"Trình tổng, tôi còn có công việc cần xử lý, hay là anh về trước đi?" Bây giờ Vương Khải thật sự muốn giết chết Hạ Thư luôn cho rồi. Đã nói là đợi anh rảnh sẽ đến làm thủ tục xuất viện cho, không ngờ rằng y lại tự mình lén chạy mất. Thế vẫn chưa hết, còn hại anh bị tên ôn thần Trình Chinh quấy rầy nữa.
"Tôi cũng đâu có nói là không về, chỉ cần Quản lý Vương nói cho tôi biết Hạ Thư đang ở đâu, tôi sẽ lập tức đi ngay. Tuyệt đối sẽ không làm phiền công việc của anh." Đừng nhìn bình thường Trình Chinh luôn ra dáng tổng tài bá đạo mà lầm tưởng. Nếu mà chọc tính cùn của hắn trỗi dậy thì chẳng mấy ai có thể đỡ nổi, thật là làm cho Vương Khải đau cả đầu.
"Trình tổng, tôi cũng đang sốt ruột đi tìm Hạ Thư đây. Anh xem thế này có được không, chỉ cần có tin tức là tôi sẽ lập tức thông báo cho anh ngay." Vì để giữ hình tượng, Vương Khải kiềm nén không đi đi lại trước mặt Trình Chinh, nhưng vẫn khổ não mà gãi đầu, "Sếp vẫn đang đợi tôi tới báo cáo công việc, không biết Trình tổng có thể cho tôi đi được không."
"Được chứ, tôi đây cũng đâu có kéo không cho anh đi. Tôi sẽ đợi ở đây, đợi Quản lý Vương nhớ ra được manh mối gì đó." Trực giác của Trình Chinh nói rằng Vương Khải nhất định là biết chuyện gì. Cả đêm hôm qua hắn đã đi khắp các chỗ ở của Hạ Thư để tìm một lượt, vậy mà đến cái bóng cũng không thấy, đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.
"Trình tổng, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Nếu anh muốn ở đây đợi, vậy thì anh cứ đợi đi. Tôi đi tìm sếp đây!" Vương Khải tức tới gần chết. Anh đã gặp không ít những kẻ kỳ quái, nhưng kiểu như Trình Chinh này thì đúng là quá hiếm. Xét thấy sắp tới giờ làm rồi, bản thân còn phải mau chóng trao đổi chuyện của Hạ Thư với Đại ma vương nên Vương Khải chẳng đoái hoài gì tới Trình Chinh nữa mà nhấc chân định đi thẳng.
"Đợi đã, tôi vừa nhớ ra là cũng có việc phải trao đổi với Giám đốc Lý, chúng ta cùng đi đi." Tay Vương Khải vừa mới chạm tới cái chốt cửa, Trình Chinh đã theo ngay đằng sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vương Khải, cứ như là chớp mắt một cái thì anh sẽ biến mất vậy, "Sao Quản lý Vương không đi nữa vậy? Không phải anh nói Giám đốc Lý vẫn đang đợi anh sao?"
"Trình tổng, chúng ta đều là người văn minh. Theo lí mà nói thì không nên động tay động chân. Nhưng anh đừng quên, con thỏ tức quá cũng biết cắn người đấy!" Nói rồi Vương Khải hung hăng trợn mắt nhìn Trình Chinh. Anh không mở cửa nữa, quyết chơi với hắn tới cùng. "Nếu anh đã muốn đi tìm Giám đốc Lý nói chuyện, vậy anh đi trước đi, tôi sẽ đợi."
"Sao Quản lý Vương lại không chịu hiểu nhỉ, tôi chỉ muốn cùng anh tới phòng làm việc của Giám đốc Lý ngồi làm dự thính thôi. Nếu Quản lý Vương đã không đi, vậy tôi đi còn ý nghĩa gì nữa!" Trình Chinh cười đầy ẩn ý. Lời hắn nói ra hết sức vô tội, nhưng lại suýt khiến Vương Khải tức đến phát điên. Tên này có còn cần liêm sỉ nữa không vậy? Rốt cuộc là ai đã cho hắn dũng khí, để hắn nói ra hết cái suy nghĩ của bản thân một cách quang minh chính đại như thế chứ?
"Trình tổng, dù sao thì anh cũng nên chú ý thân phận của mình. Anh như vậy khiến tôi rất khó xử," Vương Khải đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể mặt dày hơn được Trình Chinh. Anh chỉ có thể nhận thua, dùng giọng điệu mềm mỏng hơn để thỏa hiệp. "Trình tổng, anh xem thế này được không. Tôi sẽ đi tìm sếp tôi để báo cáo công việc trước. Đợi tôi về, tôi sẽ nói cho anh biết tất tần tật những thông tin liên quan đến việc Hạ Thư trốn đi."
"... Được thôi!" Trình Chinh sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, dường như bị câu "tất tần tật" mà Vương Khải đặc biệt nhấn mạnh làm cho dao động. Cuối cùng hắn cũng gật đầu. "Vậy tôi đợi ở phòng làm việc của Quản lý Vương là được rồi."
"Nếu Trình tổng không bận, vậy có thể yên tâm ngồi đợi trong phòng làm việc của tôi," Vương Khải thấy Trình Chinh ngoan ngoãn ngồi xuống sofa thì mới thở phào một hơi. "Tôi đi lo công chuyện đã nha."
"Quản lý Vương, anh đừng để bận quá mà quên còn có tôi đợi trong phòng làm việc đó!" Trình Chinh thấy vẻ vội vã của Vương Khải thì không quên dặn dò thêm một câu.
"Yên tâm, tôi không quên được đâu. Hơn nữa, tôi cũng không trốn nổi, anh yên tâm!" Vương Khải sợ Trình Chinh lại giở trò gì đó làm khó mình, vội vàng gật đầu đồng ý, đồng thời cũng nhanh chóng chuồn mất.
…
"Alo, anh họ à, em có chuyện này muốn nói với anh," Đại ma vương vuốt ve cây bút máy trong tay. Chị ta nói được nửa chừng thì lặng lẽ nuốt nước bọt, nghe thấy đầu dây bên kia hỏi lại mới tiếp tục nói. "Tiểu Thư nó xuất viện rồi..."
"Xuất viện rồi? Thằng bé không phải vẫn chưa khỏi hay sao?" Lý Trạch Thiên đang đọc tài liệu, nghe vậy thì lập tức sững người, "Có phải vì trước đó chúng ta làm phiền nó nghỉ ngơi không? Haiz, tên nhóc này! Em giúp anh bố trí vài người tới chăm sóc tử tế cho nó đi!"
"Không phải, anh họ à. Em... em còn chưa nói hết mà." Tuy Đại ma vương đã phải mất mười hai phút để chuẩn bị tâm lí trước khi gọi cuộc điện thoại này, nhưng lời nói đến bên miệng rồi vẫn không dễ thốt ra. "Sau khi xuất viện thì Hạ Thư không về nhà, bọn em không tìm thấy thằng bé..."
"Em nói gì cơ!" Lý Trạch Thiên bỗng cao giọng, cây bút máy trong tay rơi xuống mặt bàn. Âm thanh nặng nề phát ra khiến ông giật mình hoàn hồn. "Tại sao lại thế, có phái người đi tìm không? Vết thương trên người thằng bé còn chưa khỏi mà!"
"Anh à, anh đừng kích động, sức khỏe quan trọng hơn!" Đại ma vương đã ngờ tới việc anh họ mình sẽ không chịu được, bởi vậy cũng không định nói ra, nhưng chị ta lại sợ anh mình đòi tới thăm Hạ Thư. Vả lại, chị ta cũng muốn moi thêm chút manh mối liên quan tới Hạ Thư từ chỗ anh họ mình. "Em đã cho người đi tìm rồi, từ sáng sớm đã đi rồi."
"Em đợi ở đấy, anh sẽ tới công ty em ngay. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách!" Lý Trạch Thiên nói xong liền đứng lên với lấy áo khoác, thậm chí còn quên luôn cả việc lát nữa mình còn có một cuộc họp vô cùng quan trọng, "Hay là báo cảnh sát?"
"Anh, anh đừng nóng vội, việc Hạ Thư mất tích em đã cho người giữ kín rồi, chúng ta đừng làm lớn chuyện," Nghe thấy Lý Trạch Thiên nói muốn báo cảnh sát, Đại ma vương vội cắt ngang. Nếu như làm to chuyện lên, phỏng chừng sẽ biến thành chuyện cười trong giới giải trí mất, "Bên em phải tìm hiểu tình hình trước đã, đợi lát nữa em đến tìm anh."
"Không cần đâu, anh ra ngoài rồi. Em đợi ở công ty đi." Chuyện đã đến nước này rồi làm sao Lý Trạch Thiên nhẫn nại nổi. Ông không đoái hoài đến sự ngăn cản của Đại ma vương, chỉ tắt điện thoại rồi ra ngoài, thậm chí còn quên nói với trợ lí việc hủy bỏ cuộc họp.
"Haiz!" Đại ma vương nghe thấy âm thanh báo bận ở đầu dây bên kia liền hoài nghi, liệu cách làm của mình có đúng hay không? Cũng may tâm lí anh họ đủ vững, bản thân anh ấy cũng sẽ không gây ra rắc rối gì lớn. Nhưng lỡ chẳng may anh ấy bị kích dẫn đến xảy ra chuyện thì mình có hối hận cũng đã muộn rồi.
Việc Hạ Thư đột nhiên bỏ trốn khiến cho Đại ma vương thức tỉnh. Mọi việc không được nóng vội hấp tấp. Nếu không phải mình đưa anh họ đến bệnh viện, với tính cách của Hạ Thư, có lẽ nó sẽ giả vờ như không biết rồi tiếp tục trốn tránh thôi. Vừa động vào một cái đã bỏ chạy luôn rồi. Đúng thật là biết cách gây rắc rối mà.
Hiện tại Đại ma vương chỉ mong anh họ mình có thể chống đỡ lâu thêm chút nữa, để mình có thể hoàn thành nốt ước mơ cuối cùng của anh ấy...
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Đại ma vương. Đưa mắt nhìn thời gian, nhất định là Vương Khải tới tìm mình. Chị ta hắng giọng một cái rồi mới mở miệng nói: "Vào đi!"