Lăng Hàm rất hiểu suy nghĩ của hai người lớn trong nhà, cậu an ủi: “Bây giờ khoa học rất phát triển, chuyện con cái chắc chắn sẽ được giải quyết, con cũng muốn nhìn xem con của Tư Nguyên trông như thế nào, chắc hẳn rất đáng yêu. Con vừa thấy hình ảnh hồi nhỏ của Tư Nguyên đã muốn bế ẵm rồi, tương lai nếu con của Tư Nguyên ra đời, con nhất định sẽ muốn bế.”
Nói xong cậu còn mỉm cười.
Câu nói của cậu khiến ba người còn lại trong phòng ăn đều sững sờ, qua một lúc, Lục Tư Nguyên mới bảo: “Em không giận à?”
“Tại sao em phải tức giận?” Lăng Hàm không hiểu gì. Những lời cậu vừa nói đều là lời thật lòng, cậu thực sự mong chờ đứa con của Lục Tư Nguyên, cũng trông mong đứa con của mình, tất nhiên, không hề cưỡng cầu.
Mẹ Lục cũng mỉm cười: “Tiểu Lục, con phản ứng quá khích rồi, Tiểu Lăng hiểu chuyện hơn con nhiều.”
Lục Chính Phi hừ một tiếng, nhưng sắc mặt đã đỡ hơn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng ăn cuối cũng tan bớt, Lăng Hàm coi như đã qua ải.
“Nói chuyện lâu như thế, đồ ăn nguội cả rồi, nào, Tiểu Lăng, ăn con tôm đi.” Mẹ Lục gắp cho Lăng Hàm một con tôm tít, Lăng Hàm hoảng hốt, vội vàng cảm ơn bà.
Nói thật lòng, nếu bảo bữa cơm này vui vẻ thì không phải nói thật, toàn bộ quá trình vô cùng căng thẳng, tập trung tinh thần, nhưng Lăng Hàm vẫn có thể cảm nhận được thiện ý của mẹ Lục và dấu hiệu “nhũn” từ từ của cha Lục. Ít nhất sự việc này cũng đi theo hướng tốt, cho nên về tổng thể cậu vẫn vui.
Đang ăn, Lục Tư Nguyên đột nhiên long trọng tuyên bố cùng cha mẹ anh: “Qua một thời gian nữa con với Lăng Hàm sẽ qua Mỹ kết hôn.”
Lăng Hàm suýt nữa cắn phải lưỡi, mẹ ôi, có thể đừng nói những chuyện trọng đại như thế này trong giờ cơm không anh?
Cậu hoảng hồn liếc nhìn phản ứng của cha mẹ Lục, nhưng điều khiến cậu thấy lạ là, hai người này không có vẻ quá kinh ngạc. Lăng Hàm nghĩ kĩ là biết ngay chắc chắn Lục Tư Nguyên đã nói chuyện này trước rồi, cho nên hai vị phụ huynh không thấy bất ngờ.
Lăng Hàm: “...”
Cha Lục, ban nãy chú còn nổi trận lôi đình không đồng ý cho con trai chơi gay mà, sao bây giờ đã đồng ý cho con trai kết hôn đồng giới? Lập trường của chú hơi dễ lung lay rồi đấy!
Ít nhất... ít nhất cũng phải phản đối, phải bày tỏ ý kiến chút chứ!
Lăng Hàm điên cuồng gào thét trong lòng, tiếc rằng cha Lục không nghe được tiếng lòng cậu, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nổi nóng gì thêm.
Mẹ Lục bảo: “Nếu đã thích thì quyết định thôi, tuổi tác không phải nhỏ bé gì, nên kết hôn rồi. Lăng Hàm người ta đi theo con, đừng phụ lòng người ta đấy.”
Lục Tư Nguyên trịnh trọng bảo: “Con sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Mẹ Lục hỏi: “Địa điểm tổ chức hôn lễ đã chọn chưa?”
Lục Tư Nguyên trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
Mẹ Lục gợi ý: “Lần trước có cô con gái của một người bạn tổ chức ở Monaco bên châu Âu, mẹ thấy chỗ đó cũng khá đấy.”
Lục Tư Nguyên đáp: “Có thể suy xét ạ, tạm thời chúng con chưa quyết định địa điểm, bây giờ vẫn còn một số công việc chưa hoàn thành, phải xem lịch trình thế nào.”
Lục Chính Phi không nói năng gì.
Lăng Hàm: “...”
Ơ đợi đã, chuyện gì mới xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên lại bàn chuyện hôn lễ ở đây? Tiến độ này là sao vậy? Sao tôi không hiểu gì hết?
Mẹ Lục nói tiếp: “Quyết định được địa điểm thì nói với mẹ, mẹ sẽ sắp xếp, có thể đặt quần áo trước, ngày mai mẹ sẽ nhờ người bạn làm thiết kế của mẹ, cô ấy làm được lắm.”
Lục Tư Nguyên đồng ý: “Được ạ...”
Lăng Hàm: “Đợi đã!”
Một tiếng hét to cắt ngang cuộc trò chuyện nhiệt tình của hai mẹ con, cả ba đồng loạt quay đầu nhìn cậu chằm chằm.
Lăng Hàm run rẩy nói: “Hôn lễ... chuyện hôn lễ sau này bàn tiếp, chuyện này, chuyện này...”
“Không phải sắp kết hôn rồi sao, nếu không chuẩn bị sớm, đến lúc đó không kịp đâu.” Mẹ Lục nói.
Ánh mắt của Lục Tư Nguyên sắc bén đến mức gần như ép buộc người ta.
Lăng Hàm thấy da đầu mình tê dại, cậu nuốt nước miếng, cố gắng chống lại ánh mắt như dao găm của Lục Tư Nguyên: “... Vẫn chưa kết hôn mà, đến lúc đó rồi tính.”
“Không thể nào, hôn lễ bắt buộc phải làm trước.”
Lăng Hàm nghĩ tới nghĩ lui, không dám nhìn vào mắt Lục Tư Nguyên, sau cùng bật ra một câu nguy hiểm như cái chết cận kề: “Con vẫn chưa nghĩ xong.”
“Hửm? Vẫn chưa nghĩ xong địa điểm hả? Không sao, có thể dành vài ngày từ từ suy nghĩ...” Mẹ Lục nói.
Lăng Hàm chỉnh lại: “Con vẫn chưa nghĩ xong có muốn kết hôn hay không.”
Phòng ăn lập tức im lặng như tờ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Tư Nguyên lập tức đưa Lăng Hàm rời khỏi nhà, cha mẹ Lục cũng không cố nài.
Lục Tư Nguyên đóng cửa xe rầm rầm, lái xe ra khỏi hầm, đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng xông ra ngoài, cảm giác nhanh hơn chút nữa là có thể xông luôn ra khỏi Trái đất.
Lăng Hàm rụt người trên ghế lái như con đà điểu, không dám hé răng.
Cậu cũng không biết mình làm sao nữa, khi ấy ở nhà họ Lục, nghe thấy mọi người thảo luận chuyện kết hôn, nhìn thấy gương mặt càng lúc càng sa sầm của cha Lục, cậu đột nhiên cảm thấy áp lực vô cùng lớn, vô thức muốn trốn chạy.
Cũng chẳng phải ghét bỏ gì Lục Tư Nguyên, hai người cũng không có mâu thuẫn gì, càng không có ai chen ngang, cậu chỉ cảm thấy quá đường đột.
Có lẽ khi ấy căng thẳng quá, vô thức lựa chọn trốn tránh.
Kết quả tất nhiên là chọc điên Lục Tư Nguyên, vội vàng ăn cơm xong, anh rời đi mà mặt dài thuỗn.
Lăng Hàm vừa cảm thấy mình làm như thế không quá ổn, vừa cảm thấy tủi thân, cậu nghĩ chuyện như kết hôn là chuyện từ từ, cái gì phải đến sẽ đến, tác phong làm việc nhanh chóng quyết đoán như sấm rền gió giật của Lục Tư Nguyên khiến cậu thấy vô cùng áp lực.
Lén nhìn Lục Tư Nguyên, người kia mím môi, sau khi ra khỏi nhà họ Lục, anh chưa nói một câu nào, trên gương mặt tuấn tú phủ đầy mây đen, chỉ thiếu nước viết vài chữ thật to lên mặt – anh không vui, đừng chọc vào anh.
“... Tư Nguyên, lái chậm thôi.” Lăng Hàm gọi một tiếng, Lục Tư Nguyên không để ý đến cậu.
Lăng Hàm gọi thêm tiếng nữa, Lục Tư Nguyên vẫn không để ý tới cậu.
Lăng Hàm im lặng trong chốc lát rồi không nói gì thêm.
Chiếc xe chạy rất nhanh, Lăng Hàm nuốt nước miếng, run sợ khiếp đảm, vô thức túm lấy đai an toàn.
Chắc vì chú ý tới động tác này của cậu mà Lục Tư Nguyên giảm tốc độ lái xe xuống một chút.
Cuối cùng, Lăng Hàm cũng thở phào.
Suốt quãng đường một tiếng đồng hồ trên xe, Lục Tư Nguyên không nói với Lăng Hàm một câu nào, khi đến bên dưới căn hộ của Lăng Hàm, cậu xuống xe rồi Lục Tư Nguyên cũng không lên nhà cùng cậu, chẳng nói chẳng rằng lái xe đi mất.
À, sau cùng Lục Tư Nguyên có bỏ lại một câu: “Em đúng là đồ ngu ngốc!”
Hai ngày sau đó, Lăng-ngu-ngốc không nhìn thấy Lục Tư Nguyên, gọi điện thoại anh cũng không bắt máy.
Lần này chắc Lục Tư Nguyên giận lắm rồi.
Lăng Hàm thấy hơi buồn bực.
Cậu muốn xin lỗi Lục Tư Nguyên cũng không có cơ hội, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, suốt cả quá trình cậu là người bị ép buộc, hoàn toàn ở trong trạng thái bị uy hiếp. Cảm giác đó khiến người ta vô cùng không thoải mái, như thể mình bắt buộc phải nghe lời dặn dò của Lục Tư Nguyên, không có quyền chủ động, xin lỗi rồi lại cảm thấy tủi thân.
Cậu và Lục Tư Nguyên mới chính thức hẹn hò được hai ba tháng, trong thời gian ngắn như thế đã đòi kết hôn, đúng là kiểu hôn nhân chớp nhoáng mà!
Cậu chắc chắn mình thích Lục Tư Nguyên, Lục Tư Nguyên cũng thích mình, nhưng từ đầu đến cuối Lăng Hàm không hề có cảm giác an toàn. Khi không nhắc đến chuyện kết hôn thì cậu không nghĩ, mà một khi nhắc tới rồi, không hiểu sao trong đầu Lăng Hàm luôn hiện ra cảnh tượng mấy lần Lục Tư Nguyên đuổi cậu ra khỏi nhà.
Kiếp trước không phải bạn bè mà là đối thủ; kiếp này tuy có duyên được ở bên nhau, nhưng tính cách của hai người quá đối nghịch, từ khi Lăng Hàm với Lục Tư Nguyên sống chung, hai người cãi nhau như cơm bữa. Tuy là cãi tới cãi lui rồi vẫn làm lành, nhưng chưa biết chừng một ngày nào đó thực sự bộc phát thì sao?
Lục Tư Nguyên lại là kiểu người dứt khoát, tuyệt tình, lúc giận lên thì chẳng quan tâm gì nữa, hoặc là đuổi người ta đi, hoặc là anh tự bỏ đi, mười ngày nửa tháng không liên lạc, nói thật lòng như thế khiến người khác rất tổn thương.
Lăng Hàm cũng hiểu tính cách của mình, về tổng thể khá do dự, thiếu quyết đoán, năng lực đối nhân xử thế kém cỏi, lại ương bướng, xảy ra chuyện gì thì không chịu nhún nhường cho lắm.
Hai người có tính cách trái nghịch như thế mà ở bên nhau, Lăng Hàm không tưởng tượng ra nổi con đường bằng phẳng trong tương lai.
Sở dĩ cậu trì hoãn chuyện kết hôn phần nhiều là muốn cho mình thời gian để thay đổi, để hòa hợp; cũng để gia đình của Lục Tư Nguyên từ từ chấp nhận mình.
Trước kia không hiểu rõ suy nghĩ của bản thân, bây giờ đã rõ rồi, muốn giải thích với Lục Tư Nguyên, nhưng Lục Tư Nguyên không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Thế mới bảo, khả năng đối nhân xử thế của cậu rất chán, là kiểu chậm nửa nhịp điển hình.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng Lăng Hàm quyết định không quan tâm nữa, quay ra lao đầu vào công việc.