Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi

Chương 20: Gặp mặt được không

"Chủ tịch Trình, đúng giờ thật đấy!" Trình Chinh và Tống Dương vừa bước vào phòng, Trương Trì liền tươi cười bước tới, nhiệt tình chào hỏi.

"Tổng biên tập Trương cũng tới rất sớm mà." Trình Chinh liếc nhìn gương mặt gầy gò của Trương Trì, nở nụ cười giả tạo.

Thật ra vẻ bề ngoài của Trương Trì cũng không tệ. Tuy hắn ta không đẹp trai như người trong giới giải trí, nhưng chiều cao lại tới tận 180cm, dáng người gầy gò. Đoán chừng do hay làm mấy chuyện chụp trộm thất đức nên cả người luôn có cảm giác âm u, khiến người khác vô cùng khó chịu.

"Mời anh Trình ăn cơm thì tôi làm sao dám đến trễ. Đương nhiên tôi phải tới sớm để hầu chuyện rồi," Có thể là do khí chất, bởi vậy lời này của Trương Trì nghe rất tự nhiên, chân thành, không nhìn ra nổi tý giả tạo, dối trá nào, "Nhớ năm đó, để được gặp Trình tổng một lần thôi, tôi mất ngủ suốt mấy ngày. Giờ được anh chủ động hẹn gặp, tất nhiên là tôi thấy xúc động rồi."

"Hôm nay có việc cần nhờ anh Trương, dĩ nhiên tôi phải chủ động rồi." Dù bây giờ đang ngồi cùng một bàn ăn với nhau, nhưng Trình Chinh vẫn chẳng có tý thiện cảm nào với Trương Trì, "Nếu là năm đó, đương nhiên tôi ghét nhất phải nhìn thấy anh rồi. Có điều sự đời hay đổi thay, ai mà lường trước được."

Trình Chinh cũng là sau này mới biết được, Trương Trì chính là tên paparazzi đã bám đuôi hắn năm đó. Tuy trong lòng khó chịu, nhưng nể mặt Phương tổng, hắn cũng không truy cứu thêm, chỉ bắt Trương Trì giao ra hết tất cả ảnh chụp hồi ấy. Có điều, hắn không biết rằng, Trương Trì đã để lại một phần quan trọng nhất.

"Trước kia là tôi sai, đã đắc tội anh nhiều rồi. Thôi thì nhân bữa cơm hôm nay, tôi mong anh xí xóa cho." Trương Trì nghe lời nói đầy hàm ý của Trình Chinh thì cười xòa.

"Tôi thuận miệng nói chút thôi. Giờ nghĩ lại về hồi đó thì thấy cũng thú vị. Hai chúng ta như mèo với chuột. Hôm nay cùng ăn bữa cơm với nhau, coi như là có duyên. Lát nữa anh phải uống thêm hai chén đấy." Trình Chinh cũng không muốn làm khó Trương Trì. Dù sao thì một kẻ nham hiểm thế này, nếu chọc phải thì rất khó mà thoát nổi.

"Được, được, chỉ cần anh Trình nể mặt, tôi nhất định phải uống thêm với anh vài chén." Trương Trì mời hai người Trình Phi vào trong, ánh mắt liếc qua Tống Dương. "Sao anh Trình không giới thiệu một chút về vị này nhỉ?"

"Tôi là Tống Dương, Giám đốc của Công ty Giải trí Phong Thượng. Hôm nay theo chân Trình Chinh tới để được làm quen với anh Trương đây." Không đợi Trình Chinh giới thiệu, Tống Dương đã mỉm cười vươn tay ra, đồng thời tự giới thiệu về mình.

"Ồ, hóa ra là Giám đốc Tống. Nghe danh đã lâu." Trương Trì đã sớm nghe nói có tin đồn rằng, quan hệ giữa Giám đốc Tống và Tổng Giám đốc Trình không đơn giản. Hôm nay vừa gặp, hắn ta đã ngửi thấy ngay mùi drama. Nếu như không phải vì ngại thân phận của hai người bọn họ, hắn ta chắc chắn đã đi đào sâu thêm.

"Ngồi trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Trình Chinh thấy ánh mắt của Trương Trì nhìn mình và Tống Dương, trong lòng thấy vô cùng phản cảm. Đôi mắt hắn tối sầm xuống, có điều vẫn cố gắng kiềm chế.

"Không biết lần này anh Trình tìm tôi là vì chuyện gì?" Mọi người mới ngồi xuống không lâu, các món ăn đã lục tục được đưa lên bàn. Thế nhưng Trình Chinh không mở miệng, Trương Trì cũng không tiện động đũa, đành phải hỏi chuyện chính trước.

"Lần trước bắt anh phải rút lại bài viết, chẳng phải tôi đang thiếu anh một cái tin trang đầu sao? Hôm nay tôi tới chính là để tặng anh một tin hot." Trình Chinh nheo mắt, quan sát Trương Trì, mất nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.

"Tin hot? Anh Trình muốn nâng đỡ người mới nào sao?" Trên đời này chẳng có bữa cơm nào mà không phải trả tiền, phản ứng đầu tiên của Trương Trì là Trình Chinh muốn nâng người mới nên mới tìm hắn ta để hợp tác.

"Không, nâng đỡ người mới thì sao cần phiền tới Tổng biên tập Trương ra tay. Muốn qua tay anh, tất nhiên phải là tin tức lớn rồi." Trình Chinh cũng học được trò khơi gợi hứng thú của người khác, không nói thẳng ra luôn. Trong lòng Trương Trì loạn cào cào, đoán chừng Trình Chinh đã biết chuyện mình cho người đi chụp trộm Trình Phi.

"Trước đó, ở trên mạng có tin tiểu sinh Trình Phi và người đàn ông thần bí cùng đi dạo phố, chắc anh cũng đã thấy rồi? Không biết là ai rảnh rỗi vậy, chụp ảnh tôi với em trai đi dạo phố thì cũng thôi, nhưng mà viết cái gì không viết, lại viết thành như vậy." Trình Chinh dừng một chút, nhìn qua Trương Trì rồi mới tiếp tục nói, "Em trai tôi chính là Trình Phi. Tôi muốn nói thẳng cho mọi người biết mối quan hệ của thằng bé với tôi, cũng đỡ mất công mọi người đoán bừa. Thế nhưng chuyện này do chúng tôi nói ra thì hơi thiếu sức thuyết phục. Tôi bèn nghĩ tới chuyện, nhờ Tổng biên tập Trương tiết lộ tin này, cũng coi như đền bù một tin hot có một không hai cho anh Trương."

"Anh Trình không muốn che giấu nữa sao?" Trương Trì đã sớm có dự định tiết lộ quan hệ của Trình Chinh và Trình Phi. Dù sao hắn ta cũng là một phóng viên coi việc tìm kiếm sự thật là nhiệm vụ của mình. Hắn ta sợ bị Trình Chinh để mắt tới, nên vẫn kiên nhẫn ém tin, không ngờ đối phương lại chủ động yêu cầu.

"Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm. Hơn nữa, ở trong giới này, đây cũng đâu còn là bí mật nữa?" Trình Chinh hơi buồn cười nhìn Trương Trì, "Trước giờ không thông báo chính thức là vì tôi nghĩ, Trình Phi chỉ mới vào giới giải trí và cũng không biết nó muốn ở trong đấy bao lâu. Bởi vậy, tôi không muốn nó chịu áp lực quá lớn. Nếu giờ nó muốn công khai, vậy thì cứ công khai thôi."

"Được, quả là một tin cực kỳ hot. Cảm ơn anh Trình đã tin tưởng." Tin tức độc nhất vô nhị này nếu có thể lợi dụng cẩn thận, không chỉ giúp cho sự nghiệp của Trương Trì mà còn giúp cho cả quan hệ của hắn ta với nhà họ Trình trở nên tốt hơn. Cuộc trao đổi này quả là quá lời. Tính ra hắn ta đã phí công buồn bã vì để tin tức về Hạ Thư chết yểu rồi.

"Nếu tôi đã cung cấp tin này cho anh thì đương nhiên là tin tưởng anh rồi. Tôi không quan tâm anh làm thế nào, chỉ có hai yêu cầu. Một là không được để cho fan chỉ trích, chỉ trích tôi hay Trình Phi đều không được. Hai là không để ảnh hưởng xấu tới sự nghiệp diễn xuất của Trình Phi."

"Được, hai yêu cầu này tôi đồng ý. Nhất định tôi sẽ xử lý tốt tin tức có một không hai này." Linh hồn sáng tác của Trương Trì đang hừng hực cháy. Hắn ta chỉ hận không thể bỏ hết mọi thứ lại, chạy luôn về công ty ngay bây giờ để mau mau xử lý tin này.

"Ừm, nếu anh Trương đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi." Trình Chinh đã tìm Trương Trì, đương nhiên biết rõ năng lực làm việc của hắn. "Giai đoạn tới nếu có gì cần chúng tôi phối hợp, anh cứ việc tìm thẳng tôi hoặc trợ lý của tôi là được.

"Được." Trương Trì không giấu nổi ý cười, lần mua bán này kể ra khá có lời, "Anh cứ chờ xem tin tức đi."

Trình Chinh hiện tại không hề nghĩ tới, quyết định của hắn ngày hôm nay vậy mà lại làm nổi lên một trận phong ba trong giới giải trí. Nếu như biết, có lẽ hắn đã không làm như vậy.

Trương Trì nhặt được món hời, không ăn được mấy miếng đã vội tìm cớ rời đi. Tống Dương nhìn mà cũng thấy kinh ngạc. Người như vậy, nếu không làm paparazzi mà làm việc khác thì không biết đã ra được bao nhiêu thành tích rồi.

"Này, có rảnh không? Gặp mặt được không?" Trương Trì vừa mới bước ra khỏi cửa nhà hàng, điện thoại di động đã đổ chuông. Hắn ta không muốn nhận cuộc gọi này lắm, nhưng tiếng chuông này lại quá quen thuộc, là nhạc chuông do chính hắn ta cài đặt riêng.

"Sao, cuối cùng cũng nhớ tới tôi hả?" Nghe giọng nói từ đầu kia, quen tới không thể quen hơn, Trương Trì bỗng nhiên hoảng hốt. Có điều cũng may hắn vừa kịp hoàn hồn lại, khẽ cười đáp.

"Ha, anh còn cần "nhớ" ra sao? Chả hận không thể cài máy theo dõi tôi mọi nơi mọi lúc còn gì. Thật đúng là nhờ phúc của anh, tới di động tôi cũng không dám dời tay." Không biết sao mà giọng nói ở đầu kia nghe có vẻ khó chịu.

"Cậu coi lại mình đi, cứ giữ cái tính đấy mãi, không thay đổi chút nào. Cứ như vậy sẽ làm tôi thấy khó xử lắm đó." Trương Trì dường như đã quen với sự hờn dỗi của người kia, giọng nói của hắn ta cũng mang theo ý vỗ về.

"Tìm anh có việc dây. Anh xem thử lúc nào tiện thì gặp mặt?" Đầu kia có vẻ đang vội, cũng không nói chuyện phiếm với Trương Trì nữa mà nêu thẳng mục đích của mình.

"Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây sao? Chủ động muốn gặp mặt tôi, hiếm thấy thật đấy, cậu làm tôi sợ quá." Trương Trì nghe thấy yêu cầu của người kia, cười ha hả như thể vừa nghe truyện cười.

"Cười cái con khỉ. Có gặp hay không, nếu không tôi tìm người khác." Tiếng cười ha hả của Trương Trì có vẻ đã chọc giận người ở đầu kia, giọng nói tăng thêm mấy phần tức giận.

"Ấy đừng tìm người khác. Chẳng lẽ tôi còn không thỏa mãn được cậu à?" Không để người kia có cơ hội tức giận, hắn ta liền vội vã báo thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi ngắt máy ngay. Hắn ta cũng không muốn ăn chửi.

Lần này đúng là song hỷ lâm môn. Trương Trì kích động tới nỗi vừa đi vừa ca hát, phóng xe nhanh hơn hẳn mọi khi.