"Tổng Giám đốc Trình quả là người bận rộn, em đợi tới mức hoa cũng tàn hết rồi anh mới xuất hiện."
Trình Chinh vừa mở cửa phòng làm việc thì đã nghe thấy giọng nói mỉa mai của Tống Dương. Hắn nhoẻn miệng cười, bước nhanh đi vào.
"Sao đột nhiên cậu lại quay về vậy?"
Trình Chinh còn tưởng lần này Tống Dương phải ra ngoài ít nhất nửa năm mới có thể nuốt trôi được cục tức, không ngờ thằng nhóc này lại lăn về nhanh như vậy. Nhưng không thể phủ nhận một điều, hắn rất vui mừng.
"Trước khi về sao không gọi điện thoại cho anh, đã ăn cơm chưa?"
"Gọi điện thoại cho anh?"
Tống Dương gác chân lên bàn trà, hai tay kê sau đầu, mái tóc có hơi rối. Cậu ta nhíu mày nhìn Trình Chinh treo áo khoác, giọng nói để lộ rõ sự bất mãn:
"Em nghe nói Hạ Thư bị đâm xe, Tổng Giám đốc Trình của chúng ta đã hủy bỏ hai buổi hội nghị quan trọng để ở bên người ta hơn một ngày đấy."
"Chẳng phải anh đã về rồi sao."
Trình Chinh cũng chẳng tức giận, chỉ trưng ra một nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn sợ lại chọc giận người ta bỏ đi. Công ty giờ bao nhiêu việc, người mà đi hết thì lấy ai làm.
"Nếu trước đó cậu gọi điện thì không biết chừng anh còn có thể về sớm hơn chút đấy."
"Thôi được rồi, đừng huyên thuyên với em nữa. Em không phải Hạ Thư nhà anh mà cần phải dỗ."
Mặc dù miệng lưỡi Tống Dương vẫn còn hơi cay nghiệt nhưng trong lòng đã thật sự buông bỏ.
"Phải rồi, là ai cố ý muốn dằn mặt Hạ Thư thế? Em cảm giác cậu ta gần đây cứ như phải vía của thần xui xẻo vậy."
"Điều này tạm thời anh cũng không rõ. Lúc trước anh cứ cho là Lý Minh Vũ đối đầu với cậu ấy nên không điều tra kỹ. Giờ xem ra là sau lưng còn có người khác, hơn nữa sếp của Hạ Thư cũng khá kỳ lạ."
Giờ Trình Chinh cũng chẳng nhìn rõ được cục diện hiện giờ nữa, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bứt rứt trong người.
"Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện này nữa. Cậu ăn chưa? Chúng ta đi ăn trước đi?"
"Chưa ăn! Vì đợi anh mà em chịu đói nãy giờ."
Tống Dương thấy Trình Chinh chau mày trầm tư, không khỏi cho rằng sự việc lần này thật sự không hề đơn giản.
"Đi thôi, chờ ăn no bụng rồi, anh đây sẽ phân tích giúp cho."
"Dựa vào cái đầu này của cậu, anh có thể tin được sao?"
Trình Chinh né cú lao người tới của Tống Dương, đồng thời nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy ghét bỏ, cầm áo khoác lên chuẩn bị đi.
"Mau đi ăn cơm, ăn xong vẫn còn một đống việc đang đợi cậu làm đó. Cậu tưởng trốn việc là không cần làm nữa sao!"
"Cái đồ hút máu kia, đúng là khiến em được mở rộng tầm mắt. Lẽ nào trong lòng anh không hiểu, vì sao em lại bỏ đi hả?"
Tống Dương có thể chấp nhận việc Trình Chinh từ chối mình nhưng không thể nào chấp nhận được việc tăng ca. Đây rõ ràng là muốn lấy mạng cậu mà.
"Vết thương lòng của em vẫn chưa lành, không thích hợp để lao động!"
"Hừ, cậu nghĩ anh tin cậu chắc? Chưa lành ấy hả? Thế cậu quay về đây làm gì? Theo anh thấy có khi do nước ngoài không có người đẹp nào bắt chuyện với cậu thì có."
Trình Chinh mặc kệ Tống Dương có ăn mặc hẳn hoi hay không, giơ tay kéo luôn cậu ta ra ngoài, dọa cho thư ký đang ngồi ở ngoài giật mình đứng bật dậy, chỉ sợ hai người đánh nhau.
"Buông tay, buông tay, làm mấy em thư ký sợ là không hay đâu!"
Mặc dù Tống Dương chẳng có hứng thú với mấy em thư ký lúc nào cũng nề nếp, nhưng cậu ta vẫn luôn có yêu cầu rất cao với hình tượng của chính mình. Nếu chuyện bản thân bị Tổng Giám đốc Trình kéo ra khỏi phòng làm việc mà bị truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh một đời!
"Cậu tưởng mình vẫn còn hình tượng à?"
Không biết tại sao Trình Chinh luôn có cảm giác lần này trở về, tính lông bông của Tống Dương còn đáng quan ngại hơn trước. Hắn đành buông tay cậu ta ra nhưng không ngờ Tống Dương lại dí sát tới:
"Đừng đè lên người anh, khó đi quá, cậu không cần thể diện nhưng anh thì cần đấy"
"Dù sao em cũng chẳng còn hình tượng, mất thêm tí nữa cũng chẳng sao."
Tống Dương càng được đà ôm chặt hơn. Thấy sắp tới khu vực công cộng, cậu ta còn cố ý đẩy hắn đi trước:
"Đi nào, đừng xấu hổ, dù sao mọi người cảm giác chúng ta có gian tình cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Phát cho bọn họ chút phúc lợi đi."
"Tùy cậu, anh thì thế nào cũng được."
Trình Chinh liếc nhìn số đám đồng nghiệp phía bên này, khẽ nhoẻn miệng cười, chủ động bước đi nhanh hơn, thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở Tống Dương.
"Có điều anh nghe nói phòng Nhân sự lại mới tuyển mấy người đẹp, để họ làm quen chút với phong thái của Giám đốc Tống luôn."
"Đi thôi. Anh nói xem, hai thằng đàn ông cứ lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì nữa."
Trình Chinh vừa nói xong, Tống Dương bèn đứng hẳn hoi, chỉnh lại đầu tóc, sải bước nhanh về phía trước, thậm chí chẳng buồn nhìn Trình Chinh thêm lần nữa.
"Vừa rồi diễn giống lắm mà!"
Đừng nhìn dáng vẻ lướt đi trong gió khi nãy mà lầm, vừa vào xe là Tống Dương đã nằm vật ra ghế cạnh tay lái, thậm chí chẳng buồn thắt dây an toàn.
"Dậy, thắt dây an toàn vào, mau lên."
"Đúng là! Anh không thể thắt giúp người ta được sao?"
Tống Dương vuốt nhẹ mái tóc vốn không vào nếp của mình, vừa cằn nhằn vừa kéo dây an toàn:
"Vừa xuống sân bay là em tới đây, ngồi đến mười mấy tiếng trên máy bay đấy. Anh chẳng biết quan tâm em gì cả!"
"Không cài nổi dây an toàn nữa à? Lại nói, anh thật sự không có thói quen thắt dây an toàn cho đàn ông."
Trình Chinh nhận ra sự mệt mỏi của Tống Dương nên cũng không nỡ giày vò cậu ta thêm. Giọng hắn nhỏ đi nhiều, thậm chí còn mở nhạc.
Em từng thấy anh cài dây an toàn cho Hạ Thư…
Mặc dù Tống Dương rất muốn phản bác lại như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không đấu lại nổi hai mí mắt đã nặng như chì. Cậu ta quyết định ngủ trước đã rồi tính tiếp.
…
"Alo, Vương Khải, giờ anh có thời gian không? Mang giúp tôi ít đồ ăn!"
Vừa kết thúc cuộc họp, Vương Khải liền nhận được điện thoại của ông nội Hạ. Anh nào dám chậm trễ. Vừa hay buổi chiều không có việc gì, có thể ra ngoài hóng chút gió, anh vui vẻ đồng ý. Anh chỉ thấy kỳ lạ là Tổng Giám đốc Trình đi đâu mất rồi, chẳng phải hôm qua còn ở trong phòng bệnh trông nom sao? Sao hôm nay lại tới lượt anh đưa cơm vậy?
"Trình Chinh không ở đó à?"
Vương Khải hỏi thì thấy người ở đầu dây bên kia khẽ thở dài. Vương Khải cảm thấy thật mông lung, lẽ nào hai vị này lại cãi nhau rồi sao?
"Ờ… không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu muốn ăn gì?"
"Vẫn ăn cháo đi. Tiện thể mang thêm một phần canh cho tôi nhé, thanh đạm thôi."
Hạ Thư thật sự không muốn ăn. Nếu không phải bác sĩ dặn cần ăn nhiều để cơ thể nhanh chóng hồi phục thì y cũng chẳng buồn gọi cuộc điện thoại này. Nhưng khi nghĩ tới sự xuất hiện đột ngột của Đại ma vương và Lý Trạch Thiên ngày hôm nay, y cảm thấy cần phải thương lượng với Vương Khải đôi chút.
"Được được. Cậu là đại ca, muốn ăn gì thì ăn đó."
Vương Khải nhận ra tinh thần Hạ Thư không được tốt, làm sao dám chọc giận y, chỉ biết cố gắng chiều theo.
"Còn cần tôi mang gì nữa không? Cứ nói ra, đừng khách sáo."
"Khách sáo với anh? Lời này anh để trong lòng được rồi, khỏi cần nói ra, đỡ bị tự vả mặt mình."
Có lẽ Hạ Thư chán thật nên chỉ còn biết mỉa mai Vương Khải:
"Chiều anh còn việc gì nữa không?"
"Tạm thời thì không. Lẽ nào cậu nhớ tôi rồi?"
Vương Khải thầm khinh bỉ trong lòng nhưng cũng không quá để tâm. Anh chỉ cảm thấy bản thân đúng là ngốc thật, lần nào cũng nói không lại y, bởi vậy có chút bực bội.
"Chỉ cần cậu chịu nhượng bộ một chút thì tôi vẫn có thể cân nhắc tới việc ở cùng cậu một buổi chiều."
"Ha ha, vậy thì anh cứ ở lại công ty làm việc tiếp đi!"
Hạ Thư cười lạnh lùng, dứt khoát tắt máy. Vương Khải nhìn di động một hồi lầu, vẻ mặt đầy bi thương, cuối cùng đành chấp nhận ra ngoài mua đồ ăn cho ông giời con họ Hạ.