“Im đi!” Lý Tiểu Nùng nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, đanh giọng bảo: “Tôi không muốn nói chuyện với anh, đi đây!”
Nói xong cô ta cầm túi đứng lên định đi thẳng, chẳng hề có ý định nghe Lăng Hàm nói.
Lăng Hàm rất kinh ngạc, không hiểu tại sao phản ứng của cô ta lại kỳ lạ như vậy. Cô ta có thể ra ngoài, chứng tỏ đã có lòng nghi ngờ Chu Bắc Hiền, nhưng khi cậu nói đến chuyện Chu Bắc Hiền thì cô ta lại tỏ thái độ từ chối lắng nghe.
Lăng Hàm không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô ta.
“Cô không tin hai người họ là tình nhân sao?” Lăng Hàm tiếp tục cố gắng: “Tôi có ảnh của họ.”
Lý Tiểu Nùng chẳng buồn nhìn đã đi mất.
Lăng Hàm đứng thẳng dậy: “Tại sao cô không chịu tin anh ta thích đàn ông?”
Lý Tiểu Nùng đi thẳng một nước, không hề quay đầu lại.
Lăng Hàm nhíu chặt đôi lông mày, không hiểu tại sao Lý Tiểu Nùng không chịu tin sự thật này, chẳng lẽ Chu Bắc Hiền chuốc thuốc mê cô ta rồi?
Người trong quán cà phê bắt đầu chú ý tới chỗ cậu vì tiếng cãi cọ ban nãy, Lăng Hàm vội vàng đeo kính râm lên, nhanh chóng trả tiền rồi rời khỏi đó.
Không thuyết phục được Lý Tiểu Nùng, Lăng Hàm không cam lòng, khi ra ngoài, cậu gọi cho Âu Dĩnh: “... Nhờ cô một chuyện này nhé, điều tra thử xem tại sao Lý Tiểu Nùng thích Chu Bắc Hiền và tin tưởng hắn đến thế giúp tôi với.”
“Được, chuyện này nhất định tôi sẽ giúp cậu điều tra rõ ràng.” Âu Dĩnh đồng ý vô cùng thẳng thắn.
Lăng Hàm day day thái dương, có phần không vui.
Mọi thứ khác xa dự tính của cậu, cậu tưởng rằng sau khi nghe lời kể của mình, Lý Tiểu Nùng sẽ dao động, bây giờ xem ra không ổn, cô ta hoàn toàn không chịu nghe. Rất kỳ lạ.
Chuyện của Tưởng Nghị cũng chưa giải quyết xong.
Lăng Hàm phiền lòng lái xe trên đường, thấy sắc trời dần tối mới đành lái xe về nhà.
Sau khi vào cửa, cậu hy vọng Lục Tư Nguyên đi tiệc xã giao chưa về, thế nhưng chắc chắn hôm nay là ngày đen đủi của cậu, Lục Tư Nguyên đang ở nhà.
Lăng Hàm vừa vào cửa, Đại Bạch vốn đang rúc người trong góc sofa nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó bật dậy như nhìn thấy người thân, chạy bước nhỏ đến trước mặt cậu, hai chân trước quýnh quáng chồm lên người Lăng Hàm.
“Suỵt...” Lăng Hàm nhỏ giọng ra hiệu cho chú chó Husky đang vẫy đuôi vui mừng kia đừng tạo ra âm thanh quá lớn.
Ánh đèn sáng trưng, Lục Tư Nguyên đang quay lưng với họ, tập luyện trong phòng gym.
Lăng Hàm rón rén định lẩn vào phòng ngủ, nhưng chưa kịp vào đó thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên sau lưng: “Về rồi à?”
Lăng Hàm cứng đờ người, cậu quay lại, nở nụ cười lấy lòng.
Lục Tư Nguyên vừa dùng khăn bông lau mồ hôi vừa đi về phía cậu, anh mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp rắn chắc và gọn ghẽ phủ đều lên khung xương, các khối cơ rất rõ ràng, vừa nhẵn nhụi vừa bóng láng.
Đầu óc Lăng Hàm xoay chuyển rất nhanh, thoáng chốc đã soạn ra được từ ngữ.
“Em ở nhà Tưởng Nghị...”
Cậu vừa mở lời, Lục Tư Nguyên đã nói: “Vì chuyện ‘Kế hoạch nhền nhện’ à?”
Lăng Hàm sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra Lục Tư Nguyên đã biết tất cả mọi chuyện. Nghĩ cũng đúng thôi, tuy rằng Lục Tư Nguyên không ở GMG, nhưng người khác chắc chắn sẽ nói với anh chuyện xảy ra ở cuộc họp trù bị sáng nay.
Cậu thở dài một hơi, gật đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Em đã từ chối tham gia ‘Kế hoạch nhền nhện’ rồi, anh sẽ không giận chứ?”
Câu hỏi này có vẻ bất chấp đạo lý, tiền trảm hậu tấu, làm xong chuyện rồi mới trưng cầu ý kiến, cho dù anh giận thì có thể làm gì được?
Quả nhiên, Lục Tư Nguyên nói: “Tất nhiên anh thấy tức giận.”
Lăng Hàm cúi đầu nhìn mũi chân mình, tỏ vẻ bản thân đã kiểm điểm sâu sắc.
Lục Tư Nguyên đứng bên cạnh đưa tay bóp cằm Lăng Hàm ép cậu ngẩng đầu lên: “Nhìn anh này.”
Lăng Hàm đành phải ngẩng đầu lên.
“Anh giận vì xảy ra chuyện lớn như thế mà em không chịu nói với anh ngay lập tức.”
Lăng Hàm chớp mắt, cảm giác như suy nghĩ của Lục Tư Nguyên không khớp với dự tính của cậu.
“Nói cho anh biết, hôm nay em đã làm những gì?” Giọng điệu của Lục Tư Nguyên vô cùng nghiêm túc.
“Không có gì...”
“Nói cho anh biết.”
Lời nói mạnh mẽ khiến Lăng Hàm không dám lừa anh thêm nữa, đành thành thật khai báo tất cả hành trình của mình.
Nghe cậu kể xong, Lục Tư Nguyên hỏi: “Cho nên em cảm thấy thẹn với anh mới không dám nói? Muốn một mình giải quyết hết vấn đề?”
Lăng Hàm do dự trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu.
“Lăng ngốc.” Lục Tư Nguyên cao giọng.
Toàn thân Lăng Hàm co rúm, bây giờ cậu biết rồi, mỗi khi Lục Tư Nguyên gọi cậu “Lăng ngốc” chứng tỏ anh đang giận dữ hoặc muốn nhấn mạnh trọng điểm, nên cậu nhìn Lục Tư Nguyên đầy căng thẳng.
“Anh cần phải chỉnh đốn lại lối tư duy của em, cách làm của em như vậy là không đúng. Khi xảy ra chuyện, một người đàn ông có trách nhiệm quả thực cần phải suy nghĩ tự mình giải quyết vấn đề, không gây phiền phức cho người khác, nhưng...” Lục Tư Nguyên ngừng lại, anh nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Hàm: “Đừng quên em đã kết hôn rồi, chúng ta đã sớm hòa thành một, xảy ra bất cứ chuyện gì, em nên báo ngay cho anh biết để anh giúp em, chứ không phải ôm phiền muộn một mình.”
Lăng Hàm kinh ngạc chớp mắt.
Lục Tư Nguyên vuốt ve cằm cậu, đầu ngón tay chai sần mang theo cảm giác thô ráp: “Anh là chồng em, em không dựa vào anh thì dựa ai đây?”
Lăng Hàm thanh minh: “Em... tâm trạng em không tốt.”
Lục Tư Nguyên nhướn một bên lông mày, “hửm” một tiếng: “Tâm trạng không vui nên không muốn gặp anh à? Bảo bối, tâm trạng không vui em càng nên gặp anh mới phải chứ, em lại quên anh là chồng em à? Có ưu tư gì thì trút lên người anh, đừng nín nhịn trong lòng, chỉ có mấy kẻ độc thân đáng thương mới làm như vậy thôi.”
Lăng Hàm sững người, lập tức lộ vẻ thẹn thùng, quay đầu đi chỗ khác, trên gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng.
Lục Tư Nguyên buông tha cho chiếc cằm của cậu, đổi thành vòng tay ôm eo, siết nhẹ một cái, cưỡng ép kéo cậu vào lòng mình.
Lồng ngực rắn chắc, cơ thể vừa tập thể thao tản ra nhiệt độ nóng bỏng, mùi mồ hôi rất nhạt phảng qua cánh mũi, hơi thở vương vấn hormone đàn ông nồng nàn khiến trái tim Lăng Hàm như bay bổng.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
“Được rồi, có thể nói cho anh biết rốt cuộc em đang phiền lòng chuyện gì chưa?” Giọng Lục Tư Nguyên trầm mà hơi khàn.
Lăng Hàm đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, tình huống này rất giống một đứa trẻ gặp phải chuyện bất trắc, cuối cùng cũng chịu buông bỏ vẻ đề phòng trước mặt người thân nhất, tủi thân đến mức suýt bật khóc.
Tất nhiên Lăng Hàm không thể khóc được, chỉ là khao khát muốn trút bầu tâm sự không thể nào kiềm nén nổi, cũng không muốn tiếp tục giả như mình rất kiên cường và không quan tâm nữa.
“Tưởng Nghị bơ em...” Cậu chủ động dúi đầu vào ngực Lục Tư Nguyên, tủi thân nói: “Em thực sự không biết em đã cướp vai của cậu ấy...”
“Anh không biết cậu ấy đã thay đổi thế nào đâu, cứ như khác hẳn với trước kia ấy! Em lo cho cậu ấy lắm!”
“Em muốn tham gia một bộ phim điện ảnh khác sau khi từ chối ‘Kế hoạch nhền nhện’, thế mà bộ phim đó lại do tập đoàn Lý Thị đầu tư, không chịu cho em đóng...”
“... Bực quá đi mất!”
Cậu lầm bầm than vãn, Lục Tư Nguyên không nói năng gì.
Từ khi biết tin Lăng Hàm từ chối vai diễn trong “Kế hoạch nhền nhện”, anh đã rất muốn hỏi cái tên này đang làm gì thế; anh đã đợi cậu chủ động báo cáo, thế mà đợi tới đợi lui chẳng hề có tin tức. Cả một buổi chiều cậu không hề liên lạc, tới tối mới lén lén lút lút mò về.
Nói thật lòng, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Hàm về nhà, với tính cách trước đây của Lục Tư Nguyên, anh rất muốn mắng cậu một trận lên bờ xuống ruộng, dạy dỗ tên ngốc khiến người ta không thể yên tâm này.
Nhưng anh đã kiềm chế được.
Từ kinh nghiệm trước đó, anh biết Lăng Hàm vẫn còn giữ rất nhiều thói quen khiến anh không vui, ví dụ như quá độc lập, không muốn làm phiền người khác, xảy ra chuyện gì cũng muốn tự giải quyết, chỉ đến khi không giải quyết nổi mới nói ra.
Vừa nghĩ đến đây thôi anh đã thấy giận, cậu coi người chồng như anh là vật trang trí sao?