"Cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Họp với bộ phận Quan hệ công chúng xong thì đã 11giờ khuya, Vương Khải cảm thấy đau lòng khi nhìn đôi mắt mệt mỏi tới mức không mở lên nổi của Hạ Thư. Cuối cùng, lương tâm cũng bắt anh ta phải thả y về nghỉ ngơi.
"Tôi bảo Tiểu Lý đưa cậu về."
"Tôi muốn khuây khỏa một mình, anh cứ bảo Tiểu Lý về trước đi."
Hạ Thư nhìn đồng hồ. Mặc dù y mệt tới mức mí mắt sắp không mở ra nổi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất áp lực.
"Dù sao đi bộ cũng chỉ có mười mấy phút, không sao đâu."
Vương Khải dừng việc đang làm, ngước mắt nhìn y một cách nghiêm túc. Sau khi xác định y vẫn còn lý trí, anh ta mới mở miệng:
"Được! Nhưng cậu đừng gây ra chuyện gì cho tôi nữa đấy! Trái tim tôi mong manh dễ vỡ lắm, không chịu nổi kích thích đâu."
Hạ Thư không chịu nổi bèn phất tay:
"Anh mau về nhà đi. Về muộn cẩn thận gặp phải tên hái hoa tặc nào thì đóa hoa cúc của anh khó giữ nổi lắm đấy."
Nhìn cái bản mặt tươi cười đắc chí của Hạ Thư, Vương Khải tức giận giơ nắm đấm lên, nhưng cuối cùng anh ta cũng không ra tay. Dù sao thì anh ta vẫn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm.
Vậy nên vị quản lý vĩ đại của chúng ta chỉ đành cố nén sự uất nghẹn và không cam tâm, nhìn Hạ Thư cười toe toét rời khỏi phòng làm việc.
Hạ Thư định về thẳng căn hộ gần công ty. Nhưng hóng gió đêm một hồi, y bỗng cảm thấy cả người lại tỉnh táo ra. Y đã sớm quen với việc ra khỏi nhà là vội vã chạy tới phim trường, tới các buổi họp báo, các studio, sau đó về nhà trong tình trạng kiệt sức. Nhưng hôm nay y bỗng cảm thấy mình không có đích đến nào cả.
Hạ Thư hoảng hốt quay lại hầm gửi xe, lái xe của mình ra, dự định đi hóng gió. Ở một nơi không có ban đêm như thành phố B, lúc này vừa hay đang là giờ cao điểm. Hạ Thư cứ căng thẳng là lại vô thức lái xe rời khỏi lộ trình ban đầu. Đợi đến khi y nhận ra thì xe đã chạy sai hướng mất rồi.
Thật ra Hạ Thư không bị lạc đường, ngược lại là y biết rất rõ nơi đây. Nơi y dừng xe là một khu dân cư cao cấp gần ngoại thành, cách xa sự ồn ào của thành phố, nhưng vẫn cung cấp đầy đủ các nhu cầu sinh hoạt. Đây cũng là lý do khi đó Trình Chinh đã mua nhà tại khu vực này.
Hạ Thư cũng đã từng sống một thời gian tương đối dài trong căn hộ đó. Y ngẩng đầu theo bản năng thì phát hiện ra khung cửa sổ quen thuộc vẫn sáng đèn. Y không khỏi dụi mắt. Sau khi xác nhận một lần nữa, Hạ Thư vội vàng xuống xe, chạy tới phòng bảo vệ.
"Xin chào. Tôi muốn hỏi một câu. Chủ nhân của căn 177 bên cạnh nhà tôi về rồi sao?"
Ông cụ đang ngủ gật bị đánh thức không khỏi tức giận, quay sang lật xem ghi chép ra vào khu dân cư.
"Đúng vậy, có người ở rồi, nhưng không phải là cái người trước kia mà là một thằng nhóc ít tuổi."
Ông cụ vẫn còn có ấn tượng về chủ nhân căn hộ 117 đó. Từ sau khi cái cậu đẹp trai kia chuyển tới thì không ngừng có các cô bé tới đây hỏi thăm ông về tình hình của chủ căn hộ. Sau này ông mới nghe người ta nói, người sống ở đó là một ngôi sao.
"Cảm ơn ông."
Hạ Thư cảm ơn ông một cách lịch sự. Trong lòng y vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết câu nói của ông. Lẽ nào Trình Chinh đã thật sự đã tặng căn hộ cho người khác.
"Này cậu! Cậu cũng theo đuổi ngôi sao có phải không? Nhìn cậu cũng không còn nhỏ nữa, sao không tập trung học cái gì đó đàng hoàng xem?"
Ông cụ nhìn Hạ Thư bằng vẻ mặt thất vọng.
"Sáng mai tám giờ cậu tới đây thì có thể gặp được cậu ta đấy."
Ông cụ thấy Hạ Thư không có phản ứng gì, sợ y quá thất vọng nên đã tốt bụng để lộ cho y chút tin tức.
Nhưng hiện tại Hạ Thư không có tâm trạng để cảm nhận được ý tốt của ông cụ, y chỉ gật đầu rồi rời khỏi đó. Ông cụ tức giận đến giậm chân, chỉ đành cảm thán về việc thanh niên thời nay đúng là bất lịch sự. Cuối cùng, ông quyết định đi ngủ để bày tỏ sự bất mãn của bản thân. Có lẽ do ông quá tức giận nên chẳng mấy chốc đã ngáy o o.
"Dậy mau! Cháy rồi!.."
Sau khi Hạ Thư dùng gối đầu đập rơi cái đồng hồ báo thức thứ ba thì cuối cùng y cũng mở nổi mắt. Y cố gắng với tay lần mò lấy chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ kê cạnh đầu giường nhìn, thầm đếm đến ba.
Quả nhiên y vừa mới đếm xong thì màn hình điện thoại sáng lên. Y nhìn avatar của người gọi đến hiện lên trên màn hình là một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, lại không khỏi thở dài:
"Anh đúng giờ lắm. Hôm nay tôi muốn ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo với quẩy."
Hạ Thư không để cho đối phương có cơ hội mở miệng cho tới khi kết thúc cuộc điện thoại. Y tắt máy xong cũng không nằm ngủ nướng thêm mà ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt.
Vương Khải mở cửa, đang định nổi trận lôi đình thì thấy nghệ sĩ của mình đã sửa soạn xong, đang ngồi ngoan ngoãn ở ghế sofa cười dịu dàng với mình. Khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy da đầu mình tê dại, suýt nữa còn tưởng mình xuyên không.
"Hôm nay cậu tự giác đấy!"
Vương Khải đặt đồ đang xách trên tay lên bàn ăn. Anh ta đang định quay người đi lấy chén đĩa để dựng thì nhìn thấy nghệ sĩ của mình đã ôm bát đũa đi tới.
"Có ngày nào mà tôi không tự giác đâu."
Hạ Thư trừng người quản lý của mình một cái, chủ động lấy đồ ăn từ trong túi ra, dọn lên bàn.
"Được rồi, qua ăn đi."
Hạ Thư đã sẵn sàng. Nhìn thấy Vương Khải vẫn còn đứng ngây ra đó, y lại đứng dậy lôi đối phương ngồi xuống, còn tiện thể giúi đôi đũa vào tay anh ta.
"Hôm nay trông cậu thật sự không bình thường. Có phải cậu lại gây ra họa gì rồi không?"
Vương Khải nhìn Hạ Thư chúi mắt chúi mũi ăn sáng, không nhịn được bèn mở miệng:
"Cậu nói đi, cậu có chuyện gì cần cầu cứu tôi?"
Thấy Hạ Thư nhìn mình bằng vẻ mặt khinh bỉ, anh ta đau khổ vò đầu bứt tai suy đoán, cuối cùng đành mở miệng.
"Anh có thể đừng suy nghĩ lung tung không? Dù sao cũng có tuổi rồi."
Hạ Thư nhìn Vương Khải một cách bất đắc dĩ, sau đó khẽ thở dài:
"Lát nữa phải đến buổi họp báo, tôi có hơi lo lắng."
"Ăn nhanh lên, sắp phải đi rồi!" Có lẽ Hạ Thư cảm thấy hơi mất mặt khi thấy Vương Khải nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh. Y đập vai Vương Khải đầy thô bạo, thúc giục anh bằng giọng nói đã mất hết kiên nhẫn.
Quả nhiên, đám phóng viên giải trí không làm họ thất vọng. Đợi khi Vương Khải đưa Hạ Thư tới nơi, suýt nữa đã không chen được vào trong hội trường. Micro đã dí thẳng vào mặt Hạ Thư, khiến y muốn quay đầu bỏ chạy dù rằng trước đó tâm trạng của y còn rất tươi đẹp.
"Được rồi, mời mọi người ngồi xuống đã! Trước tiên, chúng tôi xin cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian tới tham gia buổi họp báo ngày hôm nay."
Cuối cùng cũng ngồi được vào vị trí, Vương Khải vừa chỉnh lại bộ vest đã nhàu nhĩ do bị chen lấn, vừa lấy lại vẻ lạnh lùng trên mặt, mở lời đầu tiên:
"Mấy ngày này, chúng tôi đã khiến mọi người phải lo lắng cho chuyện của Hạ Thư. Xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Thời gian tiếp theo đây, tôi sẽ giao lại cho Hạ Thư."
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây. Lúc trước tôi đã hứa sẽ có một câu trả lời cho mọi người nên mới có buổi họp báo ngày hôm nay. Tôi xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người."
Hạ Thư nở một nụ cười hoàn mỹ, thành công trấn an tâm trạng kích động của đám phóng viên. Rất nhiều người dừng xô đẩy, chờ đợi những lời nói tiếp theo của y.
"Tiêu điểm mà mọi người quan tâm những ngày này có phải về việc, video được phát tán trên mạng là thật hay giả, đúng không? Rốt cuộc tôi có phải là gay hay không, đúng chứ?"
Nhìn thấy bộ dạng của mọi người nhìn mình như sói đói rình mồi, Hạ Thư không khỏi mỉm cười.
"Trước tiên, video trên mạng đã bị cắt ghép xử lý. Lát nữa phía chúng tôi sẽ đưa ra bằng chứng trên trang Weibo chính thức của công ty. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi xem. Thứ hai chính là việc tôi có phải là gay hay không."
Nói tới đây, Hạ Thư hơi dừng lại. Khi nhìn thấy thứ mà bản thân đã dự đoán trong mắt mọi người, y mới mở miệng:
"Tôi từng nghe được một câu nói thế này: Tình yêu sẽ không đợi bạn xuất hiện với đúng người vào đúng thời điểm, vậy nên người tôi thích như thế nào, tôi cũng không biết. Người đó có thể là người có cùng giới tính với tôi, cũng có thể là người khác giới tính. Chuyện này tôi thật sự không dám bảo đảm khi chưa gặp được người ấy. Có điều, đợi sau khi tôi xác định rõ lời mách bảo của trái tim thì chắc chắn tôi sẽ nói cho mọi người biết."
Hạ Thư thấy dáng vẻ của mọi người như muốn lao lên ép cung, không khỏi cố gắng đè nén sự phiền muộn trong lòng lại mà nói tiếp:
"Thật ra, tình cảm là việc rất riêng tư. Tôi cảm thấy chỉ cần chia sẻ với người thân thiết với mình là đủ. Nhưng là một người của công chúng, mỗi hành động, lời nói của tôi đều ảnh hưởng tới rất nhiều người, ví dụ như các fan quan tâm tới chuyện tình cảm của tôi. Cho nên tôi hiểu rằng, tôi phải có một câu trả lời rõ ràng cho những người yêu quý mình."
"Nhưng tôi hi vọng câu trả lời này sẽ được nói ra vào một thời điểm thích hợp, cũng hi vọng mọi người có thể hiểu cho sự lựa chọn của tôi, cho tôi một chút thời gian, đồng thời quan tâm nhiều hơn tới tác phẩm của tôi. Cảm ơn mọi người. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói."
Hạ Thư nhìn Vương Khải. Đối phương lập tức tiếp lời, sắp xếp cho những kẻ bên dưới đang không ngừng chen lên đòi phỏng vấn: "Mọi người không phải vội, tiếp theo chính là thời gian phỏng vấn của mọi người. Nhưng để tránh làm mất thì giờ, xin các vị tuân thủ trật tự."
Vương Khải vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng nói của đám phóng viên liên tiếp vang lên.
"Hạ Thư…"
"Ảnh đế Hạ…"
"Xin hỏi…"
"Xin trả lời…"
"Im lặng! Nếu không khâu phỏng vấn sẽ phải hủy bỏ. Từng người hỏi một."
Vương Khải thấy sắc mặt Hạ Thư mỗi lúc một khó coi bèn vội vàng đứng dậy kiểm soát tình hình. Anh ta tìm kiếm trong đám đông rồi chỉ một phóng viên mà mình đã sắp xếp từ trước:
"Phía bên này hỏi trước đi!"
"Ảnh đế Hạ vừa rồi nói chỉ cần gặp đúng người thì sẽ yêu. Vậy xin hỏi Ảnh đế Hạ, anh có tiêu chuẩn gì về người mà anh cho là đúng người không?"
Phóng viên được chỉ định cười trêu tức những kẻ khác, sau đó nêu lên câu hỏi của mình.
"Câu hỏi này không dễ trả lời chút nào."
Hạ Thư bĩu môi làm bộ tủi thân:
"Đúng người? Tôi nghĩ quan trọng hơn cả là cảm giác. Tức là nhất định đối phương phải khiến trái tim tôi rung động mãnh liệt, để không uổng công tôi đã đợi người đó mười mấy năm, khiến một thanh niên trẻ tuổi đợi đến nỗi sắp trở thành ông chú tới nơi."
"Ảnh đế Hạ, mấy năm nay anh không hề có scandal, vậy tin tức lần này có khiến anh bị ảnh hưởng không?"
Câu trước vừa trả lời xong là lập tức có kẻ khác đứng lên.
"Ảnh hướng sao? Vẫn tạm ổn. Dù sao thì tôi cũng là nhân vật của công chúng, làm chuyện gì cũng đều được rất nhiều người quan tâm. Lựa chọn công việc này thì phải chấp nhận những thứ đi kèm với nó thôi."
Do họ đều là những người đã sắp đặt từ trước nên Hạ Thư trả lời rất suôn sẻ.
Chỉ có điều những phóng viên khác không chịu nổi nữa, họ muốn đập hai kẻ kia tới nơi rồi. Hỏi toàn mấy câu rẻ rách, chẳng có tính bùng nổ gì cả, rồi về làm sao viết bài? Không khéo là mất toi nửa buổi sáng.
"Ảnh đế Hạ, vừa rồi anh nói như vậy, có phải là đã gián tiếp thừa nhận anh là người đồng tính hoặc song tính không? Nhưng mọi người đều biết mấy năm nay anh không hề có bạn gái."
Khi mọi người đang sắp thất vọng thì có một người giơ biển Bạo Giải Trí đứng lên. Trong nháy mắt, mọi người đều trở nên hăng máu, vội vàng giơ micro lên. Máy ảnh cũng không ngừng chớp nháy.
Vương Khải nhìn thấy biển hiệu kia thì bỗng chột dạ. Có tính kỹ thế nào thì anh cũng không ngờ phóng viên của Bạo Giải Trí lại ngồi ngay cạnh người mà mình sắp đặt.
Mặc dù Bạo Giải Trí được xếp vào hàng ngũ các tạp chí hàng đầu nhưng rất ít minh tinh trong ngành này thích nó. Chỉ cần minh tinh nào bị nó nhắm tới thì không chết cũng bị cạo mất lớp da. Chụp ảnh, theo dõi… là những thứ bọn họ cực kỳ am hiểu, thậm chí bọn họ còn dám uy hiếp cả minh tinh.
"Có phải phóng viên này vừa mới tới không? Vừa nãy tôi đã trả lời rất rõ ràng rồi, tình yêu tới tôi sẽ không từ chối. Nếu vừa nãy anh không nghe rõ thì có thể về mở máy ghi âm ra nghe lại."
Hạ Thư từng suýt bị Bạo Giải Trí cho vào tròng bởi vậy y có ấn tượng cực kỳ không tốt về họ, nên căn bản cũng không muốn trả lời.
"Anh nói video được làm giả, nhưng trong tay tôi lại có thông tin về chuyến bay mấy ngày trước của anh. Trên này ghi rõ anh đã đáp chuyên bay tới thành phố X vào ngày 26, trùng với thời gian đoạn video này được quay lại. Người trong đoạn video là anh có đúng không?"
Đối phương hoàn toàn không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thư, lại tung ra một quả bom nữa.
Tin này vừa được tung ra, cả hội trường như muốn nổ tung. Vương Khải cũng bối rối, hiển nhiên là anh ta đã để sót về chuyện chuyến bay. Anh ta quay sang nhìn Hạ Thư với vẻ lo sợ, hi vọng y có thể ứng phó.
"Dù người trong video là tôi thì đã sao? Chuyện đó nói lên được điều gì?"
Dù tức giận nhưng Hạ Thư vẫn không quá lo lắng. Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc come out. Đã không có gì phải sợ, bởi vậy giọng nói của y cũng được nâng cao hơn.
"Tôi đã tới thành phố X, nhưng là để nghỉ ngơi. Trước đó, do không cẩn thận nên tôi đã bị thương trong khi quay Vương Giả. Cũng bởi vậy, nhân lúc không có lịch trình làm việc, tôi đã đi nghỉ để điều dưỡng sức khỏe."
Sau khi quát tên phóng viên kia, Hạ Thư thấy mọi người phía dưới đã im lặng, lúc này mới kìm nén cảm xúc lại, tiếp tục giải thích:
"Thật ra điều mọi người muốn biết chẳng có gì ngoài chuyện tôi có phải là người đồng tính hay không thôi. Đời người dài như vậy, quan trọng nhất là tìm được một người nguyện ở bên mình trọn đời, lẽ nào giới tính quan trọng đến vậy sao?"
"…"
Hạ Thư thấy mọi người vẫn rất tò mò, nhưng lại làm biếng đôi co với họ. Y nói câu cuối cùng trong buổi họp báo rồi quay đầu bỏ đi.
Câu nói này tạo nên một làn sóng bàn luận dữ dội trong hội trường. Vương Khải thì tức giận đến mức, chỉ muốn đuổi theo đập chết y. Nhưng anh ta vẫn phải ngậm ngùi đi xử lý đám phóng viên tại hiện trưởng để họ không nói linh tinh.
Bởi vì câu cuối cùng Hạ Thư nói ra chính là: "Người tôi yêu là đàn ông thì đã sao!"