Thư cố ý trốn mọi người." Trình Chinh nhìn Vương Khải chăm chăm, định dùng sự nhiệt huyết của mình cảm hóa tên cứng đầu này, "Tôi muốn tìm ra cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy, chia sẻ buồn vui với cậu ấy."
"Ầy..." Vương Khải thấy Trình Chinh càng nói càng nhập tâm, vì dùng sức quá nhiều nên khuôn mặt cũng hơi biến dạng mà bản thân không hề biết. Tuy rằng anh cũng muốn thuận theo dòng cảm xúc của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bật cười, "Anh Trình, xin lỗi, nhưng anh có thể điều chỉnh lại vẻ mặt được không? Nhìn nó có hơi không hợp với hoàn cảnh."
"Vì sao tôi càng nhìn càng thấy anh giống Pháp Hải* nhỉ?" Trình Chinh trừng mắt nhìn Vương Khải không phối hợp với mình, bất đắc dĩ lắc đầu. "Lần này coi như tôi nợ anh."
(*) Pháp Hải là một nhân vật hư cấu trong truyền thuyết Bạch Xà.
"Tôi giống Pháp Hải chỗ nào chứ? Tôi không chia rẽ hai người mà. Hơn nữa, dù tôi không chia rẽ thì giữa hai người cũng có rất nhiều vấn đề. Đừng đổ oan cho người khác!" Vương Khải liếc nhìn đồng hồ, lại quay về chủ đề cũ, "Anh Trình, anh nên đi rồi! Lát nữa một nghệ sĩ của tôi có hoạt động, tôi phải đi theo người ta. Nể tình anh chân thành như vậy, tôi cho anh một lời khuyên. Thay vì ngồi đây hỏi xem Hạ Thư đi đâu, chẳng thà anh nghĩ cách giúp Hạ Thư giải quyết triệt để vấn đề khiến cậu ấy phải đau đầu đi."
"Tôi nói cậu giống Pháp Hải là vì cậu không hiểu chuyện yêu đương. Về lời khuyên của cậu, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Tuy nhiên tôi cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Hạ Thư đâu. Mười năm trước cậu ấy nói phải đi, tôi đã không biết níu giữ. Lúc này tôi hy vọng có thể làm bạn với cậu ấy, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này."
"Tôi cũng sợ anh rồi đấy. Anh tìm Hạ Thư ở đâu? Đã tới nhà cậu ấy chưa? Ý tôi là nhà của cậu ấy!" Vương Khải sắp xếp lịch trình, rồi lại không nhịn được mà liếc nhìn Trình Chinh, "Chỉ nói tới đây thôi, tôi còn có việc phải đi trước. Bao giờ anh Trình đi nhớ đóng cửa cẩn thận giúp tôi là được."
Nói thế nào cũng coi như có được chút đầu mối, Trình Chinh không chỉ không ngăn Vương Khải rời đi, mà còn ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc của Vương Khải. Trước khi đi hắn đã đóng kỹ cửa.
"Này, anh ở đâu vậy?" Trình Chinh vừa ngồi vào xe đã nhận được điện thoại của Tống Dương, "Em dẫn Trình Phi tới công ty tìm anh nhưng không thấy. Giờ làm việc mà anh chạy đi đâu vậy? Mau về nhanh đi! Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
"Hạ Thư trốn mất rồi. Anh đang ở chỗ quản lý của cậu ấy." Trình Chinh thở dài, vừa giải thích vừa khởi động xe, "Anh về bây giờ đây. Lát nữa gặp ở công ty."
"Hạ Thư trốn đi thật à!" Tống Dương không ngờ suy đoán của mình lại được chứng thực nhanh vậy. Anh ta vô thức nhớ tới lời của cô nàng y tá trong bệnh viện, "Bọn em tới tìm anh cũng vì việc của Hạ Thư. Nãy em đi bệnh viện, gặp phải một fan của em. Cô ấy lại chính là y tá đã giúp Hạ Thư làm thủ tục xuất viện. Em đã nói vài câu với người ta."
"Được, cứ ở phòng làm việc chờ anh, anh về liền." Vừa nghe được có chuyện liên quan tới Hạ Thư, hắn lập tức cho xe tăng tốc, lái thẳng về công ty.