Chu Thành nhếch môi thành một nụ cười gian xảo nữa, hơi cúi người, đến gần mũi của Lăng Hàm, trầm giọng bảo: “Nói ra thì, tôi nên cảm ơn em mới phải, nếu như không nhờ lý do của em, tôi cũng không lấy được ‘Kế hoạch nhền nhện’ đâu.”
Lăng Hàm “à” một tiếng, những điều Chu Thành nói quả thực cậu không rõ lắm. Nói như thế, Chu Thành chỉ lợi dụng vấn đề giữa cậu và Lục Tư Nguyên để làm khó Chu Bắc Hiền, chứ không phải ra mặt vì cậu?
Cậu nhìn Chu Thành bằng ánh mắt hoài nghi, thế nhưng không nhìn được chút dấu tích gì từ đôi mắt thâm sâu đó.
Chắc là... mình tự đa tình thôi.
Lăng Hàm thấy hơi lúng túng.
“Nói ra thì, mấy hôm trước tin đồn của em với Lục Tư Nguyên nổ ra, làm tôi tưởng hai người định công khai quan hệ.” Chu Thành nói: “Hóa ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi.”
Lăng Hàm gãi đầu: “Cũng không tính là giả, chúng tôi... sắp kết hôn rồi.”
Biểu cảm của Chu Thành nhanh chóng đông cứng lại, rồi cũng nhanh chóng mỉm cười: “Kết hôn? Em và Lục Tư Nguyên?”
Đôi mắt Lăng Hàm nhìn anh ta không chớp, cậu gật gật đầu: “Chắc cũng trong thời gian gần thôi.”
Thực ra cậu không chắc chắn Lục Tư Nguyên có còn muốn kết hôn với cậu không, lần trước ở nhà họ Lục đã làm anh tổn thương, đến giờ vẫn không chịu nói chuyện, nhưng điều này không trở ngại gì đến việc cậu dùng chuyện này để thử Chu Thành một phen.
Cậu biết cách làm của mình không ổn lắm, nếu như Chu Thành thực sự thích cậu, lời này chắc chắn như cầm dao đâm vào tim anh ta; tất nhiên, nếu như Chu Thành không thích cậu nữa, vậy thì hoàn toàn không sao.
“Chúc mừng em.” Chu Thành cười, vươn tay vỗ vai Lăng Hàm, có phần cảm khái: “Không ngờ hai người thực sự ở bên nhau, cũng may mà tôi đã buông tay, nếu không chắc chắn không thể tham gia hôn lễ của hai người rồi. Đã định ngày cưới chưa?”
Biểu cảm của Chu Thành rất tự nhiên, cũng rất thoải mái, cuối cùng Lăng Hàm cũng buông được tảng đá lớn trong lòng – xem ra anh ta đã từ bỏ rồi.
“Vẫn chưa.”
Chu Thành nói: “Khi nào kết hôn nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ gửi quà mừng, cho dù không thể thành người yêu cũng có thể làm bạn mà.”
“Tôi sẽ báo.”
Lăng Hàm nói, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi vọng từ trên cầu thang xuống: “Chu Thành.”
Giọng nói này nghe hơi quen.
Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đeo kính, mặc vest, đứng ở bậc thang của tầng trên, toàn thân toát ra hơi thở của người trí thức. Người đàn ông kia mỉm cười với Lăng Hàm.
Lăng Hàm vội vàng gật đầu đáp lễ.
Chu Thành nghe thấy giọng nói cũng ngẩng lên, biểu cảm trên gương mặt lập tức phấn chấn hẳn, nhanh chóng nói với Lăng Hàm: “Tôi còn có chuyện khác, đi trước nhé.”
Lăng Hàm gật đầu.
Chu Thành cười vội vã đi về phía người đàn ông kia: “Sao đã đến rồi.”
Người đàn ông kia cười: “Tôi không thể đến được à?”
“Tất nhiên là có thể, giáo sư Đàm có thể đến bất cứ lúc nào, ha ha.”
Lăng Hàm sững người, biểu cảm phấn khởi ấy... dường như lâu lắm rồi không xuất hiện trên gương mặt của Chu Thành.
Người đàn ông đó là ai vậy?
Lăng Hàm nghi hoặc nhìn hai người nói nói cười cười bước qua cửa kính lớn của GMG, còn mình xoay người đi xuống bậc thang, đột nhiên nhớ ra đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó – trong điện thoại.
Người đàn ông mà cậu đã nghe thấy giọng khi nhận điện thoại giúp Chu Thành, người đàn ông đã đón Chu Thành từ bệnh viện...
Nhân vật lớn như Chu Thành, khi yếu đuối nhất sẽ giữ ai ở bên cạnh?
Lăng Hàm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng. Chu Thành đã có đối tượng mới, chắc đây là tin tức tốt nhất mà cậu nghe được trước khi năm nay kết thúc.
GMG giao dự án quan trọng như thế cho Chu Thành, chứng tỏ Chu Chấn Nam đã bắt đầu coi trọng bồi dường đứa con trai lớn mà ông ta không thích rồi, có phải có nghĩa là trong cuộc tranh đấu của hai anh em nhà họ Chu, bây giờ Chu Thành đang chiếm ưu thế?
Bị kích thích, Lăng Hàm như có quỷ thần sai khiến lại nhấn số gọi Lục Tư Nguyên. Giờ khắc này cậu rất muốn nghe giọng anh, cho dù cãi nhau cũng được, nhưng vẫn không thể kết nối.
Cảm giác thất vọng trào lên, Lăng Hàm không thể kìm được suy nghĩ, có phải Lục Tư Nguyên muốn chia tay với cậu không?
Nếu như không phải, tại sao không chịu cho cậu cơ hội để trò chuyện, để giải thích?
Nếu là phải...
Trái tim Lăng Hàm thắt lại.
Từ hôm xích mích đến giờ đã lâu lắm rồi, thời gian này nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng một câu cũng không nói, không phải dấu hiệu tốt...
Anh thực sự muốn chia tay với cậu sao?
Vừa nghĩ vừa đi xuống, cậu đột nhiên không muốn về nhà sớm nữa, dù sao về đến nhà cũng trống vắng vậy thôi, chẳng có chút hơi người, cậu bèn gọi điện thoại cho Tưởng Nghị, hẹn cậu ta ra ngoài chơi.
“Được chứ được chứ.” Tưởng Nghị hứng khởi đồng ý. Lăng Hàm đợi ở GMG một lát, đợi Tưởng Nghị hoàn thành xong việc sẽ đi xe tới con đường đầy quán bar ở khu phía Tây.
“Trước kia hẹn cậu cũng không ra, sao hôm nay rảnh thế, anh Lục đâu?” Tưởng Nghị hỏi.
Lăng Hàm khoát tay: “Anh ấy đi Yên Thành rồi, có tôi là rảnh phát sợ thôi.”
Tưởng Nghị cố tình lắc đầu than thở: “Hóa ra vì không có ai bên cạnh mới nhớ tới tôi, cái thứ có dị tính... à không, có người tình đồng tính quên bạn!”
Lăng Hàm cười: “Rồi rồi rồi, hôm nay tôi đãi, được chưa?”
“Thế còn tạm được.” Tưởng Nghị vui mừng.
“Ban nãy làm gì mà xuống lâu thế?”
Tưởng nghị đáp: “Cậu không biết hả? ‘Kế hoạch nhền nhện’ đang tuyển người đấy.”
Lăng Hàm sững sờ: “Kế hoạch nhền nhện.”
Tưởng Nghị nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc, cậu ta giải thích: “Nói cho chính xác hơn là hội nghị trù bị, hôm nay tôi cũng được mời, không uổng công tôi tốn hết tâm tư để thể hiện. Tôi sắp đầu ba rồi, có thể nào cũng phải gắng một phen, hôm nay được hội nghị trù bị chọn, tôi còn phải cảm ơn cậu đấy.”
“Cảm ơn tôi?” Lăng Hàm kinh ngạc chỉ vào mũi mình, không thể ngờ rằng Tưởng Nghị sẽ cảm ơn mình. Đợt này quá nhiều việc, đến cả cơ hội gặp mặt Tưởng Nghị cũng rất ít, càng không nói đến việc thảo luận chuyện công việc. Ngoài đời Lăng Hàm cũng muốn giúp Tưởng Nghị, hy vọng cậu ta có thể thực sự nổi lên. Nhưng, thứ nhất là hiện tại công việc của hai người không có điểm chung, thứ hai là Tưởng Nghị cứ như bị gắn lời nguyền sau lưng vậy – có làm cách nào cũng không nổi được!
“Đúng vậy, cậu là bạn tôi, tôi nhìn cậu từng bước tiến lên, biết được quá trình đó khó khăn thế nào, phải chịu đựng áp lực tới cỡ nào, cho nên tôi cũng buông lỏng, quyết định buông tay phấn đấu một phen.” Tưởng Nghị đùa: “Học cậu, không cần thể diện.”
Lăng Hàm: “...”
Lăng Hàm: “Thích chết thì cứ nói thẳng, tôi rất bằng lòng giúp cậu thực hiện nguyện vọng của mình.”
Tưởng Nghị vội vàng nói: “Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi nói không cần thể diện không có ý xấu đâu.”
Cậu ngừng lại đôi chút, nghiêm túc nói: “Làm nghệ sĩ cần nhất là phải rộng lượng, năm đó khi còn ở trường giáo viên đã dạy rồi, nhưng đa số mọi người vẫn không bỏ được thể diện, giống như cậu năm đó bị dồn vào đường cùng mà con đường về sau lại càng ít, phải hy sinh mới có hồi đáp, người khác bỏ ra tiền tài thế lực, còn mấy kẻ không tiền không quyền như chúng ta mà không muốn đánh đổi bằng thân thể, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách không cần thể diện nữa.”
Lăng Hàm hơi sững sờ, sau đó bật cười.
Tưởng Nghị nói rất hài hước, nhưng bên dưới vẻ hài hước ấy chẳng phải là sự bất đắc dĩ cùng cực hay sao. Cũng không biết kiếp trước Tưởng Nghị đã làm gì, kiếp này rõ ràng yêu tha thiết giới giải trí, còn cố gắng hơn bất kì ai, hình tượng, khí chất, tính cách cũng rất nổi bật trong cái giới mà trai xinh gái đẹp nhiều như mây trời, thậm chí GMG và bạn bè khác cũng sẵn lòng giúp cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không nổi được, như một bài toán hóc búa.
Khiến người ta khó hiểu cực kì.