"Trình tổng, anh tìm tôi có việc gì không?"
Tiểu Phương vừa về tới công ty đã nghe nói Tổng Giám đốc muốn cậu nhanh chóng tới gặp hắn. Nhưng Tiểu Phương vào phòng được một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy sếp mình sai việc. Tâm trạng thấp thỏm của cậu càng được đà lên dốc xuống đèo. Cuối cùng Tiểu Phương đành yếu ớt mở miệng.
"…"
Bình thường Trình Chinh xem tài liệu rất nhanh, nhưng lúc này, thật sự hắn chẳng đọc được chữ gì vào đầu. Đột nhiên nghe có người gọi tên mình, hắn giơ tay định gọi Tiểu Phương đang đứng toát mồ hôi, cuối cùng lại chỉ phất tay:
"Không có gì, cậu ra ngoài đi."
Lần này thì Tiểu Phương thật sự hoảng hồn. Lẽ nào chuyện ngày hôm qua cậu tan làm sớm năm phút đã bị Tổng Giám đốc Trình biết? Không, không, dù cậu có về sớm thì Tổng Giám đốc cũng không thể nào nhìn mình bằng vẻ mặt muốn nói lại thôi như vậy được. Không phải do về sớm thì chẳng lẽ là vì sếp tổng đã biết việc yêu đương giữa cậu và Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân sao? Trời ơi! Làm sao giờ, làm sao giờ! Tối qua cậu với Tiểu Mỹ mới xác định quan hệ thôi mà."
"Tôi biết rồi thưa Trình tổng."
Mặc dù trong đầu Tiểu Phương đã diễn xong một bộ phim ngôn tình máu chó ba mươi tập, nhưng cuối cùng cậu ta cũng chỉ biết lẳng lặng gật đầu rồi đi ra ngoài. Có điều, cậu ta cũng âm thầm nhắc nhở mình, quay về phải bảo Tiểu Mỹ giữ khoảng cách khi ở công ty, cũng không thể nhờ Tiểu Mỹ nhận hộ đồ chuyển phát nữa. Như vậy quá nguy hiểm.
"Haiz!"
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Trình Chinh vứt luôn hợp đồng trong tay xuống, thở dài thườn thượt. Bộ phim trong đầu hắn cũng không hề ngắn hơn của Tiểu Phương.
Nếu hắn để Tiểu Phương đi điều tra Hạ Thư thật thì chẳng phải sẽ giống như những gì y đã nói sao? Nhưng nếu hắn không làm vậy thì Hạ Thư cũng sẽ không nói cho hắn biết, rốt cuộc khoản tiền đó là như thế nào? Cuộc đời sao mà khó khăn đến vậy!
Thôi cứ chăm chỉ làm việc trước đã! Trình Chinh nhìn đống tài liệu xếp trước mặt, quyết định rất sáng suốt rằng sẽ dùng công việc để thôi miên bản thân.
Sau buổi chia tay chẳng vui vẻ gì ở chỗ bác Trần, trong lòng Hạ Thư luôn cảm thấy hốt hoảng. Ngay cả Hạ Thư cũng không biết việc, luôn có người chuyển khoản cho y. Tại sao bọn họ lại bới nó ra? Lẽ nào bao nhiêu năm qua, Trương Trì vẫn chưa buông tha y?
Sau ngày hôm đó, top tìm kiếm trên mạng cũng yên tĩnh được vài ngày, thậm chí hai từ Hạ Thư cũng không hề xuất hiện nữa. Chuyện này chỉ khổ bộ phận Quan hệ công chúng, họ đã phải tăng ca suốt mấy ngày trời mà vẫn chẳng thấy có gì xảy ra.
Cuối cùng cả đám thật sự không chịu được nữa, Đại ma vương mới khai ân cho bọn họ về nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả, lúc bọn họ còn đang say giấc nồng thì một đoạn video quay cảnh hai người cãi nhau lẳng lặng được được chia sẻ trên Weibo. Mặc dù hình ảnh đã được làm mờ nhưng vẫn có người nhận ra, người trong video chính là Hạ Thư và Trình Phi.
Hơn nữa, còn có vài kẻ tự xưng là biết chuyện nhảy ra chứng thực, đoạn video này chính là đoạn hai người cãi nhau ở phim trường quay bộ phim mới của Đạo diễn Ngô.
Do đó, bộ phận PR mới nghỉ chưa được tám giờ đồng hồ đã lại bị gọi đến. Nhìn mắt ai cũng như gấu trúc, đến cả Đại ma vương cũng dịu dàng hơn mấy phần. Nếu không phải do bà sợ đối phương vẫn còn chiêu trò khác thì đã cho bọn họ về nghỉ rồi. Khốn kiếp, đúng là hành hạ người quá đáng!
"Tất cả lên tinh thần cho tôi. Tôi đã bảo trợ lý đi mua cà phê cho mọi người rồi. Hôm nay tôi sẽ tăng ca với các bạn. Chú ý! Qua giai đoạn này tôi sẽ cho mọi người nghỉ dài hạn!"
Khi thấy mọi người vẫn vô cùng uể oải, Đại ma vương dứt khoát đưa ra lời dụ dỗ về một chuyến nghỉ dài hạn.
"Vâng!"
Kỳ nghỉ vẫn luôn là thứ có sức hấp dẫn cực lớn. Các nhân viên vốn đang không nhấc nổi mí mắt lên, giờ nghe thấy vậy thì mắt ai nấy đều trợn to, liếc nhìn nhau đầy bỉ ổi. Họ vội vàng quay về vị trí làm việc của mình.
"Phải luôn chú ý tới tình hình trên mạng! Đừng phản kích quá nhanh! Chỉ cần đảm bảo chiều hướng dư luận luôn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta là được. Tôi muốn xem xem, đối phương còn có trò gì nữa."
Đại ma vương đã nghĩ cả tới việc đi gặp Lý Minh Vũ nói chuyện, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, bà lại từ bỏ ý định. Giờ bà chỉ hi vọng Lý Minh Vũ mau chóng tung ra hết các chiêu thức mà anh ta có trong tay.
"Chúng tôi đã rõ."
Trường phòng PR là một ngự tỷ* hơn ba mươi tuổi. Nhưng trước lời dụ dỗ của Đại ma vương, chị ta đã biến thành một cô gái ngây thơ. Do không yên tâm nên chị ta còn quay qua xác nhận một lần nữa:
(*) Ngự tỷ (御姐): là những người con gái tài sắc vẹn toàn, tính tình độc lập, kiên cường...
"Bận xong có được nghỉ dài hạn thật không sếp?"
"Có khi nào tôi nói mà không làm không? Tập trung làm việc đi!"
Đại ma vương liếc nhìn trưởng phòng PR với vẻ bất lực. Bà đành phải hứa hẹn thêm một lần nữa:
"Về phúc lợi thì trưởng phòng của mọi người đã giành lấy rồi. Nhưng khi nào được hưởng thụ nó thì phải xem mọi người."
"Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy mình như được bơm đầy máu, sống lại thế này!"
"Cảm giác như đột nhiên được tiêm máu gà ấy!"
"Mau đỡ tôi dậy, ông đây vẫn còn có thể chiến tiếp!"
Cả bộ phận PR sôi lên sùng sục sau khi chắc chắn ngày nghỉ là có thật. Ngay cả Đại ma vương cũng hiếm khi mới mỉm cười như thế.
Nhưng bộ phận PR có bị đánh chết cũng không ngờ sáng ngày hôm sau, một tin tức về Chương Thiếu Thành đã đẩy tin tức về video xuống.
Đại thiếu gia họ Chương này cũng đúng là xui xẻo, giấu vợ sắp cưới là Đồng Đồng để bao dưỡng Diệp Thế Tân làm tình nhân. Kỳ lạ nhất là sau khi chia tay với Diệp Thế Tân, anh ta còn dẫn vợ sắp cưới tới chỗ cậu ta sinh sự. Cuối cùng Chương Thiếu Thành lại giúp Diệp Thế Tân ức hiếp Đồng Đồng. Trong cơn tức giận, Đồng Đồng đã cho đăng đoạn ghi âm cảnh bọn họ đàm phán lên mạng.
Đồng Đồng: "Lần đầu gặp anh, anh mặc áo sơ mi trắng, cười rất dịu dàng. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là vừa gặp đã thương. Vì muốn sở hữu toàn bộ sự dịu dàng của anh nên tôi đã theo đuổi anh suốt bao nhiêu năm trời, thậm chí còn đánh mất cả bản thân. Cuối cùng, thứ tôi nhận được là thương tích đầy mình. Trước khi đăng Weibo, bạn bè khuyên tôi đừng vạch áo cho người xem lưng. Tôi hiểu điều đó. Nhưng tôi không muốn các người dùng lớp vỏ bọc của mình để đi hại thêm những người khác nữa. Tôi biết hành động bộc phát này của mình là có lỗi với cha mẹ, có lỗi với nhà họ Lý. Cảm ơn hai người đã hiểu cho con, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Là do tôi có mắt như mù."
Lượng thông tin quá lớn trong đoạn ghi âm khiến mọi người líu lưỡi.
"Diệp Thế Tân: Không biết hai vị tới tìm tôi có việc gì?
Đồng Đồng: Ha ha, có việc gì hả? Trong lòng cậu không biết sao? Cậu tưởng tôi dễ lừa vậy sao? Bắt tôi quay vòng vòng vậy đó hả?
Diệp Thế Tân: Cô Lý nói nặng lời rồi. Tôi chỉ là một quân cờ mà thôi. Chỉ cần hai người chơi thấy vui là được. Tôi làm sao có thể nắm quyền sinh quyền sát trong tay?
Chương Thiếu Thành: Ha ha, quân cờ? Cậu có coi mình là quân cờ sao? Cậu có nghe theo lời tôi nói không?
Đồng Đồng: Nếu các người muốn tính sổ với nhau thì đi ra ngoài, đừng ở đây khiến tôi ngứa mắt.
Chương Thiếu Thành: Cô không thể yên lặng được à?
Diệp Thế Tân: Tôi nghĩ có lẽ cô Lý vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ. Tôi và anh Chương đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, cho nên hai người có thể ra ngoài cãi nhau được không? Tôi còn phải ăn cơm!
Đồng Đồng: Không còn quan hệ? Sao thế, tan đàn xẻ nghé rồi? Thế nào, Chương Thiếu Thành ghen khi nhìn thấy bộ dạng phóng túng của cậu trước mặt người đàn ông khác à?
Đồng Đồng: Đừng nổi giận! Lẽ nào cậu dám nói nam chính trong đoạn video khiếm nhã trên Weibo lúc trước không phải là mình? May mà cậu có bộ phận PR được việc, nhớ thưởng cho bọn họ đấy.
Diệp Thế Tân: Không ngờ cô Lý còn có thời gian quan tâm tới những tin lá cải đó? Còn việc đó có phải tôi hay không thì thời gian sẽ chứng minh, không cần làm phiền cô phải bận tâm.
Chương Thiếu Thành: Không ngờ sau khi có Lý Minh Vũ làm chỗ dựa thì cánh cậu cũng cứng cáp lên không ít nhỉ?
Diệp Thế Tân: Anh Chương quá khen rồi. Giờ chúng ta đã không liên quan gì đến nhau nên đương nhiên là tôi có sao nói vậy thôi.
Chương Thiếu Thành: Hừ hừ, cậu cứ cứng đi. Tôi muốn coi xem cậu đắc chí được bao lâu. Nếu trong tay tôi không có bằng chứng thì tôi lại dám yên tâm giao cậu cho người ta sao?
Diệp Thế Tân: Anh còn giữ cái gì?
Chương Thiếu Thành: Cũng không có gì, chỉ là vài bức ảnh chụp mà cậu thích thôi. Còn nhớ lần chúng ta sử dụng đồ chơi tình thú chứ! Hay là để tôi lấy ra cho mọi người cùng nhớ lại?
Diệp Thế Tân: Anh có thể nể tình tôi đã giúp anh nhiều mà buông tha cho tôi không, chúng ta có thể chia tay trong vui vẻ được không? Tôi chỉ là một ngôi sao vô danh, không chịu nổi sự hành hạ như vậy của anh đâu.
Chương Thiếu Thành: Giờ cậu biết mình không nổi rồi hả? Cậu cũng lấy được nhiều tin tức có lợi từ chỗ tôi mà. Sao lúc đó cậu không cảm thấy mình cũng chỉ là một ngôi sao vô danh, không chọc nổi bọn tôi?
Chương Thiếu Thành: Đâu phải tôi không muốn cho cậu cơ hội, nhưng cậu đã từ chối, chạy tới chỗ Lý Minh Vũ. Cậu tưởng mình giỏi giang lắm phải không? Tôi phải khiến cậu vĩnh viễn nhớ rõ, mình là con chó của ai.
Đồng Đồng: Tự làm tự chịu
Bốp! (Diệp Thế Tân tát Đồng Đồng)
Bốp! (Chương Thiếu Thành tát Đồng Đồng)"