Tần Vĩnh thở dài: “Tôi chưa từng thấy Lục Tư Nguyên có lòng với ai như thế, nói một cách khó nghe, thực ra cậu ấy có thể nuôi cậu như con chim hoàng yến, nhưng cậu ấy đã không làm thế. Cậu ấy tốn thời gian, công sức và tiền bạc đào tạo cậu, dụng ý là gì, cậu tự mình nghĩ cho kĩ.”
Lăng Hàm rất áy náy, định nói vì mình bị cảm mới ngủ quá đà, nhưng mở miệng ra lại nuốt câu giải thích vào trong. Bởi vì cậu phát hiện, quả thực mình có phần buông thả và chê bai công việc.
Cảm giác buông thả này ẩn giấu sâu trong nội tâm, không thể nào phát giác được, vì sâu trong thâm tâm Lăng Hàm không hề cho rằng mình là người phụ trách dự án. Cậu không hiểu, đa phần công việc do trợ lý làm, cậu cho rằng mình chỉ là vật trang trí; mặt khác, cậu cảm thấy mình không cần theo sát một bộ phim, chỉ cần làm tốt công việc vốn có của mình là được.
Thế nhưng lời Tần Vĩnh nói đã khiến cậu bị đả kích nặng nề, không thể ngờ rằng Lục Tư Nguyên đã chuẩn bị cho tương lai của hai người nhiều như thế, vậy mà cậu không hề đối đãi nghiêm túc.
Nhận thức này khiến cậu cảm thấy lòng mình tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Tần Vĩnh nói xong thì đi luôn, anh ta rất bận, studio có rất nhiều chuyện cần anh ta xử lý.
Lăng Hàm ngồi trên sofa rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, ngày hôm sau lập tức nghiêm túc theo dõi dự án.
Tất nhiên vì thiếu kinh nghiệm nên đa phần công việc đều do trợ lý giải quyết giúp cậu, cậu đành mặt dày theo chân học hỏi.
Ngân sách cho “Ảnh đế thị phi” là mười triệu tệ, trong đó bao gồm cả chi phí tuyên truyền, khoản tiền dùng cho quay phim chừng sáu triệu, số tiền này nằm ở mức trung bình cho các dự án phim chiếu mạng, nếu muốn làm tốt, phải sử dụng tiết kiệm.
Lúc mới sống lại, cuộc sống của Lăng Hàm khá túng quẫn, từng sầu khổ vì từng xu từng đồng, nhưng lúc đấy cần gọi xe cậu vẫn gọi, cần ra ngoài ăn cậu vẫn ra ngoài, không đến mức đối xử bạc bẽo với bản thân. Sau khi nhận vai trò người phụ trách dự án, cầm mười triệu tệ mà cậu cảm thấy mình nghèo rớt mùng tơi, chi li keo kiệt hơn hẳn.
Kiếp trước Lăng Hàm được người ta tán tụng quá lâu nên mắt cao hơn đầu, tuyệt đối không thể bảo cậu giao ra một bộ phim được chế tác thô sơ. Cậu không muốn tiết kiệm một đồng nào cho bộ phim, tất nhiên cũng tiêu luôn cát sê của mình.
Mãi mà không quyết định được đạo diễn, chuyện này là một trong những việc khiến tổ dự án âu sầu nhất. Đạo diễn mà không chọn cẩn thận thì không thể đảm bảo chất lượng cho một bộ phim; nhưng với nguồn vốn hiện tại, không thể mời nổi các đạo diễn lớn, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể xuống tay với lớp đạo diễn trẻ thôi.
“Anh Lăng, đạo diễn Vương kia không chịu tới, làm sao bây giờ?”
Sau khi gọi tới bốn cuộc điện thoại, trợ lý bất đắc dĩ nói với Lăng Hàm.
Lăng Hàm cũng không biết nên làm thế nào, cậu chỉ im lặng.
Việc chọn đạo diễn không thuận lợi, thứ nhất vì đề tài kịch bản khá nhạy cảm, thứ hai vì phát triển của diễn đàn có giới hạn, thứ ba vì tiền.
Đạo diễn muốn quay phim này rất nhiều, nhưng studio không ưng mắt, mà đối tượng được studio để mắt tới lại đưa ra đủ loại điều kiện hoặc không muốn quay, tóm lại, không với cao được, không màng tới thấp. Khó khăn lắm mới tìm được bốn đạo diễn, hơn nữa đều thông qua vòng phỏng vấn và đánh giá, vốn đã chọn Chương Lê trong số đó làm đạo diễn, thế mà vì đủ lý do, Chương Lê không tới được, tổ dự án đành mời mấy người khác.
Nhưng tin tức họ mời Chương Lê bị lộ, trong đó có hai người tính tình dở ương không muốn làm người thay thế nên từ chối, chỉ có Vương Tây chịu đến nhưng sau cùng trùng lịch cũng không đến được, vị trí đạo diễn lại bị trống.
“Cái tên Vương Tây này chẳng ra làm sao, không muốn đến thì cứ nói thẳng, đồng ý rồi nuốt lời làm chúng ta khó xử ghê!” Trợ lý nổi sùng lên.
Lăng Hàm hiểu được tâm trạng buồn bực của cậu ấy, vốn dĩ đang làm việc ngon lành ở một đoàn phim khác, thế mà sau khi điều qua đây phải làm một đống việc dù chỉ là cấp phó, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tới tay, cậu ấy không buồn bực mới lạ.
“Đạo diễn trẻ bây giờ chỉ có dở hơn chứ không có dở nhất!” Trợ lý vẫn đang càu nhàu.
Đạo diễn trẻ?
Lăng Hàm sững người, đột nhiên trong đầu hiện ra một gương mặt trẻ trung tuấn tú nhưng có phần trẻ con – Đường Tập.
Từ sau lần Đường Tập tiết lộ chuyện Chu Bắc Hiền ra tay sau lưng cậu, hai người không có thêm liên hệ gì nữa. Lăng Hàm nghĩ nên tìm một cơ hội để cảm ơn Đường Tập, nếu như cậu ấy không tiết lộ chân tướng, chưa biết chừng họ vẫn đang tưởng đối thủ cạnh tranh của “Hạ Thiên” bôi nhọ mình.
Cũng không biết gần đây cậu ấy thế nào rồi?
Có lẽ... Đường Tập là sự lựa chọn không tệ.
Đầu óc Lăng Hàm mơ hồ lóe lên ý tưởng này, nhưng cậu lập tức thấy do dự, dù sao thì Đường Tập cũng quá trẻ.
Khi đang suy nghĩ thì điện thoại của cậu đổ chuông, như có sợi dây tên duyên phận gắn kết hai người, Lăng Hàm cầm điện thoại lên, là Đường Tập gọi tới!
Lăng Hàm vội vàng bắt máy, mừng rỡ hỏi: “Đường Tập?”
“Lăng Hàm, có tiện nói chuyện không?” Thằng nhóc này không chịu gọi một tiếng anh.
“Tiện chứ! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, ban nãy tôi đang nhớ tới cậu thì cậu gọi điện cho tôi.” Lăng Hàm cười ha ha.
“Anh nhớ tôi?” Đường Tập rất kinh ngạc, âm thanh đột nhiên to hơn hẳn.
“Đúng vậy, đợt này tôi đang chuẩn bị một bộ phim chiếu mạng, đang tìm đạo diễn nên tôi nhớ tới cậu.”
Đường Tập: “... Ờm.”
Không biết có phải ảo giác của Lăng Hàm hay không, cậu cảm thấy cậu chàng có vẻ thất vọng.
Lăng Hàm nói: “Chuyện hôm ấy tôi phải cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu báo cho tôi biết hướng điều tra, chưa biết chừng bây giờ chúng tôi vẫn không biết hung thủ phía sau là ai.”
“Đã bảo không cần cảm ơn, đấy là lời xin lỗi của tôi với anh.” Đường Tập ngưng lại một lát: “Tôi sắp tốt nghiệp rồi.”
Lăng Hàm sững người, lập tức nói: “Chúc mừng chúc mừng nha, sắp thành người trong xã hội rồi.”
“Chuyện đó...” Đường Tập có phần do dự, cứ ấp a ấp úng: “Lễ tốt nghiệp của tôi vào ngay tuần sau, anh... có đến được không?”
Lăng Hàm lại sững người, trong nháy mắt nhớ ra mình từng hứa sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của cậu ấy.
“Tất nhiên rồi!” Cậu buột miệng: “Tôi đã hứa sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của cậu, tuyệt đối không nuốt lời.”
Đường Tập thở phào nhẹ nhõm: “... Tôi cứ tưởng anh quên rồi.”
“Sao mà quên được, cậu là em trai tôi, tôi nhất định sẽ đến.” Hóa ra Đường Tập gọi điện tới để mời mình tham gia lễ tốt nghiệp.
Đầu dây bên kia rất vui vẻ: “Được, tôi đợi anh nhé.”
Sau đó cúp máy.
Gọi điện thoại xong, Lăng Hàm trầm tư suy nghĩ.
Học viện điện ảnh trung ương mà Đường Tập theo học có truyền thống tổ chức lễ tốt nghiệp vào tháng năm, sớm hơn các trường khác một tháng. Cho dù Đường Tập không chủ động mời, Lăng Hàm cũng muốn tới trường của cậu.
Lễ tốt nghiệp...
Đường Tập...
Ý nghĩ mơ hồ trong lòng Lăng Hàm đột nhiên rõ ràng hẳn – cậu quyết định tới học viện điện ảnh mời Đường Tập làm đạo diễn.
Một mặt, Đường Tập vừa tốt nghiệp, căn cơ rất nông, mà cậu ấy không chịu mượn sức cha mình, như con nghé bướng bỉnh, chắc rất khó lấy được kịch bản mà quay thành phim tốt, dù gì không ai dám cầm vốn tới cho một đạo diễn vừa tốt nghiệp quay phim truyền hình. Lăng Hàm muốn giúp cậu ấy một tay, báo đáp ân tình Đường Tập từng đề cử cậu. Mặt khác, Lăng Hàm biết tường tận về Đường Tận, công nhận tài năng của cậu ấy, cậu cảm thấy vụ làm ăn này đôi bên đều có lợi, nếu bỏ qua ân tình cá nhân khác vẫn cực kỳ xứng đáng hợp tác.
Đồng thời cậu tới học viện điện ảnh trung ương còn có mục đích khác, cậu muốn chọn diễn viên mới vừa rẻ vừa ưu tú cho bộ phim của mình.