Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Chương 74: Cậu phải chăm sóc tốt cho bản thân

"Đi? Đi công tác? Hay là đi nghỉ phép?" Nét mặt Diệp Thế Tân cứng đơ, một lúc sau cậu ta mới mở miệng được, "Anh đứng canh ở đây là để nói cho tôi biết chuyện này à?"

"Lần này có lẽ tôi sẽ đi hơi lâu." Chương Thiếu Thành nhìn gương mặt Diệp Thế Tân, sự lưu luyến trong ánh mắt không hề che giấu. "Chắc là cậu không chú ý tới tin tức kinh tế tài chính. Công ty của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi cần phải đi một thời gian."

"Ồ, mấy tin kinh tế tài chính thì tôi xem không hiểu thật." Diệp Thế Tân mỉm cười. Tuy rằng cậu ta không hiểu về kinh tế, nhưng vẫn quan tâm tin tức về Chương Thiếu Thành. Gã cũng biết tình hình nhà họ Chương gần đây không lạc quan, có lẽ trong lòng gã cũng biết rõ rằng lần này Chương Thiếu Thành tới có nghĩa là gì, "Ừm, đi một thời gian cũng tốt, coi như là để giải sầu."

"Cậu phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, sau này chịu khó để ý vào. Tôi không thể tiếp tục chăm sóc cậu nữa rồi." Trong mắt Chương Thiếu Thành toát ra vẻ tuyệt vọng mơ hồ, "Không phải ai cũng có ý tốt đâu."

"Anh xem bộ dạng của tôi hiện giờ còn làm gì được nữa?" Diệp Thế Tân nhún vai, giọng điệu có hơi trào phúng, "Sau này cũng chỉ đành cúp đuôi lại mà sống thôi. Anh có đi cũng phải biết tự chăm sóc cho mình, dù rằng bên cạnh anh hẳn là không thiếu người quan tâm."

"Được, tôi sẽ như thế." Chương Thiếu Thành mím môi, nặng nề gật đầu, "Cậu cũng đừng để ý mấy tin tức trên mạng quá. Trí nhớ của mọi người đều chỉ là ngắn hạn, qua một thời gian là họ sẽ quên hết. Cậu xem, hiện tại bọn họ lại quay sang hóng chuyện của Hạ Thư, có mới là nới cũ thôi."

"Đúng vậy, mọi người đều có mới nới cũ, chỉ có tôi vẫn mãi không hiểu được điều này thôi. Trước là do tôi quá để ý đến danh tiếng mà gây ra nhiều chuyện, sau này có lẽ tôi sẽ bước từng bước thật chắc chắn." Trải qua nhiều chuyện, Diệp Thế Tân đã suy nghĩ rõ ràng. Độ hot thật sự là một thứ không đáng tin cậy. Thứ duy nhất có thể được công chúng công nhận chính là thực lực. Hồi trước, sự nổi tiếng bất ngờ đã che mất tầm nhìn của cậu ta, bây giờ bị đẩy xuống đáy vực, cậu ta đã trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

"Còn một chuyện cuối cùng, Lý Minh Vũ không phải người tốt. Nếu được, cậu hãy tránh xa hắn ra. Còn không, hắn ta sẽ kéo cậu xuống địa ngục đấy." Lúc trước Chương Thiếu Thành không đồng ý hợp tác với Lý Minh Vũ, không chỉ vì ích kỷ, mà hơn thế là vì gã hiểu quá rõ Lý Minh Vũ là một kẻ vô liêm sỉ tới mức nào.

"Ừ, ừ, tôi biết. Tôi biết cả." Diệp Thế Tân cố gắng nặn ra một nụ cười, thoạt nhìn có vẻ khá kỳ quái. Cậu ta không dám nói nhiều, rất sợ làm lộ cảm xúc của bản thân, "Chừng nào thì anh đi?"

"Lát nữa..." Diệp Thế Tân hỏi, Chương Thiếu Thành mới sực tỉnh, thoáng nhìn qua đồng hồ, cau mày, "Vốn định ăn với cậu một bữa cơm, nhưng có vẻ không kịp rồi, để lần sau vậy."

"Được, để lần sau. Lần sau tôi mời anh. Ở bên nhau thời gian dài như vậy, tôi còn chưa mời được anh bữa cơm nào tử tế." Diệp Thế Tân tươi cười nhìn Chương Thiếu Thành, như sợ gã sẽ hối hận, nên bổ sung thêm một câu, "Cứ quyết định vậy đi."

"Được, tôi sẽ nhớ kỹ." Chương Thiếu Thành gật đầu, bỗng không biết nên nói thêm gì. Gã gãi đầu, cuối cùng chỉ đành khoát tay, chào tạm biệt, "Tôi đi trước vậy. Cậu mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Diệp Thế Tân không nghe theo. Cậu ta vẫn đứng yên tại chỗ, nghe tiếng bước chân có phần lộn xộn của Chương Thiếu Thành dần dần đi xa, mãi cho tới khi không còn nghe được nữa...

Diệp Thế Tân ngồi sụp xuống, ôm gối. Sao lại thành như vậy? Người đàn ông như vị thần trong lòng đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu ta, trong khi cậu ta lại chẳng thể giúp đỡ được gì. Ngay cả một cái ôm cũng không dám trao cho người kia, chỉ sợ để lại sự nhung nhớ.

"Thôi, về nhà đi, mình nấu mì cho cậu ăn." Diệp Thế Tân không biết mình đã ngồi trước cửa bao lâu. Tới khi một đôi chân dừng ở trước mắt, âm thanh quen thuộc cắt ngang sự ngẩn ngơ của cậu ta.

"Tôi muốn ăn mì với rau cải có được không? Thêm một quả trứng nữa!" Diệp Thế Tân nhìn gương mặt có hơi tức giận của Trần Tĩnh Vũ, tủi thân mở miệng, "Giống như ngày xưa cậu từng làm cho tôi ấy."

"Đừng làm ra vẻ tội nghiệp nhìn mình, mình đâu phải người khiến cậu đau lòng. Mau đứng lên, cẩn thận tê chân. Mình không cõng đâu đấy." Tuy giọng của Trần Tinh Vũ vẫn có chút cáu kỉnh, nhưng cậu ta vẫn đỡ Diệp Thế Tân đứng lên. Nhìn bạn mình vì tê chân mà nhăn nhó, cậu ta bèn ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho, "Cậu vẫn y như hồi nhỏ, cứ ăn mì là phải có trứng chần..."

"Đương nhiên, đã thành thói quen rồi. Nếu năm đó cậu không nấu cho tôi bát mì ấy, chúng ta sao có thể làm anh em suốt hai mươi mấy năm trời. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn là người thân của tôi." Diệp Thế Tân bùi ngùi. Nghĩ lại mới thấy bản thân đúng là tham ăn hết nấc, chỉ vì một bát mì mà tự bán mình đi.

"Ha ha, hơn hai mươi năm rồi, mình vẫn chỉ biết nấu mì thôi. Mà không ngờ chỉ nhờ một ngón nghề này mà mình thu về được một người anh em, cũng coi như đáng giá." Cuối cùng Trần Tinh Vũ cũng cười, đỡ Diệp Thế Tân dậy, đi mở cửa nhà, "Sau này không chỉ có cậu bảo vệ mình, mình cũng sẽ học cách bảo vệ cậu. Chúng ta cùng nhau phấn đấu."

"Sao bỗng dưng lại sến súa thế. Mau mở cửa đi, tôi đói bụng lắm rồi." Diệp Thế Tân bỗng nhiên nghe Trần Tinh Vũ nghiêm túc nói phải bảo vệ mình, không hiểu sao lại thấy ngại ngùng, bèn giục cậu ta mở cửa.

Trần Tinh Vũ cũng không để bụng mấy lời gắt gỏng của Diệp Thế Tân. Cậu ta cười khúc khích, lấy chìa khóa mở cửa.

"Chân vẫn còn chưa khỏi, sao đã vội vã chạy ra ngoài làm gì?" Trình Chinh đấu tranh mãi mới quyết định tới thăm Hạ Thư, không ngờ lại bắt hụt người. May nhờ có một hộ sĩ tốt bụng nói cho hắn biết là sáng sớm Hạ Thư đã xuống vườn hoa dưới lầu.

Hạ Thư khó khăn lắm mới được rảnh rỗi thế này, sao có thể ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh được. Mới cầm cuốn sách lên đóng vai thanh niên trí thức được một lúc, y đã lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền tới.

Hạ Thư ngẩng đầu lên thì thấy Trình Chinh mặc một bộ vest màu đen, đứng ngược sáng mỉm cười với mình.

"Trình tổng, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi mà tới đây vậy?" Hạ Thư ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn khuôn mặt được ánh nắng phủ lên của Trình Chinh, khoảnh khắc ấy người hắn như tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Trong giọng y mang theo chút làm nũng, "Chẳng lẽ hôm nay được nghỉ phép?"

"Tôi đâu có nghĩa vụ phải thông báo lịch trình của mình cho cậu." Trình Chinh nhìn xuống Hạ Thư. Giọng nói lạnh lùng của hắn lập tức thổi bùng ngọn lửa trong lòng y.

"Tôi..."

"Có điều..." Hạ Thư vừa định thừa nhận là do tự mình đa tình, Trình Chinh đã cắt ngang, "Nhớ tới có một tên ngốc còn đang nằm trong bệnh viện, cho nên bận đến mấy cũng đành phải tranh thủ thời gian tới thôi."

"Anh..." Đã quen bị Trình Chinh châm chọc, khiêu khích, sự dịu dàng bất chợt như vậy khiến Hạ Thư tròn xoe cả mắt. Y muốn véo bản thân thử một cái để xem có phải là mình đang nằm mơ hay không, "Anh là Trình Chinh thật hả? Hôm nay quên uống thuốc sao? Hay là đi nhầm phim trường?"

"Hạ Thư!" Từ hôm rời khỏi bệnh viện, Trình Chinh ở nhà suy nghĩ mất mấy ngày mới quyết định được. Nếu như không thể quên, vậy cứ nghe theo tiếng gọi của con tim, dù sao đời này hắn cũng xác định là mình thua dưới tay Hạ Thư rồi, "Cậu định khiến tôi tức chết có phải không? Được, được, tôi rút lại lời vừa rồi, cậu cứ ngồi ở đây đi!"

"Đừng đi!" Thấy Trình Chinh định xoay người rời đi, Hạ Thư vội đẩy xe lăn đuổi theo, không quên giải thích. "Vừa nãy tôi chỉ hơi bất ngờ vì được quan tâm thôi mà. Có gì chúng ta cứ từ từ nói!"

"Là cậu nói đấy nhé?" Đương nhiên Trình Chinh không định rời đi thật. Thấy Hạ Thư chân thành giữ mình lại như vậy, hắn quyết định khoan dung mà cho đối phương một cơ hội.